Quỷ Sông
Quyển 1 - Chương 13: Trương Tâm
Người mà tôi tìm tới chính là Trương Tâm, anh ta là một trong ba người bơi giỏi nhất thôn, gồm cả Nguyễn Thành Hiên và Lưu Thành.
Cũng rất lâu rồi kể từ xuất hiện Quỷ Sông, tôi đã không tới nhà anh ta.
“Anh Tâm ơi, có ở nhà không đa?”.
Tôi lớn giọng kêu, bên trong nhà im lặng một lúc, rồi Trương Tâm xuất hiện, anh ta vừa cười cười vừa mở cổng nhà cho tôi vào.
Anh ta không thay đổi gì hết, vẫn rất thích ở trần bận quần bà ba, dáng đi cũng rất oai.
“Kiếm anh có gì hôn?”.
Trương Tâm nhìn sang hỏi, tôi chặc lưỡi, đáp “Vào nhà trước đi, em có chuyện muốn hỏi anh đó đa”.
Tuy có chút khó hiểu với câu nói cùng hành động của tôi, nhưng mà anh ta cũng làm theo lời của tôi.
Sau khi ngồi vào bàn, Trương Tâm rót một ly trà bông mai cho tôi rồi khẽ hỏi “Rồi, vô nhà rồi đó, có chuyện gì cứ hỏi đi”.
“Đợt múc nước, tắm tượng thần Huyền Võ vừa rồi, anh và anh Thành, ai là người chạy tới khúc sông trước?”.
Tôi nghĩ trước tiên nên bắt đầu như vậy, nghe tôi hỏi, Trương Tâm có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó liền thành thật đáp “Lưu Thành tới trước, mà nhắc tới chuyện này anh lại cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng ảnh đã tới rồi, tại sao lại đột ngột trượt chận té xuống sông, sau đó chạy trở về như gặp phải ma vậy, mà hành động này rất hốt hoảng đó đa”.
Nghe những lời Trương Tâm kể, tôi cũng có thể mường tượng ra được Lưu Thành đã hoảng sợ ra sao khi nhìn thấy cái xác quái dị kia. Đồng thời, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc, những lời của Lưu Thành lúc đó đều là thiệt.
“Mà em hỏi chuyện này làm chi vậy?”.
Trương Tâm đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn, khiến cho tôi rùng mình nhẹ, thấy anh ta không có vẻ sẽ bỏ qua chuyện này nếu tôi không nói rõ ràng ra. Vì vậy tôi đành bịa ra “Chỉ là hơi tò mò coi ai chạy giỏi hơn ai thôi, à mà khi chạy ra tới khúc sông anh có thấy gì không?”.
“Thấy gì là thấy gì hả?”.
Trương Tâm nhíu mày hỏi, tôi nuốt một nước miếng, nhanh trí trả lời “Thì là những thứ khiến cho anh Thành sợ hãi như vậy đó đa”.
“Không có gì hết”.
Vừa nói anh ta vừa như đang nhớ lại mọi chuyện, sau đó bất ngờ a một tiếng, rồi nói tiếp “Chạy tới nơi thì hổng có thấy gì, nhưng mà khi anh chạy tới đó tự nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo cực độ đó đa”.
“Lạnh hả?”.
Tôi vô thức hỏi, Trương Tâm gật đầu, đáp “Nước ở đó lạnh lắm, mà có điều nó lạnh kỳ cục lắm kìa, hổng giống bình thường, phải nói sao ta?”.
“Hơi lạnh âm ti sao?”.
Tôi làm bộ gợi ý, anh ta ngay lập tức kêu lên “Đúng rồi, y chang luôn đó đa”.
Cái lạnh âm ti rất hiếm khi xuất hiện trong cuộc sống thường ngày ngày, nó chỉ xuất hiện ở những nơi âm u ma quỷ, và oán khí của người chết ngập tràn thôi.
Điều này đồng nghĩa với việc, dưới đáy sông Hậu khúc thôn Trinh Phụ, chắc chắn có thứ quỷ dị.
Chuyện khó hiểu còn lại chính là, tại sao Trương Tâm không nhìn thấy cái xác kia, mà chỉ có Lưu Thành mới có thể nhìn thấy. Điều này chứng tỏ gì? Không lẽ ai nhìn thấy nó sẽ phải chết sao?
Tôi vô thức rùng mình với ý nghĩa này của mình, nếu thật sự là vậy, thì những nạn nhân cũng đã nhìn thấy cái xác chết kia.
Sau khi rời khỏi nhà của Trương Tâm, tôi bắt đầu phân vân không biết nên làm gì, khi vấn đề thứ ba cần giải quyết chính là ông thầy Pháp, nếu ổng có diệt trừ thì mọi chuyện sẽ kết thúc, còn nếu ổng lặng lẽ rời đi, thì chắc chắn điều kinh khủng của năm xưa sẽ lặp lại.
Chỉ là hiện tại ổng đang ở trong đền thần Huyền Võ, mà tôi lại không đủ dũng cảm vào đó.
“Phúc Phúc, cậu đang đi đâu à?”.
Vẫn còn đang bâng khuâng không biết làm sao, thì giọng của Trần Tiến Khoa đột ngột vang lên, nó cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
“Sao vậy? Bộ đang nghĩ gì sao mà không nghe tôi kêu?”.
Nghe hắn hỏi, tôi lập tức lắc đầu, đáp “Không có gì, chỉ là đang nghĩ vài chuyển nhảm nhí thôi, à mà anh tới đây làm gì? Bộ có manh mối về vụ án rồi sao?”.
Tôi vừa trả lời vừa lảng sang chuyện khác, Trần Tiến Khoa ngay lập tức chuyển sang bộ mặt nghiêm túc, đáp “Thì thôn dân vừa vớt thêm một cái xác nam nữa, bọn họ báo cho tôi xuống đây đặng điều tra đó đa”.
“Sao? Lại có người chết nữa à?”.
Tôi cảm thấy thấy hoang mang, nên vội hỏi lại một lần nữa, nhìn thấy tôi có chút phản ứng mạnh, khiến cho hắn rùng mình nhẹ, rồi sau đó gầt đầu đáp “Đúng vậy, mà sao cậu phản ứng dữ vậy đa?”.
“Không có gì đâu, chỉ là vụ án mạng này kinh khủng quá”
Tôi trả lời đại một tiếng, thầm nghĩ mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng rồi, nếu cứ để như vậy thì còn nhiều người chết hơn nữa. Vậy thì rốt cuộc tôi phải làm gì đây?.
“Cậu có muốn đi tới đó với tôi không?”.
Trần Tiến Khoa bất chợt lên tiếng, hắn đưa ánh mắt mong đợi nhìn tôi, lúc này tôi nghĩ có lẽ mình nên tới đó coi sao, cứ ở đây như vầy cũng không phải cách, lỡ may mắn có thể tìm ra một chút manh mối thì sao. Vì vậy tôi gật đầu đồng.
Tụi tôi bước vội tới chỗ bờ sông, cái xác chết trôi được đặt ở trên bờ, đồng thời đã được phủ lên một tấm vải trắng.
Trần Tiến Khoa bước lại gần, thuận tay lặt một góc của tấm vải lên, bên trong là một chàng trai trẻ bị chết đuối, da dả trắng bệch, ánh mắt nhắm nghiền và tóc tai có chút rối tung.
Tình trạng chết này cũng không khác gì với những người chết trước đó, nên dĩ nhiên cũng không có manh mối nào. Nhưng mà chuyện có thêm một xác chết kỳ quái nữa, cũng đã minh chứng cho chuyện Quỷ Sông đang rất mạnh, và nó chắc chắn sẽ không dừng lại.
“Người chết này, trước mắt đem về nhà xác của thôn đi”.
Trần Tiến Khoa ra lịnh cho hai người cảnh sát đi cùng, sau đó bước tới chỗ tôi, than vãn nói “Cậu thấy đó, cái vụ án này càng ngày càng phức tạp, nếu không giải quyết ngay sẽ còn nhiều người chết nữa”.
Tôi hiểu lo lắng của hắn, chỉ có điều hiện tại tôi cũng không biết phải làm sao cho đúng, rốt cuộc cũng phải tìm kiếm một người như vị tiên sinh năm xưa, tới lúc đó mọi chuyện mới có thể kết thúc, nhưng mà người như vậy tìm ở đâu đây.
Tôi cùng với Trần Tiến Khoa trở lại nhà của tôi, trong tình trạng mọi thứ đang diễn biến phức tạp như vậy, hắn cảm thấy không yên tâm khi quay về trấn. Vì vậy muốn ở lại nhà của tôi để thuận tiện điều tra.
Đối với chuyện này, tôi cảm thấy cũng rất có lý, với lại hắn ở nhà của tôi cũng không có gì là không thể, nên tôi cũng chấp nhận.
Từ bờ sông trở về nhà tôi khá xa, đang đi được nửa đường thì trời bỗng nhiên đổ mưa, hột mưa rơi lả tả càng lúc càng nhiều.
Tụi tôi buộc phải chạy nhanh về, nhưng mà lại không ngờ chưa chạy được một đoạn thì đã bị té, Trần Tiến Khoa bị trượt chân té ngay xuống một đám cỏ.
Kỳ lạ là hình như có thứ gì đó lôi hắn đi, khiến cho tôi không tài nào kéo lại kịp, cứ vậy mà trượt xuống bờ cỏ mà đuổi theo.
Mưa vẫn cứ rơi, quần áo tôi vừa bị ướt vừa bị dính sình, trong màn mưa dày đặc hình như có một lớp sương khói mỏng giăng, nó khiến cho tầm mắt của tôi khó lòng nhìn thấy những vật ở xa.
Trần Tiến Khoa dừng lại, không lăn nữa, hắn nằm vật vã trước mặt, tôi cảm thấy tình hình của hắn có chút không ổn, liền chạy tới coi sao.
Vừa tới gần đã nhìn thấy trên người hắn có rất nhiều vết thương, lớn nhỏ đều có đủ hết. Tôi lo lắng kêu lên “Tiến Khoa, anh có sao không?”.
Trần Tiến Khoa hình như đã rơi vào trạng thái ngất xỉu, nên chẳng trả lời tôi. Hắn càng ngày như vậy tôi càng cảm thấy lo sợ.
“Tiến Khoa, tỉnh dậy đi, đừng ngủ mà đa”.
Tôi rối loạn cả lên, luôn miệng kêu tên hắn, đồng thời lay động thân người, tôi cảm thấy nếu cứ vậy mà cho hắn ngủ chẳng phải tình trạng sẽ nguy kịch hơn sao?.
Đang hoang mang tột độ, đột nhiên Trần Tiến Khoa mở mắt ra, nó khiến cho tôi giựt mình, định lên tiếng hỏi hắn cảm thấy sao rồi, thì chợt phát hiện ra ánh mắt của hắn đang chảy máu, càng lúc càng nhiều. Cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Tôi vô thức đứng bật dậy, lùi về sau một bước, trong lòng nổi lên một trận sợ hãi.
Trần Tiến Khoa từ từ chuyển động, nhưng mà những chuyển động này của hắn có chút quái dị, cơ thể như bị mất đi xương sống, cứ quẹo qua quẹo lại, sàng tới sàng lui, tiếng xương gảy vang lên khe khẽ.
Chân tôi theo phản ứng tự nhiên lùi về sau để giữ an toàn. Lúc này, da dẻ của Trần Tiến Khoa bỗng trở nên trắng bệch, tóc cũng rũ xuống xơ xác.
Hắn nghiêng cái đầu sang một bên, rồi chậm rãi quay cả thân người về phía tôi. Một hình ảnh khủng khiếp xuất hiện, khiến cho tôi nuốt nước miếng liên tục.
Hiện tại, có lẽ người kia không còn là một Trần Tiến Khoa bảnh bao, sáng ngời nữa. Hắn trắng bệch một cách quái dị, da dẻ hình như muốn bong tróc ra, mái tóc ướt đẫm nước đang rũ rượi trước trán, đôi mắt đầy dịch huyết đang chảy ra, đôi môi nứt nẻ, cùng với đó là bộ dạng hết sức quỷ dị, khi cứ cong quẹo về một bên.
Tôi cảm thấy mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng xấu, liền vội lui về đằng sau, càng xa hắn càng tốt.
Bỗng nhiên thứ kia nhếch mép cười, mấy cái răng mọc xiêu vẹo xuất hiện, tôi nhận ra hình ảnh này luôn xuất hiện mỗi khi có hiện tượng lạ, và tôi chắc chắn nó có liên quan tới Quỷ Sông.
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi ngay lập tức quay người bỏ chạy, nhưng lại không thể ngờ, xung quanh đây đã bị bao phủ bởi sương khói dày đặc, nó khiến cho tôi không thể nhìn thấy phương hướng.
“Ha ha ha, rất nhanh thôi Võ Phúc à, số mạng đã định đoạt như vậy rồi”.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên ở khắp mọi phía, tôi cứ quay cuồng trong mớ lộn xộn này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng Trần Tiến Khoa vẫn còn sống, làm sao lại biến thành thứ mà phải là xác chết trôi mới như vậy được.
Khoan đã, có lẽ nào Trần Tiến Khoa đã chết? Những ngày qua thứ tôi gặp chỉ là ảo giác, đồng thời hắn cũng giống với Lưu Thành muốn đẩy tôi đi vào chỗ chết?
Nếu chuyện này là thiệt, thì những người tôi đã gặp ai là thiệt, ai là hư ảo đây?.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!