Quỷ Sông
Quyển 1 - Chương 6: Quỷ dựng tường
Do không tìm được manh mối gì về Quỷ Sông, nên tụi tôi buồn bã ra về. Lúc tôi vừa đứng lên, bà vu sư đột ngột kêu lớn “នៅពេលនេះអ្នកប្រហែលជាមិនមានសំណាងទេ” (now pelnih anak brahelcha min meansaamnang te)
Vừa nói bả vừa chỉ vào người tôi, bằng ngón trỏ ốm nhom run rẩy. Do không biết tiếng Cát Miệt, nên tôi quay sang Nguyễn Thành Hiên, hỏi nhỏ “Bả nói gì vậy đa?”.
Lúc này, nét mặt Nguyễn Thành Hiên tối sầm lại, anh ta có vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm vào tôi.
Cảm thấy có chuyện không ổn, tôi liền lay động anh ta, nghiêm giọng hỏi lại ” Rốt cuộc bả nói gì vậy đa?”.
Nguyễn Thành Hiên bị sự nghiêm túc của tôi làm giựt mình, anh ta đột nhiên cười cười, trả lời “Không có gì đâu, chỉ là bà đòi lễ thôi”.
Nói rồi, Nguyễn Thành Hiên lấy ra 5 đồng Đông Dương, đặt lên bàn rồi kéo tôi đi.
Khi ngang qua tấm vải, mùi hương thảo dược lại xông vào mũi tôi lần nữa. Khác với lần trước, lần này tôi có thể nhận ra đó là mùi gì, chính là mùi hương của cây dâu.
Người xưa truyền lại, cây dâu có tác dụng chống quỷ ma, loại vải được làm từ nó cũng có tác dụng tương tự. Chỉ có điều để làm ra một tấm vải lớn như vậy cần rất nhiều thời gian, với lại tại sao lại treo tấm vải ngay lối ra vô? Không lẽ là dùng để tránh ma quỷ sao? Nếu suy đoán này là đúng thì chắc chắn ma quỷ chỉ ở xung quanh đây thôi.
“Phúc Phúc, cậu có nhớ đường về không? Sao tự nhiên tôi cảm thấy đường tụi mình đang đi không đúng đó nghen”.
Nguyễn Thành Hiên lo lắng khẽ hỏi, tôi giựt mình, nhìn xung quanh. Lúc này mới phát hiện ra, xung quanh tụi tôi đều là tre gai, những ngôi nhà cùng người buôn bán khi nãy đều biến mất.
Cảm thấy có chuyện không ổn, tôi liền cầm lấy lồng đèn chiếu xung quanh. Trong bán kính một mét xung quanh tụi tôi chẳng có chuyện gì khác lạ.
Gió đột ngột thổi mạnh hơn, tiếng kèn kẹt của tre nứa va chạm vào nhau vang lên liên hồi. Tôi vô thức chiếu đèn vào những bụi tre gai.
Lúc chiếu lên cao, mắt của tôi thoáng cái nhìn thấy một cái bóng màu trắng. Ngay lập tức, tôi đưa tay dụi mắt, rồi nhìn lại thì chẳng thấy gì hết, ngoài những ngọn cây đang lay động.
Tâm trạng khủng hoảng đang vừa ổn định lại, thì Nguyễn Thành Hiên kéo tôi vào sát, nói thì thào “Cậu nhìn sang bụi tre bên đây đi”.
Giọng nói có chút kinh hãi, trong lòng tôi cảm thấy nhất định sẽ có chuyện không ổn, liền vội vàng nhìn sang.
Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn lồng, những cái xác không đầu hiện ra, trên người nó là một bộ dồ rách rưới, cùng với máu me chảy lai láng từ cái cổ không đầu xuống khắp người.
Tôi bắt đầu run rẩy, sợ hãi nếu như nó tiến gần tới đây thì không biết phải làm sao đây.
“Đừng lo lắng, nó không tiến tới đâu đa”.
Nguyễn Thành Hiên khẽ lên tiếng, câu nói khiến cho tôi có chút ngạc nhiên, vì vậy ngay lập tức quay sang nhìn chằm chằm anh ta. Hiện thời, với vẻ mặt nghiêm túc của anh ta như vậy, không giống như đang nói giỡn. Tôi liền hỏi “Sao anh biết?”.
“Đương nhiên tôi biết rồi đa”.
Vừa nói, Nguyễn Thành Hiên vừa quay sang nhìn tôi, sau đó anh ta trầm giọng nói “Những xác tụi mình nhìn thấy, chỉ là vong hồn của một người chết, do họ có chấp niệm mà không thể siêu thoát được”.
“Chấp niệm của họ là gì vậy?”.
Tôi vội hỏi, Nguyễn Thành Hiên ầm ừ vài tiếng, rồi vừa nói vừa chỉ tay về phía những vong hồn kia “Chấp niệm của họ chính là bị mất đầu, nghe nói trước đây có một cuộc khởi nghĩa của dân ta với người Pháp, do triều đình Huế dửng dưng đứng ngoài cuộc, mà cuộc khởi nghĩa thất bại, những người tham gia đều bị lính Pháp chặt đầu treo lên đỉnh ngọn tre hay dừa để thị chúng. Điều này khiến cho những người chết không cam tâm chết, cứ tới buổi tối, vong hồn không đầu của họ lại trèo lên cây mà tìm lại đầu của mình”.
Nghe anh ta nói những lời này, cơ bản tôi cũng đã thông hiểu, nhưng mà vấn đề hiện tại là chuyện gì đang xảy ra? vì sao tụi tôi lại đi tới chỗ này? còn đường cũ đâu?.
Tôi đem những dòng suy nghĩ đó hỏi Nguyễn Thành Hiên, anh ta lắc đầu đáp “Tôi không biết, có lẽ có cái gì đó không đúng rồi”.
“Có khi nào tụi mình ngoài gặp vong hồn tìm đầu kia, còn bị quỷ dựng tường [8] giở trò không đa?”.
[8] Quỷ dựng tường chính là tình trạng di chuyển thành một vòng tròn trong một khu vực khuất tầm nhìn, ví dụ như rừng cây.
“Cũng có thể”.
Nguyễn Thành Hiên gật đầu đồng ý, rồi nói thêm “Với tình hình này, nếu tụi mình di chuyển nữa, cũng không có lợi ích gì, chỉ còn cách ở đây tới sáng, lúc đó mới có đường ra”.
Những điều Nguyễn Thành Hiên nói không phải là không có lý, chỉ có điều, nếu cứ ở lại đây không biết tụi tôi còn có thể gặp phải thứ gì hổng sạch sẽ nữa không?.
Chưa kịp kéo anh ta đi xung quanh thử coi có thể tìm được lối ra không, thì anh ta đã ngồi bệt xuống đất. Chắc chắn anh ta quyết tâm ở đây đợi tới sáng rồi.
Không còn cách nào, tôi đành phải ngồi xuống bên cạnh.
Ngọn gió thổi rất lạnh, nhưng mà cũng may mắn không có mưa, nếu mà có chắc sẽ bị cảm lạnh liệt giường.
“Phúc Phúc”.
Một giọng nữ vang lên khe khẽ, tôi đứng bật dậy, vội vàng đưa cái đèn lồng về phía trước để coi thử là ai.
Ánh sáng mơ hồ chiếu rọi lên cái cổng của đền thần Huyền Võ, khiến tôi vô thức giựt mình. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được, rõ ràng tôi và Nguyễn Thành Hiên đang ở trong rừng tre của người Cát Miệt, mà nơi đó cách chỗ này tới một cây số lận.
Ánh sáng mơ hồ chiếu rọi lên cái cổng của đền thần Huyền Võ, khiến tôi vô thức giựt mình. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được, rõ ràng tôi và Nguyễn Thành Hiên đang ở trong rừng tre của người Cát Miệt, mà nơi đó cách chỗ này tới một cây số lận.
“Sao vậy? Sao lại không vô đi đa?”.
Giọng nữ lúc nãy lại vang lên, lần này tôi phát hiện ra âm thanh đó truyền tới từ phía sau.
Ngay lập tức, tôi quay lại nhìn. Dưới ánh đèn lồng, một cô gái với mái tóc dài rất dài, rũ xuống tận mặt đất. Trên người bận một bộ bà ba quần thúng [9] màu đỏ máu. Làn da trắng xóa như thể đánh phấn rất nhiều, đôi môi rất đỏ cộng thêm ánh mắt bự và cực kỳ đẹp.
[9] Bộ bà ba quần thúng là trang phục hành lễ, áo màu trắng thêu hoa lá, quần thúng có hai ống quần rộng giả váy đầm, thường là màu đỏ.
“Cô là ai?”.
Tôi ngạc nhiên hỏi, cô ta mỉm cười, đáp “Ngay cả ta mà còn không biết, thì các ngươi thua là cái chắc rồi đó đa”.
Những lời cô ta nói có chứa hàm ý, nhưng tôi chưa hiểu tận tường hết hàm ý của câu nói đó, rốt cuộc thì nếu biết được cô ta là ai thì tụi tôi sẽ thắng, chỉ có điều chiến thắng cái gì mới được. Quỷ Sông sao? Không thể nào, ngay cả vị pháp sư cao tay ấn năm xưa còn không thể tiêu diệt nó được, thì những người không biết chút nào về chú thuật như tụi tôi, sao mà thắng được.
“Muốn đầu hàng sao?”.
Vừa nói dứt lời, cô ta cười lớn, âm thanh vang vọng như từ cõi âm truyền lên, khiến cho tôi sợ hãi.
Tôi cô gắng hít một hơi thực sâu, để lấy lại tinh thần, sau đó trầm giọng nói “Nếu tôi doán không sai thì cô chính là Quỷ Sông năm xưa phải không?”
“Phúc Phúc, tỉnh lại đi”.
Nguyễn Thành Hiên giựt mạnh người tôi, làm tôi thoáng cái bừng tỉnh. Vừa nhìn thấy tôi tỉnh dậy, anh ta liền gấp gáp hỏi “Gặp ác mộng sao?”.
Tôi nhìn anh ta rồi khẽ gật đầu. Thầm nghĩ, những chuyện vừa rồi cư nhiên lại là một cơn ác mộng, chỉ có điều nó quá chân thực, không biết nó có dự báo gì cho tương lai hay không?.
“Nếu không sao rồi thì tụi mình về thôn Trinh Phụ thôi”.
Nguyễn Thành Hiên vừa nói vừa phủi phủi cát đất trên quần áo. Lúc này, tôi mới phát hiện ra trời đã sáng, không ngờ mơ một cơn ác mộng ngắn ngủi như vậy mà đã qua một buổi.
Do trời đã sáng nên không gian xung quanh tụi tôi cũng rõ ràng hơn, thực chất trong rừng tre gai này có một con đường mòn nhỏ, do bị vài bụi cây lớn mọc um tùm che đi, nên lúc tối tụi tôi không nhìn thấy.
Những hàng tre gai mọc xen kẽ với nhau, đong đưa kèn kẹt khi gió thổi qua, tạo ra một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp. Tuy nhiên, hình ảnh những vong hồn không đầu trèo lên ngọn cây mà hồi tối tôi nhìn thấy, vẫn làm cho tôi sợ hãi khi di chuyển qua chúng.
Khi về tới trước đền thần Huyền Võ, đột nhiên giọng của lão Phan vọng lớn ra “Nè, hai đưa vào đây đi”.
Tụi tôi quay sang đó, nhìn thấy ổng đang đứng một mình trước lối vào đền. Nguyễn Thành Hiên định bước vào trong, thì bị tôi kéo lại, anh ta mắt bự mắt nhỏ khó hiểu nhìn tôi, rồi hỏi “Sao vậy?”.
“À, anh vào đó nói với lão Phan và Lâm bà bà, tôi có chuyện gấp nên phải về nhà liền, có gì mới anh qua thông báo cho tôi là được rồi”.
Tôi cố gắng bịa ra một lý do, thực sự mà nói, tôi vẫn không có đủ dũng cảm để bước vào đền thần Huyền Võ.
Nghe tôi nói vậy, Nguyễn Thành Hiên nhìn sâu vào tôi một cái, rồi gật đầu mà đáp “Ừ, tôi sẽ nói với hai người họ, nếu có gì mới, chiều tôi qua nhà cậu, thông báo cho”.
Tôi vội cười cười, rồi ngay lập tức chạy về nhà.
Do nhà tôi cách đền thần Huyền Võ bởi một dãy nhà dài, nên khá mất thời gian. Khi đi qua một quán ăn nhỏ của thôn, một người nào đó từ trong quán bước vội ra cửa, đồng thời đụng té tôi.
“A, xin lỗi, xin lỗi”.
Hắn vừa nói vừa kéo tôi đứng dậy. Tôi còn chưa kịp trả lời, thì hắn đột ngột kêu lên.
“Phúc Phúc?”.
Một âm thanh khá quen thuộc vang lên, tôi ngước mặt lên nhìn, trước mắt không ai khác chính là Trần Tiến Khoa.
“Sao vậy? Mới có vài ngày mà cậu quên mất tôi rồi sao đa?”.
Trần Tiến Khoa cười cười, tôi vội lắc đầu, cười đáp “Không có, chỉ là hơi bất ngờ, lẽ ra giờ này anh phải ở sở cảnh sát trên trấn chứ”.
“À, tại hôm nay tôi muốn xuống đây tìm hiểu một chút về địa điểm vớt được xác chết trôi thôi”.
Nghe hắn nói rất nghiêm túc, coi bộ đã tìm ra được manh mối gì rồi, vì vậy tôi làm bộ hỏi “Không lẽ đã tìm ra được manh mối gì rồi?”.
Trần Tiến Khoa nhìn xung quanh một cái, rồi đáp “Vô trong quán rượu đằng kia rồi nói, đây là chuyện quan trọng, nói ngoài đường không tiện chút nào đâu đa”.
Nghe hắn nói cũng có lý, tôi liền gật đầu đồng ý. Rồi cùng với hắn bước vào quán rượu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!