Quỷ Sự Vô Tận - Chương 22: Tiểu khóc nương (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Quỷ Sự Vô Tận


Chương 22: Tiểu khóc nương (6)



Dương Nguyên Nhất và Ngụy Duyên Khanh ở dưới lầu ấn chuông, không thấy La Khiết Nhụy ra mở cửa. Bọn họ gọi điện thoại cũng không có ai trả lời. Lúc này có người trong chung cư ra vào, lúc mở cửa hai người tranh thủ vào trong.

Thang máy được xây dựng ở tầng hai, hai người ở tầng hai đi thang máy lên nhà La Khiết Nhụy, cố gắng gõ cửa cũng không có ai đáp lại. Dương Nguyên Nhất nhíu mày: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Ngụy Duyên Khanh ở phía sau cậu mở vali da, lấy ra giấy bạc đặc biệt, tốn gần mười giây liền mở cửa bảo vệ.

Anh bình tĩnh đẩy cửa đi vào, cánh tay thon dài sờ soạng lên tường vài cái liền bật đèn phòng khách lên. Tiện tay để vali xách tay sang một bên, nghe được tiếng kêu cứu của La Khiết Nhụy từ bên trong truyền đến, anh lập tức bước nhanh vào trong, đá văng cửa phòng ngủ.

Dương Nguyên Nhất đóng cửa lại, theo sát phía sau, thấy trong phòng ngủ còn có phòng tắm. Cửa phòng tắm đúng là kính mờ, mơ hồ có thể thấy bóng đen cao hai mét. Bên trong còn có tiếng nước róc rách, mà ẩn sâu trong tiếng nước chảy còn có tiếng khóc thê lương không thể miêu tả.

Trong đêm trăng tĩnh mịch như không người, gió thổi qua tiếng ai than khóc như ẩn như hiện, dần dần đâm thủng màng tai, máu và nước mắt giàn giụa mà ruột gan đứt từng khúc.

Mắt phải của Dương Nguyên Nhất giật mạnh.

Trong nháy mắt khi Ngụy Duyên Khanh mở cửa phòng tắm, bóng đen cao lớn lập tức biến mất, tiếng rên rỉ cũng ngừng hẳn trong nháy mắt đó, chỉ còn lại tiếng nước róc rách.

Trong phòng tắm, La Khiết Nhụy chôn mặt trong bồn rửa, con trai của cô – Hạo Hạo – ngoan ngoãn lại ngây thơ vô tri đứng bên cạnh nhìn.

Bóng đen biến mất, La Khiết Nhụy vội ngẩng đầu lên ho khan vài cái thật mạnh, hoảng sợ ý thức được mình đang tự sát.

Dương Nguyên Nhất ôm bé ra khỏi phòng tắm, Ngụy Duyên Khanh thì nói với La Khiết Nhụy: “Nó đi rồi, ra ngoài đi.”

Hai người ra ngoài phòng tắm, sóng vai ngồi chung chờ La Khiết Nhụy khôi phục bình tĩnh đi ra. Đứa trẻ nằm trong lòng Dương Nguyên Nhất, luôn nhìn chằm chằm Ngụy Duyên Khanh.

Dương Nguyên Nhất dùng cùi chỏ huých huých Ngụy Duyên Khanh: “Sếp, đeo khẩu trang đi. Bằng không tối nó ngủ sẽ gặp ác mộng.”

Ngụy Duyên Khanh mặt lạnh cự tuyệt: “Trẻ em gặp ác mộng rất tốt.”

Dương Nguyên Nhất mặt không cảm xúc: “Bồi dưỡng tụi nhỏ năng lực chống chọi?”

Cái loại ác mộng không đứng đắn vọc bùn với mặt heo Peppa có thể hủy diệt con người.

Cậu cau mày nói: “Đừng dọa trẻ nhỏ.”

Ngụy Duyên Khanh nhìn sang cậu, rồi lại nhìn sang đứa trẻ trong ngực cậu, đột nhiên quay đầu che mặt yên lặng hồi lâu. Mấy giây sau đeo khẩu trang, quay đầu lại đã là ông sếp khủng bố nghiêm túc lạnh nhạt.

Tuy rằng heo Peppa trên khẩu trang màu đen làm Dương Nguyên Nhất lại nhớ tới kinh hoảng hố bùn chi phối, nhưng cũng may chỉ cần dời mắt là có thể tạm thời quên.

“Vừa nãy tôi thấy bóng đen mà La Khiết Nhụy nhắc tới, cũng nghe tiếng rên rỉ ——”

Nghe vậy, Ngụy Duyên Khanh cắt ngang lời cậu: “Có bị ảnh hưởng không?”

Dương Nguyên Nhất ngẩn người, lập tức lắc đầu nói: “Không có.”

Ngụy Duyên Khanh yên tâm: “Nếu như sau này gặp phải tình huống tương tự, nhớ phải nói tôi biết.”

Dương Nguyên Nhất kinh ngạc: “Anh không nhìn thấy bóng đen, cũng không nghe được tiếng rên rỉ sao?”

“Không có.” Dừng một chút, Ngụy Duyên Khanh nói tiếp: “Tôi nói rồi, đối với dị văn cậu rất hấp dẫn.”

“Lúc đó anh không có nói giỡn?”

Ngụy Duyên Khanh: “Tôi nói “Chỉ đùa thôi” mới là vui đùa.” Anh cũng cảm thấy rất kinh ngạc: “Cậu không hiểu truyện cười của tôi?”

“…..” Dương Nguyên Nhất: “Được rồi, anh đừng nói nữa.”

Cả người Ngụy Duyên Khanh cứng đơ, quan hệ vợ chồng còn chưa ổn định mà đã bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn, thân là dị văn trải qua vô số khủng bố mặt không đổi sắc · sếp Ngụy lúc này cảm thấy rất lo lắng.

La Khiết Nhụy miễn cưỡng bình tĩnh, đi tới ngồi xổm trên sàn nhà vươn tay với con trai: “Hạo Hạo, qua với mẹ.”

Hạo Hạo ngẩng đầu nhìn Dương Nguyên Nhất, cậu cười ôn hòa với bé, cậu bé liền ngượng ngùng vùi đầu vào lòng Dương Nguyên Nhất. Mấy giây sau, nhanh như chớp hôn một cái lên cằm Dương Nguyên Nhất, xoay người nhào vào lòng La Khiết Nhụy.

Dương Nguyên Nhất hơi sững sờ, âm thầm cười cười.

Hạo Hạo rất xấu hổ, chui trong lòng La Khiết Nhụy trộm nhìn Dương Nguyên Nhất. So sánh với trẻ cùng tuổi, cậu bé có vẻ an tĩnh, chậm chạp.

La Khiết Nhụy ôm chặt con trai, nói với bọn họ: “Tối nay tôi nói chuyện điện thoại với ba Hạo Hạo, đồng ý ly hôn, nhưng yêu cầu tăng phí nuôi dưỡng Hạo Hạo. Lão không chịu, tài sản lão vài trăm triệu mà lại không muốn gánh phí nuôi dưỡng Hạo Hạo, đúng là đồ khốn nạn!”

Cô nghẹn ngào nói: “Tôi biết nhà bọn họ đều ghét Hạo Hạo bị bệnh, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, Hạo Hạo cũng là con trai của lão… Lão quá tuyệt tình, tôi nhất thời bực tức nên mới làm thế. May mắn, may mắn là cô ta không tổn thương Hạo Hạo.”

Dương Nguyên Nhất: “La nữ sĩ, mạo muội hỏi một câu, cô cũng nghe tiếng rên rỉ?”

“Đúng vậy. Tôi không thể khống chế tâm tình, bản thân bị lây nhiễm cảm xúc. Nhưng, nhưng… Cô ta không dụ tôi giết đứa nhỏ, đúng rồi, tôi thấy hình dáng cô ta. Cô ta rất cao, hơn hai mét, chân dài, tay cũng rất dài, rũ xuống đến đầu gối. Tóc dài rối bung, mắt trắng dã, giống như nữ quỷ trong phim kinh dị. Trên người đều là nước, ướt sũng, rất trơn mượt.”

Dương Nguyên Nhất: “Chẳng lẽ là thủy quỷ?”

Thủy quỷ là dị văn được lưu truyền nhiều nhất ở đô thị, nông thôn, cũng có thể gọi là quỷ cố. Vô số hồ nước sâu không thấy đáy đã nuốt chửng sinh mệnh, tất nhiên cũng ẩn núp dị văn về thủy quỷ.

Ngụy Duyên Khanh phủ nhận: “Không phải thủy quỷ.”

Dương Nguyên Nhất: “Vì sao?”

Ngụy Duyên Khanh: “Tất cả thủy quỷ đều di truyền trọc đầu.” Mà căn cứ theo miêu tả của La Khiết Nhụy, bóng đen có mái tóc vừa dày vừa mượt.

Dương Nguyên Nhất trầm mặc một lúc, trong nháy mắt đột nhiên hiểu ra Vương Tiểu Hồng thuộc dị văn nào. Anh nhớ có tin tức bắt được “thủy quỷ”, sau khi bác bỏ tin đồn thì hóa ra là một con gấu chó trọc đầu. Truyền tới truyền lui, cuối cùng biến thành “thủy quỷ” trọc lóc.

Cậu giật giật mí mắt, đừng nói là Vương Tiểu Hồng vì thế mà rụng tóc nhé?

Ngụy Duyên Khanh: “Ừ.”

Chân tướng quá nặng nề, Dương Nguyên Nhất thở dài, quyết định lúc trở về phải mua một chai thuốc mọc tóc cho Vương Tiểu Hồng. Cậu nói với La Khiết Nhụy: “Cô nói tiếp đi.”

La Khiết Nhụy: “Chồng Tôn Lệ Hương cũng đã chết, có khi nào chồng tôi cũng ——”

Dương Nguyên Nhất: “Cô hy vọng hắn ta không sao sao?”

La Khiết Nhụy hơi sững sờ, cười khổ: “Lúc tôi hận lão thật sự hận sao lão không chết đi cho rồi, nhưng muốn trơ mắt nhìn lão chết, tôi không làm được. Lão vô tình, tôi không thể bất nghĩa.”

Dương Nguyên Nhất: “Cô có thể thử nói chuyện này cho hắn biết, nếu như hắn không tin, cũng là tạo hóa của hắn. Nhưng chúng tôi cần điều tra rõ mới có thể xác định cái chết của chồng của Tôn Lệ Hương có phải liên quan đến bóng đen hồ Tú Lệ hay không.”

La Khiết Nhụy: “Tôi biết, đêm nay hai người ở lại đây sao?”

Ngụy Duyên Khanh: “Ừ. Hai mẹ con nghỉ ngơi đi, chúng tôi ở phòng khách, có việc gì thì gọi.” Nói xong, anh liền kéo Dương Nguyên Nhất rời khỏi phòng ngủ.

Vừa rời khỏi phòng ngủ, Ngụy Duyên Khanh liền buông tay ra, lấy di động rồi nói: “Tôn lão có tin tức.” Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất cũng lấy di động ra, nhận được tin Tôn lão gửi tới.

Buổi trưa hôm nay Vương Tiểu Hồng đến hồ Tú Lệ điều tra chuyện bóng đen, tốn một buổi chiều, cuối cùng cũng có chút thu hoạch. Hắn chỉnh sửa tài liệu gửi cho Tôn lão, Tôn lão tổng hợp tất cả tài liệu rồi gửi đi.

Vương Tiểu Hồng phát hiện thì ra không chỉ có La Khiết Nhụy và Tôn Lệ Hương nhìn thấy bóng đen phía dưới lỗ hổng ở hồ Tú Lệ. Gần hai năm qua còn xảy ra ba vụ án tương tự, tình huống giống như vụ của Tôn Lệ Hương. Hôn nhân bất hạnh, tự sát chết đuối, trước khi chết còn dìm chết ba đứa trẻ. Chồng của người chết cũng tự sát không lâu sau đó.

Nhưng có người sau khi nhìn thấy bóng đen còn sống sót, những người này đều có quan hệ vợ chồng hòa hợp, tình cảm tốt đẹp. Thông qua hỏi thăm mới biết được, đa số người khi đó nhìn thấy bóng đen, quả thật tình cảm có chút trục trặc, nhưng chỉ là mâu thuẫn nhỏ.

Dương Nguyên Nhất: “Mục tiêu là phụ nữ hôn nhân lục đục, ba đứa trẻ, chồng cũng sẽ bị giết chết. Dị văn hẳn là có liên quan đến phụ nữ bị vứt bỏ, trong bốn vụ án trước đó, phụ nữ chết đuối đều bị phán là tự sát, ba đứa trẻ chết trước cũng là tự sát. Như vậy có thể khẳng định, bóng đen dưới lỗ hổng hồ Tú Lệ là một phụ nữ thất bại trong hôn nhân, sau khi bị chồng bỏ liền giết chết con mình, sau đó tự sát.

“Cậu nói không sai.” Ngụy Duyên Khanh mở tài liệu Tôn lão điều tra cho cậu xem: “Maria khóc thầm, cũng được xưng là khóc nữ, tiểu khóc nương, là dị văn đô thị Mexico. Chồng ngoại tình, vứt bỏ gia đình, Maria trả thù chồng. Vì vậy dìm chết ba đứa con của mình, sau đó tự sát đuối chết. Thường ngày ở trong hồ, bờ sông khóc tỉ tê, thông qua tiếng khóc dụ dỗ phụ nữ đang đau khổ tự sát, hơn nữa cô ta sẽ bắt cóc con nít rồi giết chết tụi nhỏ. Trước khi đám trẻ tử vong, cô ta sẽ sắp xếp mấy đứa nhỏ thành hình tam giác, ý là trở về vùng sinh mệnh.”

Cuối cùng anh kết luận: “Đây là dị văn Mexico xâm lấn.”

Dương Nguyên Nhất: “Tiếng khóc của cô ta ngoại trừ có thể ảnh hưởng phụ nữ đau khổ ra, còn có thể ảnh hưởng người khác hay không?”

Ngụy Duyên Khanh nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu bị ảnh hưởng?”

Dương Nguyên Nhất chần chờ một lúc, gật đầu: “Tôi không nhúc nhích được.” Lúc phá cửa vào, cậu nghe được tiếng khóc, thần trí thanh tỉnh không bị dụ dỗ nhưng thân thể trở nên cứng ngắc.

Ngụy Duyên Khanh suy tư: “Không phải chuyện lớn, có tôi ở đây.” Anh tựa trên tường, ngón tay co lại gõ vách tường cốc cốc, như là đang thúc giục hoặc như là động tác vô thức khi suy nghĩ. “Hiện tại nên lo lắng làm sao bắt được khóc nữ.”

“Cô ta sẽ không bỏ qua La Khiết Nhụy, chúng ta chỉ cần chờ là được.”

Ngụy Duyên Khanh lắc đầu, nhìn bầu trời đêm đen ngòm ngoài cửa sổ, im lặng không nói.

Đến nửa đêm, cửa truyền đến tiếng gõ nhè nhẹ. Ngụy Duyên Khanh mở mắt ra, khẽ động liền phát hiện cánh tay đang bị đè nặng. Anh cúi đầu nhìn thì phát hiện Dương Nguyên Nhất đang ngủ trong ngực anh. Hai người nằm nghiêng trên sô pha cao cấp, chắc là sau khi ngủ anh ôm lấy Dương Nguyên Nhất theo bản năng.

Ở cửa phát ra âm thanh “hắt xì”, giày da đạp sàn nhà, ném chìa khóa lên tủ giày, không hề cố kỵ phát ra tiếng vang. Ngụy Duyên Khanh hơi dừng lại, lựa chọn tiếp tục ôm Dương Nguyên Nhất, qua cơ hội này sẽ không còn nữa!

Tách. Ngọn đèn sáng trưng.

“Các người là ai?!”

Dương Nguyên Nhất tỉnh lại, giơ tay lên che ánh sáng, thấy trước mắt là một người đàn ông xa lạ đang cố đè nén tức giận. Sau đó phát hiện mình nằm trong lòng Ngụy Duyên Khanh, sau đó người kia thả tay ra, tỏ vẻ mình rất vô tội và thuần khiết.

“Xin lỗi.” Dương Nguyên Nhất đứng dậy, nghĩ rằng tướng ngủ của mình không tốt.

Ngụy Duyên Khanh nghiêm túc: “Không sao.”

Người đàn ông xa lạ tức giận mắng: “Các người là ai?! La Khiết Nhụy? La Khiết Nhụy! Cô giỏi lắm, đội cho tôi hẳn hai cái nón xanh? Cô ra đây!”

La Khiết Nhụy và Hạo Hạo bị đánh thức, người đàn ông xa lạ là Trịnh tiên sinh – chồng của cô, lúc này tức giận đến phát điên. Hạo Hạo bị dọa khóc lên, Dương Nguyên Nhất nắm cổ tay Trịnh tiên sinh: “Trịnh tiên sinh, bình tĩnh một chút.”

Trịnh tiên sinh đau đến đổ mồ hôi lạnh, kinh hãi không dám nổi giận. Chỉ dám thừa dịp hai người kia không chú ý mà hung tợn trừng hai mẹ con La Khiết Nhụy. La Khiết Nhụy giải thích cho hắn chuyện bị khóc nữ quấn lấy, Trịnh tiên sinh không tin.

Hắn cười lạnh: “Mấy chuyện quỷ này cầm đi lừa tình nhân tiếp theo của cô đi! Tôi cho cô biết, ly hôn là việc đã định rồi. Nhưng phí nuôi dưỡng và phân chia tài sản e rằng phải tính lại.”

Trịnh tiên sinh sợ Ngụy Duyên Khanh và Dương Nguyên Nhất, cho nên hắn gọi điện thoại mời ban quản lý đến đuổi bọn họ đi. Ánh mắt Dương Nguyên Nhất hơi trầm xuống, bước lên trước.

Ngụy Duyên Khanh cản cậu, kéo cậu đi. Lúc sắp đi, anh nói với Trịnh tiên sinh: “Mong anh đừng hối hận.”

Trịnh tiên sinh cười nhạt.

Nụ cười Ngụy Duyên Khanh giấu trong lớp khẩu trang biến hóa càng kỳ lạ: “Nhớ rõ hô cứu mạng, Đại Thanh Điểm.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Vương Tiểu Hồng ôm chai thuốc mọc tóc [ bi thương ]: Tôi cũng không biết, chỉ là đột nhiên rụng tóc. Có một buổi sáng rời giường, ông bà ba mẹ anh chị em của tôi… Cả nhà đột nhiên rụng tóc trọc đầu, nhất định là nguyền rủa đáng sợ.

PS: Kỳ thực nguyên nhân trọc đầu không phải là tin đồn “thủy quỷ rụng tóc” như miêu tả trong truyện. Thực tế nguyên mẫu là chí quái “Hải hòa thượng” đời Minh Thanh. Tương tự thủy quỷ, hải yêu là một chủng tộc, lưu truyền ở vùng duyên hải đô thị. “Thủy quỷ” xây dựng rất nhiều phân nhánh, mà Vương Tiểu Hồng là “Hải hòa thượng”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN