Quỷ Sự Vô Tận - Chương 25: Hoa thược dược màu đen (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Quỷ Sự Vô Tận


Chương 25: Hoa thược dược màu đen (1)



Dịch tẩy rửa và hạt thủy tinh đều ở trong vali xách tay, mà vali xách tay đặt trên miệng hầm. Dương Nguyên Nhất và Ngụy Duyên Khanh lần lượt leo lên, anh kéo khóc nữ lên miệng hầm liền giải quyết nhanh chóng.

Dương Nguyên Nhất báo tin cho La Khiết Nhụy, báo cô biết đã giải quyết xong ủy thác, đối phương chỉ cần gửi tiền vào tài khoản là được. Sau khi giải quyết xong xuôi, hai người ra bãi đỗ xe.

Ngụy Duyên Khanh chờ Dương Nguyên Nhất cài đai an toàn mới đạp chân ga, sau khi rời khỏi bãi đỗ xe mới hỏi cậu: “Tôi muốn tăng tốc, em có sợ không?”

Dương Nguyên Nhất liếc mắt nhìn chiếc nhẫn sắp vỡ trên ngón trỏ của Ngụy Duyên Khanh, hiểu rõ vì sao phải tăng tốc. Vì vậy cậu nắm chặt ghế ngồi, ổn định thân người rồi nói: “Không sợ.”

Ngụy Duyên Khanh mỉm cười, đạp ga tăng tốc, nhanh như điện giật, một đường đèn xanh không chút trở ngại. Dương Nguyên Nhất nhìn ngoài cửa sổ vì tốc độ quá nhanh mà mặt đường và nhà cao tầng trở nên vặn vẹo mơ hồ, sắc mặt lạnh nhạt quay đầu nhắm mắt, tránh cho đầu choáng mắt hoa.

Gần hai giờ đường xe tiết kiệm thành một giờ, khi xe ngừng lại, nhẫn bạc mà Ngụy Duyên Khanh đeo vào ngón trỏ cũng đã đến lúc thế suy sức yếu. Trong chớp mắt nó nổ tung thành từng mảnh, trong không khí như có áp lực vô hình sản sinh, ầm ầm như bọt sóng tản ra bốn phương tám hướng. Khí thế khủng bố bàng bạc nhanh chóng nghiền ép cả tòa văn phòng thám tử, kinh động mọi người bên trong.

Dương Nguyên Nhất ở gần Ngụy Duyên Khanh nhất, cũng có thể cảm nhận rõ nhất khí thế khủng bố bàng bạc như Thái Sơn áp đỉnh, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Chỉ trong vài giây, văn phòng thám tử liền sáng đèn, trong tòa nhà truyền đến tiếng bước chân. Lầu ba, lầu bốn vốn không người đều sáng đèn, bầu không khí xao động bất an bao phủ cả vùng trời căn biệt thự. Khí thế khủng bố bàng bạc được thả ra dường như làm quái vật trong biệt thự tỉnh lại từ cơn say ngủ, câu dẫn dục vọng chúng nó khát khao lẫn sợ hãi.

Trong tai Dương Nguyên Nhất đều là âm thanh vụn vặt, âm thanh đầy tham lam trần trụi. Cậu che tai, đau đầu muốn nứt ra. Khóe mắt thoáng nhìn Ngụy Duyên Khanh mở cửa xe, trong chớp mắt biến mất ở trước mắt. Không bao lâu, toàn bộ âm thanh vụn vặn bên tai đều biến mất, khí thế khủng bố đè xuống toàn thân như thủy triều thối lui.

Cậu ngồi thẳng lưng thở hổn hển, nghỉ ngơi hồi lâu mới xuống xe vào biệt thự. Mọi người vì động tĩnh lúc nãy đều tỉnh dậy, tề tụ ở phòng khách, nhìn thấy cậu liền vây quanh hỏi han.

Tôn lão thấy sắc mặt cậu trắng bệch thì nhíu mày: “Vương Tiểu Hồng, rót một ly nước ấm cho cậu ấy.”

Vương Tiểu Hồng vâng một tiếng, linh hoạt nhảy qua sô pha rót nước ấm đưa cho Dương Nguyên Nhất: “Anh Nguyên, anh không sao chứ?”

Dương Nguyên Nhất uống một ngụm nước ấm, sau khi trấn định tinh thần liền lắc đầu: “Chỉ bị kinh sợ, quả thật không có tổn thương quá lớn.”

Hạ Lan Lam đứng một bên lẳng lặng nhìn một lúc, ôm tay dựa vào ghế rồi nói: “Trên người cậu không có đồ bạc, lúc nãy sếp còn ở bên cạnh nhưng cậu chỉ bị hoảng sợ theo bản năng.” Cô đi đến kết luận: “Không bình thường. Tôn lão, cậu ấy cũng là dị văn?”

Tôn lão lắc đầu khẳng định: “Không phải.”

Dương Nguyên Nhất nghe từ trong lời nói của bọn họ biết được hình như ở gần Ngụy Duyên Khanh mà không có đồ bạc đặc chế áp chế, hậu quả hẳn sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng quả thực ngoại trừ phản ứng cơ thể theo bản năng cùng với nghe âm thanh ầm ĩ mơ hồ ra, cậu không bị bất cứ thương tổn gì.

Vương Tiểu Hồng nhún vai: “Nói không chừng là sếp áp chế bản thân, cho nên anh Nguyên mới không sao.”

Hạ Lan Lam cười khẩy: “Nếu sếp có thể áp chế bản thân, sẽ đến mức ở lỳ trong văn phòng mãi sao? Đến mức mỗi ngày đeo đồ bạc đặc chế? Hơn nữa, mấy thứ trên lầu suýt chút nữa đã bạo động.”

Vương Tiểu Hồng không đồng ý: “Trước đây sếp đang hoàn thành ủy thác thì cũng từng gặp trường hợp đồ bạc mất đi hiệu lực, kết quả anh Ngô Úy cũng không sao đó sao? Hơn nữa ——” Hắn cười đầy sâu xa: “Tình yêu khiến người mù quáng, cũng làm người khắc chế.”

Ngô Úy: “Có lý.”

Hạ Lan Lam: “Đồ điên.”

Ngô Úy nhắc nhở vắn tắt: “Liên hôn.”

Hạ Lan Lam: “Nghĩ kỹ thì quả thực có lý.”

Dương Nguyên Nhất nheo mắt: “Mọi người có ý gì?”

Ba người Vương Tiểu Hồng cùng nhìn về phía Tôn lão, yên tĩnh không nói lời nào, chờ Khương cay nghiệt cứu vớt sự bất cẩn của bọn họ. Khương cay nghiệt Tôn lão thong dong, đang muốn mở miệng nói chợt nghe Dương Nguyên Nhất khiếp sợ không thôi.

Cậu kinh ngạc hỏi: “Vợ sếp là Ngô Úy?!”

A thông suốt rồi ~~ ba người Vương Tiểu Hồng khiếp sợ nhìn về phía Ngô Úy cao lớn đẹp trai, cơ thể vạm vỡ. Ngô Úy bối rối chớp mắt một cái, toàn thân sởn cả da gà.

Ngô Úy chà mạnh cánh tay, ý đồ làm đám da gà không ngừng nổi kia quay về trong lỗ chân lông. Hắn trừng mắt nhìn Dương Nguyên Nhất, lớn tiếng nói: “Cậu đừng nói bừa! Tôi thẳng! Người yêu của tôi là một cô gái siêu thẳng! Bọn họ có thể làm chứng cho tôi.”

Hắn chỉ tay qua đồng nghiệp đã làm việc chung với nhau nhiều năm, nhưng hiển nhiên đồng nghiệp đã không còn là đồng nghiệp năm đó, bây giờ bọn họ là ăn dưa*. Ba người lặng lẽ rời xa Ngô Úy, xì xào bàn tán nhưng người ở đây đều có thể nghe được.

(Ăn dưa: hóng chuyện)

Vương Tiểu Hồng: “Tôn lão, chú ở đây lâu nhất, việc này… Có phải thật không?” Nếu như là sự thật, sếp cũng quá tra rồi!! Tiền nhiệm đương nhiệm cùng tụ một chỗ, sếp muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc*?

(Tề nhân chi phúc: chỉ người có tổ hợp mỹ mãn một thê một thiếp)

Tôn lão đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Dương Nguyên Nhất, cậu nói rằng: “Ngô Úy tự thừa nhận.”

Oh oh ~~ quần chúng phát ra tiếng ăn dưa vui sướng.

Dương Nguyên Nhất cầm chén trà: “Lúc nãy Vương Tiểu Hồng nói trước đây sếp và Ngô Úy cùng nhau hoàn thành ủy thác, đã từng gặp phải tình huống tương tự. Thế nhưng Ngô Úy lại không sao, sau đó hắn còn nói đây là tình yêu. Ngô Úy thừa nhận, còn nhắc tới liên hôn. Hơn nữa trước đây sếp cũng từng nói đã kết hôn, có một người vợ, nhưng vợ đang giận dỗi với sếp. Cho nên Ngô Úy à, phu nhân của sếp chính là anh.”

Mọi người im lặng một lúc, Hạ Lan Lam quyền phải đấm quyền trái: “Nói có lý, tôi ship CP này, mọi người thì sao?”

Bọn họ? Bọn họ lựa chọn im lặng ăn dưa.

Ngô Úy đen mặt, xoay cổ “ken két, ken két” nhìn về phía đồng bọn. Ánh mắt tràn ngập sát khí, đầu tiên là giết Vương Tiểu Hồng vô số lần, cuối cùng giết về phía Tôn lão vân đạm phong khinh: “Chú, chú giải thích!!”

Tôn lão vuốt nếp nhăn trên ống tay áo, thản nhiên nói với Dương Nguyên Nhất: “Cậu hiểu lầm rồi, phu nhân sếp là người khác.”

Dương Nguyên Nhất nhìn Tôn lão một lúc, tin lời ông: “Thì ra là như vậy.” Trong giọng nói tràn ngập tiếc nuối mờ mịt.

Ngô Úy đấm ngực, túm Vương Tiểu Hồng lại, cười vặn vẹo đầy dữ tợn: “Anh dẫn chú đi “làm việc”.” Sau đó không để ý Vương Tiểu Hồng giãy giụa, lôi hắn về phòng. Vương Tiểu Hồng không ngừng vùng vẫy tay chân: “Anh, chuyện này không liên quan đến em!” Cuối cùng vẫn bị bắt vào phòng trả thù.

Dương Nguyên Nhất khẽ cười, uống xong ly nước ấm liền đặt xuống, đứng dậy nói: “Tôi về phòng đây.”

Tôn lão gọi cậu lại: “Trong phòng cậu còn đồ bạc không? Nếu không có thì tôi lấy mấy cái cho cậu. Dựa theo dáng vẻ lúc nãy, đêm nay cậu có thể gặp ác mộng không tỉnh dậy được.”

Dương Nguyên Nhất vừa tính mở miệng liền nghe tiếng của Ngụy Duyên Khanh: “Không cần, tôi có chuẩn bị cho cậu ấy.” Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Duyên Khanh không biết đã đứng ở cửa cầu thang sau lưng từ lúc nào.

Ngụy Duyên Khanh đi tới trước mặt Dương Nguyên Nhất, đeo một cái khuyên bạc kẹp* màu đen lên tai trái, ngón trỏ khảy hai cái. Anh lui ra sau hai bước, nhìn Dương Nguyên Nhất: “Được rồi.”

(Khuyên tai kẹp: khuyên tai không cần bấm lỗ)

Dương Nguyên Nhất vô thức vươn tay sờ vành tai, sờ tới khuyên tai kẹp, xúc cảm lạnh lẽo. Cậu ngẩng đầu nói cảm ơn với Ngụy Duyên Khanh, anh phất tay bảo cậu về nghỉ.

“Vậy tôi lên trước.”

“Ừ.”

Dương Nguyên Nhất lên lầu, lúc rẽ vào lầu hai thì tò mò quay đầu nhìn bóng lưng của Ngụy Duyên Khanh. Đối phương đã hoàn toàn thu liễm khí thế khủng bố làm người không mở mắt nổi, chỉ còn lại tái nhợt và âm u. Chỉ đơn giản là nhìn bóng lưng, sợ rằng sẽ cho là tướng mạo anh ấy không tầm thường. Nhưng nếu chỉ nhìn đôi mắt cũng cực kỳ hấp dẫn người khác.

Đáng tiếc bộ phận dưới mũi làm cả khuôn mặt trở nên rất phổ thông, luôn làm cậu có cảm giác không ổn.

Lắc lắc đầu, Dương Nguyên Nhất bước lên lầu về phòng.

Tôn lão ngáp một cái cũng lên lầu, ông là người già có tiêu chuẩn giấc ngủ nghiêm ngặt. Nếu không đột nhiên giật mình tỉnh giấc, tuyệt đối sẽ không rời giường. Hạ Lan Lam cũng muốn lên lầu, nhưng Ngụy Duyên Khanh chắn trước mặt cô, trên cao nhìn xuống, thần sắc lạnh lùng.

Hạ Lan Lam cẩn cẩn thận thận: “Sếp, có việc sao?”

Ngụy Duyên Khanh: “Cô nói cô ship CP tôi với ai?”

“Phu nhân sếp.” Hạ Lan Lam: “Đương nhiên CP là sếp với phu nhân sếp.”

Ánh mắt Ngụy Duyên Khanh lành lạnh.

Hạ Lan Lam mỉm cười đoan trang sáng tỏ: “Từ nay về sau, tôi sẽ ship CP sếp với Dương Nguyên Nhất.”

Ngụy Duyên Khanh hài lòng nhấc chân lên lầu, Hạ Lan Lam ở sau lưng mặt không cảm xúc vỗ vỗ cái mồm không nên thân.

Trong phòng tắm, Dương Nguyên Nhất nhìn khuyên tai kẹp trong gương, vòng tai mới rất tinh xảo, chỉ là không lấy xuống được. Cậu khảy hai cái, không lấy xuống được thì thôi. Chợt nghe tiếng đập cửa, cậu vội vội vàng vàng khoác áo choàng tắm ra mở cửa. Ngoài cửa quả nhiên là Ngụy Duyên Khanh.

“Sếp?”

Ngụy Duyên Khanh: “Đầu còn đau không?”

Dương Nguyên Nhất sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười: “Không đau nữa.”

Ngụy Duyên Khanh: “Dị văn này có ảnh hưởng với em cao hơn người thường, nhất là âm thanh. Nếu như gặp phải dị văn công kích bằng âm thanh, em nhớ chạy trước, không nên lấy cứng đối cứng.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Nhưng nếu có tôi ở đó thì em cũng không cần chạy.”

Dương Nguyên Nhất ngước mắt: “Tôi có thể hỏi một chuyện không?”

Ngụy Duyên Khanh: “Hỏi đi.”

Dương Nguyên Nhất: “Thành viên của văn phòng đều là dị văn, ngoại trừ tôi là người thường. Cho nên lúc đầu tại sao anh chọn tôi?”

Ngụy Duyên Khanh cân nhắc câu chữ: “Bởi vì em đặc biệt.”

Dương Nguyên Nhất: “Hả?”

Ngụy Duyên Khanh cố gắng để mình thoạt nhìn rất chân thành, cũng nỗ lực dùng giọng nói tán thưởng: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người mang theo bài vị vong phu đã chết nhiều năm để thờ cúng, nhưng lại chuẩn bị mấy cái bài vị khác thay thế bổ sung. Điều này chứng minh em là người rất tuân thủ nghi thức, sống với em hẳn là rất thú vị,”

Nghe không chân thành đồng thời tràn ngập cảm giác giễu cợt, Dương Nguyên Nhất nhấp môi vài cái, kêu: “Sếp.”

Ngụy Duyên Khanh: “Ừ?”

Dương Nguyên Nhất: “Phu nhân của sếp giận dỗi với sếp, không phải là không có nguyên nhân.”

Ngụy Duyên Khanh: “…..”

“Sếp ngủ ngon.” Dương Nguyên Nhất lạnh lùng đóng cửa.

Ngụy Duyên Khanh:… Chí ít em cũng nói nguyên nhân cho tôi biết được không? Tôi sửa.

Dương Nguyên Nhất nằm trên giường nhìn trần nhà, phân tích lời nói vừa rồi của Ngụy Duyên Khanh. Đương nhiên cậu không tin cái lý do đó, nhưng cũng từ câu nói kia mà biết được trước đây Ngụy Duyên Khanh đã quen biết cậu. Sếp biết mình mang theo bài vị vong phu, cũng biết chuyện mình lấy đàn ông.

Tiên phu tên Ngụy Lan Đình, sếp cũng họ Ngụy. Dương Nguyên Nhất ngồi dậy, ngọn đèn bàn be bé soi sáng ảnh chụp trên bài vị, quan sát tỉ mỉ thì phát hiện đầu lông mày của hai người rất giống nhau. Chỉ là dáng vẻ khác biệt, khí chất tiên phu thiên về bệnh tật, khí chất Ngụy Duyên Khanh thiên về ảm đạm.

Liên tưởng đến tuổi hai người gần nhau, chẳng lẽ là anh em?

Đối với chuyện này Dương Nguyên Nhất không rõ lắm. Nhà cũ của Ngụy gia chỉ có Ngụy Lan Đình và mấy lão tôi tớ trung thành, ngoài ra không còn những người khác. Ban đầu lúc qua xung hỉ, những người khác của Ngụy gia đều đến, nhưng chỉ ngày hôm sau liền đi. Ngụy Lan Đình qua đời, người nhà họ Ngụy cũng không có mặt, nhà cũ Ngụy gia lụn bại, cũng không gửi tiền sinh hoạt sang.

Cho nên cậu mới có thể mang theo tro cốt và bài vị của Ngụy Lan Đình rời khỏi nông thôn lạc hậu, đến thành phố lớn lang thang kiếm sống.

Ngụy Duyên Khanh có thể là người Ngụy gia sao?

Dương Nguyên Nhất giấu nghi vấn này trong lòng, nhưng không có lòng hiếu kỳ quá lớn. Nói cho cùng, người Ngụy gia có liên quan đến cậu cũng chỉ có Ngụy Lan Đình. Ngụy Lan Đình qua đời, cậu và nhà họ Ngụy không còn quan hệ gì nữa. Bất luận Ngụy Duyên Khanh có phải là người Ngụy gia hay không, cũng không liên quan đến cậu. Về phần đối phương đã biết cậu từ sớm, chỉ cần không có ý xấu, cậu cũng không thèm để ý.

Trước kia đã từng nói qua, Dương Nguyên Nhất không có lòng hiếu kỳ quá lớn đối với bất cứ chuyện gì. Dù cho phía trước có rất nhiều người bàn tán ồn ào, cậu cũng sẽ lựa chọn đi đường vòng chứ không phải tiến lên tìm hiểu đến tận cùng.

Bởi vì cậu biết, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo, cũng sẽ hại chết người.

…..

Trong nửa tháng tiếp theo, Ngụy Duyên Khanh không bước ra khỏi phòng một bước nào.

Đối với lần này, Dương Nguyên Nhất khiếp sợ không thôi. Trước kia cậu cho rằng Vương Tiểu Hồng nhận xét có hơi quá lố. Không ngờ Ngụy Duyên Khanh thật sự có thể trạch đến nửa tháng không ra khỏi cửa, ngay cả nhà ăn cũng không đặt chân.

Vương Tiểu Hồng xé túi đồ, há miệng đổ mồi câu chay vào, nhai hai ba cái rồi nuốt xuống. Đầu lắc lư, vài lọn tóc khẽ rơi xuống.

Hắn nói: “Em đã sớm nói sếp rất trạch, vốn em còn lo lắng sếp không cưới được vợ sẽ ế cả đời, hoặc là ra ngoài xem mắt. Không ngờ…” Lại âm hiểm kết hôn sớm!

Dương Nguyên Nhất len lén chạm vào tóc Vương Tiểu Hồng, phát hiện lại rớt thêm một đống, nhưng mà Vương Tiểu Hồng đã rụng tóc đến mức vô tri vô giác. Cậu không khỏi khuyên nhủ: “Vì sao bây giờ em không đi cấy tóc?”

Vương Tiểu Hồng xua tay: “Vô dụng. Tộc thủy quỷ tụi em đều là mùa xuân mọc tóc, trời thu rụng tóc, mùa đông trọc lóc, năm sau lại mọc tóc.”

Dương Nguyên Nhất: “Tộc em thật sự cần mẫn, vụ xuân cày bừa, vụ thu thu hoạch, vụ đông nâng độ phì cho đất.”

Vương Tiểu Hồng có chút ai oán nhìn Dương Nguyên Nhất, nhịn không được lại vươn tay bứt tóc, khóc không ra nước mắt.

Trong nửa tháng này Dương Nguyên Nhất cũng không nhàn rỗi, cùng Vương Tiểu Hồng thu thập tài liệu, đối với trình tự xử lý dị văn cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Đương nhiên nửa tháng này cậu cũng không nhận ủy thác, chân chính đứng ra giải quyết ủy thác vẫn là Ngô Úy và Hạ Lan Lam.

Trong ba lần trước có hai lần là Ngụy Duyên Khanh mở miệng dẫn cậu đi, một lần là Vương Tiểu Hồng hợp tác với cậu. Trên thực tế công việc của cậu cũng không phải theo phương hướng này, nhưng trong ba lần trước, Tôn lão vẫn căn cứ phần trăm chia tiền cho cậu.

Trong một tháng ngắn ngủi, trong tay Dương Nguyên Nhất đã có vốn lưu động gần một triệu. Cậu cũng lợi dụng trong khoảng thời gian này đi ra ngoài xem nghĩa trang nổi tiếng của thành phố N, chạy mấy ngày cũng vừa ý được một chỗ, ước chừng 60 mét vuông, dựa núi dựa sông, phong cảnh tốt phong thủy cũng tốt, chỉ là đắt.

Khối mộ chọn trúng được xưng là mộ địa xa hoa, cộng lại chừng ba triệu, còn chưa bao gồm các chi phí phát sinh khác.

Dương Nguyên Nhất thật sự nhìn trúng khối mộ địa kia, nhưng không đủ tiền, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục kiếm tiền.

Vương Tiểu Hồng cảm thấy khó hiểu, hắn tò mò hỏi: “Không phải là mua một miếng đất chôn một bình tro? Ba tấc là đủ rồi, tìm mảnh đất xa hoa làm gì? Chừng ba triệu đủ để anh mua một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố.”

Dương Nguyên Nhất: “Em không hiểu, đây là nghi thức.”

Quả thực Vương Tiểu Hồng không hiểu, rõ ràng Dương Nguyên Nhất sinh hoạt có rất nhiều phương diện tùy tiện, thế nhưng một khi liên quan đến nghi thức sẽ trở nên cực kỳ nghiêm khắc kỹ càng.

Dương Nguyên Nhất tiếp tục nói: “Hơn nữa đây là mộ hai người.”

Vương Tiểu Hồng: “Mộ hai người?”

Dương Nguyên Nhất gật đầu: “Ừ, sau này anh nằm xuống, cũng có thể hợp táng.”

Cho nên nói, chỗ cậu mua là mộ địa hai người.

Vương Tiểu Hồng há mồm: “Anh dự định cùng s… Tiên phu của anh hợp táng?”

Dương Nguyên Nhất mỉm cười: “Không thể sao…”

“Không…” Vương Tiểu Hồng lướt qua Dương Nguyên Nhất, nhìn về phía Ngụy Duyên Khanh xuất hiện ở phía sau từ khi nói đến mộ địa.

Lúc này Ngụy Duyên Khanh mặt không cảm xúc, lại càng áp lực. Mắt luôn nhìn chằm chằm Dương Nguyên Nhất, tròng mắt một mảnh đen kịt, nhìn không ra tâm tình. Giống như là mây đen cuồn cuộn áp ngoài khơi xa, nước biển tĩnh lặng, làn sóng cuộn trào mãnh liệt sắp sửa dâng lên, tiếng sóng dưới đáy biển mấy vạn mét ầm ầm mà lên, điên cuồng gần như phá nát mặt biển.

Nhưng mà cuối cùng Ngụy Duyên Khanh không nói gì, rời đi.

Dương Nguyên Nhất nhận thấy bất thường, quay đầu lại nhìn thì trống không. Cậu hỏi Vương Tiểu Hồng: “Em mới nhìn gì vậy?”

“Em không nhìn gì, chỉ là quá kinh ngạc.” Vương Tiểu Hồng cười ngượng ngùng.

Sau khi hai người vui đùa ầm ĩ thêm một lúc liền tự giác tách ra đi ngủ trưa. Đến giờ đi làm, Tôn lão nhận được ủy thác mới, triệu tập mọi người đến trước mặt, hỏi bọn họ ai nhận ủy thác.

Đương nhiên Vương Tiểu Hồng cự tuyệt, Ngô Úy và Hạ Lan Lam tỏ vẻ không có vấn đề gì. Dương Nguyên Nhất nghe được giá cả, có chút động tâm. Cậu hỏi: “Ai ủy thác? Án cụ thể như thế nào?”

Tôn lão mở tư liệu ra: “Án lần này, tôi gọi là “Hoa thược dược màu đen”, ý là hành hạ đến chết.”

Dương Nguyên Nhất: “Đó là cái gì?”

Những người khác không biết, nhưng Hạ Lan Lam dường như nhớ ra cái gì đó, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Chú Tôn, chú nói “Hoa thược dược màu đen” có phải là truyền thuyết đô thị khủng bố được lưu truyền ở Mỹ hồi mới kết thúc thế chiến thứ II không?”

Tôn lão: “Có liên quan.”

Vương Tiểu Hồng cũng tò mò: “Chị Lan, chị tiếp xúc với dị văn này rồi hả?”

Hạ Lan Lam gật đầu: “Từng tiếp xúc, nhưng không điều tra sâu. Bởi vì đoạn thời trước có qua Mỹ du lịch, trùng hợp gặp phải vụ án đặc thù có vài nữ minh tinh bị hành hạ tới chết. Xuất phát từ hiếu kỳ, tôi có thám thính qua, nhưng còn chưa điều tra sâu vì thị thực tới kỳ hạn. Lúc đó do tò mò nên tôi có kiểm tra qua một ít tài liệu rồi liền viết vụ án vào sổ dị văn đô thị nhưng sau này không chạm qua nữa.”

Vương Tiểu Hồng nói thầm: “Lại là dị văn ngoại quốc xâm lấn? Bọn họ ở quê hương sống không nổi nữa sao?”

Tôn lão: “Quả thực trong sổ dị văn đô thị có ghi chép truyền thuyết đô thị khủng bố “Hoa thược dược màu đen”, vốn thời gian sau khi kết thúc thế chiến thứ hai không lâu, xảy ra một vụ thảm án. Nhưng sau này sinh ra dị văn đã không còn liên quan quá lớn đến án tử, thuộc về truyền thuyết đô thị độc lập, không phụ thuộc thứ gì.”

Vốn là trong câu chuyện, “Hoa thược dược màu đen” là huyền án* thế kỷ. Tức là một nữ minh tinh vô danh bị hành hạ tới chết, vẫn luôn không tìm ra hung thủ. Mà sau này trong diễn biến của truyền thuyết đô thị, cách mười năm sẽ xuất hiện sự kiện nữ minh tinh bị hành hạ đến chết ở các nơi trên thế giới.

(Huyền án: án chưa được giải quyết)

Khi thi thể nữ minh tinh được phát hiện thì một bộ phận nào đó trên thân thể sẽ nở ra một đóa hoa thược dược cực kỳ rực rỡ. Rễ hoa thược dược ghim sâu vào trong thân thể nữ minh tinh, lấy máu thịt làm chất dinh dưỡng, hút khô máu tươi rồi hiện ra màu đen nùng diễm* đến mức tận cùng.

(Nùng diễm: màu đậm và đẹp)

Nhìn xa thì chính là một đóa “Hoa thược dược màu đen”, xinh đẹp đầy mê hoặc.

Hạ Lan Lam nói: “Lúc đó thông qua quan hệ tôi lấy được vài tấm hình, tôi nhớ còn lưu trong hồ sơ máy vi tính. Chờ một lúc đã, tôi gửi cho.”

Cô ngồi trên ghế xoay, mũi chân chạm đất trượt nhanh đến máy vi tính, rất nhanh tìm được ảnh chụp được lưu trữ lúc đầu, nhấp chuột mấy cái rồi nói: “Tôi đã gửi lên group, mọi người tự xem đi.”

Dương Nguyên Nhất mở ảnh ra, hình ảnh không cần gõ mã captcha, trong ảnh là lưng người chết, chỉ có nửa người trên. Trên lưng nở một đóa thược dược rất lớn, màu đen xinh đẹp, bộ rễ ghim sâu trong da, thoạt nhìn như là chụp ảnh nghệ thuật.

(Captcha: viết tắt của “Completely Automated Public Turing test to tell Computers and Humans Apart” (Phép thử Turing công cộng hoàn toàn tự động để phân biệt máy tính với người). Đó cơ bản là một bài kiểm tra về mức độ chính xác trong phản hồi (các giao thức bao gồm một bên đặt câu hỏi và một bên đưa ra câu trả lời hợp lệ và được xác thực) nhằm phân biệt người dùng (người đang cố gắng truy cập vào trang web) là con người hay robot)

Cậu phóng to tấm ảnh này lên, nhìn kỹ đóa thược dược màu đen, chăm chú nhìn một lát cuối cùng phát hiện chỗ quái dị. Cậu chỉ vào trung tâm hoa thược dược rồi nói: “Mọi người có cảm thấy cái này giống như khuôn mặt không?”

Vương Tiểu Hồng tiến lên trước xem, nhìn một lúc nhưng cũng không nhìn ra: “Không có, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy cánh hoa.”

Dương Nguyên Nhất xoay di động, thay đổi góc độ cho Vương Tiểu Hồng xem. Hắn nhìn chăm chú, la lên: “Quả thật giống như mặt người, còn rất xinh đẹp.”

“Người chết đều là tiểu minh tinh, không có gương mặt đẹp sẽ không dám lăn lộn trong giới giải trí. Đóa hoa này lại hấp thu máu thịt của người chết mới có màu sắc yêu dị như vậy.” Hạ Lan Lam cũng phát hiện mặt mỹ nhân sinh trưởng ở tâm hoa, khéo léo tinh xảo lại quỷ dị. Cô hơi ngừng lại, giọng nói kỳ quái: “Mọi người có cảm thấy gương mặt trên tâm hoa giống mặt người chết không?”

Những người còn lại nghi ngờ ngẩng đầu, bọn họ hoàn toàn không thấy mặt người chết. Bởi vì Hạ Lan Lam gửi ảnh cho họ đều chỉ chụp lưng, Hạ Lan Lam nói: “Tôi gửi ảnh chụp mặt cho mọi người, là ảnh lúc người chết còn sống.”

Bọn họ đối chiếu với ảnh chụp lúc còn sống, phát hiện đúng là như thế. Chỉ là không biết lúc người chết còn sống có khí chất như thế nào, khuôn mặt phía trên tâm hoa thược dược dường như lộ ra cổ khí chất yêu tà.

Mặt mỹ nhân trên tâm hoa khép hờ mắt, nhìn như ngây thơ, rồi lại không khỏi cảm thấy yêu dị.

Dương Nguyên Nhất: “Đóa hoa này rất cổ quái.”

“Đúng vậy.” Tôn lão nói: “Cho nên lần ủy thác này là một vị nữ minh tinh trong giới giải trí, trước đây trong nước chưa từng xảy ra án nào tương tự như vậy, hơn nữa tin đồn của vụ lần này không lan quá rộng. Bởi vì đa số người đề cập đến “Hoa thược dược màu đen” chỉ nghĩ tới huyền án thế kỷ, sẽ không nghĩ tới dị văn khủng bố. Cho nên chúng ta không có quá nhiều con đường để thu hoạch tin tức, chỉ có thể dựa vào mọi người tự thăm dò.

“Được rồi.” Tôn lão đột nhiên ngẩng đầu căn dặn: “Lần ủy thác này khá đặc biệt, những vụ trước kia đều lựa chọn nữ minh tinh không nổi danh, tuy nhiên đối tượng lần này là một nữ minh tinh nổi tiếng. Nếu như chuyện này bị lộ, nhất định sẽ rước lấy phiền phức. Nói cách khác, một khi nhận ủy thác, nhất định phải đảm bảo cố chủ an toàn.”

Vương Tiểu Hồng tò mò: “Cố chủ là ai?”

Tôn lão: “Tô Thanh Xán.”

Mọi người biểu thị rất kinh ngạc, cho dù là Dương Nguyên Nhất không quá quan tâm giới giải trí cũng biết nữ minh tinh Tô Thanh Xán nổi tiếng đến mức nào, thậm chí còn từng đi xem phim cô thủ vai chính. Có thể nói, mấy năm nay Tô Thanh Xán rất nổi, nữ minh tinh có địa vị vững chắc nhất.

Tôn lão: “Còn nữa, người ta không chỉ thuê văn phòng thám tử chúng ta, còn thuê một văn phòng khác. À đúng rồi, nó gọi là văn phòng thần quái. Làm ăn bên đó phát đạt hơn chúng ta.”

Dương Nguyên Nhất hiếu kỳ: “Bọn họ lợi hại hơn chúng ta?”

Vương Tiểu Hồng cười nhạo: “Không! Bọn họ vô sỉ hơn.”

Dương Nguyên Nhất: “Nguyện nghe rõ ràng.”

Vương Tiểu Hồng: “Là như vầy, trước đây bọn họ tên là Chu công quán, hành nghề tướng số. Sau này đổi tên thành văn phòng thần quái Chu thị, nghề chính là coi bói sửa vận, nghề phụ bắt quỷ trừ tà, chuyên tấn công vào thị trường giải trí.”

Những người làm việc trong giới giải trí đều tin số mạng càng tin quỷ quái, đôi khi sẽ vì thầy bói nói một câu mà ném cả một núi tiền. Cho nên bên văn phòng thần quái làm ăn rất thịnh vượng, nếu không phải văn phòng trinh thám có nhân mạch, danh tiếng, sức khỏe thì đã sớm bị chèn ép không còn chỗ dung thân.

Dương Nguyên Nhất: “Cho nên bọn họ thực sự coi số mạng sửa vận, bắt quỷ trừ tà?”

Vương Tiểu Hồng lạnh lùng: “Lão đại của bọn họ là dị văn!”

Dương Nguyên Nhất: “Anh hiểu rồi.” Giả danh lừa bịp.

Tôn lão: “Lần ủy thác này ai nhận?”

Dương Nguyên Nhất động tâm, nhận ủy thác này, tiếp thêm một ủy thác nữa là cậu có thể mua khối mộ mình nhìn trúng. Hai ngày nữa có thể giao tiền cọc trước, cuối năm nay là có thể trả đủ tiền, vì vậy cậu giơ tay: “Tôi đi.”

Tôn lão gật đầu, sau đó nhìn những người khác: “Có ai còn muốn đi?”

Hạ Lan Lam nhún vai: “Tôi không đi.” Hôm qua cô mới vừa kết thúc một vụ ủy thác, hiện tại rất mệt muốn nghỉ ngơi vài ngày. Cô không đi, đương nhiên Ngô Úy cũng không đi, hai người bọn họ vốn là cộng sự, hắn cũng muốn nghỉ ngơi.

Tôn lão: “Vậy Tiểu Hồng ——”

“Cháu không đi!” Vương Tiểu Hồng rống giận dữ tợn lại thê lương: “Cháu không đi! Cháu không thiếu tiền!! Năm sông bốn biển toàn quốc đều bị nhà cháu nhận thầu, chín ngàn vạn tôm cua đang chờ cháu thừa kế tài sản, cho dù chia hoa hồng trăm vạn, Vương Tiểu Hồng đây cũng chướng mắt!”

Tôn lão không nhìn Vương Tiểu Hồng giãy nãy, kiên định chốt lại: “Nguyên Nhất và Tiểu Hồng nhận ủy thác lần này, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải nhanh chóng rút lui.”

Dương Nguyên Nhất: “Vâng.”

Vương Tiểu Hồng tuyệt vọng: “Không ——!”

“Tôi cũng đi.”

Mọi người ngẩng đầu thấy Ngụy Duyên Khanh đang đứng trên lầu ba nhìn xuống chỗ bọn họ. Dương Nguyên Nhất sửng sốt một lúc, hỏi: “Sếp cũng đi?”

Thần sắc Ngụy Duyên Khanh u tối: “Nửa tháng không ra ngoài, xương cốt sắp rỉ sét rồi. Đúng lúc ra ngoài một chút.”

Nghe vậy, những người còn lại ngoại trừ Dương Nguyên Nhất không biểu hiện quá mức nhưng nội tâm vô cùng khiếp sợ cùng điên cuồng, quả thực cười chết người mà! Trước kia Ngụy Duyên Khanh còn trạch trong phòng ba tháng không ra cửa, có lúc là một năm rưỡi, chỉ cần không có dị văn cần anh ra tay, anh có thể biến thành dân cư mất tích luôn.

Bây giờ anh nói mình “nửa tháng không ra ngoài”, “xương cốt rỉ sét”.

Ha ha.

Vương Tiểu Hồng tâm tình phức tạp: “Quả nhiên là người có vợ, lười biếng cũng có thể trở nên cần cù.”

Tầm mắt lạnh như băng của Ngụy Duyên Khanh hạ xuống đầu hắn, Vương Tiểu Hồng lập tức vả miệng, sau đó nhào lên người Tôn lão: “Chú Tôn, cháu không cần đi phải không?”

Tôn lão lắc đầu, không đợi Vương Tiểu Hồng vui vẻ liền nói: “Phải đi.”

Ngụy Duyên Khanh nhíu mày, Tôn lão lại nói với anh: “Chất xúc tác.” Có đôi khi bóng đèn sẽ trở thành chất xúc tác tình cảm, lúc này Ngụy Duyên Khanh mới giãn mày hòa hoãn.

Vương Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cháu phải đi? Để hai người bọn họ tự đi đi, cháu đi làm gì? Phát quang chiếu sáng sao?”

Tôn lão khuyên Vương Tiểu Hồng: “Cua một người vợ về.”

Vương Tiểu Hồng cười nhạo: “Cháu đường đường là người thừa kế toàn bộ sông hồ toàn quốc, còn cần phải cua mới có thể lấy được vợ sao?”

Giọng nói Tôn lão lành lạnh: “Hay là cậu cưới đồng tộc, hai tên đầu bóng lưỡng, lại sinh ra một tiểu đầu bóng lưỡng. Còn không thì xem nhân loại nào có đầu bóng lưỡng giống cậu cũng được.”

Vô số “đầu bóng lưỡng” treo trên cổ Vương Tiểu Hồng, ép đến độ thắt lưng hắn không thẳng nổi. Vì đời sau, Vương người đàn ông sở hữu vô số sông hồ Tiểu Hồng rưng rưng nhận ủy thác.

Hai ngày sau xuất phát, ba người tới nhà Tô Thanh Xán, đợi trong khu nhà cao cấp của cô. Trợ lý Kha Kha rót vài tách trà đặt trước mặt bọn họ rồi nói: “Chị Tô đang đắp mặt nạ, mọi người chờ vài phút, chị ấy sẽ nhanh ra thôi.”

Vương Tiểu Hồng ỉu xìu, Ngụy Duyên Khanh rũ mắt ngồi im, càng không muốn mở miệng. Không còn cách nào khác, Dương Nguyên Nhất thoạt nhìn dễ dàng giao tiếp nhất đành phải mở miệng: “Không sao. Chị là trợ lý của Tô Thanh Xán?”

Kha Kha nói: “Đúng, tôi là Kha Kha.”

Dương Nguyên Nhất gật đầu mỉm cười, cũng tự giới thiệu, sau đó hỏi cô: “Chị cũng biết mục đích Tô Thanh Xán thuê chúng tôi chứ?”

Kha Kha do dự một chút, nói: “Tôi biết, tôi là trợ lý sinh hoạt của chị Tô, trên cơ bản đều biết chuyện của chị ấy. Lần này, kỳ thực lần này cũng rất quỷ dị, gần đây chị Tô liên tục gặp chuyện kỳ lạ. Lại nói cũng không biết chuyện này là may mắn hay xui xẻo nữa.”

Dương Nguyên Nhất: “Có thể nói cụ thể một chút không?”

Kha Kha: “Tôi lấy một ví dụ, hai hôm trước trong chương trình của chị Tô, đèn sân khấu cực lớn trên đỉnh đầu rớt xuống, ngay đầu chị Tô. Vừa may phía sau có người bước nhanh va phải chị Tô, trực tiếp đẩy chị ấy ra ngoài. Nhưng mà vị trí ban đầu chị Tô đứng bị cắt thành hai nửa.”

Trên mặt Kha Kha lộ vẻ kinh hoảng, lúc đó cô cũng có mặt. Hơn nữa tình huống hôm ấy rất quỷ dị, nhìn qua giống như người nọ gánh hạn cho Tô Thanh Xán, chết thay cô ta.

“Hiện tại trong giới đang đồn chị Tô nuôi tiểu quỷ, cướp đoạn vận người khác, còn muốn đoạt mạng người khác. Người người đều sợ chị Tô, bây giờ nói đến chị Tô là biến sắc.” Kha Kha thở dài, phẫn nộ rồi bất đắc dĩ: “Tôi biết, trong giới có vài người vì muốn nổi tiếng mà chơi mấy thứ tà môn, nhưng chị Tô thì khác, chị ấy đều dựa vào bản thân, chưa bao giờ tiếp xúc với mấy thứ kia.”

Vương Tiểu Hồng chống cằm dựa ghế, nghe vậy nói: “Không quá bình thường.”

Dương Nguyên Nhất: “Ừ?”

Vương Tiểu Hồng: “Dị văn khủng số không sợ người thì đã may phước rồi, làm sao có thể cứu người?”

Dương Nguyên Nhất: “Cũng coi như hại người, không phải sao?” Mặc dù là cứu người, nhưng cũng là hại tính mạng vô tội. “Nhưng không thể xác định là do dị văn làm. Có thể là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn sẽ xuất hiện liên tục ba lần sao?”

“Cái gì?”

Kha Kha nghi ngờ hỏi: “Mọi người không xem tin tức sao? Ngoài ý muốn tương tự đã xảy ra ba lần, đã chết ba người.”

Dương Nguyên Nhất vô thức nhìn về phía Ngụy Duyên Khanh, sắc mặt anh không tốt lắm, dựa trên sô pha không nói chuyện nào, có hơi mất tinh thần.

Tay phải Ngụy Duyên Khanh chống lên trán, ánh mắt không tiêu cự. Mắt rũ xuống, lông mi rợp bóng, không phải là do lông mi dài mà là góc độ của đèn có vấn đề. Anh nhận thấy ánh mắt của Dương Nguyên Nhất, ngẩng đầu lên nhìn, nói: “Có thể là chưa phát triển, không thể để Tô Thanh Xán chết.”

Ở đây chỉ có Kha Kha là nghe không hiểu lời của bọn họ, nghi ngờ nhìn sang.

Dương Nguyên Nhất suy đoán anh hẳn đang ám chỉ hoa thược dược đen chưa phát triển đủ để nở rộ, cho nên sẽ không để Tô Thanh Xán chết ngoài ý muốn. Nói cách khác, hoa thược dược đen đã quấn lên thậm chí có thể là mọc trong cơ thể Tô Thanh Xán.

“Vậy ngoài ý muốn thứ hai thứ ba chỉ là trùng hợp?”

Ngụy Duyên Khanh khẽ nói: “Không rõ lắm, cần điều tra.”

Kha Kha chen miệng: “Các người nhất định phải tra rõ mới được.”

Ngụy Duyên Khanh ngước mắt hỏi: “Cô có thấy hoa thược dược trên người Tô Thanh Xán không?”

Kha Kha gật đầu: “Có thấy. Nhưng nó có liên quan với mấy lần ngoài ý muốn gần đây của chị Tô hả? Thứ đó không phải chỉ là hình xăm thôi sao?”

Dương Nguyên Nhất: “Hình xăm?”

Kha Kha: “Đúng vậy. Bởi vì đó là yêu cầu khi quay phim, nhưng chỉ là hình dán, dùng nước thuốc đặc biệt là có thể xóa. Đừng nói là có vấn đề gì chứ?”

Dương Nguyên Nhất nhìn về phía Ngụy Duyên Khanh, anh trả lời: “Không có.”

“À, vậy là tốt rồi, tôi cũng yên tâm.”

Lúc này trên lầu truyền tới tiếng kêu của Tô Thanh Xán, Kha Kha đứng dậy: “Chị Tô gọi tôi, tôi lên lầu trước.”

Sau khi nhìn Kha Kha lên lầu, Dương Nguyên Nhất đến bên cạnh Ngụy Duyên Khanh, ôn tồn hỏi: “Anh không sao chứ? Hay là chúng ta từ bỏ ủy thác, quay về đi.”

Ngụy Duyên Khanh tựa trán lên vai cậu, đè lại động tác của cậu muốn lui về phía sau: “Đừng nhúc nhích, để tôi dựa một chút.”

Thân thể Dương Nguyên Nhất cứng ngắc: “Sếp, anh thực sự không sao chứ?”

Ngụy Duyên Khanh: “Không sao. Không nghỉ ngơi tốt, dễ mệt thôi.”

Dương Nguyên Nhất dần thả lỏng thân thể: “À, vậy sao anh còn muốn đi theo?”

“Tôi không đi, dựa vào tên hói kia giúp em?”

Mắng ai hói đó?! Vương Tiểu Hồng suýt chút nữa đã chửi ầm lên, nhưng nhìn sếp Ngụy ở đối diện nhìn như tái nhợt suy yếu nhưng thực tế có thể giết hắn trong nháy mắt, hắn chỉ có thể lựa chọn câm miệng, ngay cả phản bác cũng không dám. Nghẹn khuất căm giận chạy ra ngoài, bứt tóc vốn chỉ còn mấy cọng, cuộn thành vòng tròn nguyền rủa đôi cẩu nam nam bên trong.

Dương Nguyên Nhất yếu ớt nói: “Sếp, anh không nên nói Vương Tiểu Hồng như vậy.” Vốn là đầu hói, nói thêm sẽ không bị hói sao?

Ngụy Duyên Khanh hừ một tiếng: “Tôi nói không phải sự thật?”

Quả thực là sự thật. Dương Nguyên Nhất bất đắc dĩ, nhớ đến Vương Tiểu Hồng chỉ còn loe ngoe vài cọng trên đầu, bất giác bật cười.

Đôi mắt cong cong, có vẻ trẻ con không ít. Ngụy Duyên Khanh đã lâu không thấy Dương Nguyên Nhất như vậy, tự tại, thoải mái, vui vẻ, không phải là mặt mày căng thẳng hoặc là tươi cười ấm áp nhưng lại giữ khoảng cách nhất định. Trong lúc vui vẻ anh mở miệng hỏi: “Em có nghĩ tới tái giá không?”

Trong phút chốc bầu không khí ngưng đọng. Nụ cười trên gương mặt Dương Nguyên Nhất dần biến mất, lui ra xa nhìn thẳng Ngụy Duyên Khanh, sau một lúc lâu lắc đầu: “Tang chồng phải thủ tiết ba năm.”

Ngụy Duyên Khanh hơi trợn mắt: “Còn chưa tới ba năm sao?” Rõ ràng đã qua bốn năm.

Dương Nguyên Nhất nghiêm túc: “Bốn bỏ năm lên*, mười năm.”

(Bốn bỏ năm lên: quy tắc làm tròn chữ số thập phân)

Một lúc sau, Ngụy Duyên Khanh yếu ớt nói: “Ai dạy toán cho em?”

Dương Nguyên Nhất mỉm cười: “Tiên phu.”

First blood!*

(First blood: chiến công đầu, nhận được ưu thế để chèn ép đối thủ)

Lúc này Ngụy Duyên Khanh mới nhớ ra, ban đầu quả thật là anh dạy kèm Dương Nguyên Nhất.

Lúc này, Tô Thanh Xán xuống lầu thấy hai người, hai tay khoanh lại, mặc dù không có thái độ ngạo mạn nhưng có vẻ hơi xa cách, cũng may coi như lễ phép. Đối với lần này, Dương Nguyên Nhất không thèm để ý.

Tô Thanh Xán rất đẹp, chỉ là mặc đồ thường cũng có vẻ tươi đẹp tứ phía.

Không hổ danh là nữ minh tinh đang nổi.

Tô Thanh Xán hỏi: “Các người chính là nhân viên của văn phòng dị văn mà Chu đại sư giới thiệu?”

Văn phòng dị văn? Chu đại sư?

Dương Nguyên Nhất nhướng mày.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Nguyên Nhất (thất vọng): A, tôi cũng muốn ship CP.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN