Quỷ Sự Vô Tận - Chương 4: Búp bê Matryoska (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Quỷ Sự Vô Tận


Chương 4: Búp bê Matryoska (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông trước mặt cao lớn như ngọc, nửa mặt bị mặt nạ đầu heo che khuất chỉ lộ ra cằm. Đường cong của cằm cân xứng mượt mà, có thể thấy khuôn mặt rất đẹp. Ánh mắt như mặc ngọc, lúc nhìn người như có thể bị hút vào trong. Dương Nguyên Nhất nắm chặt bàn tay đưa tới trước mặt cậu, có chút lạnh lẽo khô hanh nhưng rất thoải mái. Cậu bị kéo vào phòng hạ xuống dưới đất, thu tay về.

Dương Nguyên Nhất: “Anh là Sếp của “Monster”?”

“Ngụy Duyên Khanh.” Ngụy Duyên Khanh báo tên của mình, nhìn toàn thân Dương Nguyên Nhất, sau khi không phát hiện vết thương thì đưa mắt nhìn đống lộn xộn trong phòng: “Làm sao cậu biết tôi là sếp?”

Dương Nguyên Nhất: “Tôn lão và Vương Tiểu Hồng từng nói trong văn phòng tính luôn cả tôi thì có năm người, không tính sếp. Tôi đã thấy những người khác, duy chỉ có sếp là chưa từng thấy qua.” Dừng một chút, Dương Nguyên Nhất tiếp tục nói: “Tôi tên Dương Nguyên Nhất.”

Ngụy Duyên Khanh: “Tôi biết.”

Dương Nguyên Nhất nghe ra âm thanh của anh chính là hai lần đến văn phòng thám tử, nghe được âm thanh ở ống loa ngay cửa. Tuy rằng trải qua thay đổi dòng điện, âm sắc có chút bất đồng, nhưng vẫn có thể nhận ra. Những vật như lư hương trên bàn thờ đã bị đánh ngã, may mà bài vị vẫn ổn không bị hư hao gì, Dương Nguyên Nhất ôm bài vị vào lòng, lau sạch.

Ngụy Duyên Khanh liếc nhìn bài vị trong tay cậu, dời mắt khẽ thở dài một cái, chưa kịp đập nát. Dưới bàn vỡ vụn, con búp bê Nga trong đống đổ nát giật giật, từ bên trong bò ra.

Dương Nguyên Nhất nhớ tới lúc nãy thấy cái đầu thối rữa của A Chính, cảm thấy thế giới quan của cậu đã được đổi mới, cậu hỏi: “Đây là cái gì?”

Ngụy Duyên Khanh nâng chân dài lên cao đột ngột đập xuống, sau một tiếng vang lớn, búp bê Nga đã ngã xuống một cái hố sâu. Búp bê phát ra tiếng “Kẹt kẹt, kít kít” làm người ê răng, giống như bánh răng máy móc bị rỉ sét phát ra âm thanh khi chuyển động khó khăn.

Ngụy Duyên Khanh tiếp tục đạp, đạp ra mấy cái hố sâu, búp bê ở trong lại phát ra tiếng hô “Hồng hộc”.

Dương Nguyên Nhất tiến lên nhìn mới phát hiện mấy cái hố sâu bị đạp ra không phải là búp bê lún xuống, mà là trực tiếp xuyên qua vật liệu trước mặt. Trong hố sâu màu đen chậm rãi chảy ra máu tươi, dường như có thể thấy được một khối thân thể mập mạp. Dương Nguyên Nhất giữ chặt Ngụy Duyên Khanh, thái độ kinh dị không thôi: “Rốt cuộc thứ này là gì?”

Ngụy Duyên Khanh: “Búp bê Nga.”

Dương Nguyên Nhất: “Tôi biết. Nhưng bên trong búp bê Nga bình thường không có thân thể và đầu thối rữa, càng không có ý đồ đuổi giết tôi.” Cậu đỡ trán, cảm thấy mình nên xức dầu cù là bình tĩnh một chút.

Ngụy Duyên Khanh ngồi xổm xuống, ấn miệng búp bê Nga, đột ngột kéo sang hai bên, một tiếng “Rắc” trực tiếp bẻ thành hai nửa. Thủ pháp cực kỳ bạo lực, còn muốn kéo đầu bên trong ra. Búp bê bị mở ra liền mất năng lực hành động, mà đầu người dữ tợn ban đầu cũng lập tức mất sinh mệnh, yên tĩnh lại.

Ngụy Duyên Khanh nhìn Dương Nguyên Nhất, nói rằng: “Nghe qua dị văn đô thị búp bê Nga chưa?”

Dương Nguyên Nhất chần chờ gật đầu: “Vương Tiểu Hồng có nói qua.”

Ngụy Duyên Khanh: “Dị văn và truyền thuyết sẽ cụ tượng hóa, vốn tin đồn khủng bố chỉ tồn tại trong truyền thuyết và tưởng tượng sẽ phô bày thực thể, tồn tại chân thực trong đô thị.”

Dương Nguyên Nhất: “Đây là tin đồn khủng bố thiếu nữ quý tộc bị phân thây giấu trong búp bê Nga? Bên trong là thi thể của thiếu nữ quý tộc?” Cậu nhìn cái đầu bị Ngụy Duyên Khanh lôi ra ngoài rồi ném trở lại, bình tĩnh nói: “Đây là đầu A Chính, đêm qua bị giết, là đứa nhỏ hàng xóm nhà tôi.”

Cậu ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét xác nhận là đầu A Chính. Bởi vì chưng trong nồi áp suất, cho nên khuôn mặt có chút mơ hồ: “Sáng sớm hôm nay còn bị cảnh sát mang đi, vậy mà đã chạy đến đây?” Dương Nguyên Nhất ngẩng đầu hỏi: “Không đúng, đây chính là A Chính, không phải thiếu nữ quý tộc trong truyền thuyết.”

Ngụy Duyên Khanh: “Có ai nói không phải đâu. Cậu không cảm thấy kinh ngạc, cũng không cảm thấy sợ sao?”

Dương Nguyên Nhất: “Tôi rất kinh ngạc vụ dị văn sẽ cụ thể hóa, đây cũng thuộc về dị văn.” Về phần sợ hãi thì không, từ nhỏ đến lớn, cậu vốn thiếu cọng dây thần kinh sợ hãi.

“Quả thực là dị văn.” Ngụy Duyên Khanh thu hồi tầm mắt, đi ra mở cửa phòng, bên ngoài là Ngô Úy và Vương Tiểu Hoành. Vương Tiểu Hoành nấp sau lưng Ngô Úy cẩn thận nhìn vào bên trong, hai người đều thấy mặt nạ đầu heo trên mặt Ngụy Duyên Khanh, thần sắc nhất thời quái dị: “Vào đi.”

Ngô Úy nhìn búp bê Nga thê thảm trên đất, khẽ cau mày: “Càng ngày càng càn rỡ.”

Vương Tiểu Hồng gật đầu: “Đúng vậy! Rất càn rỡ!” Hắn nhô đầu ra nhìn lướt rồi lại lùi về: “Dị văn đô thị từ bên ngoài đến thật sự phiền toái, không hiểu quy củ nơi này đã giết người lung tung. Chạy đến thành N không đưa tiền bảo kê mà còn dám đến cửa khiêu khích!”

Ngụy Duyên Khanh lãnh đạm quét mắt nhìn hắn một cái, cả người Vương Tiểu Hồng rúc ở phía sau Ngô Úy, không dám nói nữa. Nhưng Ngụy Duyên Khanh không định bỏ qua cho hắn: “Vương Tiểu Hồng, cậu tới văn phòng cũng gần hai năm, hai năm này lá gan càng ngày càng nhỏ, tốc độ chạy trốn lại càng lúc càng nhanh. So với cậu, người mới tới còn trấn định hơn cậu, bình tĩnh hơn cậu.”

Vương Tiểu Hồng không dám phản bác, hắn rất nhát gan, nhìn thấy mấy thứ kia không thể khống chế gào thét chạy trốn.

Ngụy Duyên Khanh: “Tôi nhận được tin tức mới, không thể để vật kia chạy thoát nữa, bằng không sẽ rất phiền toái.”

Ngô Úy: “Em đi xử lý.”

Ngụy Duyên Khanh: “Không cần, tôi đi. Dương Nguyên Nhất, cậu theo tôi.”

Dương Nguyên Nhất đang bối rối nhưng phản ứng rất nhanh lên tiếng trả lời, chỉ là cậu có chút nghi hoặc: “Đây không phải dị văn kia?”

“Vật kia gian trá, đến nay chưa hiện thân.” Ngụy Duyên Khanh tùy tiện giải thích, nhìn đống bừa bãi trong phòng Dương Nguyên Nhất rồi nói: “Phòng của cậu không ở được nữa, tạm thời lên lầu ba đi.”

Dương Nguyên Nhất: “Được.” Cậu không suy nghĩ quá nhiều, tuy rằng Tôn lão và Vương Tiểu Hồng đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh không thể lên lầu ba và lầu bốn, nhưng cậu cho rằng lầu ba là khu vực riêng của Ngụy Duyên Khanh. Nếu Ngụy Duyên Khanh đồng ý để cậu lên ở tạm, vậy thì ở thôi. Cậu không có ý gì khác, dù sao cũng đang thủ tiết.

Ngô Úy nhìn mặt nạ trên mặt của Ngụy Duyên Khanh, lại nhìn sang Dương Nguyên Nhất, yên lặng dời mắt. Vương Tiểu Hồng ở phía sau hô to trong lòng: A hiểu rồi!

Dương Nguyên Nhất thu dọn hành lý xong, ôm bài vị tiên phu Ngụy Lan Đình lên lầu ba. Kết cấu lầu ba không quá khác lầu hai, Ngụy Duyên Khanh dẫn cậu vào một căn phòng sát thang gác: “Tạm thời ở đây, hai ngày nữa Tôn lão dọn dẹp phòng lầu dưới rồi hẵng ở.”

Dương Nguyên Nhất rất hài lòng: “Cám ơn.”

Trước tiên cậu đặt bài vị cẩn thận, Ngụy Duyên Khanh nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bài vị, khóe miệng co rút, dời mắt sang một bên: “Đêm nay xuất phát bắt thứ kia, cậu chuẩn bị xong chưa? Có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Dương Nguyên Nhất hơi do dự: “Tôn lão có nói công việc của tôi tương tự thư ký, chỉ cần ghi chép quá trình vụ án, tìm điểm giống nhau với tìm kiếm tư liệu viết hồ sơ là được rồi.”

Ngụy Duyên Khanh: “Nếu cậu sợ mạo hiểm, có thể từ chối.”

Dương Nguyên Nhất im lặng bày biện xong, cuối cùng nói: “Tôi không sợ… Trên thực tế còn có chút tò mò, rất thú vị.”

Cậu mỉm cười ngượng ngùng: “Nếu chỉ ghi chép tư liệu thì có chút nhàm chán, huống hồ tôi cũng muốn mau chóng bắt được quái vật hình thành thực thể. Hơn nữa mục tiêu của con búp bê kia là tôi, cho dù tôi không chủ động, nó cũng tới tìm tôi. Thay vì ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích.”

Sâu trong con ngươi đen thẳm của Ngụy Duyên Khanh phản chiếu ảnh ngược của Dương Nguyên Nhất, nhìn chăm chú cậu. Đột nhiên anh vươn tay đè đỉnh đầu cậu, không đến hai giây lại buông, khẽ nói: “Tôi sẽ bảo vệ cậu, cậu đừng sợ.”

Dương Nguyên Nhất khẽ run, cười nói: “Cám ơn sếp.”

Ngụy Duyên Khanh ho nhẹ hai tiếng: “Tạm thời như vậy đi, chuẩn bị xong thì xuống dùng cơm, sáu giờ chiều tôi tới đón cậu.” Dương Nguyên Nhất vâng một tiếng, mà Ngụy Duyên Khanh vừa dứt lời liền xoay người rời đi, ở lầu hai gặp được Tôn lão.

Tôn lão hỏi anh: “Phòng của Dương Nguyên Nhất bị hủy? Tôi sẽ cho người đến sửa chữa, hay là quét dọn một phòng khác cho hắn ở. Hẳn là đến tối có thể ——”

“Quá ồn. Còn dư lại hai phòng, đều ở dưới lầu, bất kể là mời người tới cửa tới sửa chữa hay là để cậu ấy vào ở đều quá ồn, ảnh hưởng đến tôi nghỉ ngơi.” Ngụy Duyên Khanh nhẹ nhàng dùng ngón trỏ ấn ấn trán, trong mắt hơi mỏi mệt. Anh là tình huống đặc biệt, cần hoàn cảnh cực kỳ an tĩnh, cùng với đa phần thời gian nghỉ ngơi.

Quả thật ngày hôm qua sửa chữa quét dọn làm ồn đến anh.

Chẳng lẽ ở sát vách là không quấy rầy? Tôn lão mặt lạnh tanh, ánh mắt đục ngầu, cố gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vả lại không nhắc đến chuyện này. Ngụy Duyên Khanh gọi ông lại: “Nếu Dương Nguyên Nhất hỏi, ông phải nói ——”

Tôn lão ý tứ sâu xa: “Sếp, tôi hiểu.”

Ngụy Duyên Khanh kỳ quái nhìn Tôn lão, lập tức gật gật đầu ừ một tiếng, sau đó đi xuống lầu.

Dương Nguyên Nhất xuống lầu đến nhà ăn dùng cơm, phát hiện trên mặt Ngụy Duyên Khanh còn mang mặt nạ. Chờ sau khi anh ăn xong ra ngoài, Dương Nguyên Nhất không nén nổi tò mò hỏi Vương Tiểu Hồng ngồi bên cạnh: “Sếp luôn mang mặt nạ?”

Vương Tiểu Hồng: “Không, lần đầu em nhìn thấy.”

Dương Nguyên Nhất: “Cái gì?”

Vương Tiểu Hồng cướp được đùi gà cuối cùng trong tay Ngô Úy, cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, vì thế rất kiên nhẫn trả lời Dương Nguyên Nhất: “Trước kia sếp không mang mặt nạ, cũng sẽ không xuất hiện ở nhà ăn cùng mọi người dùng cơm. Bởi vì chúng ta sẽ ảnh hưởng đến sếp, mà sếp cũng sẽ ảnh hưởng đến chúng ta.”

Dương Nguyên Nhất cảm thấy kỳ quái: “Có ảnh hưởng gì?”

“Tối gặp ác mộng.” Vương Tiểu Hồng vừa gặm đùi gà vừa trả lời, đáp án có chút cổ quái. Dương Nguyên Nhất nghe xong còn tưởng rằng Vương Tiểu Hồng giỡn, cậu phát hiện Vương Tiểu Hồng thực sự sợ Ngụy Duyên Khanh.

Vương Tiểu Hồng giơ móng vuốt đầy dầu mỡ muốn choàng vai Dương Nguyên Nhất, bị người ta nhanh tay chặn lại, vì thế cười ngượng ngùng: “Buổi tối lúc ngủ anh sẽ biết, dù sao em rất bội phục anh là người sói… Không, anh là sói lửa!”

Không chỉ có gan ở sát vách phòng sếp, còn dũng cảm hiến thân. Quả thực là đại sói lửa giỏi nhất! Thêm ba điểm kính ý.

Ngô Úy và Hạ Lan Lam nhanh chóng dùng cơm xong, nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn họ rồi đưa mắt nhìn về phía Vương Tiểu Hồng, hắn đang mỉm cười, hoàn toàn không giấu được tâm tư, vừa nhìn đã biết có bí mật gì đó. Hai người bọn họ liếc nhau, lặng lẽ túm Vương Tiểu Hồng đi. Cuối cùng trên bàn cơm chỉ còn lại Dương Nguyên Nhất và Tôn lão đang yên tĩnh từ tốn uống thứ gì đó, trước mặt Tôn lão đặt một cái bát, trong bát toàn là thức ăn lỏng màu xanh.

Tôn lão ngẩng đầu nói: “Trong nhà bếp có sữa, bột óc chó và nhãn, buổi tối ăn mấy thứ này sẽ khó gặp ác mộng.”

Dương Nguyên Nhất cười cười: “Cám ơn.”

Nhưng cậu không để tâm, bởi vì mấy năm gần đây cậu hoàn toàn không gặp ác mộng. Ai ngờ lúc ngủ trưa lại gặp ác mộng, trong mộng trạch viện tối tăm thăm thẳm, cuối viện có một nam nhân áo trắng đưa lưng về phía cậu.

Cậu gọi vài tiếng, người nọ không trả lời. Cậu bị khống chế tiến tới, lải nhải liên tục, lượn sang phía trước thấy mặt của người kia —— mặt heo nhỏ Peppa!

Dương Nguyên Nhất đột nhiên bừng tỉnh, vỗ ngực: “Ác mộng.”

***

Heo Peppa:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN