Quy Tắc của Nữ Phụ - Chương 15: Truyền kỳ về những kẻ hai mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Quy Tắc của Nữ Phụ


Chương 15: Truyền kỳ về những kẻ hai mặt


Từ lâu ở Đế Cảnh đã có một câu: Kẻ quyền thế nhất Đế Cảnh chưa chắc đã là người của câu lạc bộ thông tin, nhưng những kẻ không nên động vào nhất chắc chắn đến 98% là từ cái lò đó ra.

Giới thượng lưu là một nơi tiền tài, gia cảnh quyền thế và danh tiếng là những thứ người ngoài sẽ nhìn vào mà đánh giá một người. Như lời Thẩm Nhĩ Dạ nói, học viện danh giá này chính là một xã hội thượng lưu thu nhỏ. Tại Đế Cảnh, những cậu ấm cô chiêu tài sản có thừa là thứ không thiếu nhất. Mỗi một học viên khi bước qua cánh cổng cao sừng sững kia đều cùng gánh trên vai trọng trách đại diện cho gia tộc mình, giúp cho gia tộc leo lên đỉnh cao danh vọng.

Giới thượng lưu không đơn giản là một nơi cá lớn nuốt cá bé. Những kẻ ở dưới chuỗi thức ăn mỗi ngày tìm cách chà đạp lên nhau để mà leo lên, bấu víu vào những con mồi lớn hơn để chuộc lợi; còn những kẻ ngự trị trên kia mỗi ngày thức dậy đều lo sợ đắc tội với kẻ nào đó ở dưới chân họ bởi vì chỉ cần một sai lầm thôi, tất cả những gì bọn họ xây dựng nên sẽ bị đạp đổ rồi hất đi như một thứ phế thải không cần thiết.

“Giới thượng lưu là một nơi dành cho những kẻ ấu trĩ thế đấy.” Tống Tử Vân có nhớ đã từng nghe thấy Thẩm Nhĩ Dạ nói như vậy.

Đúng là cái thế giới này của bọn họ chỉ toàn những kẻ so đo tính toán thiệt hơn, chuyện bé thường thích xé ra to một mảng, nhưng cậu cũng không đồng tình lắm. Xã hội thu nhỏ của bọn họ lắm drama thế này cơ mà! Mỗi câu chuyện hàng ngày xảy ra tại Đế Cảnh đều có thể đem gộp lại thành một tuyển tập truyện ngắn dài bốn nghìn chương, đảm bảo đem ra ngoài bán không xuể.

Tống Tử Vân như không cố ý nhận ra rằng sở thích này của cậu ta đã bóp méo hoàn toàn mục đích tồn tại của câu lạc bộ và rồi vô tình truyền bá tư tưởng không-tích-đức cho các thành viên, từ đó tạo nên một truyền kì đã kéo dài được bốn năm về những kẻ lập dị của câu lạc bộ thông tin.

Sở Liên vẫn luôn than phiền với Thẩm Nhĩ Dạ rằng trong học viện này có một cái gai mà hội học sinh không thể nhổ. Thẩm Nhĩ Dạ tự hỏi ngược lại: liệu vị thư kí hội học sinh trước mặt cô đây (cái vị họ Sở vẫn luôn âm thầm bao che cho vị họ Tống ấy) có tư cách nào mà ngồi đây lên án câu lạc bộ thông tin? Có thật là hội học sinh có môt cái gai không thể nhổ, chứ không phải là suýt nhổ được thì luôn có người hồn nhiên chen chân vào phá tan tành không?

Sự lộng hành của câu lạc bộ thông tin đã đưa họ trở thành một trong bốn thế lực đáng gờm nhất học viện Đế Cảnh, mà trong khi đó tên đầu sỏ toàn bộ vẫn cứ ngày ngày đi rắc thính và hành với bộ mặt cà lơ phất phơ. Tất cả bởi vì cậu ta cậy mình có bảo kê từ trong nội bộ địch…

Xung quanh thứ nữ phụ như cô đầy ắp những kẻ hai mặt, thiệt đáng sợ a!

Sở Liên cũng nhướn mày nhìn Thẩm Nhĩ Dạ. Hình như nhỏ cùng phòng này của cô vừa quên mất rằng cô ấy gia nhập câu lạc thông tin còn sớm hơn cả Tống Tử Vân. Đống rắc rối mà cô ấy từng đem đến cho hội học sinh cũng không phải ít đâu.

“Ê, kia có phải là học trưởng năm ba Tống Tử Vân không?”

“Bên cạnh anh ấy hình như là thành viên của hội học sinh… tại sao hai người như họ lại có mặt cùng lúc ở khoa dự bị đại học vậy?”

“Đứa con gái vô danh tiểu tốt đứng cùng họ là ai vậy? Sao chúng ta chưa bao giờ thấy mặt nhỉ?”

Thẩm Nhĩ Dạ, “…” Làm người vô hình cũng có cái lợi của nó. 

Gần đó có những con mắt đang nhìn chằm chằm như không muốn rời khỏi người họ. Trong đó những ánh mắt kinh ngạc có, hâm mộ có, ngờ vực cũng có nốt.

Thẩm Nhĩ Dạ rốt cuộc cũng không nhớ làm thế nào mà ba người bọn họ lại đứng trừng mắt nhìn nhau trước cửa ký túc xá của khoa dự bị đại học, mà cũng không ai muốn kể lại.

“Nhĩ Dạ, vì lí do thân phận đặc thù nên tớ chỉ có thể đi cùng hai người tới đây thôi. Chúc may mắn.” Ý là: hai người biết đấy, thành viên của hội học sinh và CLB thông tin cứ như chó với mèo vậy á. Thư ký hội học sinh (Sở) mà đi chung với hội trưởng CLB đối địch (Tống) vào một nơi đáng nghi thì nó không có được tự nhiên lắm đâu. Mà Sở Liên thì luôn chung thủy với phong cách của mình – đi vào đúng trọng tâm.

“Vậy Nhĩ Tiểu Dạ, chúng ta cùng ra trận thôi nào~”

“Ông có được vào ký túc xá nữ đâu. Ở lại đợi đến khi tôi gọi đi.”

Thẩm Nhĩ Dạ thong dong đi vào giữa sảnh ký túc nữ của khoa dự bị đại học. Quả nhiên đây là một nơi dành cho bậc đàn anh đàn chị, đến chậu hoa tử đằng bên cạnh bộ ghế sô pha trông cũng đắt đỏ ra mặt. Chiếc đèn chùm pha lê treo giữa cầu thang xoắn ốc dẫn tới phòng ăn tập thể tô bóng cho sự xa hoa của khu đại sảnh có thể khiến cho người ngoài lóa đến không mở nổi mắt. Thoạt nhìn ai cũng không thể tin nổi tất cả những vật dụng và phụ kiện xa xỉ trải khắp hành lang kia đều là các học viên khoa này tự bỏ tiền túi ra mua về.

Thực chất ở học viện Đế Cảnh, đa số các học viên sau khi tốt nghiệp trung học sẽ lựa chọn du học nước ngoài như Thẩm Nhĩ Dạ, hoặc là nhắm tới những trường đại học ở các thành phố lớn khắp Nam Hạ thay vì hướng đến Trung tâm nghiên cứu và Đại học Đế Cảnh nằm ngay tại thành phố B. Một phần lí do là bởi vì nơi đó mười năm trước mới xây dựng một viện nghiên cứu cỡ lớn hằng năm chỉ nhận những thiên tài khoa học trẻ tuổi. Hai là, Đại học Đế Cảnh vốn là một nơi cho con cháu của các bậc quan chức theo học từ hàng thế kỷ trước, khỏi nghĩ cũng biết rằng học phí là một mức giá trên trời…

Những học trưởng học tỷ ở khoa dự bị đại học này đều là những người đủ điều kiện để hướng đến học trình cao nhất của hệ giáo dục Đế Cảnh. Vậy nên có thể nói, bọn họ lẽ ra là những người mang thanh danh và quyền lực ít nhất ngang ngửa hội học sinh.

Ừ đấy, cho tới khi Thẩm Tuyết Ly và Tống Tử Vân cùng xuất hiện. Toàn bộ cấu trúc và mô hình quyền lực ở Đế Cảnh trong vòng hai năm gần như bị tái tạo lại hoàn toàn, tạo thành thế cân bằng giữa bốn thế lực như bây giờ.

Mà lúc này đây, cô đang chuẩn bị gặp mặt một trong những đại diện cho quyền lực tối thượng của bậc tiền bối.

Gõ cửa căn phòng nằm phía cuối hành lang tầng hai, đáp lại Thẩm Nhĩ Dạ là một gương mặt tiều tụy với hai hốc mắt đỏ ngầu, xưng lên thành hai quầng thâm bị làm cho mờ đi dưới lớp phấn dày. Gương mặt cô ấy thấp thó qua khe cửa như muốn chia cách hoàn toàn bản thân khỏi hành lang phủ đầy ánh sáng ngoài kia.

“Hân hạnh, nghe danh đã lâu mà đến giờ mới có cơ hội gặp mặt. Học tỷ Hồ, chị có muốn cùng tôi làm giao dịch không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN