Quý Thứ Năm - Chương 11: 11: Nằm Mơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Quý Thứ Năm


Chương 11: 11: Nằm Mơ


Tạ Tăn Chiêu nhíu mày:
“Cái gì?”
Anh bỗng nhiên hiểu ra cô nói gì, sau đó nhẹ nhàng thở ra:
“Không phải tôi.”
Ánh mắt của Thẩm Du vẫn nhàn nhạt như cũ, không nhìn ra cảm xúc.
“Cậu nghi ngờ tôi là người tố cáo với giáo viên sao?”
Tạ Tân Chiêu hiểu ra, Thẩm Du vì biểu hiện tối qua của anh mà hiểu lầm anh.
“Tôi nói không phải tôi thì cậu sẽ tin sao?”
Đôi mắt anh đen nhánh, nhìn Thẩm Du không chớp.
Thẩm Du gật đầu: “Tôi tin.”
“Thật sao?”
Thẩm Du nhìn anh với ánh mắt “cậu kỳ lạ thật đó”.
“Sao lại không tin?”
Tạ Tân Chiêu cười:
“Ừm.”
Hai người cùng nhau xuống lầu, Thẩm Du bỗng nhiên nhớ tới:
“Đúng rồi, sao cậu lại chờ tôi ở chỗ này.”
Tạ Tân Chiêu rũ mắt nhìn cô: “Tôi nghe nói cậu bị tố cáo.”
Bước chân của Thẩm Du hơi khựng lại, giọng nói rất nhẹ: “Ngay cả cậu cũng biết.”
Không biết cô đang suy nghĩ cái gì, trên mặt có chút ngơ ngẩn.

Trong lòng Tạ Tân Chiêu trầm xuống: “Sợ chú biết sao?”
Thẩm Du ngừng lại, lắc đầu.
“Không sao đâu, sắp thi đại học rồi, ba tôi cũng không làm gì đâu.”
Tạ Tân Chiêu: “Nếu chú ấy không tin thì tôi có thể làm chứng.”
Thẩm Du hơi cong môi: “Ừ.”
Chuyện khiến người ta lo lắng cũng không xảy ra, liên tiếp mấy ngày đều gió êm sóng lặng.

Thành tích thi đầu kì 2 được công bố, Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu thi rất ổn, cả hai đều đứng đầu lớp.
Lưu Nguyên Nguyên cũng phát huy ổn định, giữ vững vị trí giữa lớp.
Trường học dán bảng vàng danh dự lên mục thông báo.

Tên của Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu đều có mặt.
Thầy Vương hết lời khen ngợi Thẩm Du, cũng không nhắc nửa chữ tới chuyện vừa rồi.
Cùng với đó sự kiện tố cáo cũng có kết cục.
Thầy Vương gọi Thẩm Du đến, nói nữ sinh tố cáo cô đã chủ động tìm thầy để giải thích mọi chuyện.
Nữ sinh đó nói hôm ấy bản thân nhìn lầm, nhìn lầm nữ sinh khác vừa đi vừa đùa giỡn với Lộ Hàng là Thẩm Du.
Thẩm Du biết đây là hiểu lầm tai hại, nhất thời cũng không biết nên có cảm xúc gì.
Thầy Vương trấn an cô vài câu rồi bảo cô về lớp học.
Giữa trưa cùng ngày hôm đó, Thẩm Du cùng Lưu Nguyên Nguyên đang trên đường về ký túc xá thì lại đụng phải Lộ Hàng.
“Thẩm Du.” Tay Lộ Hàng đút trong túi quần, đứng ở ven đường nhẹ nhàng bâng quơ gọi lại hai người.
Sắc mặt Thẩm Du lạnh nhạt: “Có chuyện gì sao?”
“Có chứ.” Lộ Hàng nghiêng đầu: “Chắc thầy giáo cậu đã nói với cậu rồi nhỉ?”

Thẩm Du gật đầu.
Lộ Hàng nói tiếp: “Thật ra người tố cáo…”
“Thích cậu đúng không?” Lưu Nguyên Nguyên xen vào.
Lôi Hàng liếc mắt nhìn cô nàng một cái rồi cười nhạt: “Thông minh đấy.”
Lưu Nguyên Nguyên khẽ trợn trắng mắt.
“Nhưng tôi không phải nói cái này.” Lộ Hàng dừng lại một chút: “Người mà nữ sinh kia nói chính là em họ của tôi.”
Thẩm Du nhẹ nhàng bâng quơ “à” một tiếng:
“Chuyện này không cần giải thích với tôi.”
Lộ Hàng cười khẽ: “Vốn dĩ tôi đã không có ấn tượng tốt, chẳng lẽ cái này cũng không được giải thích rõ ràng?”
Ánh mắt Thẩm Du dừng lại trên gương mặt tản mạn của Lộ Hàng.
Nghiêm túc trả lời: “Này với tôi mà nói cũng không có gì khác nhau.”
Lộ Hàng: “…”
Lưu Nguyên Nguyên rất phối hợp mà cười thành tiếng.
Thấy Lộ Hàng liếc mình, cô nàng vội che miệng: “Sorry!”
Trở lại ký túc xá, Thẩm Du ngồi xuống giường nghỉ ngơi.
Lưu Nguyên Nguyên kéo ghế ngồi xuống trước giường Thẩm Du, tò mò hỏi: “Đối với cậu mà nói thì thật sự không có gì khác nhau sao?”
Thẩm Du lắc đầu: “Không có.”
“Tại sao?”
Thẩm Du nhẹ giọng nói: “Mình không thích người đa tình.”
Lưu Nguyên Nguyên nhíu mày: “Nếu cậu ta nói lúc trước chỉ là chơi đùa, với cậu mới là nghiêm túc thì sao?”
Thẩm Du giật mình sau đó cười khẽ:
“Nếu một người vì theo đuổi cậu mà chối bỏ quá khứ, vậy những nữ sinh từng thật lòng thích cậu ấy tính là gì?”
Giọng nói của Thẩm Du mờ mịt như sương mù.

“Cậu ta không nghiêm túc, nhưng những nữ sinh kia không giống cậu ta.”
Lần đầu tiên Lưu Nguyên Nguyên nhận ra Thẩm Du lạnh lùng vô tình cũng có một mặt dịu dàng như vậy.
Sau khi ngẩn ra một lúc lâu, cô nàng mới mở miệng: “Sao cậu lại nghĩ vậy?”
Trên mặt Thẩm Du xuất hiện một tia mờ mịt, lẩm bẩm thành tiếng:
“Có lẽ mình đã từng thấy một nữ sinh như vậy…”
Giọng nói nhẹ như gió.
Lưu Nguyên Nguyên thấy cô chìm vào suy nghĩ riêng của mình, cô nàng không hỏi thêm nữa.
Mãi cho đến sau này cô nàng mới biết được…
Cô gái mà Thẩm Du nói chính là mẹ của cô….

Chuyện này qua đi, rất nhanh đã đến 1-5.
Hiếm khi có kì nghỉ dài, Thẩm Tùng Nguyên ồn ào đòi đi du lịch.
Vừa lúc Thẩm Lãng phải đi nơi khác công tác, ông đưa Trần Ương và Thẩm Tùng Nguyên đi cùng.
Khi hỏi Tạ Tân Chiêu và Thẩm Du, cả hai đều đồng thời từ chối.
Tạ Tân Chiêu nói mình phải về thành phố A một chuyến nên Thẩm Lãng không miễn cưỡng.
Đến 1-5, trong nhà chỉ còn lại Tai Tân Chiêu và Thẩm Du.
Đêm trước Thẩm Du ngủ không ngon, ăn cơm trưa xong liền buồn ngủ.
Ngồi trên sofa đọc sách được một lát, càng đọc mắt càng díp lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Cô mơ thấy mình khi còn nhỏ.
Khi đó ba mẹ vừa làm xong thủ tục ly hôn, mà cô còn chưa biết gì cả.

Cô ngơ ngác nhìn mẹ dọn đồ đạc, còn tưởng mẹ muốn đi du lịch.
Mãi cho đến khi mẹ đi tới vuốt tóc cô, bảo cô sau này phải ngoan ngoãn, theo ba sống thật tốt.
Lúc đó Thẩm Du mới nhận ra có gì đó không đúng:
“Còn mẹ thì sao ạ?”
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi xuống, nghiêm túc nói với cô:
“Mẹ phải đi, sau này không được ở trong nhà này nữa.”
Tiểu Thẩm Du sửng sốt, ngây thơ mờ mịt: “Vì sao ạ? Mẹ không cần con và ba sao?”
Mẹ ôm lấy cô, hai mắt hồng hồng.
Bà thấp giọng nói xin lỗi, nói không có tình cảm với ba cô, không thể nào ở bên nhau đến cuối đời được.
Lúc này Thẩm Du mới bật khóc: “Mẹ, mẹ đừng bỏ rơi con mà.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Du cảm nhận được mùi vị khi bị người khác vứt bỏ.
Ngày đó hai mẹ con ôm nhau khóc rất lâu.
Nhưng mẹ vẫn không màng những lời cầu xin từ cô mà rời đi.
Lúc đầu mỗi tuần mẹ đều đến thăm Thẩm Du một lần.
Ngày cuối tuần nào đó, Thẩm Du không nỡ xa mẹ, khóc lóc không chịu để bà đi.
Mẹ không nhẫn tâm, cũng mang theo Thẩm Du đi.

Nói với Thẩm Lãng rằng mấy hôm nữa sẽ về.
Thẩm Du đi theo mẹ đến một ngôi nhà lớn khác.
Gặp được một chú xa lạ.
Sau đó cô mới biết, đây là bạn trai mới của mẹ.
Một tuần rất nhanh đã qua.
Lại một cuối tuần nữa, mẹ cô không đến đón cô.
Thẩm Du gọi điện cho mẹ, nhưng chỉ được nghe mẹ nói xin lỗi.
Bà nói muốn đến thành phố khác sinh sống, muốn Thẩm Du ngoan ngoãn ở với ba.
Thẩm Du sửng sốt hồi lâu, ngơ ngác hỏi bà: “Vì sao ạ?”
Giọng của mẹ nức nở, bà không trả lời, nói câu xin lỗi rồi tắt luôn điện thoại.
Đó là lần cuối cùng Thẩm Du liên lạc được với mẹ.
Cô lại bị bỏ rơi thêm một lần nữa.
Từ ngày đó, Thẩm Du có vài lần muốn đi tìm mẹ nhưng ba cô đều không cho.
Thẩm Du tức giận, không muốn để ý tới ba nữa.
Quan hệ của hai ba con càng lúc càng căng thẳng.
Buổi tối nào đó, Thẩm Lãng đi xã giao về, uống say bí tỉ.
Ngày đó hình như ông kí được hợp đồng lớn, tâm trạng rất tốt.
Thẩm Du nhân cơ hội này lại nhắc về mẹ.
Vốn dĩ Thẩm Lãng đang cười, một giây sau đã thay đổi sắc mặt.
Một chân ông đá vào bàn trà, tiếng “choang” cực lớn vang lên.
Thẩm Du bị doạ đến nỗi run người.
Sắc mặt Thẩm Lãng rất khó xem, gân xanh trên cổ cũng nhô lên.
“Mẹ mày không cần mày, mày còn không hiểu sao?”
Nước mắt Thẩm Du trào ra, đôi mắt đỏ bừng.

Cô run giọng khụt khịt hỏi: “Vì sao ạ? Sao lại không cần con?”
Thẩm Lãng thở hổn hển, chỉ vào Thẩm Du rồi gầm nhẹ: “Sau này không được nhắc đến cô ta nữa, mày nghe thấy không?”
Thẩm Du khóc đến nỗi mắt và mũi đều đỏ lên, hoàn toàn nói không thành lời.
Nhưng Thẩm Lãng vẫn còn nỏi nóng, mặt đỏ gay gắt trợn mắt nhìn con gái: “Mẹ mày không cần mày! Nghe rõ không? Không cần mày!”
Thẩm Du khóc lóc gục đầu xuống, xoay người chạy về phía phòng mình.
Ngày đó cô ôm gấu bông nằm trên giường khóc suốt một đêm.
Từ hôm đó trở đi, Thẩm Du không còn nhắc tới mẹ nữa.
Dần dà sau khi lớn lên, cô mới chậm rãi biết được chân tướng qua miệng của những người khác.
Từ nhỏ nhan sắc của mẹ Thẩm Du đã xuất chúng, người theo đuổi rất nhiều.

Bà lại là một người lãng mạn vô cùng cần tình yêu.

Đến với Thẩm Lãng là vì yêu, ly hôn là bởi bà cảm thấy giữa cả hai không còn tình cảm.

Bà không thể sống hết đời cùng với người mình không yêu được.
Sau này Thẩm Du mới suy nghĩ cẩn thận, hiểu tại sao hồi nhỏ cô thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của bà.
Vì chuyện này nên Thẩm Lãng rất tức giận.
Ông một lòng kiếm tiền, tự nhiên cũng không có thời gian quan tâm yêu thương vợ.

Chỉ là ông cảm thấy hai người là gia đình, lãng mạn dần vơi đi cũng là kết quả tất nhiên.

Ông cũng không cảm thấy bản thân mình sai.

Bởi vậy mà hai người không ngừng cãi vã.
Dần dần Thẩm Lãng cũng mệt mỏi nên đồng ý ly hôn, nhưng với yêu cầu Thẩm Du phải ở với mình.
Ông cho rằng Dư Thanh là một người mẹ không có trách nhiệm, không có quyền lợi nuôi con gái.
Sau khi Dư Thanh ly hôn, rất nhanh đã rơi vào bể tình với người đàn ông khác.
Khi đó bà vẫn rất xinh đẹp, bên người cũng có rất nhiều đàn ông theo đuổi.
Bà như thiêu thân lao đầu vào lửa, một lòng một dạ với tình yêu mới.
Giống như thời trẻ tuổi yêu đương với Thẩm Lãng.
Sau đó Dư Thanh lại chí tay.
Lần này bà thực sự bị tổn thương cũng thấy rất mất mặt.
Thậm chí bà không muốn ở lại nơi đầy đau thương này, quyết định tạm biệt mọi người rồi rời khỏi Tây Lan.
Không ai biết sau đó bà đi đâu.
Từ ngày chấp nhận sự thật, hiếm khi Thẩm Du nhớ lại những chuyện này.

Nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại mơ thấy dáng vẻ yếu ớt bất lực của mình ngày bé.
Cô mơ thấy mình ôm lấy mẹ không chịu buông, khóc lóc xin bà đừng đi:
“Mẹ, con sẽ lớn lên nhanh mà.”
“Con sẽ cố gắng học múa, sẽ cố gắng múa thật giỏi.”
“Mẹ có thể không đi được không?”
Khi còn nhỏ cô khờ dại cho rằng, chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời, xinh đẹp ưu tú thì mẹ sẽ không nỡ để cô lại một mình.
Con sẽ nhanh trở thành người lớn, sẽ nhanh trở thành người tài giỏi, mẹ đừng đi được không?

Lúc Tạ Tân Chiêu ra tới phòng khách, Thẩm Du đã ngủ trên sofa rồi.
Anh về phòng lấy chăn mỏng, đến khi trở ra mới phát hiện Thẩm Du ngủ không được yên.
Mày nhăn, khoé môi mím chặt.
Giống như đang mơ đến chuyện gì đó không vui.
Tạ Tân Chiêu nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, ngồi xuống cạnh sofa.
Mấy ngày này ở nhà họ Thẩm, anh rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt to lớn của Thẩm Du với ngày còn nhỏ.

Không chỉ là tính cách, mà hình như quan hệ giữa cô và ba cũng không tốt.
Nhưng anh lại chẳng biết tại sao.
Hiện tại Thẩm Du rõ ràng kháng sự việc anh can thiệp vào chuyện của cô.
Là bởi vì chuyện ba mẹ ly hôn sao?
Tạ Tân Chiêu nhíu mày, ngón tay khẽ chạm lên mặt Thẩm Du.
Thẩm Du giật giật khoé môi, nhẹ giọng nói mớ.
Tạ Tân Chiêu cúi người, nghe thấy cô gọi:
“Mẹ ơi…”
Giây tiếp theo, cánh tay của anh bị Thẩm Du ôm lấy.
Gương mặt mềm mại của nữ sinh khẽ cọ lên tay anh, giống một con thỏ đáng yêu ngoan ngoãn.
Đôi mắt lạnh nhạt ngày thường nay đã nhắm lại, lông mi rũ xuống, cả người nhu hoà dịu dàng hơn lúc tỉnh rất nhiều.
“Mẹ, đừng đi.” Cô lẩm bẩm.
Cánh tay Tạ Tân Chiêu cứng đờ không dám nhúc nhích.
Một cánh tay khác cách tấm chăn mỏng nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Thấp giọng dỗ dành: “Ừ, không đi.”

Thẩm Du tỉnh lại, phát hiện có một bàn tay đang lót dưới má mình.
Cô sửng sốt đứng dậy.
Vốn dĩ người phải lên máy bay từ lâu nay lại ngồi dưới đất, đầu dựa vào sofa, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều.
Tay anh tự nhiên rũ xuống, cánh tay duỗi ra đảm đương chiếc gối cho cô.
Rèm phòng khách rủ xuống, ánh sáng tối tăm.
Thẩm Du chớp chớp mắt, nhất thời không biết bây giờ là mấy giờ.
Cô xốc chăn lên, tay chân nhẹ nhàng đi xuống sofa.
Hầu như là cùng lúc đó, người ngồi dưới đất cũng đột nhiên mở to mắt.
Hai người vừa tầm nhìn nhau.
Ánh mắt Tạ Tân Chiêu không chút gợn sóng: “Cậu tỉnh rồi à?”
Thẩm Du chớp chớp mắt: “Cậu chưa về thành phố A sao?”
Tạ Tân Chiêu thu tay lại rồi khẽ giật giật.
“Sửa lại chuyến bay rồi.”
Thẩm Du gật đầu, ánh mắt liếc về phía tay anh đã bị mình đè lên khiến hồng một mảng.
“Cậu…tôi…”
Tạ Tân Chiêu không để bụng mà xua tay, ý bảo không sao cả.
Anh nhìn chằm chằm Thẩm Du, ánh mắt có chút phức tạp:
“Cậu nói mớ.”
Thẩm Du ngẩn ra, nhẹ giọng hỏi: “Nói cái gì.”
Tạ Tân Chiêu nói cho cô nghe: “Mẹ.”
Anh nhịn không được mà hỏi: “Cậu mơ thấy gì sao?”
Thẩm Du lắc đầu không muốn nhiều lời.
Cô nhìn về phía vali của anh: “Vé máy bay lúc mấy giờ?”
Tạ Tân Chiêu giơ tay lên xem đồng hồ: “Còn hai tiếng nữa.”
Thẩm Du gật đầu: “Vậy cậu đi nhanh đi.

Vào ngày nghỉ thế này hay kẹt xe lắm.”
Tạ Tân Chiêu im lặng vài giây, đứng dậy đi tới cửa.
Bỗng nhiên anh quay đầu lại:
“Tiểu Du.”
Đôi mắt anh rất sáng, giống như vì sao lấp lánh rực rỡ trên bầu trời u tối.
“Có muốn đi cùng tôi không?”
Lồng ngực Thẩm Du nhảy dựng: “Bây giờ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN