Quý Thứ Năm - Chương 16: 16: Cầu Phúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Quý Thứ Năm


Chương 16: 16: Cầu Phúc


Thẩm Du ngẩn người.
Ánh mắt đảo qua thân hình của Tạ Tân Chiêu.
Cô có chút buồn cười.
“Chắc là không đánh lại được à?”
Chiều cao của hai người này gần như nhau, nhưng nhìn Lộ Hàng có sức hơn Tạ Tân Chiêu một chút.
Trong nháy mắt Tạ Tân Chiêu có hơi mê mang.
Sau đó anh mới phản ứng lại: “Cậu không tin tôi?”
Thẩm Du thản nhiên đối diện với anh, chỉ coi anh giống như lần trước, sau khi uống say nên nói linh tinh.
Một lát sau, Tạ Tân Chiêu chớp chớp mắt, tay phải che lại trán.
“Đau đầu quá.” Anh nói.
Thẩm Du nhíu mày: “Cậu có cần uống thuốc giảm đau không?”
Tạ Tân Chiêu lắc đầu: “Cậu ở bên cạnh tôi một lát là được.”
Thẩm Du đành phải ngồi bên cạnh, ánh mắt lang thanh không có mục tiêu dừng lại trên mu bàn tay của Tạ Tân Chiêu.
Da tay anh vừa trắng vừa mỏng, gân xanh rõ hơn người bình thường rất nhiều.
Tay Thẩm Du cũng rất gầy nhưng hoàn toàn không có cảm giác giống như tay anh.
Nhất thời cô thất thần, cứ ngây ra nhìn tay của Tạ Tân Chiêu.
“Cậu đang nhìn gì mà chăm chú vậy?”
Người vẫn luôn bị quan sát đột nhiên mở miệng.
Thẩm Du nhìn anh: “Tay cậu.”
Cô dừng một chút lại nói tiếp: “Gân xanh nhô lên rõ quá.”
Tạ Tân Chiêu nghe vậy thì giơ tay ra trước mặt cô.
Dáng vẻ rất hào phóng:
“Muốn sờ không?”
Thẩm Du mím môi, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Gân xanh hơi nhô lên, đầu ngón tay cồm cộm.
Tạ Tân Chiêu hít hà một hơi, cả người có chút run rẩy.
Thẩm Du tưởng mình làm đau anh, vội rụt tay lại.
“Xin lỗi cậu.”
Cô thành khẩn nói.
Sắc mặt Tạ Tân Chiêu không mấy dễ chịu, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn:
“Tiểu Du, tôi muốn đi ngủ rồi.”
“À vậy cậu nghỉ đi, tôi về phòng đây.”
Thẩm Du đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tạ Tân Chiêu cúi đầu nhìn, thở dài một hơi.
Thật ra thứ “nhô” lên rõ ràng nhất không phải là gân tay.

Mãi cho tới giờ ăn cơm chiều, mấy người khác mới từ công viên trở về.
Bọn họ mua đồ ăn bên ngoài về cùng ăn với Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu.
Lưu Nguyên Nguyên lên kế hoạch ngày mai lên núi xem mặt trời lặn, ngày hôm sau nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều sẽ quay lại Tây Lan.
Mọi người đều đồng ý.
“Chúng ta phải mua thêm vài đồ dùng hàng ngày nữa, vừa ăn vừa chơi.” Chu Gia Hào kiến nghị.
“Được đấy.

Có ai chủ động báo danh mua đồ không?” Lưu Nguyên Nguyên hỏi.
Thẩm Du là người đầu tiên nói: “Để mình đi cho.”
Cô đã nghỉ ngơi cả buổi chiều, thể lực cũng khá dư thừa.
Lộ Hàng biếng nhác ngồi ở chỗ, lông mày hơi nhướng lên.
Trước khi hắn kịp mở miệng, Tạ Tân Chiêu đã nói trước:
“Tôi nữa.”
Lưu Nguyên Nguyên chần chờ nhìn về phía Chu Gia Hào: “Hai người có đủ không?”
Tạ Tân Chiêu: “Đủ rồi.”
Lộ Hàng: “Không đủ.”
Hai người đồng thời mở miệng.
Trong bầu không khí nổi lên sự xấu hổ.
“Tôi cũng đi.” Lộ Hàng nhìn về phía Thẩm Du: “Cậu không ngại chứ?”
Thẩm Du run môi.
“Vậy mình cũng đi.” Lưu Nguyên Nguyên vội chen vào.
Ba người này mà đi cùng nhau, cô nàng sợ Tạ Tân Chiêu và Lộ Hàng sẽ đánh nhau mất.
Vì sự hài hoà của chuyến du lịch lần này, cô nàng cảm thấy mình nhất định phải đi cùng.
Hứa Hãn Tiêu không rõ nguyên do: “Mua cái gì mà cần tận 4 người đi?”
Cậu ta nhìn Lưu Nguyên Nguyên, bỗng nhiên như lĩnh ngộ được điều gì đó.
Cúi đầu nhỏ giọng nói với Lộ Hàng bên cạnh: “Vãi, không phải đạo diễn Lưu thích anh đấy chứ?”
Ngụm nước trong miệng Lộ Hàng suýt nữa thì phun ra.

“…”
Hứa Hãn Tiêu cười hai tiếng đầy bỉ ổi: “Anh cẩn thận đấy, nghe nói mai đạo diễn Lưu lên núi cầu Nguyệt Lão.”
Càng nói càng thái quá.
Lộ Hàng lắc đầu rồi đứng dây
“Đi chưa?”
Lưu Nguyên Nguyên thấy Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu đã ăn xong thì mới gật đầu.
“Đi thôi.”
Khu siêu thị ở đây vừa nhỏ mà đồ lại đắt, đồ vật cũng không phong phú.
Bốn người quyết định đến siêu thị ở thị trấn bên cạnh để mua đồ.
Cũng may nơi này cách trấn trên không xa, chỉ cần ngồi ba trạm xe bus là tới nơi.
Lúc bốn người đi sắc trời đã gần gối, từ xa nhìn lại hồ nước như hoà với nhau, vầng trăng lưỡi liềm in trên mặt nước giống như thuyền nhỏ lênh đênh giữa thiên hà.
Thẩm Du mặc một chiếc váy chiffon cộc tay, kiểu dáng rộng thùng thình phiêu dật, tóc đen xoã ngang eo, phong cách vừa thoải mái vừa lãng mạn.
Lưu Nguyên Nguyên đi bên cạnh cô, lại lần nữa cảm nhận được sự thu hút của mỹ nữ khi bước ra phố.
À cũng không phải.
Lần này còn có thêm hai anh chàng siêu cấp đẹp trai đi theo nữa.
Ngoài cửa siêu thị có một cậu nhóc ngồi trong xe đẩy đang không ngừng khua khoắng tay chân.
Cùng với tiếng nhạc trẻ con sôi động, cậu nhóc nhìn chằm chằm bốn người không chớp mắt:
“Ba ơi ba ơi, có hai chị gái xinh đẹp nè!”
Cậu nhóc kêu lên với người đàn ông trung niên đang ngồi xem điện thoại ở một bên.
Người đàn ông không kiên nhẫn mà ngẩng đầu, khi nhìn thấy bốn người thì sửng sốt.
Sau đó ngượng ngùng cười cười, quay lại vỗ vỗ đầu cậu nhóc.
“Gọi bậy cái gì thế?”
Lưu Nguyên Nguyên cười tủm tỉm, lấy hai đồng xu trong túi ra rồi đưa cho cậu bé.
“Chị đây mời em chơi nha.”
“Cảm ơn chị ạ.” Cậu bé lễ phép nói, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Thẩm Du.
Lưu Nguyên Nguyên: “…”
Ôi cái thằng bé này.
Giây tiếp theo Tạ Tân Chiêu đã đứng chắn trước mặt Thẩm Du.
“Đi vào thôi.”
Anh giục.
Thẩm Du gật đầu, đi theo anh vào siêu thị.
Mua đồ xong thì thấy đối diện có quán trà sữa.
Lộ Hàng tùy ý chỉ về phía đó, hỏi hai cô gái, “Muốn uống trà sữa không?”
“Được đó.” Lưu Nguyên Nguyên hưng phấn, kéo Thẩm Du đi trước để xếp hàng.
Hai chàng trai tụt lại phía sau với những chiếc túi mua hàng trên tay.
Lộ Hàng nhìn về phía Tạ Tân Chiêu liếc mắt một cái, giọng điệu tùy ý nói: “Lần trước mua trà sữa cho bọn họ nhưng quên cậu cũng có mặt cho nên đã đưa thiếu một ly, lần này tôi mua bù lại cho cậu?” Tạ Tân Chiêu liếc hắn một cái, sau đó lắc đầu: “Buổi tối Thẩm Du không uống trà sữa.”
Anh dừng lại một chút, mặt không đổi sắc nhìn Lộ Hàng: “Cho nên Thẩm Du đưa ly trà sữa kia cho tôi.”
Lộ Hàng: “…”
Khi cả hai đến cuối hàng, Lưu Nguyên Nguyên hỏi họ uống gì.
Tạ Tân Chiêu nói rằng anh không uống.
Lộ Hàng: “Gọi dùm tôi một lý giống với của Thẩm Du.”
Thẩm Du chớp chớp mắt nhìn Lộ Hàng: “Nếu như tôi không uống thì sao?”
Lộ Hàng: “…”
Lưu Nguyên Nguyên cười hai tiếng: “Vậy gọi giống tôi đi, trà sữa best seller của quán.”
Cô nàng biết ngay mà
Nhất định cô nàng phải đi theo ba người này.
*
Bốn người trở lại biệt thự khá muộn.
Hai cô gái tắm rửa đơn giản xong liền lên giường ngủ.
Lưu Nguyên Nguyên vì phải bận rộn từ sáng đến tối nên đêm đó ngủ rất sâu.
Đến khi cô tỉnh lại vào ngày hôm sau thì Thẩm Du đã không còn ở trong phòng.
Cô nàng dụi mắt đi xuống lầu liền nhìn thấy mấy cậu trai đang đứng trên ban công, mê mẩn nhìn thứ gì đó.
Cô nàng nhìn lại thì phát hiện bọn họ đang xem Thẩm Du luyện vũ đạo ngoài sân.
Thẩm Du mặc một bộ quần áo bó sát phía trên, phần dưới thì rộng rãi, trên đầu búi một búi tóc đơn giản.

Cổ thon dài, dáng người thướt tha, tứ chi thon thả, mềm mại mà không mất sức.
Động tác của cô uyển chuyển như nước chảy mây trôi, trông hết sức đẹp mắt.
Giữa trời đất bao la, cả sân vườn dường như trở thành sân khấu của riêng cô.

Ánh nắng ban mai mùa hè chiếu lên người Thẩm Du, toàn thân cô như tỏa sáng khiến người ta không thể rời mắt.
Lưu Nguyên Nguyên và Thẩm Du trước đây là bạn cùng phòng, nên cô nàng biết rõ Thẩm Du có thói quen luyện vũ đạo mỗi ngày.
Nhưng những người khác thì lại không, bọn họ nhìn chăm chú đến mức chẳng thèm chớp mắt.
Cô nàng tùy tiện rút ra một cuốn tạp chí bên cạnh và gõ vào gáy của từng người một.

“Các cậu lau sạch nước miếng đi.”
Đáng tiếc là không một ai chú ý đến cô nàng.
Chu Gia Hào thậm chí còn quay đầu lại và làm động tác “suỵt” với cô nàng.
Lưu Nguyên Nguyên trợn tròn mắt, xoay người rời đi.
Thật là tiện nghi cho mấy tên thối này.
Thẩm Du nhớ tới hôm nay cô còn phải lên núi cho nên cũng không luyện tập quá lâu.

Ngay khi cô vừa dừng lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng động phát ra từ cửa.
Cô quay đầu lại và tình cờ đối mặt với Tạ Tân Chiêu, người đang bước vào sân.
“Cậu–“
“Cậu–“
Hai người cùng nói và cùng dừng lại chung một lúc.
Tạ Tân Chiêu liếc nhìn quần áo của Thẩm Du, và nhấc chiếc túi trong tay lên.
“Tôi đi mua bữa sáng.”
“Ồ.”
Thẩm Du đi tới.

“Tôi cầm hộ cậu.”
“Không cần.” Tạ Tân Chiếu lắc đầu, “Mở cửa dùm tôi là được.”
“Ừm.” Thẩm Du mới vừa đi tới cửa thì cánh cửa đã bị từ trong mở ra.
“Oa, bữa sáng này!” Lưu Nguyên Nguyên kinh hỉ nhìn cái túi trong tay Tạ Tân Chiêu.
Cô nàng quay đầu lại ném cho mấy chàng trai một ánh mắt khinh bỉ.
“Nhìn lại các cậu đi!”
Chỉ biết ngắm gái đẹp.
“Ăn thôi, ăn thôi!” Hứa Hãn Tiêu nhanh chóng đem bữa sáng bưng lên bàn.
Ăn sáng xong, mọi người về phòng sửa soạn.
Thẩm Du tự tết cho mình một bím tóc thấp lệch sang một bên để thuận tiện cho việc đội mũ.
“Nếu mình mà tạo kiểu tóc giống như cậu thì chắc chắn sẽ trông giống một cô gái thôn quê.” Lưu Nguyên Nguyên nhìn cô rồi thở dài.
Thẩm Du đội nón lên, nghiêm túc đánh giá Nguyên Nguyên rồi đề nghị: “Cậu búi tóc thấp thử xem, hẳn sẽ rất đẹp mắt.”
Lưu Nguyên Nguyên xua tay: “Quên đi, mình cột tóc đuôi ngựa được rồi.”
Cô nàng đội một chiếc mũ bóng chày và đeo một chiếc túi.

“Đi thôi.”
Núi Trì Hàn không cao.

Nhưng cả nhóm cứ đi đi dừng dừng nên tầm giữa trưa mới đến được chùa Lâm Huệ.
“Bọn mình ở chỗ này nghỉ ngơi một lát đi.”
Triệu Diệp không đi nổi nữa đành ngồi xuống bậc đá bên cạnh ngôi chùa.
Hứa Hãn Tiêu cười giễu cợt Triệu Diệp vài tiếng: “Vừa đúng lúc liền cầu tình duyên cho hai người, mong cho hai người các cậu được thiên trường địa cửu.”
Triệu Diệp đỏ mặt quay đầu: “Tôi không tin những chuyện này.”
Mạnh Trạch bất đắc dĩ liếc nhìn, rồi ngồi xuống cạnh cô nàng.
Những người còn lại cũng chụm lại ngồi xuống, tính toán ăn gì đó tại chỗ.
Chắc cũng đã đến giờ ăn cơm trong chùa, thỉnh thoảng có vài vị sư ra vào.
Một vị sư già đột nhiên dừng lại trước mặt Tạ Tân Chiêu khi ông đi ngang qua chỗ bọn họ ngồi.
“Chàng trai trẻ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Nhà sư có lông mày và đôi mắt nhân hậu, giọng nói trầm ấm.
Tạ Tân Chiêu gật nhẹ đầu.
Cuộc trò chuyện đã thu hút bảy người còn lại nhìn về phía hai người.
Vị sư nhìn quanh bọn họ một lượt, bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười đó thật khó đoán.
Ông lại bắt gặp ánh mắt của Tạ Tân Chiêu: “Nếu trong lòng cậu có khúc mắc, có thể đến gặp tôi.”
Tạ Tân Chiêu từ chối thẳng thằng: “Không có.”
Nhà sư mỉm cười, cầm chuỗi hạt rời đi.
Sau khi nhà sư rời đi, Lưu Nguyên Nguyên tò mò hỏi Tạ Tân Chiêu, “Hai người đã gặp nhau khi nào?”
Tạ Tân Chiêu nhíu mày, trả lời đơn giản, “Buổi sáng.”
“Ồ.” Lưu Nguyên Nguyên gật đầu, “Tại sao lại kêu cậu đến tìm ông ấy nhỉ?”
Tạ Tân Chiêu lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Cách nói chuyện thần bí quá, có lẽ là cảm thấy cậu có nhiều tiền nên muốn kiếm một chút.” Triệu Diệp một bên lẩm bẩm nói.
Cô nàng chưa bao giờ tin những điều này, lại còn nghe người ta nói rằng rất nhiều lời trong số đó là dối trá.

“Chuyện này đấy à, tin thì có, không tin thì không, cậu xem những đoàn phim mỗi khi bắt đầu quay phim đều sẽ làm lễ khai quang.” Lưu Nguyên Nguyên nhăn mũi, “Dù sao thì tôi vẫn tin những điều đó, một lát tôi sẽ thắp hương cho những video của mình sau này”.
Thẩm Du yên lặng lắng nghe, vẫn luôn không nói gì.
Ăn cơm ở bãi đất trống chính là thời gian hoạt động tự do.
Mọi người hẹn nhau nghỉ ngơi ở gần đó, đến hai giờ thì tập trung lại để cùng nhau lên núi.
Trong lúc nghỉ ngơi, Thẩm Du đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Khi quay lại, cô đi ngang qua hoa viên sau chùa, không nghĩ rằng có thể gặp lại vị sư trò chuyện với Tạ Tân Chiêu lúc nãy.
Thẩm Du dừng chân lại.
Nhà sư nhận ra cô, cười nói: “Là cô gái nhỏ sao.”
Thẩm Du gật đầu, suy nghĩ một chút hỏi: “Đại sư, bạn học của tôi…”
Cô thay đổi từ ngữ: “Tại sao lại muốn bạn học của tôi đến tìm ngài?”
Nhà sư cười nói: “Tôi không thể nói cho cô nghe chuyện riêng của người khác.

Cô gái, hãy tự đi hỏi bạn học của mình đi.”
Thẩm Du mím môi.
“Nếu lo lắng, cô có thể xin cho cậu ấy một lá bùa bình an.” Nhà sư lại nói.
Thẩm Du ngừng lại, hơi cúi đầu, xoay người rời đi.
Thẩm Du đi đến ngôi chùa để thỉnh một lá bùa bình an may mắn.
Cô chắp hai tay, thầm cầu nguyện trong lòng.
“Tạ Tân Chiêu, mười tám tuổi, sinh ra ở Tây Lan và lớn lên ở thành phố A.

Cầu xin trời phật phù hộ cho cậu ấy một đời bình an vô sự, tự do vui vẻ, vĩnh viễn không bị thế gian trói buộc.”
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, nhưng Thẩm Du không để ý.
Cô cúi lạy một cách thành tâm rồi cẩn thận cất lá bùa bình an.
Tạ Tân Chiêu sắp rời Tây Lan, lá bùa bình an này là món quà chia tay mà Thẩm Du định tặng cho anh.
Sau khi Thẩm Du rời đi, Lộ Hàng đi tới chỗ bán bùa bình an.
“Sư phụ, lá bùa cô gái lúc nãy vừa mua là loại nào?”
*
Sau khi ngắm xong hoàng hôn trên núi thì tám người trở về, lúc đến biệt thự thì trời đã tối.
Leo núi cả một ngày trời nên mọi người đều kiệt sức.
Ở biệt thự có bếp nhưng không một ai muốn nấu.
Sau khi thảo luận cùng nhau, cuối cùng cả nhóm quyết định gọi món bên ngoài.
Trong lúc đợi đồ ăn mang đến, Thẩm Du và Lưu Nguyên Nguyên vào bếp chuẩn bị hoa quả.
Các chàng trai phụ trách mở đồ uống.
Tạ Tân Chiêu ngồi ở phía đối diện phòng bếp, ánh mắt anh thỉnh thoảng rơi vào bóng lưng của Thẩm Du.
Ngay khi anh chuẩn bị đứng dậy đi vào bếp phụ giúp thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Hứa Hãn Kiêu.
“Đm anh Hàng ơi, cái này là gì vậy?”
Không biết Hứa Hãn Tiêu lấy ra từ chỗ nào trên người Lộ Hàng một lá bùa bình an, kinh ngạc la lên.
“Đừng nói là cậu đã mua nó nha?”
Hắn nhìn Lộ Hàng một lượt từ trên xuống dưới, nghi hoặc nói: “Cmn, cậu muốn tặng cô gái nào à?”
Dứt lời, hắn liếc nhìn phòng bếp, khoa trương che miệng.
Lộ Hằng chộp lấy.

“Nói bậy bạ gì đó? Tôi tự mua cho bản thân mình.”
“Cậu mua cái đồ vật vô nghĩa này á?” Vẻ mặt Hứa Hàn Tiêu rõ rãng là không tin.
Lộ Hàng “chậc” một tiếng, cất bùa bình an đi, không thèm để ý tới hắn.
Đôi mắt lười biếng liếc nhìn Tạ Tân Chiêu, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Tạ Tân Chiêu vẫn bình tĩnh như thường, mở lon Coca đã được ướp lạnh bằng một tay.
“Răng rắc” một tiếng, liền có bọt trắng trào ra.
Anh vô cảm cầm lên, ngẩng đầu hớp một ngụm lớn.
Sau khi nuốt xuống bụng, ngực vẫn cảm thấy khô nóng.

Anh giật mạnh cổ áo sơ mi rồi cởi thêm một nút nữa.
Hứa Hãn Tiêu và Chu Gia Hào ngồi bên cạnh thì thầm với nhau.
“Tám phần là cô gái nào đó đã đưa cho cậu ta.”
Chu Gia Hào gật đầu và cũng hướng mắt về phía nhà bếp.
Trong nhóm tổng cộng có ba cô gái.
Trừ Triệu Diệp ra, chẳng phải chỉ còn lại hai cô gái trong bếp sao?
Thẩm Du và Lưu Nguyên Nguyên, hai người đang bị liệt vào diện tình nghi, đã cắt xong trái cây và mang ra mà không hề hay biết chuyện gì.
Hai người tùy ý ngồi xuống, cốc nước trước mặt lập tức được rót đầy.
“Bữa tối đã chuẩn bị xong!” Triệu Diệp cười nói.
Sự việc về lá bùa bình an nhanh chóng được thay thế bằng những chủ đề khác, không ai nhắc đến nó nữa.
Sau bữa tối, Triệu Diệp và Mạnh Trạch ra ngoài đi dạo hẹn hò.
Những người còn lại đề nghị chơi bài.
“Tôi có chút mệt mỏi nên đi lên nghỉ ngơi trước.” Thẩm Du tạm biệt mọi người
“Được.” Lưu Nguyên Nguyên nhìn Tạ Tân Chiêu đang rửa tay ở bên kia.
“Tạ Tân Chiêu, cậu có chơi không?”
Tạ Tân Chiêu lắc đầu: “Không chơi.”
Lưu Nguyên Nguyên: “Ừm, vậy bốn người chúng ta chơi.” Hiện giờ chỉ còn lại bốn người, vừa đủ tay.
“OK! Lưu đạo đến đây.” Hứa Hãn Tiêu vui vẻ xào bài.
Tạ Tân Chiêu bên kia rửa tay xong thì đem rác ra ngoài bỏ.
Trên đường đi, anh tình cờ nhìn thấy bóng lưng của Triệu Diệp và Mạnh Trạch, hai người đang tay trong tay đi dạo.
Khi anh đến gần thùng rác, giọng nói buôn chuyện của Triệu Diệp lọt vào tai anh.
“Thẩm Du cũng có một lá bùa bình an giống với cái của Lộ Hàng.”

Giọng điệu của Mạnh Trạch thờ ơ.

“Không phải giống nhau sao? Đoán chừng là đều mua ở trên núi.”
Giọng nói của Triệu Diệp háo hức: “Chính là vì giống nhau nên em mới thấy kỳ lạ! Vừa rồi thiếu chút nữa là em đã nói ra, nhưng cuối cùng phải vất vả kìm lại…”
Mùa hè vào ban đêm nóng nực, không khí đầy mùi thối rữa, những con muỗi đáng ghét bay loạn xạ đang phát ra những tiếng vo ve.
Tạ Tân Chiêu dường như không để ý đến mà đứng im tại chỗ, suýt nữa cào rách túi xách trên tay.
Một lúc lâu sau, anh nhìn chằm chằm vào khoảng không nào đó, ánh mắt loé lên.
Nâng cánh tay rồi nhẹ nhàng ném túi rác vào thùng.
*
Trên lầu, Thẩm Du vừa vào phòng liền đi tắm.

Trong lúc đang sấy tóc thì có tiếng gõ cửa.
Thẩm Du xõa tóc đi ra mở cửa.
Tạ Tân Chiêu đứng thẳng bên ngoài, giật giật khóe miệng.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, không cài hai cúc áo trên cùng, trông có chút phóng túng.
Thẩm Du sững sờ vài giây, mời anh đi vào.

“Có chuyện gì sao?”
Tạ Tân Chiêu đứng ở vị trí gần cửa, hai tay đưa về phía sau chống lên bàn.
“Tôi muốn báo với cậu là ngày mai có thể tôi sẽ không cùng cậu trở về Tây Lan.”
“Hửm” Thẩm Du có chút kinh ngạc.
Tạ Tân Chiêu gật đầu: “Trong nhà hối thúc tôi trở về, ngày mai tôi sẽ bay thẳng đến thành phố A.”
Lúc này Thẩm Du mới nhớ đến việc Tạ Tân Chiêu đã dời lại thời gian trở về nhà.
“Ồ.”
“Ừm……”
Tạ Tân Chiêu đã nói xong những gì cần nói, nhưng thân thể của anh lại không có ý định rời đi.
Khoảnh khắc nghe thấy những lời của Triệu Diệp, theo bản năng anh gần như bị phát điên bởi sự ghen tị của mình.
Tại sao Lộ Hàng cũng có bùa hộ mệnh giống như của cô?
Có phải là họ đã mua cùng nhau? Hay Tiểu Du đã mua nó cho hắn?
Theo lý trí, anh biết rằng khả năng thứ hai khó xảy ra.
Nhưng việc Lộ Hàng có cùng một lá bùa bình an giống với Thẩm Du nhưng anh thì lại không có cũng đủ khiến anh rất khó chịu.
Ánh mắt của Tạ Tân Chiêu dán chặt vào khuôn mặt của Thẩm Du, tim anh đập rất nhanh.

Anh phải tìm cách để có được một cái giống của cô.
Tạ Tân Chiêu cúi đầu và nhìn vào tay mình.
Nếu cái cớ để nói lời tạm biệt không có tác dụng, anh sẽ…
“Đúng rồi.” Thẩm Du đột nhiên nhớ tới.

“Tôi có một lá bùa bình an muốn đưa cho cậu.”
Cô xoay người và lấy ra một lá bùa bình an màu vàng từ trong túi xách.

“Cho cậu.”
Tạ Tân Chiêu sững sờ vài giây rồi mới phản ứng lại, bàn tay cầm lấy lá bùa có chút run rẩy.
“Cho tôi?”
Thẩm Du gật đầu: “Đây là quà chia tay.”
Cô thực sự rất cảm kích anh.
Đôi mắt của Tạ Tân Chiêu trầm xuống và đen lại.
“Tại sao lại tặng cho tôi?”
Thẩm Du không chút do dự nói: “Bởi vì trong khoảng thời gian này cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”
Tạ Tân Chiêu siết chặt trong tay lá bùa hộ mệnh: “Cậu đã mua bao nhiêu lá bùa giống cái đưa cho tôi?”
“Một cái thôi.” Thẩm Du có chút nghi hoặc, “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt Tạ Tân Chiêu nhẹ nhõm: “Sao cậu không mua thêm một cái cho mình?”
Thẩm Du sửng sốt vài giây: “À.

.

Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Tạ Tân Chiêu vui vẻ cười rộ lên: “Cảm ơn nhé.”
Tựa hồ có một trận gió nhẹ thổi qua làm cho những phiền muộn mà Lộ Hàng gây ra vừa rồi dường như cũng theo nó mà tan biến.
Đối với Tạ Tân Chiêu mà nói, đôi ba câu vừa rồi của Thẩm Du có hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc nào.
Trên đời này cũng chỉ có Thẩm Du mới có năng lực như vậy, mặc dù chính cô cũng không biết được.
Trong lồng ngực có một dòng nước ấm áp chảy vào mãnh liệt, Tạ Tiên Chiêu có chút không kiên nhẫn, nóng lòng muốn làm một chuyện gì đó cho cô.
“Tiểu Du.”
“Hửm?”
“Cậu có muốn một thứ gì không?” Anh hỏi.
Thẩm Du ngẩn ra, lắc đầu.

“Không có.”
Tạ Tân Chiêu có chút thất vọng: “Thật sự không có à?”
Có trời mới biết anh muốn mang đến cho Thẩm Du tất cả những thứ tốt đẹp như thế nào.
Gấm vóc lụa là, vàng bạc tiền tài, danh lợi địa vị…
Còn có, một người không được tính là tốt như anh đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN