Quỷ Vương Lữ Bố Tại Dị Giới
Chương 2: Thây ma
Mặc dù nói Vương Ngụy Thần không quen thuộc với các công nghệ điện tử tiên tiến như trò chơi thực tế ảo, nhưng chưa ăn qua thịt heo thì vẫn thấy heo chạy rồi, chưa kể đến ít nhất khả năng đọc hiểu hắn cũng vẫn có. Vì vậy, Vương Ngụy Thần gần như không chút do dự chọn kỹ năng Tàn Sát.
*Kỹ năng:
Sau khi xem xét kỹ một vài bảng thông tin liên quan đến bản thân, Vương Ngụy Thần mới dành thời gian liếc đến những bảng thông tin con lại.
“Kênh thế giới: Thời gian vị diện số 22 bị nuốt chửng đã qua 1h32p, hiện tại bệnh dịch đã lây lan hoàn toàn, gần 1/10 sinh vật tồn tại đã biến thành chủng sinh vật hắc ám sơ kỳ. Qua một tuần sẽ bắt đầu tiến hành cuộc khảo sát đầu tiên, đồng thời mở ra chế độ đồng hóa vị diện.”
“Bản đồ khu vực E12…”
Nhìn nhìn một lúc Vương Ngụy Thần đã có thể xác định bước tiếp theo mình phải làm gì, hắn kéo tay qua bảng hiển thị nho nhỏ nằm ở góc phải phía trên.
“Xác nhận quay về thế giới thực?”
– Xác nhận!
Lập tức trước mắt lóe lên, Vương Ngụy Thần nhịn không được nhắm chặt hai mắt, đến khi mở ra lần nữa thì hắn đã trở về con phố cũ, vị trí trước khi bị đưa vào không gian kỳ quái kia.
Vẫn là những căn nhà lụp xụp, những gian hàng rẻ tiền, cảnh vật không hề thay đổi, có chăng là nó trở nên hỗn loạn hơn nhiều mà thôi, vốn là người người qua lại tấp nập thì hiện tại khắp nơi tràn ngập xác chết, vô số bãi máu đặc sệt, còn có không ít nội tạng từ bên trong cơ thể xác chết kéo ra ngoài, không một cái xác nào toàn vẹn.
Thế nhưng điều đáng sợ nhất không phải là cảnh tượng máu me ghê người đó, mà là những thây ma đang điên cuồng chạy loạn tấn công người thường, những gương mặt be bét máu, những hàm răng vàng ố bén nhọn, làn da xanh mét mọc đầy bọng mũ.
Không hề giống đám zombie trong những bộ phim được trình chiếu trên tivi, đám thây ma đang chạy đầy các con phố không những lực lượng mạnh mẽ dị thường mà còn sở hữu tốc độ biến thái, so với vận động viên điền kinh còn nhanh hơn không ít.
Cứ như vậy, còn chưa qua hai tiếng đồng hồ mà toàn bộ khu vực từ E1 cho đến E20, không một bóng người nào lành lặn xuất hiện trên đường phố, chỉ có duy tiếng kêu la thảm thiết vang lên đâu đó khắp nơi là minh chứng cho sự tồn tại của người còn sống sót.
Hết thảy đối với Vương Ngụy Thần mà nói, hoàn toàn không chút để ý bận tâm, hắn hờ hững lạnh nhạt đảo mắt nhìn quanh, cách hắn không xa là một đám thây ma ghê tởm, chúng dường như vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của vị khách không mời mà đến này.
Vương Ngụy Thần nheo mắt quan sát chăm chú, mãi tới mười giây sau mới bắt đầu có thây má phát hiện ra hắn, nó ngửa đầu giương đôi mắt đục ngầu không có cảm xúc nhìn hắn chằm chằm.
Một tia tinh quang xẹt qua mắt Vương Ngụy Thần, “vậy ra bọn quái vật này xác định con mồi bằng khứu giác, còn mắt và tai hình như không xài tốt lắm…”
Nhận ra một vài khuyết điểm của thây ma, Vương Ngụy Thần không chần chừ thêm phút giây nào nữa, chiến kích trong tay rung lên, nhắm ngay đầu con quái đang lao hùng hục tới bổ xuống.
Xoẹt!!
Vương Ngụy Thần thoáng kinh ngạc, một kích của hắn tuy không dồn toàn lực nhưng hắn dám chắc, nếu trước mặt là người bình thường thì sẽ bị bổ đôi người, nhưng lưỡi kích chỉ kéo xuống tới vùng ngực của thây ma rồi dừng lại, lực đạo hoàn toàn tiêu tan.
– Đây có lẽ là điểm mạnh của chúng, các cơ bắp trong cơ thể, xương cốt đều được cường hóa gấp đôi người thường… Còn đây là?
*Sinh vật hắc ám:
Ngay lập tức hắn liền hiểu được, này khẳng định là thông tin về thây ma, đồng thời Vương Ngụy Thần còn phát hiện một điều quan trọng, yếu điểm của chủng loài này rất có thể là phần đầu, bằng không chỉ với lực sát thương 50 của chiến kích, hắn không có khả năng một phát liền đem con thây ma trước mặt giết chết.
Để chứng thực suy đoán, Vương Ngụy Thần mắt lạnh khẽ đảo, lập tức lao về phía bầy thây ma gần nhất, tầm khoảng bốn con. Theo sự di chuyển của hắn, mùi hương từ da thịt cũng dần dần tỏa ra, đám thây ma đã nhận ra sự hiện diện của hắn.
Tiếng gào thét chói tai vang lên, thây ma trên con phố điên cuồng chạy lại tới.
Vương Ngụy Thần thầm mắng một tiếng, tuy hắn tự tin vào thân thủ của mình, nhưng lại như cũ không dám mạo hiểm, bởi vì chỉ cần một vết thương nhỏ thôi cũng đủ lây nhiễm bệnh dịch, tuyệt đối phải cực kỳ cực kỳ cẩn thận trước khi tìm ra cách miễn dịch với mầm bệnh. Cho nên hắn quyết định đánh nhanh thắng nhanh…
– Chết!
Chiến kích bay múa, mạnh mẽ lướt qua đầu hai con thây ma trước nhất, dễ dàng tách đầu chúng ra khỏi cơ thể, hai cái xác bị thối rữa bịch bịch gục xuống đất, dòng máu tanh hôi màu đen chảy ra.
Thấy đồng bạn chết đi, hai con còn lại cũng không có gì gọi là sợ hãi, đơn giản chúng không hề có loại cảm xúc thừa thải này. Tranh thủ Vương Ngụy Thần chưa kịp thu kích chuẩn bị cho một đòn tấn công mới, hai con thây ma rít gào bổ nhào tới trước người hắn, móng vuốt sắc bén hung hăng cào tới, nghe tiếng gió rít cũng đủ biết lực đạo có bao nhiêu mãnh.
Vương Ngụy Thần lâm nguy bất loạn, hạ bàn hơi chùng xuống sau đó nhảy bật sang bên cạnh, nhẹ nhàng tránh thoát công kích nguy hiểm, tiếp tới hắn xoay tròn cơ thể, lợi dụng lực xoay, vung kích thành một vòng tròn hoàn mỹ.
Phập!… Phập!!..
Tiếng lưỡi đao cắt vào da thịt khẽ vang lên, hai cái đầu nhiễm đầy máu tanh lăn lông lốc trên nền đất.
Vương Ngụy Thần nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp thu kích cắm đầu chạy thẳng vào một khu chung cư cách con phố không xa, lúc này mà không chạy vậy thì không bào giờ chạy được nữa, mấy chục thây ma đã bao vây toàn bộ con phố từ lúc hắn giết xong bốn con thây ma kia rồi.
Dọc đường đụng phải vài con đều bị Vương Ngụy Thần dễ dàng tiêu diệt, biết được nhược điểm trí mạng của chúng, hắn liền tiếc kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!