Quỷ - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Quỷ


Chương 6



Trong đại trạch của Nhâm gia.

―Tức chết ta rồi!‖ Cố Lan tức đến đập lên bàn gỗ vang vang.

―Như thế nào rồi, đại tiểu thư, cô lại đang phát cái gì thế.‖ Nhâm Thiên đang ngồi ở bàn lớn làm việc, bị cô ta làm nhiễu đến không tĩnh tâm được, buông công văn xuống, nhìn xem Cố đại tiểu thư tức đến bốc khói, nếu không tìm ra nguyên nhân, chỉ sợ công việc của hắn cũng không thể tiếp tục được.

―Còn không phải là cái việc của mấy cái nhà cũ kia sao, bọn công nhân chết tiệt thế nhưng lại từ chức tập thể, nói gì mà địa phương ấy có quỷ, không dám đi lại, thực không hiểu chỉ số IQ của mấy người này là bao

nhiêu nữa, còn tin vào có quỷ! Thiên biểu ca, anh cũng biết đấy, đây là công tác đầu tiên của em từ lúc vào công ty, nếu làm hỏng, em chẳng phải là mất mặt sao.‖

―Bọn công nhân không chịu làm việc, vậy thì cũng không có biện pháp, dù sao công trình kia cũng không gấp, trước cứ đợi đã, qua một thời gian chờ việc kia lắng xuống lại tìm một đội khác đến phá đi.‖

―Không được, như thế thì không biết phải chờ đến năm nào tháng nào, em vừa mới kế nhiệm, đương nhiên là muốn có thành tích, bằng không thủ hạ của em làm sao có thể phục, anh cũng biết đó, chỉ vì việc này mà bọn chúng ở sau lưng cười nhạo em là vô năng.‖

―Em mẫn cảm rồi, xảy ra loại chuyện này đâu có ai muốn, mọi người hẳn đều biết không phải là trách nhiệm của em. Hoàn hảo, lần này không có ai thương vong.‖

―Tuy là như thế, nhưng… chuyện này rất tổn hại đến uy tín của em, em muốn quay lại đó nhìn xem, nếu thực sự có quỷ thì em cũng có thể mở rộng tầm mắt.‖

―Uy uy, em cũng đừng làm xằng bậy.‖

―Yên tâm đi, Thiên biểu ca, em sẽ không xằng bậy.‖ Nói xong, Cố Lan vội vàng rời khỏi văn phòng của Nhâm Thiên.

Nhâm Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đối với biểu muội này không có cách. Hy vọng biểu muội không xảy ra chuyện gì.

Bị cô quấy nhiễu như vậy, hắn cũng không có tâm tình làm việc nữa, từ tháng ba năm nay, bà nội bắt đầu cho hắn tham gia việc buôn bán kinh doanh của tập đoàn, tập đoàn vẫn là do bà nội tự mình chống đỡ, nhưng dù sao tuổi bà nội cũng đã cao, có điểm lực bất tòng tâm, làm cháu như hắn đương nhiên phải giúp bà nội giảm bớt gánh nặng.

Ai! Hiện tại trừ bỏ học tập còn phải công tác, mỗi ngày đều bận rộn khiến hắn hôn mê đầu óc, thật hoài niệm những ngày khờ dại lãng mạn trước đây.

Nghĩ đến trước đây, khiến hắn không thể không nhớ đến một người, một người mà hắn phi thường phi thường muốn gặp – Lê Phong.

Ba ngày trước hắn từng đến bách hóa Quảng Dương trực thuộc tập đoàn để thị sát nghiệp vụ, ở nơi đó hắn gặp được người hắn muốn gặp, Lê Phong mất tích hai năm nay nhưng chưa bao giờ hắn ngừng tìm kiếm, nhưng vẫn là bặt vô âm tín, phảng phất như nó đã biến mất khỏi cuộc sống này, khi ngày đó nó đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn cơ hồ nghĩ mình đang nằm mơ, chỉ tiếc là mộng đẹp không dài, nó lại giống như hai năm trước đây mà biến mất trước mặt hắn. Tuy rằng mộng đẹp ngắn ngủi nhưng ít ra hắn biết được một việc, đó là nó còn sống, trừ bỏ tóc thật dài, so với hai năm trước không có gì biến đổi, chỉ cần nó còn sống, hắn liền nhất định có thể tìm được, nhất định!

Nói đến Cố đại tiểu thư rời khỏi Nhâm gia, một mình lái xe đến khu lâu cũ được mệnh danh là có quỷ. Nơi này tất cả đều là những khu lâu có ít nhiều lịch sử, hơn ba mươi tòa nhà cao thấp bất đồng.

Cố Lan từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, lại học kiến trúc, cho nên cô không mê tín như những người trong nước, càng không thể tha thứ để những tòa lâu này tiếp tục tồn tại.

Cô đem xe đỗ ở đường cái, bởi vì khoảng cách giữa các tòa nhà quá nhỏ nên xe căn bản là không vào được. Xuống xe đi vào ngõ nhỏ ẩm ướt, xem xét tường lâu hai bên ngõ, cảm giác trên tường xuất hiện những vết rạn rất nghiêm trọng, trong khi đó không ít kết cấu đã có vấn đề, Cố Lan càng nhìn càng cảm thấy nơi này kỳ lại, những căn phòng đó vì sao đến bây giờ vẫn có thể sừng sững không đổ, loại kiến trúc giống như gió thổi cũng có thể đổ này lại có thể bình yên vượt qua mùa hè đầy bão… chính là…

hiện tại… chẳng lẽ trên đời này thực sự có quỷ… không! Loại sai trái phản khoa học này căn bản không đáng tin. Cố Lan ngẩng đầu hung hăng nói với khu lâu cũ: ―Trên đời này căn bản không có ma quỷ! Cho dù thực sự có quỷ, bản tiểu thư cũng không sợ! Có bản lĩnh thì liền ra đây, đối mặt

cùng bản tiểu thư… Không dám đúng không! Các ngươi toàn bộ là một lũ nhát gan!‖

―Bà tám thối, ngươi lại đến đây chửi đổng a!‖

Cố Lan vội vàng xoay người, phát hiện kẻ đang nói chuyện chính là người lần trước mắng cô là bà tám, còn phun ra nước miếng dán lên mặt cô. Ác nam, ở sau y là một thanh niên mi thanh mục tú, thanh niên giống như đứa bé sợ người lạ nép sau lưng ác nam, hai mắt tuy rằng sáng trong nhưng lại thiếu khuyết trí tuệ của những người cùng lứa. ―Lại là ngươi! Ngươi còn không có chuyển đi sao?‖

―Nơi này là của ta, vì sao phải chuyển?‖

―Nơi này đã thuộc về công ty chúng ta, ngươi chưa được phép vào ở, vốn là xâm phạm chủ quyền, chỉ cần ngươi chuyển đi đã là tiện nghi cho ngươi rồi.‖

―Thật vậy chăng?‖ Quỷ cười nhạo hừ hai tiếng: ―Ta chính là không chuyển đấy, ta xem cô có thể làm thế nào?‖ Quỷ hoàn toàn không nhìn đến Cố tiểu thư bị y làm cho tức giận mắt trợn trắng, nói với Lê Phong ở phía sau: ―Chúng ta đừng để ý đến loại bà tám này, về đi.‖ Hôm nay y mang Lê Phong đi gặp một khách quen, tiện thể mua thức ăn về nấu cơm, không thể tưởng tượng được đụng phải bà tám này ở cửa, làm phá hư tâm tình của y.

Quỷ lôi kéo tay Lê Phong, nghênh ngang đi qua trước mặt Cố Lan, công khai làm ra cái hành vi mà Cố Lan gọi là xâm phạm chủ quyền.

―Ngươi… Các ngươi… đứng lại…‖ Cố Lan tức đến mặt cũng tái đi rồi, từ nhỏ được nâng niu cưng chiều nên cô ta chưa bao giờ chịu loại khi dễ này, phải chịu khuất nhục như thế, tự tôn của tiểu thư cao ngạo không cho phép người khác đối với nàng nhìn như không thấy. ―Ta gọi các ngươi đứng lại có nghe thấy không?‖

Nghe được cũng không đứng lại, ngươi là ai a! Quỷ đối với đại tiểu thư hay cãi lộn lại tùy hứng chán ghét tới cực điểm. Y đưa Lê Phong lên lầu hai, mở TV cho nó xem, còn chính mình thì xuống nấu cơm.

Cố đại tiểu thư cũng không biết sống chết mà tiến vào phòng bếp, bày ra một bộ khí thế gà chọi hung hăng, muốn cùng y đấu một trận.

―Đi ra ngoài, ngươi không được ở trong này, càng không thể tổ chức bữa ăn tập thể ở đây!‖

―Bà tám thối!‖ Quỷ làm nóng chảo.

―ngươi… ngươi… ngươi… lại mắng ta… Ngươi này dã nhân vô văn hóa không trình độ giáo dưỡng.‖

―Mẫu Dạ Xoa.‖ Cho dầu vào chảo. ―… Không được mắng ta nữa!‖

Ngươi không nói liền mắng rồi! Dầu trong nồi sôi rồi, Quỷ mang rau ra, bật thốt lên: ―Bà tám thối, Mẫu Dạ Xoa, đồ chanh chua, nữ nhân ta thấy qua, chưa từng thấy người không phẩm chất như vậy, cô là là bố sư tử, là mẹ lão hổ, trời sinh đoản mệnh, gò má cao, khắc chồng lại khắc con, có tiền vô hậu, nhất định tuyệt hậu.‖

―Ngươi –― Cố Lan vừa mở miệng, Quỷ lập tức cho rau vào nồi, xèo một tiếng, khói trắng nhất thời nổi lên bốn phía, Cố Lan bất hạnh bị vài giọt nước sôi bắn lên mặt, sợ tới mức quát to, chạy ra khỏi phòng bếp.

Hừ! Dám đấu cùng ta! Quỷ đảo rau trong nồi, hồi tưởng bộ dáng của Mẫu Dạ Xoa vừa bị vài giọt nước nóng mà sợ đến mức tè ra quần, trong lòng rất thoải mái.

**

Thời điểm cơm chiều.

Lão quỷ ăn xong mỹ thực trong bát, lắc lư bộ lông, nhảy lên cửa sổ, lại tính toán đi tầm hoan, trước khi đi, quay đầu lại nhìn ba người sáu con mắt đang trừng nhau, giống như trào phúng mà ngửa mặt lên trời meo meo một tiếng, liền nhảy vào trong bóng đêm.

―Bà tám chết tiệt!‖ Quỷ rốt cục phát tác, ―Cô rốt cục muốn thế nào?‖ ―Rất đơn giản, trừ khi các người dọn đi, nếu không thì ta lúc nào cũng giờ giờ phút phút phiền các ngươi, thẳng đến khi các ngươi dọn đi mới thôi.‖ ―Mịe nó cô ăn no rửng mỡ à?‖

―Không, ta còn chưa có ăn cơm chiều mà.‖

―Cô – ― Quỷ đang chuẩn bị công kích, ―Ục ục-― lại bị tiếng kêu trong bụng Lê Phong đánh gẫy. Quên đi, mắng bà tám lúc nào cũng được, trước ăn cơm, chờ ăn cơm xong lại quay ra mắng cũng không muộn.

Quỷ bới thêm một bát cơm đưa cho Lê Phong, lại bị Mẫu Dạ Xoa cướp trên giàn mướp.

―Cảm ơn nha, ta đang đói mà, thơm quá, ngươi nấu cơm thật là ngon, ta giới thiệu ngươi làm bếp cho nhà ta được không?‖ Cố Lan không chút khách khí mà ăn.

Lê Phong trơ mắt nhìn bát cơm đáng nhẽ phải thuộc về mình bị ăn mất, khổ sở đến sắp khóc đi ra.

Quỷ hung hăng trừng mắt nhìn Cố Lan một cái, lại đơm một bát cơm thật đầy cho Lê Phong, lần này Lê Phong vội vàng đón bát cơm kia, sợ lại bị cướp đi.

Cố Lan vốn giỏi quan sát rất nhanh liền phát hiện, thanh niên tóc dài đến thắt lưng dường như bị chướng ngại, mà cái tên ác nam này đối với tên thanh niên trí chướng đặc biệt chiếu cố cùng quan tâm.

Trên bàn cơm, bảy đĩa thức ăn, một bát rau, đũa của Lê Phong vẫn trực chỉ đĩa thức ăn mặn, đối với rau xanh thì không động một chút.

―Ăn rau đi! Lúc nào cũng chỉ ăn thịt!‖ Quỷ gắp một gắp rau xanh đặt vào bát cơm Lê Phong. Lê Phong dùng đũa gẩy rau sang một bên, chỉ ăn ở chỗ không bị rau dính đến.

Tim a, chỉ cần người này làm tức hai lần nữa thì chắc là ngừng đập luôn. ―Ngươi nếu không ăn rau, từ mai trở đi ta sẽ không nấu thịt, chỉ luộc rau củ, xem đến lúc đó ngươi làm sao mà chọn.‖

Ô… Lê Phong thần tình thống khổ, rất giống như là đến ngày tận thế rồi vậy, dùng chiếc đũa gẩy gẩy mấy ngọn rau, nhắm mắt lại, giống như thuốc độc mà nuốt xuống. Giải quyết xong đại địch, Lê Phong kích động mà đem đũa hướng vào đĩa thịt nạc vàng óng.

Gắp – ách, gắp không được.

Lê Phong nhìn cái đũa trống trơn, sau một lúc lâu cũng không lấy lại được tinh thần, khối thịt heo bị nó nhìn trúng đang ở trong miệng của Cố Lan. Tiếc rẻ nuốt một ngụm nước bọt, đem đũa chuyển hứơng thịt gà. Ta gắp – lại không gắp được, lại bị Cố Lan nhanh chân đến trước, Lê Phong đau lòng nhìn của quý bị mất, lần này xem trúng quý phi kê non mịn kia. Nói thì chậm, việc xảy ra thì nhanh, gắp – thất bại… ô… Lê Phong trong lòng đau đến nhỏ máu.

Cố Lan một bên hưởng thụ mỹ thực trong miệng, một bên thưởng thức bộ mặt của hai người, Cố Lan phát hiện chỉ cần trên mặt tiểu Bạch si hiện ra thêm thống khổ thì nếp nhăn trên trán của ác nam lại nhiều thêm một cái.

Khi thức ăn mặn toàn bộ bị người ta cướp đi rồi, Lê Phong không thịt không vui cũng đành phải xuống nước, dùng rau xanh cà rốt chan nước mắt cùng nhau mà nuốt vào.

Quỷ đương nhiên nhìn ra được là Cố Lan cố ý khi dễ Lê Phong. Cho dù sự trợ giúp của cô ta làm cho meo meo ô rất ít ăn rau phải ăn rau trong bữa này, y cũng không vì vậy mà đa tạ cô ta, ngược lại là hận thấu xương. Giống như mẫu thân đối với con của mình có một loại cố chấp vô lý vậy, đứa nhỏ hư bao nhiêu, nghịch bao nhiêu, mình đánh mình mắng như thế nào cũng có thể, nhưng đổi lại là người khác thì tuyệt đối không được!

―Ta ăn no rồi!‖ Cố Lan đặt bát đũa trong tay xuống, một bộ dáng thỏa mãn hạnh phúc. Không chỉ có ăn một ít cơm ngon còn xả được tức giận, thực thích! ―Hôm nay cứ như vậy, ngày mai ta lại đến, các người không muốn tái kiến ta thì chuyển đi!‖

―Như vậy đã muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu!‖ Quỷ đứng lên, đi đến trước mặt Cố Lan, thân thủ vuốt ve mặt Cố Lan, nhe răng cười nói. ―Ngươi muốn làm gì?‖ Cố Lan cầm lấy tay Quỷ đang vuốt mặt mình, trợn mắt nhìn nhau.

―Chả muốn thế nào cả, lưu lại tiền cơm đi!‖ ―Không có tiền!‖

―Không có tiền cũng được, tiền trái thịt thường thôi!‖ vừa nói ra, hai mắt Quỷ liền biến thành màu lam, Cố Lan ngay cả cơ hội kêu lên sợ hãi đều không có, liền bị nhiếp hồn, biến thành một con rối gỗ bị thao túng, hai mắt vô thần đứng thẳng tắp, dùng âm thanh không hề lên xuống mà nói: ―Chủ nhân có gì phân phó?‖

―Thu dọn bàn cơm sạch sẽ, đem đũa bát rửa sạch sau đó lau sạch sàn nhà, còn có chậu quần áo này cũng phải giặt hết cho ta.‖

Quỷ lưu lại cho Cố Lan một đống nhiệm vụ lớn rồi kéo Lê Phong đến phòng tắm.

Thoải mái tắm xong, Quỷ ôm Lê Phong trên giường lớn xem VCD mới mua, mà Cố Lan lúc này cũng hoàn thành một loạt nhiệm vụ mà Quỷ phân phó, cứng nhắc hỏi: ―Chủ nhân, còn có gì phân phó?‖

Quỷ vỗ tay một cái, Cố Lan như là người bị điểm huyệt được giải huyệt, thân mình run lên, khôi phục thần trí, ―Sao lại thế này, ta… ta vừa mới xảy ra chuyện gì?‖

―Cô trúng tà!‖ Quỷ hảo tâm trả lời.

―Trúng tà? Nói bậy! Trên thế giới này căn bản không có chuyện quỷ quái!‖

―Cô dựa vào cái gì mà nói trên đời này không có ma quỷ, cô chưa nhìn thấy qua đã nói không có, có khi là bọn chúng đang triền bên người cô…‖ Nói xong, Quỷ nhìn bốn phía Cố Lan, giống như là chung quanh cô ta tập trung rất nhiều quỉ quái.

Cố Lan đột nhiên cảm giác bốn phía lạnh ngắt, trong lòng run lên, sợ hãi giống như một mầm cây nảy nở, không ngừng đâm chồi trong lòng. ―A—-― một tiếng thê lương kêu, làm sàn nhà phát rung. Trên màn hình bốn mươi lăm inch đang chiếu một màn kinh tâm động phách, nữ diễn viên bị hơn mười xác ướp truy đuổi đến hoa dung thất sắc thét chói tai liên tục. Loa khuếch đại âm thanh đem tiếng thét chói tai như giết gà của nữ diễn viên truyền đến từng ngõ ngách của lâu cũ, Cố Lan không tự giác mà ra một thân mồ hôi lạnh, hai chân giống như bị đóng đinh, không thể động đậy, hai mắt cũng giống như bị dính chặt vào màn hình, hình ảnh khủng bố liên tục chạy vào trong mắt, từ thần kinh não truyền xuống tim, tim đập gia tốc mãnh liệt.

Ba mươi phút sau, phim kết thúc trong tiếng nhạc bàn bạc, nam nữ diễn viên ôm hôn nhau trong bối cảnh hoa lệ, lại là một cái kết thúc đoàn viên. Nhìn đến màn xác ướp bị tiêu diệt, cảm giác sợ hãi của Cố Lan hơi giảm đi một chút, lý trí chiến thắng sợ hãi.

Đúng vậy! sự thật là ma quỷ không tồn tại, nó chỉ có trong phim ảnh mà thôi.

―Thật đáng thương,‖ Lê Phong oa ở trong ngực Quỷ đột nhiên toát ra câu không đầu không đuôi này.

Cố Lan cũng cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: ―Làm sao mà đáng thương, ngươi không thấy kết cục cuối cùng là nam nữ diễn viên chính được đoàn viên sao?‖

‗Ta là nói tên đầu trọc cơ.‖ (phim này chắc là Xác ướp Ai Cập I) ―Cái xác ướp kia!‖ Cố Lan cả kinh kêu lên.

Quỷ cũng không hiểu, gã đó rốt cục là đáng thương ở đâu, hơn nữa bộ phim này là tiếng anh, trí tuệ hữu hạn của nó làm sao hiểu được.

―Tên đầu trọc đến cuối cùng cũng không thể cùng người mình thích ở cùng một chỗ, gã thật là thê thảm nga.‖ Lê Phong vì Tên đầu trọc đáng thương mà rơi lệ đồng tình.

―cTên đầu trọc kia là xác ướp không phải là người, gã làm nguy hại hòa bình thế giới nên nam diễn viên phải giết gã, bảo vệ thế giới, cử chỉ chính nghĩa nhân loại chiến thẳng tà ác, ngươi có biết không?‖ Cố Lan cảm thấy tất yếu phải sửa lại quan điểm sai lầm của Lê Phong.

Lê Phong lắc đầu chu môi nói: ―Ta chính là cảm thấy được gã đáng thương, nếu ta cùng Bảo Bảo phải tách ra, ta nhất định sẽ rất thống khổ, Tên đầu trọc không thể cùng người mình thích ở cùng một chỗ như vậy sẽ nhất định rất thống khổ, Bảo Bảo ta nói có đúng không?‖ hai mắt rạng rỡ như tìm kiếm đồng tình mà nhìn Quỷ. Ý nghĩ độc đáo như vậy cũng có thể nghĩ đến không thể làm cho người ta không khâm phục, khó trách người ta nói trí giả đại ngu, tất có một phen lý luận chấn kinh thế giới kinh thiên địa quỷ thần.

Quỷ ôn nhu vuốt tóc Lê Phong, trong mắt là tràn đầy nhu tình, nội tâm kích động không thôi. Bởi vì trí tuệ của Lê Phong không cho phép nó lĩnh hội bất cứ việc gì một cách sâu sắc, nó chỉ là đơn thuần nhìn vấn đề theo góc độ của minh, nó cảm thấy việc cùng y tách ra là vô cùng thống khổ, nên nó cảm thấy tên đầu trọc thật là đáng thương. Cái nhìn của nó thực phiến diện cũng thực nông cạn, ở trong thế giới của nó, không có chính nghĩa cứu vớt thế giới, yêu quái hay ai cũng không phân biệt, không có giới hạn đúng sai, nó chỉ là đơn thuần thích mình thích, tình cảm thuần khiết nhưng đáng quý. Ánh mắt trong suốt thủy chung tràn ngập tín nhiệm cùng ỷ lại mà nhìn y, chưa bảo giờ hoen ố thế tục, vô luận y là người hay là quỷ, chưa bao giờ dao động.

―Đúng vậy, gã thật đáng thương.‖ Ta cũng rất hạnh phúc, vì ta có ngươi. Được Quỷ đồng ý, Lê Phong lại tin tưởng vững chắc Tên đầu trọc đáng thương. Đắc ý dào dạt mà nhìn Cố Lan, ánh mắt kia như đang nói, xem đi, ngay cả Bảo Bảo đều nói ta đúng.

Cố Lan quái dị mà nhìn hai người, ―Đầu óc các người đều có bệnh a.‖ tiếp theo hướng Lê Phong nói: ―Ngươi thật là ngu xuẩn, quỷ là thứ không

ai quan tâm, lại càng không hiểu thế nào là tình yêu, lại nói, trên đời này căn bản không có quỷ, thế kỷ hai mươi mốt, nói gì cũng phải có chứng cứ, quỷ quái đều là nhân loại hư cấu ra, toàn bộ bộ phim đó chỉ chỉ ra là tà không thể thắng chính, chính nghĩa trường tồn là đạo lý lớn, các ngươi sao lại không lãnh hội được.

Lê Phong nghe người khác nói chuyện, luôn chỉ chọn nghe cái gì mình hiểu, còn cái gì không hiểu thì coi như không nghe thấy, bởi vậy mấy câu có khí phách này nó chỉ nghe được mỗi câu ngu xuẩn kia. Nó lập tức đi ra kháng nghị nghiêm chỉnh, ―Ta mới không có ngu, ta chỉ là không đủ thông minh thôi.‖

Quỷ lập tức đứng ra bảo vệ nó: ―Nói người ngu xuẩn mới chính là kẻ ngu xuẩn.‖ Nói với Lê Phong: ―ngươi so với kẻ tự cho là thông minh kia thì thông minh hơn nhiều.‖

Nghe được Quỷ khen mình thông minh, Lê Phong cả người lâng lâng, ngửa đầu ưỡn ngực rất kiêu ngạo.

Trời của ta ạ, hai người này có phải là từ sao hỏa rơi xuống không vậy, ngu ngốc!

Cố Lan lắc đầu ai than, tú tài găp binh có lý cũng không nói được.

―Đinh đinh đong…chiếc đồng hồ cổ xưa trên tường phát ra tiếng chuông nặng nề, kim đồng hồ chỉ hướng mười hai, Quỷ nói với Lê Phong đang ghé vào người y: ―Đã khuya rồi, nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi ngủ thôi.‖

―Nga,‖ Lê Phong xuống giường, cầm chiếc cốc tiểu hùng chuyên dụng, chiếc bàn chải tiểu hùng cùng kem đánh răng chạy vào trong phòng tắm. ―Nhanh lên, đợi ta kiểm tra,‖

Trong phòng lập tức chỉ còn Quỷ cùng Cố Lan, thần sắc Quỷ đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhu hòa trong chốc lát trở nên sắc bén vô cùng, ánh mắt sáng rọi dừng lại ở trên người Cố Lan, ―Bà tám! Còn chưa cút! Như thế nào muốn chết ở nhà ta sao!‖

―Này, ta cảnh cáo ngươi không được gọi ta là bà tám, hơn nữa nơi này chính là sản nghiệp của nhà ta, ta có quyền ở lại chỗ này.‖

―Hừ! Được! Ta liền xem cô có thể ở lại đến khi nao, có bản lĩnh thì đừng đi.‖

Cố Lan giận dữ, trời sinh tính cô cao ngạo, sao chịu được bị người khác xem thường như vậy: ―Không nhìn thấy ngươi chết thì ta không đi!‖ Nói xong còn ngồi xếp bằng tại chỗ, cố ý cùng Quỷ đối nghịch.

Quỷ tức đến thổi râu trừng mắt, ước gì được lột da của cô ta ngay tại chỗ. Lê Phong rửa ráy xong, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, thong thả bước về giường, ―Bảo Bảo, ta muốn ngủ.‖

―Lại đây.‖ Đem chăn đơn ra, đem Lê Phong mệt mỏi rã rời vào ổ chăn, ―Ngủ đi.‖

Lê Phong dùng ánh mắt đã mị thành một đường như vậy ngồi ở trên giường mà nhìn Cố Lan cách đó không xa.

―Mặc kệ cô ta, ngủ!‖ Quỷ mêm nhẹ chuyển đầu Lê Phong. Lê Phong đứng dậy trừng mắt, đảo mắt liền đi theo chu công chơi cờ.

―Cô thật sự là không đi phải không?‖

―Không đi!‖ Cố Lan quyết tâm, chịu khổ là việc nhỏ, mất tự tôn mới là chuyện lớn, tự tôn cao ngất của cô không cho phép cô cúi đầu trước kẻ địch.

―Rất có chí khí.‖ Quỷ ngoài cười nhưng trong không cười nói: ―Ta liền hào phóng mà đem chỗ cao quý nhất trong nhà là sàn nhà mà tặng cho cô ngủ, sàn nhà của ta là từ mộc liễu thượng đẳng chế thành, đông ấm hạ mát, dùng để làm quan tài thích hợp nhất, cô an ngủ đi.‖

―Tách.‖ Quỷ dùng tay tắt đèn, bốn phía nhất thời tối sầm xuống.

Thân ở trong bóng đêm, Cố Lan phát hiện hành vi nóng vội nhất thời của mình lại đưa mình đến thảm cảnh này, không khỏi có điểm hối hận, nếu hiện tại chạy lấy ngươi, nhất định sẽ bị ác nam chê cười, cô không thể mất mặt như thế.

Vừa xem qua phim kinh dị, dư âm của bộ phim bây giờ mới phát ra, tuy nói rằng cô không tin có quỷ thân, nhưng tình cảnh này, khó tránh khỏi làm cho cô sợ hãi. Ôm lấy con miêu đang nằm ở góc tường, cùng cảm giác sợ hãi đến nửa đem mới mơ màng ngủ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN