(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim - Chương 147: Tận thế của ngài đã được ship tới(30)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim


Chương 147: Tận thế của ngài đã được ship tới(30)


Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Căn cứ tuy nói là cảng tránh gió, thế nhưng cũng không thể nuôi những người may mắn còn sống sót này một cách vô dụng.

Căn cứ mỗi ba ngày mới cấp đồ ăn một lần, cho nên nếu không muốn chịu đói thì phải làm việc, dựa vào điểm tích lũy để đổi lấy đồ ăn.

Mấy người Phòng Tam Thiên tới đây được một khoảng thời gian rồi.

Bọn họ lúc ấy chờ ở bên ngoài thành phố B, muốn đợi Linh Quỳnh để đi chung.

Nhưng ai mà biết đột nhiên có một đám người chạy tới, đã vậy còn kéo theo cả đống Zombie.

Tình huống lúc ấy rất hỗn loạn, đến xe bọn họ cũng không kịp mở.

Về sau thì bọn họ theo những người sống sót kia đến căn cứ S.

“Hứa tiểu thư đến căn cứ từ lúc nào vậy?” Hắn còn tưởng rằng bọn họ không còn cơ hội gặp mặt nữa.

Không nghĩ rằng kinh hỉ tới đột nhiên như vậy.

“Mới hôm nay thôi.” Linh Quỳnh tự tìm chỗ ngồi xuống, không có chút câu nệ hay khách khí nào.

An Thộp Kình cũng không có tùy ý như Linh Quỳnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Linh Quỳnh nghiêng chân, khẽ nâng cằm “Có những gì trong cái hộp vừa rồi thế?”

Phòng Tam Thiên rót nước cho Linh Quỳnh và An Thộp Kình, nghi hoặc: “Hứa tiểu thư cô hỏi cái này làm gì?”

Linh Quỳnh bưng ly, chưa uống ngay, ôm lấy khóe miệng cười nhẹ, “Tôi muốn biết trong cái hộp kia có gì.”

Phòng Tam Thiên lắc đầu “Tôi cũng không rõ bên trong là gì.”

Cái hộp kia cứ bịt kín suốt.

Bọn họ chỉ cần khuân cái hộp đó xuống xe rồi đem đến vị trí chỉ định.

Phòng Tam Thiên có thể được nhận nhiệm vụ này cũng không dễ dàng gì, nhưng điểm tích lũy rất cao, yêu cầu duy nhất chỉ là giữ kín miệng.

Chuyện này nếu không phải Linh Quỳnh hỏi, Phòng Tam Thiên cũng sẽ không tùy tiện trả lời.

“Nó được đưa đến đâu vậy?”

Phòng Tam Thiên dù đang ở phòng của mình, vẫn làm mấy hành động giống như ăn trộm, còn cố ý nhìn về phía cửa ra vào xem.

“Tôi cũng chỉ nghe người khác nói, nghe nói phía dưới có một phòng thí nghiệm, những cái hộp kia đều đưa đến phòng thí nghiệm đó hết.”

“Phòng thí nghiệm?”

Phòng Tam Thiên không dám chắc chắn,”Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, không biết thật hay giả.”

Virus Zombie đang hoành hành ngang ngược, có nhà nghiên cứu nghiên cứu virus cũng không kỳ quái.

Nhưng mà những cái hộp kia. . .

Thì rất kỳ quái.

Phòng Tam Thiên lại hỏi: “Hứa tiểu thư, cô trông thấy những người tuần tra bên ngoài không?”

“Thấy.”

“Bọn họ ăn mặc giống với những người chúng ta gặp trước kia.”

Lúc vừa tới căn cứ, Phòng Tam Thiên cũng giật mình.

Cũng may về sau không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Linh Quỳnh: “Cậu cảm thấy họ cùng một bọn à?”

Phòng Tam Thiên kéo cái ghế ngồi xuống, nói với Linh Quỳnh về tình huống của căn cứ này.

Căn cứ có hai người phụ trách, một người họ Triệu, một người họ Vương.

Cho nên thật ra căn cứ có hai thế lực.

Đội ngũ mà bắn gϊếŧ người sống sót kia là do người họ Triệu lãnh đạo.

“Tôi còn nghe một số người cũ trong căn cứ nói rằng, thật ra ban đầu chỉ có căn cứ trưởng Vương phụ trách.”

“Nhóm người họ Triệu kia tới sau, bọn hắn mang theo trang bị vũ khí cao cấp, buộc căn cứ trưởng Vương giao căn cứ ra.”

“Căn cứ trưởng Vương không chịu, cuối cùng sau khi giằng co một phen, lúc này căn cứ mới có hai người chỉ huy.”

Đừng nhìn căn cứ bây giờ gió êm sóng lặng, kỳ thật phía dưới sóng ngầm mãnh liệt.

Căn cứ trưởng Vương ngược là người hay mang người sống sót về.

Nhưng mà người của căn cứ trưởng Triệu, số lần ra ra vào vào rất nhiều, lại không bao giờ thấy mang người sống về.

Bằng kết quả mà Phòng Tam Thiên quan sát được mà kết luận, bọn họ giống như là người phụ trách giữ an toàn cho cơ sở vật chất trong căn cứ và tìm kiếm một ít vũ khí quan trọng hơn đấy.

. . .

Linh Quỳnh đi ra từ nơi ở của Phòng Tam Thiên, An Trường Kình muốn đi tìm bạn đồng hành của hắn, cho nên sau khi rời đi thì tách khỏi cô.

Linh Quỳnh tản bộ về một mình, khi đi ngang qua chỗ vận chuyển hộp, nhìn sang hai bên một chút, lách mình đi vào chỗ tối.

Linh Quỳnh trở lại tòa nhà kia, Khương Tầm Sở đang cùng nam nhân mặc áo khoác trắng đi ra từ một gian phòng, Linh Quỳnh tựa ở bên trên hành lang, nghiêng đầu xem bọn hắn nói chuyện.

Cảm xúc Khương Tầm Sở rất bình tĩnh, cực kỳ lễ phép khom lưng nói tạm biệt

Nhưng sau khi hắn quay người, đi ngang qua Linh Quỳnh, ánh mắt cũng không liếc qua chút nào, chỉ một mực nhìn về phía trước, Linh Quỳnh liền biết hỏng rồi.

“Ca ca.” Linh Quỳnh đuổi theo hắn.

Khương Tầm Sở ngừng lại, khả năng là muốn cô mở miệng nói trước.

Nhưng Linh Quỳnh không nói gì, chỉ đưa tay bỏ vào trong lòng bàn tay hắn.

Khương Tầm Sở không có phản ứng gì, ước chừng hơn mười giây sau, hắn nắm chặt tay Linh Quỳnh, dắt cô xuống lầu.

Đã có người chuẩn bị chỗ ở cho bọn họ.

Không phải loại chung cư như Phòng Tam Thiên, là một căn hộ cao cấp hơn nhiều.

Hai tầng, phía dưới là tầng sinh hoạt, phía trên là phòng riêng.

Là vì lương tâm của mấy người kia trỗi dậy sắp xếp sao?

Làm gì có chuyện đó.

Là Linh Quỳnh đập tiền khắc đấy.

Khương Tầm Sở không quá để ý đến chỗ ở của mình, trực tiếp nhốt mình trong phòng.

Linh Quỳnh: “. . .”

Linh Quỳnh gãi gãi đầu.

Được thôi, để con yêu yên tĩnh chút vậy.

Lúc này cô mà nói cái gì nữa, ngược lại làm cho người ta chán ghét thêm thôi.

. . .

Hôm sau.

Linh Quỳnh đi ra từ phòng mình, ngáp một cái, loạng chà loạng choạng đi tới phòng khách.

Trên bàn có nước khoáng, Linh Quỳnh vặn một bình ra, vừa định uống, khóe mắt liếc thấy phòng bếp có người.

Linh Quỳnh lắc người đi qua, kéo cửa, ló nửa đầu vào xem xét

Khương Tầm Sở đã thay một bộ đồ mặc ở nhà sạch sẽ, trứng gà đang chiên trong chảo, âm thanh ‘xèo xèo’ vang khắp phòng bếp.

Tư thế rán trứng cũng đẹp mắt như vậy. . . Không hổ là con yêu.

Có lẽ Khương Tầm Sở đã phát giác được ánh mặt ‘nhiệt tình’ của Linh Quỳnh, quay đầu nhìn qua.

Vừa khéo đối diện với ánh mắt Linh Quỳnh.

Tiểu cô nương ôm cửa, lộ ra nửa đầu, con ngươi đen nhánh trong suốt, như là bảo thạch đen ngâm trong con suối trong vắt.

Trong chớp mắt, Khương Tầm Sở cảm thấy mình đã trải qua mạt thế, trở lại với thế giới bình thường.

“Cô tỉnh rồi à.” Khương Tầm Sở đưa mắt sang chỗ khác “Chuẩn bị ăn sáng đi.”

Hắn lật trứng trong chảo lại, lấy cái đĩa bên cạnh tới.

Lúc này, bỗng bên hông bị xiết chặt, người phía sau ôm lấy hắn.

“Anh còn có tôi mà.” Mặc dù sau này ba của NPC như anh sẽ không còn, nhưng mà người chơi ba ba vẫn còn đó.

Đầu ngón tay Khương Tầm Sở ấn xuống vành đĩa, một lúc lâu sau gỡ tay cô ra “Tôi không sao.”

Linh Quỳnh chui qua dưới cánh tay hắn, ôm hắn từ phía trước.

“Thật sự không có chuyện gì sao?”

“. . .”

Khương Tầm Sở lui về sau một bước, cách kệ bếp xa một chút, “Ừm, tôi không sao, cô buông ra đi.”

Linh Quỳnh nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, chậm rãi buông tay ra.

Trứng gà chỉ có hai cái, chia cho hai người mỗi người một cái, còn có một ổ bánh mì cùng sữa bò.

Hôm qua Linh Quỳnh không nhìn thấy những thứ này, rất có thể là hôm nay mới đưa tới.

Linh Quỳnh cắt lòng đỏ trứng gà ra, đưa vào dĩa Khương Tầm Sở.

“Không ăn à?”

Linh Quỳnh lắc đầu.

Khương Tầm Sở cắt lòng trắng trứng của hắn đưa cho cô, “Vậy cô ăn cái này đi.”

Linh Quỳnh ăn xong trứng gà, lại ăn hai mảnh bánh mì, cuối cùng uống hết một ly sữa bò.

Ăn uống no đủ, thoải mái mà ngồi phịch xuống ghế.

“Tôi phải đi ra ngoài một chuyến.” Khương Tầm Sở lấy ra một cái điện thoại di động, “Trong căn cứ có tín hiệu, điện thoại có thể dùng. Có việc gì có thể gọi điện thoại cho tôi, hẳn là tối nay tôi mới về được.”

Linh Quỳnh nhu thuận gật đầu, “Được rồi ca ca.”

Khương Tầm Sở liếc cô nhìn một cái, dọn đĩa vào phòng bếp, lúc ra hơi ngập ngừng, nhưng vẫn nói: “Khương Tầm Sở là tên thật của tôi, tôi. . . Không cố ý lừa gạt cô.”

Vì cẩn thận khi ở ngoài, nên sau tận thế, hắn vẫn một mực dùng tên giả.

Hắn vốn cho rằng cô sẽ hỏi. . .

Thế nhưng cô không nói tới chuyện này.

Ngược lại trong lòng Khương Tầm Sở lại cảm thấy băn khoăn.

Linh Quỳnh vốn đang chơi điện thoại, nghe thấy lời này của Khương Tầm Sở, con ngươi đảo một vòng, ngẩng đầu, nháy nháy mắt “Vậy đền bù cho tôi được không?”

Có thể lấy được một chút phúc lợi thì phải lấy.

Con yêu đáng yêu như thế, không thể bỏ qua hắn được!!

Khương Tầm Sở: “. . . Cô muốn đền bù như nào?”

Linh Quỳnh kéo tay áo hắn, ngẩng đầu lên, điểm một cái lên cánh môi mình, mềm giọng nói: “Ca ca hôn tôi một chút đi.”

Khương Tầm Sở: “. . .”

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN