(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 187: Bạn cùng bàn cầm nhầm kịch bản(26)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giang Đại Phú vậy mà lao qua người bảo vệ, trực tiếp chạy tới, chặn Giang Lạc Mộc lại.
Mặt Giang Lạc Mộc trắng bệch trong nháy mắt.
“Tốt xấu gì lão tử cũng đã nuôi mày nhiều năm như vậy, mày còn có chút lương tâm nào không, hả?”
Người Giang Đại Phú nồng nặc mùi rượu, giống như là mới được vớt ra từ vò rượu.
Lúc nói chuyện, mùi rượu càng khó ngửi hơn.
Giang Lạc Mộc nhịn lại cảm giác không thoải mái, kéo Linh Quỳnh ra phía sau, kiềm chế sự sợ hãi Giang Đại Phú theo bản năng trong nhiều năm qua, “Ông. . . Tìm tôi làm gì?”
“Làm gì à? Mày nói xem để làm gì nào?” Giang Đại Phú chỉ vào hắn mắng to.
Nhưng không có một câu nào nói đến trọng điểm.
Xung quanh bị học sinh vây xem kín mít, bên tai Giang Lạc Mộc ong ong, ngoại trừ Giang Đại Phú làm người ta rất buồn nôn kia chửi mắng, chỉ còn lại cảm giác cô gái nhỏ sau lưng túm chặt lấy tay hắn.
“Hắn là ai thế?”
“Lúc tớ đi ra thì nghe hắn nói, là cha nuôi của Giang Lạc Mộc.”
“À. . . Đó còn không phải là cha Giang Khánh sao. . .”
Chuyện của Giang Khánh đang được lan truyền dữ dội.
Bây giờ cha ruột Giang Khánh còn xuất hiện. . .
Hơn nữa còn là một người như thế, mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng quá. . . Khó mà tiếp nhận.
“Chúng ta đã không còn quan hệ. . .”
“Không còn à? Mày nói không còn quan hệ liền không còn quan hệ à? Lão tử đã nuôi mày hơn mười năm, nếu không phải có lão tử, bây giờ mày đã chết từ sớm rồi.”
Giang Đại Phú có lẽ là đã quen hung hăng ở trước mặt Giang Lạc Mộc, cho dù bây giờ hắn đã là thiếu gia Giang gia, gã cũng dám chửi bới như thế.
Giọng Giang Đại Phú oang oang như loa “Bây giờ mày còn đuổi Giang Khánh ra, mày không thể sống chung với nó được à?”
Giang Đại Phú mắng Giang Lạc Mộc vong ân phụ nghĩa.
Mắng hắn không biết cảm ơn.
Nói một mình gã nuôi lớn hắn không dễ dàng.
Bây giờ trở lại bên cạnh cha mẹ ruột mình, liền không nhận gã nữa.
Giang gia đã đồng ý cho Giang Khánh tiếp tục sống ở Giang gia, hắn lại không sống chung với Giang Khánh được, đuổi hắn ra, còn làm gãy chân hắn vân vân.
Sắc mặt học sinh xung quanh khác nhau, chỉ trỏ vào hắn.
“Dù sao cũng là cha nuôi. . .”
“Đúng vậy, coi như không phải thân sinh, vậy cũng có cảm tình chứ.”
“Chuyện Giang Khánh bị đuổi khỏi Giang gia, có quan hệ với hắn sao?”
“Đổi lại không phải rất bình thường sao? Cũng biết là ôm nhầm, chắc chắn là muốn mang con mình về rồi mà.”
“Không phải nói là Giang gia đồng ý giữ Giang Khánh lại sao?”
“. . .”
Đám người nghe được thông tin nửa vời, cũng không quan tâm sự thật như thế nào, bắt đầu phát biểu quan điểm.
Những lời xì xào bàn tán này khiến cho sắc mặt Giang Lạc Mộc càng khó coi hơn.
“Con của ông ở Giang gia cũng nhờ cha mẹ người ta nuôi hơn mười năm kìa, Giang Khánh ăn uống của Giang gia nhiều năm như vậy, tuy không phải loại quý nhất, nhưng tính ra như thế cũng đủ để ông nuôi cả mấy Giang Lạc Mộc như vậy đấy.”
Linh Quỳnh ló đầu từ đằng sau Giang Lạc Mộc, giọng nói trong trẻo.
Rõ ràng không phải nói rất to, nhưng không biết vì sao mà át cả tiếng ồn ào, làm cho tất cả mọi người đều nghe được.
Linh Quỳnh không đợi Giang Đại Phú phản ứng lại, nói tiếp: “Ông không cảm ơn Giang gia nuôi con trai ông tốt như vậy thì thôi đi, bây giờ còn tới tìm Giang Lạc Mộc gây phiền phức, lương tâm của ông bị chó ăn rồi sao?”
Giọng nói cô mềm mại, nhưng tốc độ nói rất nhanh, Giang Đại Phú hoàn toàn không kịp ngắt lời cô.
“Giang gia hoàn toàn có thể để ông thanh toán phí dưỡng dục Giang Khánh nhiều năm như vậy, hoặc là có thể điều tra một chút, chuyện tráo con khi đó, thật sự là ngoài ý muốn sao?”
Giang Đại Phú trừng to mắt: “Mày nói hươu nói vượn gì đó!”
Linh Quỳnh vô tội nháy mắt, mềm nhẹ nói: “Tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi nha, ông kích động như vậy làm cái gì, thật sự sẽ không phải. . .”
“Đánh rắm!!”
Giang Đại Phú giận dữ mắng mỏ.
Linh Quỳnh cười một chút, cũng không xoắn xuýt lên “Giang Khánh mới là con ruột của ông, hắn trở lại bên cạnh ông rồi, chẳng lẽ ông không mừng sao? Hay ông vẫn cảm thấy con của ông mới xứng ở Giang gia, Giang Lạc Mộc cũng chỉ xứng cho ông đánh chửi?”
Giang Đại Phú: “Tao. . .”
Quần chúng vây xem nghe xong, đột nhiên phản ứng lại.
“Đúng thế nha, con trai mình trở về, chẳng lẽ không nên vui mừng sao?”
“Ai. . . Hình như là có chút kỳ quái.”
“Hắn không phải là vì tiền của Giang gia chứ?”
Linh Quỳnh giống như cười mà không phải cười: “Giang gia đưa Giang Khánh trở về, chỉ là làm cho sai lầm của nhân sinh trở về quỹ đạo vốn có của nó thôi, bây giờ ông muốn làm loạn cái gì? Muốn để Giang Khánh trở về à?”
Giang Đại Phú: “Nó. . .”
Linh Quỳnh: “Dựa vào cái gì nha? Giang Khánh ở Giang gia hưởng thụ hơn mười năm tốt đẹp như vậy, Giang Lạc Mộc thì thế nào? Ông đã cho hắn một cuộc sống tốt đẹp lắm à? Ngoại trừ ông có thể mắng hắn như bây giờ còn có thể cho hắn cái gì nào?”
Giang Đại Phú: “Nhưng. . . “
Giang Đại Phú ngoại trừ chửi bậy lớn hơn người, nào có thể lập luận hợp lý như Linh Quỳnh đã nói.
Linh Quỳnh: “Giang gia không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với ông hoặc là Giang Khánh, bây giờ ông tới đây náo loạn, cùng lắm là để cho mọi người biết được, cha ruột Giang Khánh là cái kiểu gì thôi, chẳng gây ra tổn thất gì cho Giang Lạc Mộc cả.”
“Hắn mới là con ruột của Giang gia, là người thừa kế của Giang gia.”
“Hắn cũng không có làm sai bất cứ chuyện gì, hắn không cần trả giá vì sai lầm của người lớn.”
“Bảo vệ.” Linh Quỳnh nói xong lập tức gọi một tiếng “Để loại người như vầy chạy vào sân trường, còn to tiếng với học sinh, các ông còn mặc kệ được sao?”
Bảo vệ hồi thần, nhanh chóng chạy tới bắt Giang Đại Phú lại.
Giang Đại Phú bị nói đến mơ màng, không kịp phản ứng, được bảo vệ kéo ra ngoài.
“Chờ một chút.”
Linh Quỳnh gọi bọn họ lại.
Cô đi ra từ sau lưng Giang Lạc Mộc, bước đến trước mặt Giang Đại Phú.
Giang Đại Phú nhìn tiểu cô nương trước mặt, cái mặt cười cười vô hại kia, chẳng biết tại sao khiến đáy lòng của hắn có chút phát lạnh.
Linh Quỳnh hạ giọng, “Giang Lạc Mộc không còn là người để ông đánh chửi tùy ý như trước kia nữa, ông còn dám xuất hiện ở trước mặt hắn, tôi không ngại để thanh danh con trai ông mất sạch đâu, ông hẳn là chưa biết hắn đã làm những chuyện gì đâu nhỉ?”
Giọng nói cô gái nhỏ ngọt mềm, còn mang theo ý cười, tựa như là đang nói chuyện nhỏ nhặt không đáng.
Nhưng Giang Đại Phú lại chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí vọt từ dưới bàn chân lên.
Giang Đại Phú làm sao biết được Giang Khánh đã làm những gì.
“Để tôi đưa cho ông xem một chút.” Linh Quỳnh chỉ chỉ mình “Tôi hoặc Giang Lạc Mộc chỉ cần xảy ra chuyện gì, những thứ kia sẽ xuất hiện ở tất cả tạp chí lớn, những người bên cạnh ông đều sẽ biết con của ông đã làm gì, cho nên tốt nhất ông đừng làm chuyện gì ngu xuẩn.”
Linh Quỳnh lùi lại một bước, thả tay xuống.
Bảo vệ lập tức túm lấy Giang Đại Phú đem ra ngoài.
Mắt Giang Đại Phú trợn thật lớn, nhìn chằm chằm vào Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh ôm lấy ý cười nhạt, liếc xem Giang Đại Phú bị đuổi ra khỏi cửa lớn trường học.
Cô lấy điện thoại di động ra, từ trong tư liệu tìm ra dãy số Giang Đại Phú, gửi cho hắn mấy tấm ảnh chụp.
Giang Đại Phú đứng trước cửa trường, nhìn thứ trong điện thoại di động, đầu nổ ‘oành’ một phát.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn vào bên trong, nữ sinh kia còn đứng ở đó, nhìn hắn từ xa.
Nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, cô còn cười mỉm, lắc lắc điện thoại trong tay với hắn.
Mồ hôi lạnh trên trán Giang Đại Phú ào ào rơi xuống.
Đối với Giang Đại Phú mà nói, lúc này hắn không nhìn thấy tiểu cô nương nào cả, mà chính là một ác ma.
Một ác ma đang giơ liềm lên, đòi mạng của hắn.
Giang Đại Phú nắm chặt lấy điện thoại, quay người xô đám người đang vây xem ra, bỏ chạy.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!