[Quyển 1] Vận Mệnh Đổi Xoay - Khuynh Thành Linh Nữ
Chương 7: Tiểu Nhã tham ăn
Mặt trời vừa ló rạng đông, đã thấy bóng người bạch y màu ngọc. Này không ai khác là 13 tuổi Độc Tuyết Linh nha, xem sắc mặt, tâm tình của nàng cực hưng phấn!!
Nàng cười cười bước ra khỏi căn phòng. Đi thẳng tới Trúc viên gần đó, ngắt ba cái lá trúc nhỏ vẫn còn vấn vài hạt sương sớm
” Thật may mắn. ” Độc Tuyết Linh tự nhủ một câu.
Bỗng nhiên, nghe ra mấy tiếng xào xạc xào xạc. Tuyết Linh liền nâng mấy cành trúc lên.
Là một người quét dọn. Nàng liền hỏi:
– Ở đây có trồng hoa cúc không? Chỉ ta.
– Thưa tiểu thư, ở vườn hoa phía trước có trồng một khóm ạ
Hô lên một tiếng hảo mà cười toe toét. Hoàng Bích thấy vậy kinh hãi mà mở lời 3 tiếng đắng lòng:” Động dục à. Ngươi đừng làm ta sợ nha “
Nàng đang bước đi mà cứng đờ… Động dục… động dục… đấy!! Con mẹ nó! Ngươi không biết nói câu gì hơn à!
Tức chết tên Binh Bích, nàng quên luôn lời khen với nô tì hiểu phép tắc này.
Không nói gì cả, Độc Tuyết Linh lấy ra bội châu Hoàng Bích, ấn thật mạnh vào và không quên chửi thêm một câu: ” Liệu hồn đấy cưng, chị đây không nói tưởng chị hiền mà ăn hiếp hả cưng?
” Đồ độc ác!! “
Nàng lảm nhảm nhiều nên tới khóm cúc tươi lúc nào mà chẳng biết. Nhìn hai màu vàng và trắng Tuyết Linh ngắt rất nhiều hoa trắng và vài bông màu vàng ( Lylia: Rất nhiều là hơn chục bông nhé.)
Ngắt xong, nàng lại rảo bước quay về. Hôm nay tự dưng làm việc này cũng chỉ vì nhớ món trà cúc mà mẹ làm cho mình khi còn ở trái đất thôi.
” Hia lá, Hướng Dương, Bạch Hồng, lá Tầm Liên, lá hoa Như Nguyệt, hoa Như Nguyệt….. tất cả đều ở đây, có thể làm điểm tâm rồi. ” Tâm tình Tuyết Linh vui vẻ.
Nàng nhanh đi vào bếp làm vài món điểm tâm và Cúc trà. Độc Tuyết Linh làm nhỏ lá trúc lại khiến hoa cúc ninh thành nước. Khẽ pha hai loại cúc vào rồi cho rắc lá trúc nhỏ, hơi khuấy lên mang nấu.
Rồi lần lượt làm chút bánh ngọt từ thứ tìm được. Mang tất cả ra ngoài lại còn cắm hoa Oải Hương vào bình.
Mùi thơm dịu của trà với mùi hương chẳng quá nồng phảng phất hương hoa khiến các món trên càng thêm thanh nhã cũng chẳng kém phần hấp dẫn. Nàng ngồi xuống ghế đá, tưởng niệm ngày đầu tiên mẹ nấu món này. Và lại nhớ lần cuối cùng ăn nó
” Lạch bạch, lạch bạch “
Bỗng có tiếng động vang lên, Độc Tuyết Linh đứng dậy, âm trầm nói:
– Là kẻ nào!
1 Ta đói…… tỷ tỷ cho ta ăn với….. nga~ được không?
Xuất hiện trước mắt là một con phượng hoàng lông đỏ kim sắc… hơn nữa lại nói được!.
Nàng liền hỏi lại, nó là sinh vật không xác định, cần phải thận trọng!
– Ta là hoàng… ta là hoàng mà, hoàng là cái, phượng là đực mà…. bất quá ta là Kim Hoàng nga~”
– Tấm tắc, tấm tắc… ha ha.. ngươi tên gì?
– Tỷ gọi ta là gì cũng được, ta chưa tên. Ngoàm ngoàm.
Kim Hoàng vừa ăn vừa nói, xâu xé đĩa bánh ngon tuyệt hảo.
-A ~ Thôi cầm vài miếng bánh đi đi
Nàng thấy phượng hoàng nhưng chẳng biết là dạng gì. Chắc nhiều lắm ấy thôi. ( Lylia: Ha.. ta chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.)
– Tỷ tỷ…. tỷ nỡ lòng nào đuổi ta đi như vậy… hic hic
Nó một bộ dáng cún nhỏ bị bỏ rơi, hai mắt long lanh nhìn nàng như kiểu nàng đã phạm đại tội
– Thôi ngươi về nhà đi.
Nhưng không! Vẻ đẹp cute ấy làm sao quấn hút được Độc Linh! Coi thường người quá nha!
– Ta không có nhà, ta thoát trứng thì thấy đang ở dưới đất.
Như nghĩ ra chuyện gì, nó kêu lên một tiếng
– Tỷ khế ước ta đi.. khế ước sinh mệnh tương liên… tỷ nguyện ý kho…. bỏ qua!
Kim hoàng nói lằng nhằng rồi vẫn là cắn vào tay của Tuyết Linh, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, Hoàng liêm liếm rồi tự khế ước.
” Kim Hoàng! Thuộc chủng tộc phượng hoàng siêu tôn quý thể hiện huyết mạch Chu Tước. ” Bỗng nhiên nhớ ra cái gì, nàng mới biết vừa bắt được nắm vàng.
Bỗng nhiên Kim Kim kêu lên với giọng thảng thốt
– A ~ Khế ước với tỷ ta lên Thánh Thú này. Tỷ tỷ đặt tên đi, ta muốn có tên, ta muốn có tên cơ! ”
– Uk, ta đặt tên muội sao? À… Tiểu Nhã đi… Tiểu Nhã tham ăn.
Nàng vận khí may mắn rồi. Kim Hoàng tuyệt với quá nha.
– Tiểu nhoằm ngoàm Nhã ạ. Hay quá,vâng. Sao mà tỷ nấu bánh ngon thế, cái nước xanh lục này nữa.. ực ực…
Nói xong, Tiểu Nhã tu một hơi hết sạch trà Cúc.
– Mẹ tỷ dậy đó. Mà muội… ăn hết đồ ăn cùng Cúc trà rồi hả!
Độc Tuyết Linh vừa phát hiện về tốc độ chén đồ ăn của Tiểu Nhã.
– Vâng… tỷ tỷ nấu ít vậy.. thêm đi ạ…
Nó vỗ cái bụng thể hiện thèm thuồng
– Một con Hoàng tham ăn! Được rồi, chờ chút
Nàng tấp nập ngắt hoa lấy lá để làm trà, bánh.
Haizzzzz Tiểu Nhã thật phiền hà. Nhưng mình đã có một muội muội rồi. Cũng cần tra sách về loài phượng hoàng thôi. Bụng của tôi ơi! Chờ chút nha, sáng ra chưa có ăn gì luôn đó.
Kết chương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!