(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 219: Hôm nay bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh(21)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Sáng sớm hôm sau, người của Lữ thái phó đã thu dọn đồ đạc xong, sẵn sàng hộ tống Quân Hành Ý hồi cung.
Tần Thắng bên này cũng không kém hơn là bao, hắn đi theo ở phía sau, cùng họ xuống núi.
Sau khi vào thành, đội ngũ tách ra, xe ngựa của Quân Hành Ý đi về phía hoàng cung, còn Tần Thắng thì trở về phủ tướng quân.
Linh Quỳnh về phủ trước, khi xác định rằng sẽ không có ai tìm mình, bảo Thu Lan đợi trong phòng, nàng thay một bộ y phục, chuồn ra khỏi phủ.
Linh Quỳnh đã tìm thấy trà lâu mà Quân Hành Ý nói.
Trời lạnh, nên trà lâu rất vắng khách.
Linh Quỳnh đi vào, quét mắt một vòng xung quanh, lấy lệnh bài ra cho đối phương nhìn.
Đối phương sửng sốt một chút, dò xét trên dưới nàng vài lần “Mời cô nương đi theo tiểu nhân.”
Phía sau trà lâu có một tầng hầm, Linh Quỳnh đi theo người vào.
“Cô nương, người ở chỗ này.” Tiểu nhị của khách điếm chỉ vào người bị nhốt trong lồng.
Linh Quỳnh: “. . .”
Cho nên ta phải làm gì đây?
“Chủ tử tới rồi à?” Trong bóng tối có một đạo thanh âm vang lên.
“Không phải, là một vị cô nương.”
“Cô nương?”
Một người đeo mặt nạ đi từ chỗ tối ra, hắn kiểm tra lệnh bài thấy không có vấn đề gì, lúc này mới lên tiếng “Người này chính là thủ lĩnh tập kích chủ tử ở trên núi, nhưng mà hỏi cái gì hắn cũng không chịu nói, cho hỏi cô nương có biện pháp gì không?”
Quân Hành Ý vốn nên tự mình đến thẩm tra.
Nhưng hiện tại hắn không thể đi được, người của Lữ thái phó thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Cho nên hắn muốn Linh Quỳnh tới đây để giúp hắn hỏi ra là ai muốn ám sát hắn.
“Đưa hắn ra đây đi.” Chút chuyện nhỏ này đối với Linh Quỳnh mà nói thì quá đơn giản “Tiện thể tắm qua một lần luôn đi, bẩn quá, không thoải mái.”
Nhìn tuổi tác của tiểu cô nương này cũng không lớn lắm.
Nhưng khi sai bảo người làm việc lại có loại cảm giác thản nhiên và lãnh đạm của một vị lãnh đạo lâu năm.
“. . .”
Nam nhân đeo mặt nạ phân phó người kéo hắn đi tắm.
“Chủ tử có ý tứ gì thế?” Lợi dụng khoảng cách này, có người nhỏ giọng hỏi nam nhân đeo mặt nạ “Sao lại gọi một cô nương tới. . .”
Nam nhân mặt nạ loáng cái liền đoán được trọng điểm: “Chỉ sợ chủ tử không hành động được.”
“Thế nhưng cũng không thể để một tiểu cô nương. . .”
“Lại kia xem chút đi.”
“. . . Vâng.”
. . .
Linh Quỳnh trên ghế, chậm rãi uống trà.
Tư thái của nàng lười biếng tùy ý, nhìn qua rất giống một bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Bộ váy mặc trên người cô không tính là rực rỡ, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Cái ghế bình thường kia, lúc này dường như được khảm thêm những viên bảo thạch tuyệt đẹp,phát sáng lung linh.
Người kia thanh tỉnh hơn không ít, nhìn thấy một tiểu cô nương, chế nhạo “Thế nào, các ngươi định dùng mỹ nhân kế à.”
“Ngươi yên tâm đi, ngươi không xứng.” Linh Quỳnh phất tay xuống ra hiệu, người kia bị một lực lớn đè lên trên chiếc ghế đối diện.
Lúc này hai người ngồi đối mặt nhau.
Trong tầng hầm mờ tối, có một cỗ hương vị khó ngửi.
Cô gái nhỏ đối diện chậm rãi mở miệng nói”Bây giờ ta hỏi ngươi cái gì, ngươi cũng phải trả lời hết cho ta.”
“Ha? Các ngươi tìm ả điên này từ đâu ra thế?” Người kia nghe vậy, cứ như nghe thấy cái gì đó rất buồn cười, trực tiếp cười ra tiếng.
Trước đó những người này thẩm vấn hắn như vậy, hắn cũng không nói một chữ.
Bây giờ nàng ta hỏi hắn cái gì, hắn cũng phải trả lời hết sao?
Nói đùa gì thế.
“Ta xinh đẹp không?”
Linh Quỳnh dựa lên ghế, đầu ngón tay hơi chống cằm, khóe môi ôm lấy nụ cười thản nhiên.
Người đối diện kia nhìn thẳng vào ánh mắt của Linh Quỳnh, một lúc lâu sau, khó khăn nuốt nước miếng, con ngươi có chút rời rạc.
“Bây giờ ta cần ngươi phối hợp với ta, trả lời một vài vấn đề của ta, có thể chứ?”
Giọng nói tiểu cô nương nhẹ nhàng ôn nhu, như gió phất qua mặt hồ, gợn lên tầng tầng lớp sóng.
Biểu cảm trên mặt nam nhân dần dần trở nên đờ đẫn, hắn nói: “Có thể.”
“Thật ngoan.” Linh Quỳnh quay đầu nhìn nam nhân đeo mặt nạ: “Các ngươi muốn hỏi gì?”
Nam nhân đeo mặt nạ: “? ? ?”
Như vậy cũng được sao?
“Hỏi gì hắn cũng nói?”
“Đương nhiên.” Linh Quỳnh dựa vào ghế “Ngươi tên gì?”
Nam nhân không chần chờ gì, trực tiếp trả lời: “Chu Xuân Ngưu.”
“Nhiêu tuổi?”
“Ba mươi chín.”
“Nhà có mấy người?”
“Không có ai khác, chỉ có mình ta.”
Linh Quỳnh làm động tác ‘Ngươi nhìn đi’.
Nam nhân đeo mặt nạ: “. . .”
Chủ tử tìm đâu ra người như thế này vậy?
. . .
Người này được sắp xếp ám sát ở Bình An Tự, nguyên nhân là do Quân Hành Ý lạm sát kẻ vô tội, cường chinh bách tính, làm hại bọn họ tan cửa nát nhà.
Tóm lại cũng là bởi vì Quân Hành Ý làm ác nên mấy người bọn họ mới liên hợp lại.
Muốn gϊếŧ tên hôn quân Quân Hành Ý này.
“Các ngươi muốn gϊếŧ hắn sao?” Trước khi đi, Linh Quỳnh hiếu kỳ hỏi một câu.
“Cô nương, không thể trả lời.”
“Vậy thôi.”
Linh Quỳnh cũng không hỏi, xách làn váy đi lên.
“Cô nương xin dừng bước.”
Linh Quỳnh bị nam nhân đeo mặt nạ gọi lại.
“Cô nương có thể đem cái này đưa vào cung được không?” Nam nhân đeo mặt nạ đưa qua một phong thư, nội dung bên trong hẳn là lời khai của Chu Xuân Ngưu.
“Các ngươi không thể tự đưa à?”
“Chủ tử nếu đã để cô nương đến, nghĩa là bên cạnh người không an toàn, cho nên cô nương nghĩ xem có cách nào hay không?”
“Có thì có… Nhưng mà, ta làm không công sao?” Làm không công thì không thể được! Sức lao động của ba ba rất đắt đó nha!
“? ? ?”
Linh Quỳnh ôm vàng lá vui vẻ rạo rực rời khỏi trà lâu, trước tiên tìm một chỗ ăn chơi một phen, cuối cùng còn thiện tâm để lại một chút cho con yêu nhà mình.
Linh Quỳnh chờ một ngày, tìm cơ hội chạy vào trong cung.
Tránh đi cấm vệ quân đang tuần tra, tản bộ đến gần Kỳ Nguyệt cung.
Kỳ Nguyệt cung có đèn đuốc sáng trưng, thái giám cung nữ ra ra vào vào, mơ hồ còn có tiếng sáo trúc.
Linh Quỳnh thò đầu ra ngó ngó một hồi, tìm cơ hội bắt lấy Tiểu Kim.
“Tần. . . Tần tiểu thư?” Tiểu Kim sợ ngây người, “Sao người lại ở chỗ này?”
“Ta đến tìm Bệ Hạ nha.” Linh Quỳnh tò mò nhìn về phía cửa lớn Kỳ Nguyệt cung “Con yêu của ta đang làm gì thế?”
“? ? ?” Con yêu gì cơ?
Linh Quỳnh rất nhanh đổi giọng: “Bệ Hạ đang làm gì đấy?”
“! ! !” Ta nghe thấy rồi! Người vậy mà dám gọi Bệ Hạ là con yêu!
“Bệ Hạ. . .” Tiểu Kim ấp a ấp úng.
“Làm sao, không thể nói sao?”
Tiểu Kim: “. . .”
Tiểu Kim nhìn xung quanh một chút, “Tần tiểu thư, ngài vào bằng cách nào?”
Linh Quỳnh chỉ chỉ về phía tường “Xoay người là qua được.”
Trong giọng nói ngọt ngào, dường như tràn đầy khinh thường.
Tiểu Kim: “. . .”
Xoay người cái quỷ!!
Đây là Kỳ Nguyệt cung! !
Ngoại trừ cấm vệ quân, còn không biết có bao nhiêu người nhìn vào đó.
“Tần tiểu thư, nô tài coi như chưa nhìn thấy ngài, ngài mau chóng rời đi đi. Bị phát hiện là tội chết đó.”
“Sẽ không ai phát hiện ra ta đâu.”
“. . . Tần tiểu thư, khắp nơi trong cung này đều là người, rất dễ bị phát hiện.”
“Không có việc gì, ta có thể giải quyết.” Linh Quỳnh tự tin ưỡn ngực.” Sao ngươi lại nói sang chuyện khác rồi? Ta hỏi ngươi Bệ Hạ đang làm gì?”
“. . .” Tiểu Kim lại bắt đầu ấp a ấp úng, “Bệ Hạ. . . Bệ Hạ người. . .”
Tiểu Kim không biết Bệ Hạ có ý tứ gì với vị Tần tiểu thư này, nhưng Tiểu Kim cảm thấy Tần tiểu thư không giống những cô nương khác.
Nhưng ông thật sự không dám nói.
Cho nên Tiểu Kim quyết định dẫn Linh Quỳnh đi xem.
Bên trong Kỳ Nguyệt cung, tiếng sáo trúc êm tai, vũ nữ ăn mặc mát mẻ đang nhảy múa góp vui, bên trong lư hương được đục khắc hoa văn thụy thú tỏa ra hương thơm lượn lờ.
Đúng chuẩn một bức tranh xa hoa lãng phí.
Linh Quỳnh vịn lên khung cửa sổ, vẻ mặt hâm mộ: “Hoàng đế sướng như thế sao?”
Tiểu Kim đang cho là nàng sẽ tức giận: “? ? ?”
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!