(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 228: Hôm nay bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh(30)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Tiểu Kim bước vào một mình, cũng không hỏi gì, không dám nhìn lung tung, nhanh chóng dọn dẹp giường sạch sẽ.
Một lúc sau lại đưa tới một chén canh, Linh Quỳnh cầm thìa lên nhấm nháp từng chút từng chút một, ngoan ngoãn cực kỳ
Nhưng với cái tốc độ ăn canh kia của nàng, không biết chừng nào mới xong.
Quân Hành Ý nhận ra nàng không muốn uống, cái bộ dạng kia là cố gắng giả bộ nghiêm túc uống, nàng chút buồn cười và đáng yêu.
Tuy rằng Linh Quỳnh im lặng ngồi, nhưng tròng mắt lại không an phận.
Ngồi nhìn con yêu của mình một lúc.
Một lúc sau lại nhìn ngắm cách trang trí xung quanh.
“Bệ hạ, đó là cái gì?”
Quân Hành Ý ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt của Linh Quỳnh.
Trên tường bên kia treo một bức tranh.
Băng thiên tuyết địa, một gốc cây treo đầy đậu đỏ đứng trên vách núi, bị gió tuyết tôi luyện.
Bức tranh đó nhìn rất cũ.
Đã qua nhiều năm rồi.
Nhưng nhìn ra được, chủ nhân của nó thực sự rất quý trọng nó.
Quân Hành Ý nhận cái chén trong tay Linh Quỳnh, dùng thìa thổi cho nguội, đút cho Linh Quỳnh: “Khi còn nhỏ, mẫu phi có kể cho ta một câu chuyện xưa, ta vẫn luôn nghĩ đó là cảnh tượng mẫu phi gặp tiên đế.”
“Sau đó ta mới biết được, đó là cảnh tượng mẫu phi gặp Lữ Chính Hàn.”
“Cây đó được gọi là Đông Ly. Nở hoa vào mùa xuân, mùa đông kết quả. Khi nó nở hoa có nghĩa là mùa đông đã qua, cho nên được đặt tên là Đông Ly.”
Mẫu phi hắn và Lữ Chính Hàn có một hẹn ước, chờ lúc đông đi hoa tới, bọn họ sẽ cùng nhau rời đi.
Sau đó… Mẫu phi của hắn lại không chịu đựng qua nổi mùa đông đó, thật sự ra đi vào mùa đông.
Linh Quỳnh ấn mu bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, người sẽ sớm nhìn thấy hoa nở thôi.”
Quân Hành Ý nhìn thẳng vào nàng, một lát sau lặng lẽ mỉm cười.
“Ừ, mùa xuân sắp tới.” Quân Hành Ý thấp giọng: “Uống hết nó đi.”
“…..Không muốn uống.” Nó có một cỗ mùi thuốc đông y, uống đến miệng mà hương vị vẫn còn, cảm giác không tốt lắm.
“Vậy cũng phải uống.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Quỳnh nhăn lại, khổ sở uống hết một chén.
……
Sau khi Linh Quỳnh rời khỏi Kỳ Nguyệt cung, Quân Hành Ý mệt mỏi ngồi một lúc, kêu Tiểu Kim bưng thuốc vào.
“Bệ hạ, thân thể ngài…”
“Không sao.” Quân Hành Ý lấy ra một viên thuốc, trực tiếp nhai nuốt xuống: “Gần đây còn chưa phát tác, có thể là mùa xuân thật sự sắp tới rồi.”
Bệnh này của hắn ở mùa đông là khó nhất.
Qua mùa đông sẽ tốt hơn nhiều.
Tiểu Kim liếc mắt nhìn ra bên ngoài, tuyết đã gần như tan ra, có thể thấy màu xanh nhạt của mầm cây vừa đâm chồi.
…..
Lữ Thi Duyệt bị chọn trúng, tất cả đại thần đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau truyền thánh chỉ xuống, sắc phong Lữ Thi Duyệt thành Quận chúa, còn ban thưởng không ít đồ vật.
Quân Hành Ý hạ quyết tâm muốn đưa Lữ Thi Duyệt đi.
Tuy Linh Quỳnh không biết rõ tại sao, nhưng vẫn góp hắn một ý kiến, cho Liễu Thiểu Hưu đi hộ tống.
Quân Hành Ý hỏi nàng vì sao.
Liễu Thiểu Hưu người này…. Hắn có chút ấn tượng, là một người rất có tài.
Liễu Thiểu Hưu có hào quang nam chính, Lữ thái phó tuyệt đối không có cơ hội cướp hoặc tráo người được.
Nhưng Linh Quỳnh không thể nói, chỉ có thể tùy tiện biện lý do.
Linh Quỳnh cũng sợ có điều gì đó sẽ xảy ra giữa Liễu Thiểu Hưu và Lữ Thi Duyệt giữa chừng.
Vì vậy, nàng đã hẹn Liễu Thiểu Hưu gặp mặt, nói với hắn chỉ cần hộ tống Lữ Thi Duyệt bình an đi đến đó, sẽ nói cho hắn chân tướng hắn muốn biết.
Lúc này Liễu Thiểu Hưu còn chưa biết người gϊếŧ phụ thân hắn là ai.
Đối với Liễu Thiểu Hưu mà nói, nữ chính cũng chết rồi, nên cái hắn quan tâm nhất chính là người gϊếŧ phụ thân hắn.
Ngày Lữ Thi Duyệt đi, Linh Quỳnh cũng có mặt tại chỗ đó.
Tâm trạng của Lữ Thi Duyệt vô cùng tốt, không khóc hay náo lớn chuyện, im lặng chào hỏi Lữ thái phó rồi lên xe ngựa.
Đoàn xe chậm rãi chạy đi, Lữ thái phó đứng bên trong đám quần thần, thẳng đến lúc không còn nhìn thấy đoàn xe nữa, mới thu tầm mắt lại.
Linh Quỳnh xem náo nhiệt xong, trở về phủ tướng quân.
Trong khoảng thời gian này, Tần Tĩnh Nghi rất an phận, nghe NNhị phu nhân nói, sẽ sắp xếp cho nàng ta một mối hôn sự.
Tần Thắng hẳn cũng có ý đó.
Tần Tĩnh Nghi muốn gả cho Liễu Thiểu Hưu, sao có thể chịu gả cho người khác.
Nếu đổi thành lúc trước, nàng ta còn có thể nói “tỷ tỷ cũng chưa gả”, sao nàng có thể gả trước.
Nhưng mà hiện tại, trên lưng Linh Quỳnh còn cõng cái danh được bệ hạ “ân sủng”, ai dám lấy nàng.
Cho nên Tần Tĩnh Nghi căn bản không dám nháo.
Bây giờ Tần Thắng chỉ mới có ý định, nếu nàng ta nháo lên, nói không chừng lúc đó Tần Thắng tức giận liền trực tiếp đồng ý.
Tâm trạng Tần Tĩnh Nghi bây giờ như nào thì Linh Quỳnh không biết.
Nhưng hiện tại tâm trạng nàng rất không tốt.
Gần đây tuy nàng đã đập toàn bộ số tiền mình có vào nhưng vẫn không thấy chút ánh sáng nào.
Linh Quỳnh sắp tức chết rồirồi, nằm liệt thành hình chữ đại trên giường.
Nằm được một lúc, nàng lại lấy số tiền cuối cùng cất dưới đệm, khóc chút chít nạp vào.
Nếu còn không thành công, nàng sẽ hy sinh!
….
“Tiểu thư, ngài không muốn đi chơi sao?”
“Không đi.”
Linh Quỳnh quấn chăn lại, buồn bực nói với Thu Lan.
Thu Lan thấy rất kỳ lạ, thường ngày tiểu thư chỉ mong được ra ngoài.
“Tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, ngài còn muốn ngủ nữa sao?”
“Ngủ!”
“…..”
Thu Lan gãi đầu, vẻ mặt hoang mang.
Khẩu khí của tiểu thư nghe rất có tinh thần, sao vẫn còn nằm trên giường ngủ nướng?
Thu Lan đoán không ra có chuyện gì, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Linh Quỳnh nằm xuống ngủ, đến giờ Ngọ mới dậy.
Vài ngày sau đó, Thu Lan phát hiện tiểu thư nhà nàng không thích ra khỏi cửa, cũng không thích nhúc nhích nữa, cả ngày cứ ở trong phòng.
Linh Quỳnh đang sử dụng bí pháp “Chỉ cần ta không ra khỏi cửa, ta sẽ không tiêu tiền”.
Mấy ngày gần đây bắt đầu có mưa xuân, mưa phùn không ngừng khiến lòng người cũng u ám, dầm dề kéo dài như làn mưa.
Linh Quỳnh cảm thấy nếu ra khỏi cửa trong thời tiết này, chính là khảo nghiệm khả năng chống bụi bẩn của váy nhỏ.
Nàng cố gắng đi những nơi sạch sẽ nhất, nhưng chiếc váy vẫn bị ướt một mảnh.
Linh Quỳnh tự an ủi mình, chờ sau khi giúp con yêu đánh lấy giang sơn, muốn vui sướng kiểu gì cũng có thể! Cố lên!
Lúc này bóng đêm bao phủ bốn phía, xung quanh không có ai.
Linh Quỳnh mang mặt nạ búp bê béo, leo qua một bức tường trong viện.
Bên bức tường có một đám cỏ, lúc này ướt sũng, Linh Quỳnh giẫm lên bụi cỏ, cả người đều không thoải mái.
Nàng nhảy ra khỏi đám cỏ.
Mới vừa đi xuống, bên kia liền có ánh sáng xuất hiện “Ai?”
Có người kêu lên một tiếng.
“Có người sao?”
“Ta cũng vừa mới nghe thấy tiếng động, đi xem thử.”
Hai người căng thẳng, cầm theo ô và đèn lồng đi tới, chiếu đèn vào bụi cỏ, không phát hiện ra cái gì.
“Chắc là nghe lầm?”
“…..Chắc thế.”
Hai người lại nhìn mọi nơi xung quanh, xác định không có thứ gì, lúc này mới rời đi.
Linh Quỳnh bước ra từ góc tối, thở hắt ra một hơi. Nhưng nàng nhìn đình viện to lớn, lâm vào suy nghĩ—chỗ lớn như vậy, tìm như thế nào?
Cuối cùng Linh Quỳnh đuổi theo hai người kia— để hỏi đường!
Một NPC chuyên nghiệp thì phải biết đường!
…..
“Đại nhân, chính là phòng này.” Ánh mắt hạ nhân đờ đẫn chỉ vào cửa phòng.
Lúc này Linh Quỳnh đang đứng trong một góc phòng âm u, nàng nhìn xung quanh, phủ thái phó cũng quá im lặng rồi.
Lữ Chính Hàn không tiếc mạng à?
Mấy hôm trước nàng đã đập nồi bán sắt, rút ra một tấm thẻ “Hổ phù.”
Trên mặt thẻ chính là hổ phù, bức tranh đặc biệt lớn, nhưng bối cảnh ở mặt sau lại là phủ của Lữ thái phó.
Cho nên tối nay nàng tới đây để trộm Hổ phù.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!