(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 335: Sau khi đào hôn ta trở thành nhân vật phản diện(18)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Họa đi ra từ phía sau, đúng lúc nhìn thấy Lạc Trần Y đút cho Linh Quỳnh ăn, lập tức một chuỗi dấu chấm hỏi bay lên.
Chuyện gì vậy?
Vân Họa cảm thấy không dễ chịu, liền đi đến tựa vào quầy hàng nhìn sang bên kia.
Hôm qua khách điếm bị người ta đập, hôm nay không buôn bán được, cho nên mặc dù là thời điểm dùng bữa nhưng trong khách điếm không có người khác.
“Ôi chao, ai, ôi ôi chao, ai, ôi…”
Vân Họa đi qua túm Tiểu Lục lại.
“Làm sao?” Tiểu Lục hung thần ác sát: “Buông ra! !”
Vân Họa: “Ngươi còn trẻ tuổi như vậy, hung dữ như thế làm gì? Có chút lễ phép đi được không!”
Tiểu Lục: “Ngươi là một tiểu cô nương, có biết nam nữ thụ thụ bất thân không? Là ai kéo ta trước?”
Hắn là người của Vô Ảnh Giáo thì cần lễ phép để làm gì!
Bọn họ đều là đi ngang đấy!
“…” Vân Họa khoát tay: “Ai, ta không tranh cãi với ngươi nữa. Chủ tử nhà ngươi không phải là muốn đến Tuyên Thành tìm người sao?”
Tiểu Lục khoanh tay: “Tìm được rồi.”
“Tìm…” Vân Họa nhìn người ở bên kia, lại nhìn Tiểu Lục: “Tìm được rồi?”
Tiểu Lục lạnh lùng hừ một tiếng: “Chẳng lẽ lại không.”
Vân Họa chỉ Lạc Trần Y: “Cho nên người nàng muốn tìm là Trần Y à?”
Tiểu Lục kiêu ngạo gật đầu. Giáo chủ từ xa xôi chạy tới nơi này, còn không phải là vì tìm hắn sao.
Trước đó ở bên ngoài, giáo chủ nói có diễm ngộ, bây giờ hắn đã hiểu đó là cái gì rồi.
…
“Trần Y, Trần Y, Trần Y.”
Vân Họa đuổi theo Lạc Trần Y về phía sau nhà bếp.
Lạc Trần Y buông khay đựng xuống, xoay người: “Vân cô nương.”
“Ai da, không phải ta đã nói rất nhiều lần rồi à, gọi ta Vân Họa là được, gọi cái gì mà Vân cô nương, xa lạ quá.”
Vân Họa nói xong, mới nhớ tới chuyện chính, vội vàng nói: “Trước đây ngươi có quen biết với vị bên ngoài kia sao?”
“… Xem như là quen biết.”
“À…” Vân Họa sờ cằm suy nghĩ: “Ngươi sao lại đút cho nàng ấy làm gì vậy?”
Lạc Trần Y: “Tay của nàng ấy không tiện.”
Vân Họa vỗ xuống mu bàn tay mình: “Không phải còn có tay trái sao?”
Lạc Trần Y: “…”
Hắn có thể cự tuyệt sao?
Không nói đến việc đầu tiên là cổ tay của nàng ấy bị thương là bởi vì hắn.
Ngay cả chuyện tối ngày hôm qua….
Vân Họa đi vòng quanh Lạc Trần Y hai vòng, dùng ngón tay trỏ chỉ hắn: “Các ngươi có vấn đề!”
“Ngày mai ta phải rời khỏi chỗ này.” Lạc Trần Y nói: “Những ngày qua đã làm phiền Vân cô nương rồi.”
Vân Họa kinh ngạc, lập tức vứt bỏ vấn đề trước đó: “Ngươi muốn đi rồi à?”
“Ừ, vết thương của ta đã tốt rồi, nên rời đi.”
Vân Họa ôm đầu kêu rên: “Vậy đầu bếp của ta không phải là không còn sao, khách điếm của ta phải làm sao bây giờ!”
Lạc Trần Y không có khả năng ở chỗ này làm đầu bếp mãi, hắn còn có chuyện muốn làm của mình.
Vân Họa cũng biết, thân phận của Lạc Trần Y không đơn giản, không có khả năng ở nơi này mãi.
Chỉ là đột nhiên hắn muốn đi, Vân Họa có chút không nỡ.
Tìm đầu bếp thật khó mà!
Vân Họa kêu gào rời đi, Lạc Trần Y nhìn cái chén không ngây ngẩn người một hồi.
….
Vào ban đêm.
Linh Quỳnh nằm ở trên giường lật sách tranh, nhìn ngắm đứa con yêu quý xinh đẹp cho đỡ thèm một lúc, chợt nghe bên ngoài có âm thanh kỳ quái.
Linh Quỳnh xoay người ngồi dậy, mở cửa ra ngoài.
“Âm thanh gì vậy?”
Tiểu Lục vẫn rất bình tĩnh: “Có thể là đánh nhau?”
Một bàn tay của Linh Quỳnh đập lên đầu của Tiểu Lục: “Đánh nhau mà ngươi còn không đi xem!”
Tiểu Lục: “…”
Hành tẩu giang hồ, bớt xem vào chuyện không liên quan đến mình, ít nhất sẽ được sống lâu trăm tuổi.
Cũng không phải đến đánh bọn họ, hắn đi xem làm cái gì chứ!
Linh Quỳnh mang theo người đuổi tới hậu viện, có vài đạo bóng dáng nhảy lên nóc phòng, biến mất trong màn đêm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vân Họa và người đàn ông cao to bị đánh cho nằm trên mặt đất, Vân Họa còn bị thương.
“Những người kia bắt Trần Y đi.” Vân Họa chỉ về một hướng.
Phương hướng đám người kia rời đi.
“Là ai?” Vừa rồi nàng nhìn thấy mấy bóng dáng, nhưng không thấy rõ ai cả.
Vân Hoa lắc đầu: “Không biết.”
Linh Quỳnh lập tức ra lệnh: “Đuổi theo.”
….
Lạc Trần Y bị ném xuống đất, hắn che ngực, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
“Thiếu Minh chủ, tìm ngươi thật không dễ dàng.”
Người trước mặt đều ăn mặc y phục của Võ Lâm minh giáo, dẫn đầu là hữu hộ pháp của Võ Lâm minh giáo, Duệ Hải.
Lạc Trần Y chống tay xuống đất, lùi về sau một chút.
Duệ Hải hành động nhanh hơn, giật lấy y phục của Lạc Trần Y, lộ ra một mảng ngực.
“Minh chủ nói quả nhiên không sai.” Duệ Hải nhìn đóa hoa đã không còn rõ hình dạng: “Nữ nhân kia là ai?”
Lạc Trần Y gỡ tay của hắn ra, chỉnh lại y phục, dùng sự im lặng để đối phó.
Duệ Hải cười nhạo một tiếng: “Thiếu Minh chủ, ngươi cho rằng ngươi không nói thì chúng ta không tra ra được sao?”
Lạc Trần Y nắm lấy vạt áo, đầu ngón tay vì dùng sức mà nổi lên điểm xanh trắng.
Duệ Hải ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Lạc Trần Y.
“Nghe nói Thiếu Minh chủ đi tới Hắc Phong Nhai?”
Đồng tử Lạc Trần Y hơi co lại, tay càng dùng sức nắm lấy vạt áo.
Duệ Hải sửa sang lại y phục của Lạc Trần Y: “Thiếu Minh chủ muốn tìm thứ gì vậy?”
Lạc Trần Y vẫn không chịu nói lời nào, ánh mắt cụp xuống nhìn mặt đất.
Duệ Hải cũng không ép hỏi, đứng dậy dặn dò người bên cạnh: “Mang về trước đi.”
…
Lạc Trần Y bị giam trong một tòa biệt viện.
Hắn không có cách nào để rời khỏi phòng, ngay cả cửa sổ cũng bị khóa kín, hắn chỉ có thể chờ lúc có người ra vào đưa cơm tranh thủ nhìn ra bên ngoài thông qua cánh cửa.
Hình như Duệ Hải có chuyện phải làm, cũng không lập tức dẫn hắn về Võ Lâm minh giáo.
Cũng không biết nàng…
Bên người nàng có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không có việc gì.
“Giam bọn họ chung một chỗ.”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, còn có giọng nói của Duệ Hải.
Nghe giống như đã bắt được người nào đó.
Đáy lòng Lạc Trần Y hơi động, nhìn về phía cửa.
“Ta tự đi được, đừng đụng vào ta.”
Ngay sau đó âm thanh thanh thúy của nữ hài tử vang lên, nhịp tim của Lạc Trần Y bị lỡ mất một nhịp.
Kẹt kẹt…
“Đẩy cái gì mà đẩy, ta không biết đi à?”
Nữ hài tử tiến vào, cửa phòng “rầm” một tiếng rồi đóng lại, nàng quay người đấm đá vào trong không khí.
Linh Quỳnh hất đám tóc đang rủ trước mặt ra sau lưng, thở phì phò xoay người.
“Lạc Trần Y!”
Nhìn thấy người trong phòng, tiểu cô nương còn đang thở phì phò lập tức biến thành ngạc nhiên mừng rỡ.
Linh Quỳnh đi qua, túm lấy cánh tay của Lạc Trần Y: “Ngươi đúng thật là ở chỗ này, ta còn tưởng là bọn họ lừa ta đấy.”
Sắc mặt của Lạc Trần Y không tốt lắm: “Ngươi… Bị bọn họ bắt được rồi à?”
“Làm sao có thể chứ, tự ta đi vào.” Ngón tay bên dưới của Linh Quỳnh di chuyển, chạm vào trong lòng bàn tay của Lạc Trần Y, nhẹ nhàng giữ lấy: “Nhưng mà ta vào đây cũng tốn rất nhiều công sức.”
Đám ngu xuẩn ở bên ngoài kia cũng đòi bắt được ba ba đây.
Không có cửa đâu!
Lạc Trần Y: “…”
Lạc Trần Y: “Ngươi vào đây để làm gì? ?”
“Tìm ngươi.” Linh Quỳnh lý lẽ hùng hồn: “Ngươi đột nhiên bị bắt đi nên ta rất lo lắng.”
Lạc Trần Y: “Ai cần ngươi đi tìm ta chứ.”
Linh Quỳnh chỉ vào bản thân.
Lạc Trần Y: “…”
Người cũng đã bị bắt vào, bây giờ có tức giận cũng vô dụng.
Lúc này Lạc Trần Y mới phát hiện Linh Quỳnh đang túm lấy tay hắn, hắn lập tức hất văng nàng ra, đưa tay ra sau lưng.
Cầm được một giây cũng coi như là đạt được thành tựu.
Tâm trạng của Linh Quỳnh coi như không tệ: “Vì sao bọn họ lại bắt ngươi? Ngươi không phải là Thiếu Minh chủ của Võ Lâm minh giáo sao?”
Những người bên ngoài kia đều ăn mặc y phục Võ Lâm minh giáo.
“Thiếu Minh chủ…” Trên mặt Lạc Trần Y đều là vẻ trào phúng: “Chẳng qua cũng chỉ là công cụ mà thôi.”
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!