[Quyển 2] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot - Chương 10: Món quà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


[Quyển 2] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot


Chương 10: Món quà


Vì Dạ Sở Hiên không thích những thứ đi ra khỏi phạm vi kiểm soát của mình, việc DP-002 thành lập Blue khiến anh có chút không vui.

– Hiểu rõ, thưa chủ nhân.

Cho dù tiếp thu thứ gì, DP-002 cũng sẽ không bao giờ bất tuân lệnh của các chủ nhân. Đây là dữ liệu gốc của DP-002. Đối với một robot nguy hiểm như vậy, cách tốt nhất để chế ngự chính là mệnh lệnh tuyệt đối. Một khi DP-002 chống lệnh đạt đến lần thứ ba, nó sẽ tự hủy. Toàn bộ hệ thống của nó sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, không có khả năng phục chế. Mặc dù nói việc DP-002 chống lệnh hiện tại là không có khả năng, nhưng đến khi DP-002 đã học hỏi được cảm xúc, đây không phải là không thể. Một khi đã đi ra ngoài vòng kiểm soát, đối với Dạ Sở Hiên nó chỉ là một đống phế liệu. Như vậy, bị hủy hoại cũng chẳng khiến anh để tâm.

Quan điểm của anh, cũng là quan điểm của cả nhóm. Đối với một thứ vũ khí quân sự, đây là cách khống chế tốt nhất và an toàn nhất.

– Phải rồi, Blue hoạt động trên thị trường phân phối robot? – Tả Y Y hỏi.

– Chưa xác định, thưa chủ nhân.

Dạ Sở Hiên đưa con ngươi mắt liếc nhìn qua.

– Nói xem, tại sao cô lại thành lập Blue?

– Vì Robot Android, và mong muốn của chủ nhân.

– Ồ?

Ngược lại cũng không phải không có khả năng…

– Chắc là sau khi chúng ta hết hạn hợp đồng với công ty X, DP-002 đã tìm ra chút manh mối từ các thông tin lưu trữ. – Lã Phí Điềm đạm bạc phân tích. – Và cho rằng chúng ta cần một công ty phân phối.

Tả Y Y cười khúc khích.

– Một món quà sao, DP-002?

– Vâng.

– Đáng yêu lắm đó, DP-002. Nhưng cô cũng là robot thuộc dòng Robot Android. Dù sao, việc cô mới làm cũng không theo lệnh. Cô không sợ thứ bọn tôi bán đầu tiên là cô sao?

DP-002 im lặng thật lâu mới lên tiếng.

– Sẽ không.

Đám người nhìn nhau, cười.

– Cô đáng yêu lắm, DP-002.

Cũng không trách được DP-002 tin tưởng như vậy. Đối với một robot tiếp thu như nó, dữ liệu đầu tiên thu được rất quan trọng. Mà dữ liệu đầu tiên của nó…

“Chào mừng, DP-002. Cô là một phần tử của nơi này, cùng cố gắng nhé. Bọn tôi sẽ không bán cô đi như những robot khác đâu.”

Dạ Sở Hiên có chút hoài niệm. DP-002 phát ra một chuỗi âm thanh thay vì trả lời. Anh hơi cười, sau đó trầm ngâm.

– Lúc này thành lập một tập đoàn sao…? Cũng không phải ý kiến tệ… Mọi người thấy sao?

Tả Y Y lắc đầu, tỏ vẻ không có ý kiến với bất kì lựa chọn nào. La Tử Ân nhún vai, Khâu Thiết Hàn nhíu mày. Lã Phí Điềm lên tiếng:

– Cũng không phải nói là có thể làm được. Sản xuất lượng lớn Robot Android không phải dễ.

Dạ Sở Hiên cười mà như không cười.

– Nhắc tới nhà máy, tôi lại có một chỗ…

Năm người nhìn qua. Dạ Sở Hiên cười cười không nói. Đám người lắc đầu.

– Tùy anh. Dù sao Robot Android cũng là tâm huyết của cả nhóm, tự đem nó phát triển và phân phối cũng là điều mọi người muốn.

Dạ Sở Hiên duy trì nụ cười. Anh gật đầu, và đứng dậy vươn vai, tựa hồ chưa có gì xảy ra.

– Tới giờ ăn tối rồi.

Đám người mặt lập tức tối sầm. Lưu Giai Từ xoa trán.

– Anh đừng nói nữa. Em bây giờ không muốn vào bếp cho bữa tối tí nào.

La Tử Ân nhún vai. Mọi người nhìn nhau, đồng ý kiến. Dạ Sở Hiên cười tỏa nắng, tựa hồ đống đồ ăn Dạ Sở Kỳ đang làm trong bếp kia với anh không có chút cân lượng nào. Sự thật thì, nó là thứ đồ vật tồn tại duy nhất trên thế giới khiến anh sợ.

– Có NR-001 ở đó, không sao đâu.

-….

Câu này bọn họ nghe nhiều rồi, nhưng kết quả mỗi lần đều không khác nhau bao nhiêu.

Dạ Sở Hiên đành đi trước xuống bếp. Tới phía DP-002, anh dừng lại. Cũng không biết nghĩ gì, anh đưa tay xoa đầu nó.

– Làm tốt lắm. Cảm ơn, DP-002.

Nói rồi anh cũng không đợi phản ứng, đi tiếp. Bốn người La Tử Ân, Lã Phí Điềm, Khâu Thiết Hàn cùng Lưu Giai Từ đi theo anh, cùng đùa giỡn mấy câu. DP-002 tiếp nhận dữ liệu từ hành động của Dạ Sở Hiên, sau đó liền đi theo.

Tả Y Y nhăn mặt. Cô đưa tay sờ đầu mình.

– Lần cuối anh ấy xoa đầu mình là lúc nào nhỉ? – Cô lẩm bẩm.

Cằn nhằn một lát, Tả Y Y cũng chạy theo đám người cố ý đi chậm đứng ở phía cửa phòng đợi cô. Cô cũng không biết hành động của cô toàn bộ đều bị Dạ Sở Hiên dùng một cái liếc mắt thu lại hết. Anh kín đáo mỉm cười một nụ cười khó hiểu, và đi tiếp cùng đám người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN