[Quyển 2] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot - Chương 27: Tồn tại bị xóa sổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


[Quyển 2] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot


Chương 27: Tồn tại bị xóa sổ


Hạ Cảnh Dực cầm tập hồ sơ điện tử, tay lướt để lật trang. Hắn nhíu mày nhìn trang sau trống rỗng.

– Thông tin lấy được chưa tới một trang…

Tiêu La Khải tỏ vẻ không liên quan tới mình, vẫn còn ngồi cạnh Hạ Cảnh Dực chơi game. Anh tùy tiện vứt ra mấy câu:

– Cậu tưởng Dạ Sở Hiên là ai? Cậu lấy được số thông tin này, thật sự quá không tầm thường rồi.

– Đánh hết trận chưa? – Hạ Cảnh Dực cau mày.

– Sắp rồi… Ấy ấy…! À…. Hết chiêu cuối…. Cái gì vậy? Đây là hack chứ còn là chơi à? Ai mà làm nổi kỹ năng này vậy?… Khoan! Ơ… Thua rồi…

Tiêu La Khải la hét loạn lên. Hạ Cảnh Dực xoa trán bất lực.

Nơi nào đó có một cô nhóc cũng la hét như thế, nhận lấy một tràng la mắng.

Tiêu La Khải vứt cái điều khiển.

– Thua rồi. – Anh lẩm bẩm, và quay qua Hạ Cảnh Dực – Cậu có việc gì cần tôi làm cùng à?

Hạ Cảnh Dực phóng to một đoạn văn bản, giơ tập hồ sơ lên.

– Tình trạng: không rõ sống chết…. Gì? Không rõ sống chết? Ai thế?

Hạ Cảnh Dực thu lại tập hồ sơ.

– Sở Kỳ. Mà không chỉ là không rõ sống chết thôi đâu.

– Hả? – Tiêu La khải tỏ vẻ mờ mịt.

Hạ Cảnh Dực với tay lấy cái máy chiếu trên bàn, lắp vào đồng hồ thông minh trên tay. Hắn cài đặt gì đó, và hình ảnh được chiếu trên không trung. Đó là một hệ thống các tập tin.

– Đây là…?

– Các dữ liệu về công dân trên toàn hành tinh năm 4028.

Vẻ mặt Tiêu La Khải nghiêm túc hẳn. Từ 18 năm trước, lại tìm kiếm dưới quy mô lớn như vậy, nhất định là việc quan trọng.

– Tôi đã huy động toàn bộ các mối quan hệ mà mình có, thậm chí thâm nhập hệ thống bảo mật của Công Hội để tìm kiếm lại những thông tin này. Độ chính xác của nó là 99.99%.

-Vậy…

Hạ Cảnh Dực truy cập vài đường dẫn. Hắn tìm kiếm gì đó.

– Năm 4028 tại khu số 8 của /Thành Phố Khởi Nguyên/ có rất nhiều người có dữ liệu được gắn thẻ bảo mật. Trong đó tôi tìm thấy một cái tên.

Hạ Cảnh Dực nhấn tìm kiếm. Trên màn hình ảo được chiếu phóng to trong không trung hiện lên một thư mục gắn dấu bảo mật. Phía dưới có một cái tên.

– Dạ Sở Hiên à? Thông tin của anh ta được bảo mật từ 18 năm trước? Sớm như vậy?

Hạ Cảnh Dực lắc đầu.

– Thông tin của anh ta được đưa vào bảo mật ngay từ khi sinh ra. Cho dù tra dò ở bất kỳ năm nào thì thông tin của anh ta cũng nằm trong diện bảo mật.

Tiêu La Khải lâm vào trầm ngâm. Anh cau mày.

– Nhưng như vậy thì sao?

– Cậu biết Dạ Sở Hiên có một cô em gái chứ?

– Có sao?

Dường như nói ra lời rồi Tiêu La Khải mới cảm thấy mình ngớ ngẩn, “À” một tiếng thật lớn. Anh gật gù.

– Thế ra AL-003 là anh ta làm ra vì muốn có em gái đó hả? Bảo sao thái độ không giống chủ nhân với robot chút nào. Kể ra, tên này thuộc dạng thần kinh có vấn đề rồi…

Hạ Cảnh Dực quăng cho Tiêu La Khải một ánh mắt khinh bỉ. Tiêu La Khải giật giật mắt.

– Vậy mà còn chưa có hiểu?

Tiêu La Khải ngớ ra. Anh lập tức huy động chất xám và vận dụng các noron thần kinh để suy nghĩ. Dạ Sở Kỳ không rõ sống chết, mà thông tin của Dạ Sở Hiên được đánh dấu bảo mật… Đây không phải nói Dạ Sở Hiên thật sự có một người em gái à?

– Tại sao trước giờ chưa ai biết?

– Đây là điều tôi muốn nói. – Hạ Cảnh Dực đạm bạc đáp, tay điều khiển qua các dữ liệu để trình chiếu cho Tiêu La Khải nhìn rõ – Dựa theo các số liệu và hồ sơ tôi có thì căn bản không tồn tại Dạ Sở Kỳ.

Hạ Cảnh Dực tìm kiếm với từ khóa “Dạ Sở Kỳ”. Trên màn hình xuất hiện 6 thư mục. Thông tin trong những thư mục này là thông tin công khai, và lai lịch của những người lưu trữ ở đây đều rõ ràng. Tiêu La Khải mày càng nhíu chặt.

– Có lẽ là đã tử vong rồi nên tài liệu năm nay không có lưu.

– Đây là tài liệu của 10 năm trước. Toàn bộ dữ liệu của những năm qua tôi đã truy cập và sao chép về từ hệ thống của Công Hội rồi.

– Có khi nào cô ta chết trước đó nữa.

Hạ Cảnh Dực lại tiếp tục tìm kiếm với từ khóa “Dạ Sở Kỳ”. Lần này là tại thời điểm năm 4028. Thông tin lúc này chỉ còn 4 người tên Dạ Sở Kỳ, nhưng đều là trùng tên, không phải người họ đang tìm. Tiêu La Khải hoàn toàn mờ mịt.

– Tôi còn tìm thấy một thứ khác nữa. Tất cả đều là thông tin lưu lại ở hệ thống chủ của Công Hội. Một là phục chế lại từ các dữ liệu đã xóa, một thư mục được lưu dưới cơ chế không định dạng.

Cơ chế không định dạng là khái niệm một thư mục hoặc một dữ liệu cố ý được lưu mà không xác định phương thức mở. Muốn lưu ở dạng này phải đi qua nhiều lần xác định, và việc mở các thư mục này gần như là bất khả thi.

– Tôi vừa hay mở được từ hôm qua.

Hạ Cảnh Dực mở cửa sổ đã khởi động sẵn từ trước. Trong đó là một tập hồ sơ, nhưng trống rỗng. Không hình ảnh, ngoại trừ tên, tuổi, giới tính và đặc điểm nhận dạng đã bị xoá thì chẳng có gì cả.

-Thư mục được phục hồi là thư mục tôi vừa cho cậu xem. Nó là một thư mục giả, không do máy chủ của Công Hội lưu vào hệ thống chủ. Nhưng đưa nó vào lại là một hệ thống trực thuộc Công Hội.

– Ý cậu là gì? – Tiêu La Khải không muốn nghĩ tiếp, trực tiếp hỏi.

Hạ Cảnh Dực nhíu mày, mắt nheo lại. Hắn trầm tư một lúc lâu.

– Ý của tôi là, Công Hội và một thế lực nào đó đang cố xoá đi sự tồn tại của cô gái gọi là Dạ Sở Kỳ.

-!?

Xóa bỏ sự tồn tại của một ai đó, là việc không có khả năng. Hệ thống thông tin về các hồ sơ công dân lẫn lãnh đạo hay bất cứ ai đều do cả cộng đồng quản lý. Nó là một hệ thống công khai không thể công khai hơn được nữa. Ngoại trừ các trường hợp gắn thẻ bảo mật đối với các đối tượng có nhu cầu thì không có khả năng làm gì hơn nữa. Công Hội cũng tuyệt đối không chấp nhận việc che giấu sự tồn tại của bất kỳ ai. Đây đã là điều hiển nhiên.

Có thể ép Công Hội mạo hiểm, hơn nữa còn là loại mạo hiểm trái ngược với phong cách làm việc của Công Hội, thế lực này nhất định không tầm thường.

– Cô ta là em gái của Dạ Sở Hiên phải không? Chẳng lẽ anh ta để yên như vậy à? Còn AL-003 gì đó là sao?

Hạ Cảnh Dực cau mày.

– Không hẳn. Có thể Dạ Sở Kỳ đã chết, hoặc là mất tích. Vì thế nên Dạ Sở Hiên mới tạo dựng AL-003 theo hình tượng em gái. Cũng có khả năng anh ta không làm gì được trước sự xóa xổ tồn tại của phía Công Hội và thế lực kia nên chỉ có thể im lặng.

Tiêu La Khải hoàn toàn không nói được gì. Nếu là trường hợp phía sau, rốt cuộc là thế lực nào ép được cả Công Hội và loại người không sợ gì như đám người Dạ Sở Hiên?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN