[Quyển 2] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 4: Đi lạc
Bởi vì cô tránh Hạ Cảnh Dực, cho nên đi một hồi không biết đường về nữa rồi. Thỏ trắng nhỏ biểu cảm cũng chẳng khác cô bao nhiêu(°^°). Hai kẻ mù đường ngớ ra.
– Bản đồ… – nhìn không hiểu nữa rồi…
Sao về bây giờ…?
Dạ Sở Kỳ lượn qua lượn lại quanh đây. Cô gái nhỏ đáng yêu ôm thỏ đi loạn trên phố xá đông đúc, khiến nhiều người chú ý, cảm thấy rất đáng yêu.
– Sao thế cô bé?
Dạ Sở Kỳ quay lại. Đó là một chàng trai, nhìn thì có vẻ trạc tuổi Dạ Sở Hiên. Anh ta ăn mặc phục trang ngay ngắn, khuôn mặt rất đáng tin. Mắt màu lam trong trông rất hiền lành, và tóc anh ta màu đỏ nâu, trông có chút lạ mắt.
Thấy Dạ Sở Kỳ ngẩn ra, chàng trai kia cười.
– Thế nào?
Dạ Sở Kỳ vẫy đuôi mèo, mắt bạc mở tròn, nhìn quanh. Có lẽ do lúng túng, cùng không biết cư xử nên cô nhất thời không biết nói gì.
– Lạc đường sao?
Dạ Sở Kỳ gật gật đầu nhỏ. Thỏ trắng nhỏ phụ họa kêu mấy tiếng.
– Nhà em ở khu số mấy? Có thể anh giúp em được.
– Khu số 8.
Chàng trai tỏ vẻ ngạc nhiên. Khu số 8 là một nơi phải nói là có tiền cũng chưa chắc ở được. Cô bé này lại có thể…
Anh ta tỏ vẻ không biết nói gì.
– Em làm sao lạc đến tận đây vậy? Khu số 8 ở tận phía Nam cơ mà.
– Phía Nam? – điệu bộ Dạ Sở Kỳ mờ mịt.
Dạ Sở Kỳ hoàn toàn không có khả năng xác định phương hướng.
Mi mắt chàng trai giật giật. Không ngờ thời buổi này mà vẫn còn có người mù đường đến mức độ này.
– Anh cũng muốn giúp em, nhưng hiện tại anh đang bận việc rồi…
Chàng trai ái ngại nhìn Dạ Sở Kỳ. Cô tỏ vẻ hiểu, sau đó liền quay đầu rời đi. Vừa lúc có tiếng gọi:
– Radie, anh làm gì ở đó vậy?
Chàng trai vội quay lại.
– Tiểu thư, ông chủ cho tôi đến đón tiểu thư về.
– Bà đây không về!
Vừa nói vừa đi tới là hai cô gái. Dạ Sở Kỳ nghe tiếng có chút quen, không nhịn được quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy cô liền ngẩn ra.
– Anh Anh? Kiều Kiều?
– Hả? Sở Kỳ?
– Chuyện này…
…
Hóa ra Radie là quản gia của nhà Vũ Anh Anh. Mặc dù bề ngoài thì gia đình cô chỉ có gia cảnh bình thường, nhưng bên trong thì ai mà lường được. Chẳng qua cô cũng không có ý giấu, nên cũng có khá nhiều người biết.
– Anh là Radie nhỉ? – Dạ Sở Kỳ hỏi khi đang ngồi trên xe.
Radie cười.
– Vâng, tên đầy đủ của tôi là Radie March. March là họ.
– Nghe lạ nhỉ…?
– Tôi là người gốc ở /Vùng Đáy Biển/ mà.
– Hả?
Vũ Anh Anh ôm Dạ Sở Kỳ, lười biếng mà cầm một lọn tóc của Dạ Sở Kỳ mà đùa giỡn.
– Anh ta là người bản địa tại /Vùng Đáy Biển/ luôn đấy. Quê hương của anh ta là khu vực trung tâm của /Vùng Đáy Biển/, dân biển chân chính.
Radie chỉ cười không đáp. Dạ Sở Kỳ tròn mắt không hiểu. Cô tìm kiếm một chút thông tin, sau đó mới hiểu ra.
Hiện tại thì không phải chỉ có duy nhất một tộc người. Lúc đi tới hành tinh này thì ở tại có tới mấy chủng tộc, phương Tây hay phương Đông cũng đều có. Do đó có rất đa dạng các nền văn hóa ở các khu vực.
– Thì ra là vậy…
Vũ Anh Anh giơ chân vùng vẫy. Trông cô như một con mèo xù lông.
– Nếu không phải tại Sở Kỳ thì đừng hòng tôi lên xe của anh nhé!
Radie nhìn tiểu thư nhà mình qua kính chiếu hậu, cười bất đắc dĩ. Vũ Anh Anh ôm Dạ Sở Kỳ, cả người muốn dính cả vào rồi.
– Được rồi mà Anh Anh, tách ra một chút xem nào.
– Không tách! Mau nói cho mình tại sao mình rủ cậu lại không đi mà lại đi một mình! Có biết đáng yêu như cậu ra ngoài rất nguy hiểm không?
Dạ Sở Kỳ muốn câm nín, không biết phải trả lời sao. Ninh Diễm Kiều vẫn im lặng cuối cùng cũng không chịu được lên tiếng:
– Anh Anh, đừng có dính người như thế chứ.
– Không thích! Mình dính cả cậu!
Nói rồi ôm luôn cả Ninh Diễm Kiều vào, cùng đùa giỡn. Radie câm nín, cũng không dám tiếp tục quan sát phía sau nữa mà tập trung lái xe. Vũ Anh Anh cũng không thèm quan tâm anh ta, kéo lên một cái màn che sau đó liền tung hoành ngang dọc. Cô nàng này cũng thật khỏe, một mình chọi luôn với cả Dạ Sở Kỳ và Ninh Diễm Kiều.
– Á, khoan đã Anh Anh!
– Hì hì, đừng hòng tránh!
– A… Từ từ!
“Chít chít!”
– Hả? Thỏ ngốc?
“Chít!”
– Bạch N…
– Ai cho cậu ngồi dậy hả?
– Bắt được rồi!
– Hụt nhé!
– Còn lâu!
“Chít!”
Radie đen cả mặt, lái nhanh. Anh thừa biết tiểu thư nhà anh phong thái làm việc tùy tiện như thế nào. Một hồi nữa thể nào cũng chuyển từ đùa giỡn thành đánh nhau cho mà xem.
– Tiểu thư, tới khu số 8 rồi.
Phía sau truyền ra một loạt tiếng động. Sau đó thì ba cô nàng bước ra. Dạ Sở Kỳ liền chạy tới mở cửa. Vũ Anh Anh khoác tay Ninh Diễm Kiều lôi kéo đi vào nhà, cũng không có nói gì. Radie có chút không biết nói sao, mặt hơi đen.
– Radie, anh cũng vào nhà đi. – Dạ Sở Kỳ cười.
– Thôi ạ. Tiểu thư cứ vào trong. Tôi còn phải tới tìm ông chủ.
Vũ Anh Anh lôi Dạ Sở Kỳ đi.
– Đi luôn đi, bà đây không về chính là không về!
Radie cười khổ, sau đó lái xe đi.
Vũ Anh Anh bĩu môi, và tỉnh bơ đem Ninh Diễm Kiều và Dạ Sở Kỳ lôi vào nhà.
– Sở Kỳ, cậu càng ngày càng đáng yêu rồi. Không muốn mang cậu ra ngoài chút nào. Sẽ bị cướp mất đó~~~
Dạ Sở Kỳ đẩy cánh tay đang đùa nghịch tóc mình của Anh Anh ra.
– Thôi đi, cậu toàn nói thế thôi. Không phải cậu cứ muốn lôi mình ra ngoài à?
– Thì phải có mình chứ! Mình sẽ tuyên bố cậu là hoa đã có chủ!
Ninh Diễm Kiều bĩu môi.
– Hoa có chủ thì thế nào? Không sợ người ta đập chậu cướp hoa à?
– Ai dám đập mình? – Vũ Anh Anh vênh mặt – Mình đập lại.
Dạ Sở Kỳ cười khúc khích. Ba người cùng đùa giỡn, đi vào nhà. Mới vừa bước vào thì…
– Tiểu Kỳ, em tự ý ra ngoài.
Dạ Sở Hiên ngồi trên ghế đọc sách, đưa mắt nhìn qua.
– Cái này… Em…
Dạ Sở Kỳ luống cuống. Cô chỉ muốn dạo một tí lại về, ai biết được sẽ đi lạc chứ…?
– Không có lần sau.
Che giấu ý cười ở đáy mắt, anh đứng dậy rời đi.
– Vâng ạ…
Vũ Anh Anh đẩy tay Dạ Sở Kỳ.
– Này thì bỏ mình nha.
– Cậu…
– Mình thì thế nào hả?
– Anh Anh!
NR-001 vừa đi lên, nhìn thấy cảnh tượng liền quay người đi xuống luôn. Nói sao thì, nó cũng không nên chen vào mấy cái quan hệ giữa con người này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!