[Quyển 2] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot - Chương 75: Đột kích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


[Quyển 2] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot


Chương 75: Đột kích


Dạ Sở Kỳ ngồi yên đợi năng lượng đầy.

Qua hơn một năm, cô đã quen với những cơn đau khi sạc. Cô cũng đã biết tự kết nối sạc rồi. Vì thế nên lúc cô sạc đám người Dạ Sở Hiên cũng không cần canh chừng nữa.

Hôm nay Dạ Sở Hiên và nhóm nghiên cứu đi đến nhà máy xem Mahddi March làm việc như thế nào. Điều đó đồng nghĩa với việc họ mất khoảng hai ngày để đi và về. Dạ Sở Kỳ tất nhiên sẽ lại có thời gian ở nhà một mình.

Và tất nhiên là suy tính nên làm gì để thúc đẩy tình cảm giữa anh Hai mình và Tả Y Y….

Trong lúc Dạ Sở Kỳ còn đang cười khúc khích vì những suy nghĩ tinh quái, ánh sáng xanh của Blue Elitic-flup trong phòng nghiên cứu đột ngột chuyển qua màu đỏ. Ánh sáng nhấp nháy liên hồi đầy cảnh cáo. Trước mắt Dạ Sở Kỳ chữ “Warning” hiện lên liên tục. Sau đó hàng loạt hình ảnh thu được từ camera xuất hiện trước mắt cô. Cô còn chưa kịp hiểu thì hình ảnh được gửi tới dần mất đi.

– Camera bị hủy! Có người tấn công!

Dạ Sở Kỳ đứng bật dậy. Lập tức các dây dẫn tự động rời ra khỏi cơ thể cô. Cô cố gắng liên lạc với DP-002 xem chuyện gì đang xảy ra, chân bước nhanh ra khỏi phòng nghiên cứu. Nếu DP-002 ổn thì không thể nào camera lại bị hủy.

Thật đáng lo.

Dạ Sở Kỳ vội vã đi ra. Vừa bước tới gần cửa, mới gửi lệnh mở cửa lập tức một đám người mặc đồ đen ùa vào. Trong tay họ toàn bộ đều cầm súng, và chĩa về phía cô. Cô sững sờ.

Cô hấp tấp quá rồi. Nếu cô không mở cửa, họ sẽ không vào được…

– Đây…

Dạ Sở Kỳ hốt hoảng nhìn quanh. Những người này đều mang mặt nạ. Nhìn cách họ xếp hàng, xem ra đều được huấn luyện đàng hoàng. Loại súng trong tay họ đều là súng được Công Hội cấp, là một loại súng quân đội sức sát thương rất lớn.

– Công Hội….! – Dạ Sở Kỳ nghiến răng.

Tiếng động vang lên từ bên ngoài tiến vào.

Tiếng gót giày nện từng bước nặng nề xuống sàn nhà. Tiếng giày vang lên đầy đe dọa. Người bước vào mặc đồ đen, là một người phụ nữ che mặt. Dạ Sở Kỳ chỉ có thể thấy được đôi mắt tím đen của cô ta. Cô ta nhìn Dạ Sở Kỳ.

– Robot Android The And AL-003…. Lần này thu thập khá đấy….

Dạ Sở Kỳ lùi lại, một tay vung lên. Hàng loạt các hạt nano từ các vật mang một phần cấu trúc nano ùa ra. Người phụ nữ cười lạnh.

– Đừng phí công nữa, AL-003.

Dạ Sở Kỳ có thể nghe tiếng cô gái cười lạnh một tiếng. Cô nghe trong không gian một tiếng “bíp”, lập tức mọi thứ ánh sáng trong phòng nghiên cứu đều đồng loạt tắt.

Dạ Sở Kỳ hoang mang quay quanh. Cô thử dùng hệ thống cảm ứng trong nhà để xác định vị trí của đối phương. Nhưng hệ thống cảm ứng đã bị hủy. Thất vọng, cô cố gắng im lặng cảm nhận và hy vọng có thể nhờ vào âm thanh xác định vị trí của người kia. Bởi có một thời gian bị mù, hiện tại cô đặc biệt nhạy cảm với âm thanh.

Thế nhưng…. không có tiếng động nào cả…

Mà dù có đi nữa, lấy số lượng người ở đây, bằng vào âm thanh cô không thể xác định ai với ai. Hơn nữa nếu bọn họ xả đạn thì cô chết chắc rồi.

– Các người là ai?

– Thật là một con robot thông minh nha.

Hai tiếng robot như đâm thẳng vào tim Dạ Sở Kỳ. Cô nghiến chặt răng không nói lời nào. Cô biết đám người này rất lợi hại, một mình cô không thể đối phó được. Căn nhà này có hệ thống bảo mật cực kỳ cao, cơ chế tự động tấn công cũng rất nhạy cảm. Thêm vào đó, các hệ thống tự hủy và chặn đường cũng rất tối tân. Mọi kết cấu trong nhà đều hướng về phía bảo mật cho phòng nghiên cứu. Đừng nói là thế lực bình thường, Công Hội muốn xông vào cũng khó. Đám người này vậy nhưng lại có thể trong chốc lát xông tới đây, thử hỏi lợi hại đến mức nào?

Dạ Sở Kỳ đến nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp.

– Dù sao thì kế hoạch của chủ thượng cũng đã đạt tới bước này, sao có thể vì một con robot mà thất bại?

Dạ Sở Kỳ nghe thấy tiếng động, lập tức tấn công về phía sau. Nhưng cô đánh hụt. Và sau đó cô bị đánh vào sau gáy bất tỉnh.

– Giống con người thật đó, con robot này…

– Chỉ huy, giờ chúng ta làm gì?

– Rút! Để Dạ Sở Hiên về thì không hay.

Trong bóng tối lóe lên ánh sáng đỏ.

– Gì vậy?

Có tiếng cười nhẹ vang lên rồi tắt. Phòng nghiên cứu bỗng dưng sáng đèn.

– Không xong! Lập tức rời khỏi!

Người phụ nữ che mặt mang theo Dạ Sở Kỳ rời khỏi phòng trước. Đám người được vũ trang lập tức đi theo sau. Cửa phòng nghiên cứu đóng lại rất nhanh, một số lượng lớn người bị nhốt lại bên trong.

Người phụ nữ nghiến răng, quay lưng rời khỏi căn nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN