[Quyển 2] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 89: Đơn phương
– Rồi rồi, em ngủ đi.
Tả Y Y kéo chăn, xoa đầu Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở ôm Bạch Ngân, nhắm mắt. Nhìn cô ôm thỏ trắng nhỏ ngủ, Tả Y Y mỉm cười. Mới sáng nay Dạ Sở Kỳ vừa khắc phục lỗi xong, gần hai ngày rồi chưa có ngủ.
Cô rón rén rời khỏi phòng và khép cửa lại.
– Con bé ngủ rồi à?
Tả Y Y giật mình quay qua. Dạ Sở Hiên ôm một tập tài liệu, phía sau anh NR-001 mang theo một xấp giấy tờ. Cô đóng hẳn cửa lại. Dạ Sở Hiên bước đi, cô cũng đi theo.
– Vâng. Mà mọi người đâu rồi ạ?
– Tử Ân đang lo mấy con vật của cậu ta, Giai Từ ra ngoài, còn lại ở dưới phòng nghiên cứu với Eve rồi. Anh cũng đang định xuống dưới.
Tả Y Y gật gù. Cô đi xuống nhà dưới, nhìn qua con đường dẫn xuống phòng nghiên cứu dưới tầng hầm, cô cười.
– Em chuẩn bị bữa trưa.
– Sớm vậy sao? Mới hơn tám giờ thôi mà.
– Em định làm ít bánh cho tiểu Kỳ.
– À.
Tả Y Y nhìn theo Dạ Sở Hiên xuống tầng hầm, sau đó cô đi vào bếp. Trong bếp, DP-002 đang làm gì đó.
– Gì thế DP-002?
– Là trà, thưa chủ nhân.
– Để tôi lấy thêm ít bánh quy.
– Vâng.
Tả Y Y lấy bánh quy trong ngăn bảo quản ra đặt lên bàn. Nhìn DP-002 cắt chanh và xếp bánh, cô thở dài. DP-002 thật sự rất xinh đẹp.
Người ta nói, đã là nữ người máy thì phải xinh đẹp. Cô cũng nghĩ thế. Trước đó Dạ Sở Hiên bởi vì cô là cô gái duy nhất trong nhóm nên thiết kế NR-001 và DP-002 đều là nữ. Thêm đó, anh giao cho cô phần thiết kế ngoại hình. Ngoại hình của hai robot này đều do cô thiết kế, rất xinh đẹp. Kể cả thân hình cũng vậy.
Vì thế, Tả Y Y nhìn thấy cả hai đều là những cô gái hoàn hảo.
Dạo này cô khá rảnh rỗi, ngoại trừ việc nhà thì cũng không có làm gì thêm. Thế nên có đọc lại các tin tức cũ trên các phương tiện truyền thông. Theo thống kê trước đại loạn robot, số lượng người kết hôn với robot tăng cao. Điều đó chợt khiến cô thấy lo lắng…
– Đang nghĩ gì mà ủ rũ vậy Y Y?
– Em đang nghĩ lỡ đâu Sở Hiên thích NR-001 hay DP-002 gì đó-…
– Khụ… Phụt… Hahaha!!!
Tả Y Y đang nghĩ ngợi nghe có người hỏi nên theo quán tính trả lời luôn. Lúc nghe tiếng cười ngắt ngang lời nói của mình thì cô liền giật mình tỉnh táo. Vừa nhìn lên cô đã thấy La Tử Ân ôm bụng cười sặc sụa. Anh ngồi xuống cạnh cô, vẫn còn cười như thể không cách nào nhịn được.
– Hahaha… Sở Hiên… Haha… Cưới robot. Nghe rất hợp với cậu ấy, khụ Hahaha.
La Tử Ân cười đến mức bị nước bọt của mình làm cho sặc, một hồi lâu vẫn không dừng được. Tả Y Y đen mặt.
– Anh đừng cười nữa. Có gì buồn cười đâu!
– Khụ khụ… Xin lỗi…
La Tử Ân ho khan mấy tiếng, cuối cùng mới tự tiết chế cho mình ngưng cười. Quả thật chuyện Dạ Sở Hiên cưới robot khiến anh cảm thấy buồn cười chết đi được. Nghĩ đến Dạ Sở Hiên làm chú rể thôi là đã buồn cười chết rồi chứ đừng nói tới cô dâu là robot. Cái loại người đam mê nghiên cứu chuyên sâu về robot và lập trình như thế, nói ra nó lại thuyết phục hết sức.
– Phụt…
– Anh Ân, anh con cười nữa là em không làm phần bữa trưa cho anh đâu! – Tả Y Y gần như gào lên.
– Khụ… Anh xin lỗi…
Tả Y Y lườm La Tử Ân. Xác định anh không có tiếp tục cười cô mới bực bội đứng dậy, mở tủ lấy nguyên liệu ra bỏ lên bàn. La Tử Ân ngồi chống cằm nhìn cô.
– Y Y này, anh em mất mấy năm rồi nhỉ?
– Hơn bảy năm rồi.
Tả Y Y cũng có gia đình, có ba mẹ. Nhưng ba mẹ cô hợp tác với Công Hội, là một trong những chính quyền dưới tay không chính thức của Công Hội. Họ thường rất bận rộn với công việc mang tính bí mật của họ và chẳng bao giờ quan tâm con cái. Ngay cả khi cô và anh trai bỏ nhà đi, phải gần một năm sau họ mới nhận ra điều này. Họ thậm chí còn chẳng tìm hai người. Điều đó khiến cô ghét Công Hội.
– Sau khi anh em mất, anh giúp đỡ em rất nhiều. Anh giống như là người anh trai thứ hai của em vậy.
La Tử Ân hơi cúi đầu, nhìn vào đống đồ trên bàn và cười nhạt.
– Cũng phải. Chớp mắt đã qua lâu vậy rồi…
Tả Y Y không nói. Cô im lặng tiếp tục lấy đồ dùng làm bánh tới phía bàn. La Tử Ân trầm ngâm một hồi, lại giở giọng đùa giỡn hài hước:
– Nếu như anh là người anh thứ hai, vậy Sở Hiên thứ mấy đây?
-!!!
Tả Y Y giật mình đánh rơi cái máy đánh trứng. Cô quay qua trừng mắt với La Tử Ân. Anh ho khan một tiếng ngăn mình lại bật cười. Cô cầm máy đánh trứng lên, bỏ lên bàn trong khi nắt vẫn không thôi lườm anh. Cô vừa bỏ trứng vào máy vừa trừng mắt. Anh ha ha cười mấy tiếng, sau cùng chống tay nghiêm túc.
– Y Y, thích thì nên nói ra khi còn có cơ hội.
Tả Y Y quay mặt đi, chăm chú nhìn cái máy đánh trứng.
– Ai nói em thích Sở Hiên? Em không có!
– Anh đã bảo em thích cậu ấy đâu?
– !!!!
Tả Y Y không dám đáp thêm câu nào, vội vội vàng vàng đổ bột ra khuấy. Vội vàng thế nào đó mà bột lại bay cả lên người. La Tử Ân bật cười đứng dậy.
– Coi như là anh trai của em, anh khuyên em chân thành đấy.
Vỗ nhẹ vai cô, anh rời đi. Cô đưa mắt nhìn theo. Lại nhìn đống bột vương vãi, cô thở dài.
Tình đơn phương vẫn luôn khó khăn ở chỗ đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!