Quyền Chủ Ngọc Ấn - Chương 3: Thiên tửu bất túy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Quyền Chủ Ngọc Ấn


Chương 3: Thiên tửu bất túy


Thôn Dạ Vĩ.

Tọa lạc trên một bãi bình nguyên với phong cảnh hữu tình, đông giáp Đông Hải, tây đấu lưng với ngọn Ngũ Hành sơn. Dạ Vĩ thôn như được bao bọc bởi thiên nhiên hữu tình. Cư dân thôn Dạ Vĩ là những người chân chất. Họ sống hòa với thiên nhiên. Ở thôn Dạ Vĩ tất cả đều được thiên nhiên ưu ái phú cho sự trù phú, nhưng có một điều duy nhất mà thôn Dạ Vĩ không có đó là nước. Con suối duy nhất từ trên Ngũ Hành Sơn chảy về thôn Dạ Vĩ là nguồn nước duy nhất, nhưng thời gian qua nước suối bỗng dưng đổi màu đen kịt. Sự thay đổi đó trở thành thảm họa của người dân thôn Dạ Vĩ.

Hôm nay cả thôn Dạ Vĩ tưng bừng náo nhiệt như ngày hội xuân. Mọi người đổ xô đến con suối dẫn vào thôn. Đi bên cạnh vị trưởng thôn râu tóc bạch phếch là Du Thiếu Hoa và Quái Thủ Thiên Tôn.

Vị trưởng thôn trịnh trọng thắp nén nhang gắn lên bàn hương án, rồi khấn :

– Trời đất linh thiêng, xin giúp cho thôn Dạ Vĩ qua khỏi kiếp họa này.

Lão trưởng thôn trịnh trọng hành đạo lễ, rồi quay lại Du Thiếu Hoa từ tốn nói :

– Lão phu thay mặt người dân thôn Dạ Vĩ cung thỉnh Du thiếu hiệp ra tay phò trợ.

– Trưởng lão quá lời rồi. Thiếu Hoa hy vọng là Bách niên Băng Tằm này có thể giúp tẩy sạch chất độc trong dòng suối này thôi.

Chàng nói xong trịnh trọng lấy chiếc tráp nuôi lũ Băng Tằm Tuyết Sơn phái, mở tráp thả vào dòng suối. Lũ Băng Tằm đang lười biếng vừa thả xuống dòng suối nhiễm độc tố, bỗng chốc linh hoạt hẳn lên. Chúng nhanh chóng sinh sôi nảy nở và dòng suối thì chẳng bao lâu đã chuyển màu trong vắt như lúc đầu.

Lão trưởng thôn thấy sự kỳ diệu đó cứ trố mắt ra nhìn. Lão chờ một lúc cho nước suối hoàn toàn trong vắt thấy rõ bầy Băng Tằm dật dò lượn qua lượn lại dưới đáy, mới nói với Thiếu Hoa :

– Du thiếu hiệp, lão phu có thể dùng thử nước trong suối được không?

Thiếu Hoa lưỡng lự.

Như biết được sự lo âu của Thiếu Hoa, lão trưởng thông mỉm cười vuốt râu từ tốn nói.

– Du thiếu hiệp đừng lo cho lão phu. Lão là trưởng thôn thì đây là cơ hội để tỏ lòng với các hậu bối thôn Dạ Vĩ.

Đàn Lư khập khễnh bước đến :

– Không cần đến lão đâu, hãy để cho Quái Thủ Thiên Tôn này thử uống nước trước. Nếu có chết thì ta cũng từ bỏ được dung nhan này, còn như không chết thì cũng xem như góp một tay với Du Thiếu Hoa.

Lão trưởng thôn khoát tay :

– Không. Lão rất cảm kích nhiệt tâm của Đàn tôn giá nhưng đây là trọng trách của lão.

Lão trưởng thôn thốt dứt câu không để ai ngăn cản nữa mà bình thản lấy chum múc nước trong suối uống. Mọi người lo lắng nhìn lão mà người lo lắng nhất có lẽ là Thiếu Hoa.

Lão trưởng thôn uống nước xong, chờ một lúc gật đầu nói :

– Kiếp họa thôn Dạ Vĩ đã qua rồi.

Lão quay lại Thiếu Hoa toan quì xuống hành đại lễ :

– Lão thay mặt cư dân thôn Dạ Vĩ mãi mãi thọ ơn Du thiếu hiệp.

Thiếu Hoa hốt hoảng đỡ lão :

– Trưởng bối đừng làm như vậy. Tại hạ đem Băng Tằm khử độc đến cho cư dân thôn Dạ Vĩ không phải đổi công.

– Ở đây thôn Dạ Vĩ có gì, thiếu hiệp cứ lấy, thậm chí Du thiếu hiệp có lấy hết mọi thứ cũng được.

Thiếu Hoa mỉm cười lắc đầu :

– Tại hạ nghe nói Dạ Vĩ có vò rượu Bách Niên Vạn Hoa tửu của thôn Dạ Vĩ thì ngay cả Thiên Niên tửu của Hoàng thượng cũng không thể sánh bằng.

Vị trưởng thôn đắc ý bật lên tiếng cười. Mặt lộ vẻ tâm đắc lão nói :

– Du thiếu hiệp quả là người biết thưởng thức hảo tửu. Không biết trong nhân gian có được bao nhiêu người như Du thiếu hiệp. Lão phu kính mời Du công tử và Đàn tôn giá đến ngự tửu để thưởng thức năm vò rượu độc nhất vô nhị của thôn Dạ Vĩ.

Thiếu Hoa và Đàn Lư ôm quyền xá vị trưởng thôn.

Chàng từ tốn nói :

– Đa tạ lão trượng.

Thiếu Hoa và Đàn Lư cùng với vị trưởng thôn Dạ Vĩ trở về trần gian ngự tửu, tọa lạc ngay giữa thôn. Thú uống rượu cũng lắm cách tiêu khiển. Gian ngự tửu mà lão trượng nói đến được dựng như một chòi canh, bằng tre, với tám chân trụ vững chãi. Ngồi trong gian ngự tửu thôn Dạ Vĩ phóng tầm mắt ra ngoài mới thấy được tất cả vẻ hùng vĩ, tráng lệ của thiên nhiên ban tặng cho Dạ Vĩ thôn.

Vò Bách Niên Vạn Hoa tửu mặc dù được niêm kín, nhưng hương nồng của hảo tửu vẫn tỏa ra dìu dịu. Chỉ mới ngửi mùi hương đó thôi, Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư đã phải nuốt nước bọt. Còn mắt trái ti hí của Đàn Lư cứ như muốn dựng ngược lên để thâu tóm vò rượu Bách Niên Vạn Hoa.

Vị trưởng lão thôn Dạ Vĩ trịnh trọng nói với Thiếu Hoa :

– Đây là vò rượu độc nhất vô nhị mà bá tính thôn Dạ Vĩ xem như báu vật của thôn. Nó chỉ được ban tặng cho ai cứu bá tính khỏi kiếp họa diệt vong. Nay Du thiếu hiệp vì bá tính thôn Dạ Vĩ, xem như báu vật đã chọn đúng người. Lão phu thay mặt bá tính thôn Dạ Vĩ kính thiếu hiệp vò rượu này.

– Thịnh tình của bá tính, Thiếu Hoa ghi nhận.

Vị trưởng thôn vuốt râu mỉm cười :

– Mời Du thiếu hiệp.

Đàn Lư nhìn Thiếu Hoa :

– Du lão đệ. Ngươi còn chần chờ gì nữa?

Thiếu Hoa nhìn sang Đàn Lư :

– Hảo tửu Dạ Vĩ thôn chỉ ngửi thôi đã thưởng lãm được cái vị thượng hạng. Thiếu Hoa cảm thấy tiếc khi mở nắp dùng nó.

– Hê, Du lão đệ định chỉ ngửi thôi à?

– Đàn lão huynh muốn uống?

– Thà ta đừng ngửi, chứ ngửi rồi không thể không uống.

Đàn Lư vừa nói vừa với tay toan ôm vò Bách Niên Vạn Hoa. Tay Đàn Lư vừa chạm vào vò rượu thì bất thình lình có một ngọn quái phong thổi đến. Vò Bách Niên Vạn Hoa bị ngọn quái phong nhấc lên khỏi sàn gian ngự tửu.

Đàn Lư hốt hoảng thét lên :

– Hê! Có kẻ đoạt hảo tửu.

Đàn Lư vừa nói vừa chồm người tới toan ôm lấy vò Bách Niên Vạn Hoa, nhưng chới với đổ sấp đến trước. Vò Bách Niên Vạn Hoa như bị một hấp lực vô hình cuốn ra ngoài. Ngỡ đâu vò hảo tửu Bách Niên Vạn Hoa sẽ rơi xuống đất vỡ tan, nhưng một chiếc bóng cà sa với thuật đằng không lướt tới thộp lấy vò rượu. Thân pháp khinh công của vị hòa thượng thật siêu phàm xuất chúng. Lão ôm vò rượu phiêu diêu như chiếc lông ngỗng, nhẹ nhàng hạ thân xuống đất.

Vị hòa thượng với nhân dạng tròn ủng, bởi bộ dạng đẫy đà nhưng lại quá lùn. Trông lão mà ngỡ như một quả mít mọc thêm tay thêm chân, nhưng với khinh thuật vừa rồi thì không thể nói võ công của lão tầm thường được.

Thích Đà Không ghé mũi vào vò rượu hít hà rồi ngửa mặt cười khành khạch. Tràng cười tiếu ngạo của lão nghe đục đến độ chói cả thính nhĩ.

Thích Đà Không vừa cười vừa nói :

– Bao nhiêu năm nay Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng này đi tìm ngươi. Nay bần tăng mới gặp được ngươi.

Lão vuốt vò rượu :

– Ngươi sẽ thuộc về Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng.

Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng Thích Đà Không ngước mặt nhìn lên gian ngự tửu cao hứng nói :

– Đa tạ. Đa tạ các vị bằng hữu đã tặng cho lão hòa thượng thượng giới này vò rượu duy nhất trong thiên hạ.

Vị trưởng lão thôn Dạ Vĩ bối rối :

– Lão hòa thượng say hãy để lại vò rượu Bách Niên Vạn Hoa. Nó đã được bá tính tặng cho Du thiếu hiệp.

– Lão trưởng tôn cứ xem Thiên Tửu Bất Túy này giống như Du thiếu hiệp của lão vậy.

Thiên Tửu Bất Túy nói dứt câu liền ôm vò rượu, điểm hai cái thi triển khinh thuật siêu phàm băng mình đi. Thân pháp lão vừa nhích động, thì chạm mặt với Du Thiếu Hoa.

Du Thiếu Hoa chấp tay sau lưng nhìn Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng từ tốn nói :

– Đã là kẻ xuất gia sao lại có hành động đạo tặc giữa ban ngày. Đại sư có biết hành động như vậy là phạm giới luật pháp môn không?

Thích Đà Không chỉ vào ngực mình :

– Phật tại tâm chứ không phải tại ngôn.

Thiếu Hoa nhún vai, cười mỉm. Nụ cười của Thiếu Hoa có một sức cuốn hút kỳ lạ buột miệng Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng phải lên tiếng :

– Ngươi cười cái gì? Bộ Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng nói không đúng sao ngươi cười.

– Thiếu Hoa có nói không đúng hồi nào đâu, nhưng câu đại sư vừa thốt ra khiến ta liên tưởng đến một người.

– Tri tăng đường Thích Đà Không. Vị hòa thượng tri tăng của đại tự Thiếu Lâm vì phá giới Phật môn mà bị đuổi ra khỏi chùa. Không biết đại sư có phải là Thích Đà Không hay là một hòa thượng phá giới khác.

Thích Đà Không vỗ vào ngực :

– Thích Đà Không chính là bần tăng. Nhưng bây giờ ta không còn là Tri tăng đường của Thiếu Lâm tự, mà là Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng.

– Hóa ra là vậy.

– Ngươi đã biết bần tăng là Thích Đà Không rồi còn dám cản đường ta nữa không?

Thiếu Hoa cười mỉm :

– Thiếu Hoa sẽ nhường đường cho Thích đại sư một khi đại sư để lại vò Bách Niên Vạn Hoa.

Thích Đà Không trợn mắt nhìn Thiếu Hoa :

– Sao? Bần tăng phải để lại vò rượu Bách Niên Vạn Hoa này à?

Lão khoát tay nói tiếp :

– Bần tăng không thể để lại vò Bách Niên Vạn Hoa này lại đây đâu. Ngươi biết bần tăng đã phải chịu ẩn nhẫn tại đây bao nhiêu lâu để có vò rượu này không?

– Tại hạ không cần biết đại sư ẩn nhẫn tại thôn Dạ Vĩ bao nhiêu lâu, mà chỉ biết vò rượu trên tay đại sư không thuộc về đại sư.

– Nhưng bần tăng đã có nó trong tay thì đâu thể buông tha được. Bần tăng đã từng thưởng thức tất cả mọi thứ rượu trên nhân gian này, kể cả Vương tửu của Hoàng đế, và chỉ có Bách Niên Vạn Hoa của thôn Dạ Vĩ là chưa được thưởng thức. Bần tăng là Thiên Tửu Bất Túy nên nhất định phải thưởng lãm vò rượu độc nhất vô nhị này.

– Đã là hảo tửu độc nhất vô nhị thì không thể uống một mình. Đại sư uống một mình thì đâu còn cái thú đối ẩm tao ngộ.

Thích Đà Không xoa vò rượu Bách Niên Vạn Hoa :

– Chỉ mỗi một vò rượu duy nhất chưa quá năm cân, làm sao đủ cho một mình Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng thì còn đâu chia cho người khác. Ngươi hãy nhường cho bần tăng vò rượu này đi. Xem như bần tăng mắc nợ ngươi, có cơ hội bần tăng sẽ trả lại.

– Tại hạ không để ai thiếu nợ mình và mình cũng chẳng muốn thiếu nợ ai.

Thích Đà Không cáu gắt nói :

– Ngươi không cho nợ thì bần tăng cũng không nợ. Phật tổ Như Lai sẽ chứng cho bần tăng.

Thiên Tửu Bất Túy Thích Đà Không hòa thượng vừa nói dứt câu điểm mũi giày. Thân pháp lướt lên cao hai bộ, toan thoát qua đầu Thiếu Hoa bỏ đi cùng với vò Bách Niên Vạn Hoa. Lão vừa thoát đi thì thân ảnh Thiếu Hoa cũng nhích động lướt lên cản đường lão. Thích Đà Không vốn đã có chủ định một khi Thiếu Hoa cản đường, tả thủ ôm vò rượu hữu thủ phát tác một thế trong Giáng Long thập bát thức nhằm thẳng vùng thượng đẳng của Thiếu Hoa công kích. Thế công này của Thích Đà Không đã được dồn năm thành lực đạo, có thể san núi phá đồi những tưởng sẽ đánh bật đối phương mở quan lộ bỏ đi.

Chiêu công của Thích Đà Không vừa vỗ tới thì thấy bóng ảnh thủ đỏ ối đón thẳng đỡ thẳng.

Ầm…

Thích Đà Không ngỡ mình vừa phát lạc chưởng ảnh vào một vách núi khiến dư lực buộc lão phải bật về sau hạ thân đúng vào chỗ cũ. Hữu thủ của Thích Đà Không vẫn còn tê rần, buốt đến tận bờ vai trong khi Thiếu Hoa vẫn dửng dưng chấp tay sau lưng trong tư thế thật nhàn nhã.

Phong thái của chàng chứng tỏ nội lực sung mãn hơn Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng. Sự hơn hẳn đó khiến cho Thích Đà Không phải lỏ mắt nhìn không chớp. Nếu đem so tuổi tác của Du Thiếu Hoa và Thích Đà Không thì chí ít Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng phải hơn chàng chẵn một con giáp, thế nhưng nội lực của chàng lại hơn hẳn lão. Chính vì thế mà lão phải trố mắt nhìn một cách ngơ ngác.

Sự thật hiển nhiên như vậy, nhưng Thiên Tửu Bất Túy vẫn không tin vào mắt mình. Lão ôm khư khư vò rượu Bách Niên Vạn Hoa, gằn giọng hỏi Thiếu Hoa :

– Ngươi vừa rồi đối chưởng với bần tăng?

– Nếu không phải tại hạ thì là ai. Giáng Long thập bát chưởng của Thiếu Lâm tại hạ từng thưởng thức qua. Người dụng Giáng Long thập bát chưởng đạt đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh có lẽ chỉ có đại sư. Vừa rồi đại sư sử dụng năm thành nội lực đã bằng người khác dụng đến mười hai thành công lực.

Thích Đà Không càng ngạc nhiên hơn khi Thiếu Hoa thốt ra câu nói đó. Lão buột miệng hỏi :

– Ngươi biết bần tăng sử dụng bao nhiêu thành công lực nữa?

– Tại hạ biết tự lượng sức mà giao chưởng với đại sư.

– Nếu như bần tăng dụng hết mười hai thành công lực thì ngươi đỡ được không?

– Nếu Thiếu Hoa không biết tự lượng sức mình thì chẳng bao giờ dám cản đường Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng. Vị hòa thượng mà đại cổ tự Thiếu Lâm chỉ muốn truy nã không để cho một tấc đất đứng chân, nhưng chẳng bao giờ làm được điều đó.

– Nghe ngươi nói bần tăng những tưởng ngươi là người của Thiếu Lâm.

Thiếu Hoa khoát tay :

– Nếu tại hạ là người của Thiếu Lâm hẳn đã trở thành Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng thứ hai mất. May mắn tại hạ không có duyên với Phật môn.

– Không phải là người của Thiếu Lâm sao ngươi biết rành về ta như vậy?

– Chỉ vì Thiếu Hoa là người tọc mạch thôi.

– Ngươi không nói ra. Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng cũng sẽ biết ngươi là ai.

Thích Đà Không vừa nói vừa vận chuyển chân nguyên. Thân pháp của lão hòa thượng bất giới phồng to. Lão vốn lùn với thân hình đẫy đà, nay lại thi triển công phu trông lão càng giống một quả mít, hay tợ như con rùa cổ rút tứ chi vào trong mai.

Thích Đà Không đặt vò rượu xuống bên nhìn Thiếu Hoa nói :

– Đây là tuyệt kỹ công phu Như Lai Hành Kiến do chính bần tăng chế tác. Chỉ cần ngươi đỡ được thì bần tăng sẽ tâm phục trả lại cho ngươi vò rượu Bách Niên Vạn Hoa và nhận ngươi là lão huynh của bần tăng.

– Điều kiện đại sư đặt ra thì Thiếu Hoa xin được thủ tạc.

– Nếu ngươi chết thì đừng trách Thiên Tửu Bất Túy này quá nhẫn tâm với ngươi đấy.

– Đã thủ tạc thì Thiếu Hoa nào dám trách đại sư.

– Nói rất hay, nhưng đừng hối hận khi đó việc đã quá muộn.

– Mời đại sư.

Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng rống lên một tiếng thật lớn. Thân ảnh của lão như quả bóng là đà nhấc lên khỏi mặt đất. Đứng thi nhãn trên gian ngự tửu, lão trưởng thôn và Đàn Lư thấy quái hòa thượng vận hóa công phu kỳ quái không khỏi lo lắng cho Du Thiếu Hoa. Trong bụng Đàn Lư như có lửa đốt. Lão chỉ muốn băng xuống để hỗ trợ chàng nhưng nghe lời đối đáp của Thiếu Hoa với quái hòa thượng nên không dám vọng động.

Đàn Lư không dám vọng động nhưng cũng âm thầm vận chuyển Đàn Chỉ thần công, nếu có bất trắc sẽ lao vào tiếp ứng. Ý niệm đó khiến y cứ nhướn mắt nhìn như đóng đinh vào cuộc đấu giữa hai người.

Sau khi rống lên một tiếng, Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng lao cả khối thân pháp tròn ủng vào Thiếu Hoa. Thân ảnh của lão hòa thượng bất giới như cả một khối cầu khổng lồ, với khí kình chân hỏa bao bọc toàn thân bổ thẳng vào đối phương.

Cước pháp của Thiếu Hoa hơi rùn xuống, song thủ đưa đến trước đón thẳng đỡ thẳng lấy quả cầu thân ảnh của Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng. Hai bóng ảnh thủ đỏ ối xuất hiện nện vào thân ảnh của Thích Đà Không.

– Ầm.

Trời quang đãng nhưng lại có sấm động làm lay chuyển cả càn khôn khi bóng ảnh thủ vỗ vào thân ảnh Thiên Tửu Bất Túy hòa thưọng Thích Đà Không.

Quả cầu thịt của Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng bật ngược trở lại. Nó nện thẳng xuống đất, rồi tưng lên, quay tròn trong không trung rồi lại nhắm Thiếu Hoa lao đến.

Thiếu Hoa lại nện bóng chưởng đỏ ối vào quả cầu thịt.

– Ầm.

Lần này quả cầu thịt bị bật lên cao mười trượng chứ không chạm xuống đất. Không để cho quả cầu thịt tuyệt công Như Lai Hành Kiến của Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng có thời khắc chuyển hướng lao tiếp vào mình, mà Thiếu Hoa chuyển bộ hành cước Vạn Hình bộ pháp bám theo quả cầu thịt của Thích Đà Không như bóng với hình. Chỉ kình liên tục bổ vào quả cầu.

– Phập. Phập. Phập.

Quả cầu thịt rơi xuống đất, nhanh chóng hiện nguyện trạng thành Thiên Tửu Bất Túy Thích Đà Không với bộ mặt nhăn nhó đau đớn. Bộ cà sa của quái hòa thượng chi chít lỗ thủng trông thật tả tơi.

Du Thiếu Hoa lướt đến.

Thích Đà Không khoát tay :

– Dừng tay. Tha cho bần tăng.

Thiếu Hoa dừng cước pháp trước mặt lão hòa thượng.

– Đại sư tâm phục khẩu phục chứ?

Thích Đà Không ngẩng mặt lên nhìn chàng. Lão ngập ngừng nói :

– Ta phục. Ta phục. Nhưng bần tăng muốn biết chưởng pháp của đại ca, có phải là Ấn Thủ chưởng.

Thiếu Hoa mỉm cười nhìn Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng từ tốn nói :

– Hòa thượng lão đệ giờ mới nhận ra Ấn Thủ chưởng của đại ca à.

Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng há hốc mồm nhìn Thiếu Hoa không chớp mắt. Mãi một lúc sau, lão mới mở miệng nói được :

– Hóa ra người là… người là… là Hắc… Hắc Điệp.

Thiếu Hoa đỡ Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng đứng lên, điểm một nụ cười nói :

– Hắc Điệp thì sao nào?

Thiên Tửu Bất Túy hòa thượng đột ngột quì xuống. Thiếu Hoa bối rối ghịt lão đứng lên :

– Đừng làm vậy. Chúng ta đã là bằng hữu với nhau rồi.

– Không ngờ Thích Đà Không phá giới lại gặp được Hắc Điệp đại ca.

Lão ngửa mặt lên trời cười khành khạch. Lão vừa cười vừa nói :

– Hòa thượng bất giới đã được gặp được Hắc Điệp. Đã gặp được Hắc Điệp.

Lão lại nhìn Thiếu Hoa :

– Thích Đà Không chẳng giấu gì Hắc Điệp ca ca. Thích Đà Không phải ẩn nhẫn tại thôn Dạ Vĩ đoạt vò Bách Niên Vạn Hoa cũng chỉ muốn đối ẩm giao tình với Hắc Điệp.

– Chỉ có thế thôi ư?

– Ơ…

Thiếu Hoa mỉm cười :

– Thích hòa thượng có chuyện cần đến Thiếu Hoa?

Thích Đà Không lưỡng lự.

Thiếu Hoa bước lại bưng vò Bách Niên Vạn Hoa tửu :

– Chúng ta sẽ cùng thưởng lãm vò rượu này mừng ngày tao ngộ. Hảo tửu thì phải có tri kỷ. Tất cả chúng ta đều là những người tri kỷ.

Trên gian ngự tửu, vị trưởng thôn và Đàn Lư giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN