Quyền Đầu - Chương 1: Tiểu Mã phẫn nộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Quyền Đầu


Chương 1: Tiểu Mã phẫn nộ


Đệ thất Thất Chủng Binh Khí truyền kỳ

Mười một tháng chín. Hai ngày sau tết Trùng Dương.

Trời đẹp.

Hôm nay cũng không thể nói là một ngày đặc biệt lắm. Nhưng lại là một
ngày rất may mắn cho Tiểu Mã. Ít nhất là một ngày may mắn trong vòng ba
tháng nay.

Bởi vì hôm nay y chỉ đánh lộn có ba lần. Chỉ ăn phải có một nhát đao. Không những vậy, đến bây giờ còn chưa bị uống say.

Bây giờ đêm đã khuya, y vẫn còn đang đi bộ ngay ngắn chững chạc trên đường cái, đó cũng là một kỳ tích lắm rồi.

Đa số người uống rượu nhiều như y, ăn phải một nhát đao như vậy, chuyện duy nhất còn làm được, là nằm lăn ra chờ chết.

Nhát đao ấy cũng không thể nói là nặng cho lắm, có điều chém xuống một
cái trụ bằng đá mập mạp cho gãy làm đôi cũng không phải là chuyện khó
khăn. Nhát đao ấy cũng không thể nói là nhanh cho lắm, có điều muốn chém một con ruồi đang bay qua bay lại chung quanh thân y cũng rất dễ dàng
thôi.

Nếu để ba tháng sau đó, cỡ nhát đao đó dù có năm ba cây đồng thời nhắm
vào người y chém vào, ít nhất y cũng đoạt được một hai cây, đá văng một
hai cây, còn thừa lại chụp lấy bẻ gãy hết cả làm đôi.

Hôm nay y bị chém một nhát đao, không phải vì y né không khỏi, cũng không phải y đã say.

Y bị chém một nhát là vì y muốn nếm thử xem, Ngũ Hổ Đoạn Môn đao của Bành Lão Hổ chém xuống người mình sẽ có mùi vị thế nào.

Mùi vị này dĩ nhiên là không dễ chịu, cho dến bây giờ, vết thương vẫn còn chảy máu.

Một cây đao bằng thép ròng nặng bốn mươi ba cân, chém vào bất cứ chỗ nào trong người, chẳng có ai đi vui sướng cho được.

Bởi vì Bành Lão Hỗ hiện giờ đã nằm lăn ra mặt đất không động đậy. Bởi vì lúc đao chém lên người y, đại khái y cũng tạm thời quên đi được nổi
thống khổ trong lòng.

Y đang muốn hành hạ chính mình, ngược đãi chính mình, bởi vì y muốn ráng sức quên đi nổi thống khổ.

Y không sợ chết, trời sập xuống đầu, y cũng chẳng thèm để ý.

Nhưng cái nỗi thống khổ ấy, thật tình y chịu hết được.

Ánh trăng vằng vặc, chiếu trên con đường dài ngoẵng. Đèn đã tắt, người
ta đã đi ngủ, trừ y ra, trên đường hầu như không còn bóng dáng ai, vậy
mà bỗng có một cổ xe ngựa chạy như bay lại.

Ngựa tốt, xe lộng lẫy, thùng xe mới bóng lộn còn hơn kính, sáu gã đại
hán đang ngồi trên xe, gã đánh xe cầm trong tay cây roi dài đen xì, đánh lên không trung kêu lên những tiếng lách phách.

Tiểu Mã hình như không nghe thấy gì cả.

Nào ngờ cổ xe lại ngừng ngay bên cạnh y, sáu gã đại hán nhảy xuống dồn y vào giữa, người nào người nấy mặt mày dữ tợn, cử động nhanh nhẹn, họ
trừng mắt nhìn y hỏi :

– Ngươi chính là tên Tiểu Mã chuyên môn tìm người đánh lộn?

Tiểu Mã nói :

– Không phải.

Tiểu Mã gật gật đầu nói :

– Vì vậy nếu các ngươi tìm người đánh lộn, các ngươi tìm lộn người rồi.

Bọn đại hán cười nhạt, hiển nhiên không xem gã say rượu này vào đâu :

– Chỉ tiếc là chúng ta không lại đây tìm ngươi đánh lộn.

Tiểu Mã hỏi :

– Không phải sao?

Đại hán nói :

– Chúng ta chỉ bất quá mời ngươi theo chúng ta đi một chuyến.

Tiểu Mã thở ra, hình như cảm thấy thất vọng vô cùng.

Bọn đại hán hình như cũng thất vọng lắm, có người lấy ra một tấm khăn màu đen, nói :

– Ngươi cũng thấy chúng ta không phải là kẻ sợ đánh nhau, chỉ tiếc là
lão bản chúng ta muốn gặp ngươi, nhất định phải đòi chúng ta đem ngươi
nguyên con mang về, nếu thiếu tay thiếu chân gì, y sẽ không chịu.

Tiểu Mã hỏi :

– Lão bản các ngươi là ai?

Đại hán nói :

– Đợi ngươi gặp y, tự nhiên sẽ biết ngay.

Tiểu Mã nói :

– Cái khăn màu đen này để làm gì đây?

Đại hán nói :

– Khăn màu đen dùng để bịt mắt lại là tốt nhất, bảo đảm chẳng thấy gì cả.

Tiểu Mã nói :

– Bịt mắt ai?

Đại hán nói :

– Bịt mắt ngươi.

Tiểu Mã nói :

– Bởi vì các ngươi không muốn ta nhớ đường?

Đại hán nói :

– Lần này hình như ngươi đâm ra thông minh đấy.

Tiểu Mã nói :

– Ta không đi thì sao?

Đại hán cười nhạt, một người trong bọn bỗng tung người lên, đấm ra một
quyền vào cột cây số bằng đá bên vệ đường, “cách” một tiếng, cây trụ
bằng đá to bằng nắm tay lập tức bị gãy làm đôi.

Tiểu Mã la lên thất thanh :

– Lợi hại quá chừng.

Đại hán vỗ nhè nhẹ vào nắm tay của mình, kiêu ngạo nói :

– Ngươi thấy được lợi hại là tốt đấy, ngoan ngoãn theo bọn ta thôi.

Tiểu Mã nói :

– Bàn tay ngươi không thấy đau đớn gì sao?

Hình như y trông có vẻ rất hứng thú, đại hán lại càng đắc ý, một gã đại
hán khác cũng không chịu kém, bỗng rùn người xuống, quạt chân qua một
cái, cột đá bị chôn xuống đất cả hai thước lập tức bị đá bật lên khỏi
mặt đất.

Tiểu Mã càng kinh hãi, nói :

– Chân của ngươi không bị đau sao?

Đại hán nói :

– Nếu ngươi không chịu theo chúng ta, chân của ngươi sẽ bị đau, toàn thân chỗ nào cũng sẽ đau muốn chết đi luôn.

Tiểu Mã nói :

– Tốt lắm.

Đại hán nói :

– Tốt lắm là nghĩa làm sao?

Tiểu Mã nói :

– Tốt lắm có nghĩa là, bây giờ ta có thể tìm được người để đánh lộn.

Câu nói ấy vừa chấm dứt, y đã xuất thủ, một quyền đấm vỡ cái mũi của
người đó, một cái bạt tai quất cho người bên kia điếc luôn, rồi lại xoay ngược bàn tay lại đấm cho y một quyền gãy mất năm rẻ xương sườn, rồi
lại đá cho một người khác bay như một trái banh ra đằng xa.

Còn một người khác thì ăn phải một cú dưới hạ bộ, đau muốn gập cả lưng
lại, nước mắt nước mũi mồ hôi nước dải tiểu tiện đại tiện đồng thời đổ
một đống ra ngoài.

Chỉ còn lại một gã đại hán cuối cùng đang đứng đối diện với y, toàn thân trên dưới mồ hôi chảy ra đầm đìa.

Tiểu Mã nhìn y, nói :

– Bây giờ ngươi còn muốn ép ta theo các ngươi nữa không?

Đại hán lập tức lắc đầu, liều mạng lắc đầu.

Tiểu Mã nói :

– Tốt lắm.

Đại hán không dám mở miệng.

Tiểu Mã nói :

– Lần này sao ngươi không hỏi ta “tốt lắm” có nghĩa là sao?

Đại hán lắp bắp :

– Tôi… tiểu nhân…

Tiểu Mã hỏi :

– Ngươi không dám hỏi?

Đại hán lập tức gật đầu, liều mạng gật đầu.

Tiểu Mã bỗng vênh mặt lên, trừng mắt nói :

– Không dám cũng không được, không hỏi là ăn đòn!

Đại hán đành phải mặt dày mày dạn, lắp ba lắp bắp hỏi :

– Nghĩa là sao tốt lắm… Tốt lắm nghĩa là sao?

Tiểu Mã bật cười, nói :

– Tốt lắm có nghĩa là, hiện tại ta đã chuẩn bị theo các ngươi.

Y còn tự kéo cửa xe ra, đang tính chui vào, bỗng quay đầu lại nói :

– Đưa đây!

Đại hán lại giật nãy mình lên, hỏi :

– Đưa… đưa gì?

Tiểu Mã nói :

– Đưa cái khăn màu đen đây, cái khăn màu đen trên tay ngươi đó, đưa đây cho ta bịt mắt lại.

Đại hán lập tức lấy cái khăn màu đen bịt mắt mình lại.

Tiểu Mã nói :

– Đưa cái khăn không phải là bịt mắt ngươi, mà là bịt mắt ta.

Đại hán kinh ngạc nhìn y, y không biết gã này là một tên khùng, hay đã uống đến mê man cả thần trí không còn biết gì.

Tiểu Mã đã giựt lấy cái khăn, bịt mắt mình lại, sau đó y ngồi xuống ghế một cách thoải mái, rồi than thở :

– Dùng vải đen bịt mắt lại, quả thật là tốt không cách gì chê được.

Tiểu Mã không hề điên, y cũng không hề say.

Chỉ bất quá, người ta ép y làm chuyện gì, dù trên người y có bị đâm mười bảy mười tám lỗ thủng xuyên thấu, y cũng không làm.

Cả đời y làm chuyện gì, cũng đều là do y muốn làm, thích làm.

Y ngồi trên cổ xe, chỉ vì y cảm thấy chuyện này không những có vẻ thần bí, mà còn hứng thú nữa.

Vì vậy hiện tại dù người khác có muốn đuổi y đi cũng không xong.

Ngựa vừa bắt đầu chạy, y đã nằm đó ngáy khò khò, ngủ như một con heo chết :

– Lúc nào tới đó thì kêu ta tỉnh lại, nếu có tên nào phá giấc ngủ của ta, ta đập vỡ đầu nó ra.

Không có ai dám phá giấc ngủ của y, vì vậy, lúc y tỉnh lại, ngựa đã ngừng ở trong một cái sân rộng mênh mông.

Tiểu Mã không phải là một người chưa từng trải giang hồ, nhưng cả đời y
chưa bao giờ thấy một nơi nào quyền quý mỹ lệ như vậy, y cơ hồ tưởng
rằng mình đang còn trong giấc mộng.

Nhưng bọn đại hán đã mở cửa xe ra, cung kính mời y xuống xe.

Tiểu Mã nói :

– Có muốn ta lấy khăn bịt mắt lại nữa không?

Bọn đại hán nhìn nhau, chẳng ai dám mở miệng.

Tiểu Mã lấy khăn bịt mắt mình lại, y cảm thấy như vậy càng tăng thêm vẻ thần bí và hứng thú.

Y vốn là người yêu chuộng kích thích, yêu chuộng mạo hiểm, không những vậy còn là người đầy mơ mộng.

Truyền thuyết không phải đã có nói rằng có vô số các cô công chúa phi
tần mỹ lệ, thích sai người đi bắt cóc những chàng trai tráng trẻ tuổi,
đem về khuê phòng, liên hoan một trận qua đêm. Không chừng y không được
coi là một người đẹp trai, nhưng ít nhất y cũng trẻ tuổi lực lưỡng, cũng không đến nỗi xấu xí gì.

Có người đã đưa cho y cây gậy, để y cầm một đầu, y bèn đi theo bọn họ,
bước cao bước thấp, quẹo qua quẹo lại đi một hồi thật lâu. Đi tới một
gian phòng mùi thơm sực nức.

Y cũng không nhận ra, đây là mùi gì, chỉ cảm thấy mùi thơm ở nơi đây cũng là thứ y chưa bao giờ từng trải qua.

Y chỉ hy vọng lúc tấm khăn màu đen được mở ra, y sẽ lập tức nhìn thấy một người đẹp y chưa từng được thấy qua.

Chính ngay lúc y đang tưởng tượng đến chỗ thích thú, bỗng có hai tiếng
dộng xé gió, một trước một sau đâm vào người y. Tốc độ đã nhanh, mà còn
nhanh hơn bình sinh y đã từng gặp phải.

Tiểu Mã từ lúc còn nhỏ đã thích đánh nhau, nhất là ba tháng trời nay, y
đánh nhau hầu như còn nhiều hơn người ta cả đời đánh nhau ba trăm lần.

Y uống rượu chẳng chọn lựa thứ gì, Mâu Đài cũng được, Trúc Diệp Thanh
cũng tốt, Đại Khúc cũng ngon, dù có rượu mạnh ba tiền một lượng, y cũng
cứ uống sạch.

Y đánh nhau cũng cùng một cách.

Chỉ cần trong bụng không được thoải mái, chỉ cần có người đòi đánh nhau, ai cũng được.

Dù là Thiên Vương lão tử, y cũng đánh xong rồi tính sau, dù đánh không lại người ta, y cũng cứ liều mạng trước đã.

Vì vậy kinh nghiệm đánh nhau của y rất phong phú, số cao thủ y đụng độ, người trong giang hồ ít có ai được bằng y.

Vì vậy y vừa nghe có tiếng gió rít lên, đã biết hai người ám toán y, đều là tay đệ nhất lưu cao thủ trong giang hồ, chiêu thức họ đang sử dụng
không những nhanh nhẹn chính xác, mà còn hiểm ác vô cùng.

Tuy y đang đau khổ, đau khổ muốn chết đi được, đau khổ đến độ muốn mỗi
ngày tự đánh mình ba trăm cái bạt tai, y còn chưa muốn chết, y còn muốn
sống để gặp lại người đã làm cho y đau khổ, làm cho y vĩnh viễn không
quên được đó.

Cái người đàn bà vừa mỹ lệ, vừa tàn bạo, vừa đa tình, lại vừa ác độc đó.

… Tại sao đàn ông lúc nào cũng phải bị đau khổ vì đàn bà?

Tiếng động của binh khí xé gió dồn lại phía sau ngực và chỗ eo lưng của y, chiêu thức trí mệnh, vũ khí trí mệnh.

Tiểu Mã bỗng thét lên một tiếng, như một con sư tử đang giận dữ gầm lớn, tiếng gầm vừa phát ra, y đã nhảy lên.

Y không hề tránh né binh khí đâm lại đằng sau, lưỡi thép lạnh như băng
xuyên thấu qua hông bên phải, đấy không phải chỗ yếu hại, y chẳng thèm
để ý.

Bởi vì y đã tránh khỏi thế công ở đằng trước, một quyền đấm vào mặt đối
phương, y không nhìn thấy mình đấm trúng chỗ nào trên người địch thủ, y
không kịp kéo khăn che mặt xuống.

Nhưng tai mắt y không vì vậy mà bị che mất, y đã nghe xương trên người
đối thủ vỡ răng rắc, tiếng động đó tuy không làm cho người ta thích thú
gì, nhưng y thì rất thích thú.

Y rất ghét những tên tiểu nhân đánh lén.

Bên hông y còn cắm phải lưỡi thép bén nhọn của đối phương, lưỡi thép bén nhọn cơ hồ chạm vào tới xương, đau muốn chết đi được.

Nhưng y chẳng thèm để ý tới.

Y quay người lại, xoay ngược tay đấm một quyền vào mặt người sau lưng, đấm còn mạnh hơn.

Hai người đánh lén này dĩ nhiên đều là những tay võ lâm cao thủ đã từng
trải trăm trận, vậy mà cũng bị đánh cho sợ run rẩy ngẫn cả người ra.

Không phải bị đấm cho hôn mê, mà là bị đấm cho run rẩy sững người ra.

Cái kiểu đánh nhau liều mạng như thế này, bọn họ không những chưa từng
thấy qua, ngay cả nghe nói còn chưa được nghe tới, dù có nghe cũng chẳng dám tin.

Vì vậy, đến lúc Tiểu Mã gầm lên tiếng thứ hai, hai người đó đã chạy ra
ngoài, chạy nhanh còn hơn hai con hồ ly bị trúng phải tên.

Tiểu Mã nghe tiếng y phục hai người phần phật hướng ra khỏi phòng, nhưng y chẳng rượt theo.

Y đang cười, cười lớn lên.

Trên người y lại bị thêm một vết thương, bên hông bị ăn thêm một lưỡi kiếm, nhưng y vẫn cười khoái trá vô cùng.

Mặt của y còn bị tấm khăn màu đen che lại, không biết trong phòng còn có ai đang núp ở đó để ám toán y nữa hay không, nhưng y chẳng thèm lo
ngại, chẳng thèm để ý.

Lúc y đang muốn cười, y chỉ nghĩ đến chuyện cười.

… Khi người ta muốn cười mà cười không được, sống như vậy mới là không có ý vị.

Đây dĩ nhiên là một căn phòng thật hoa lệ. Lúc y bị bịt mắt, y không thể tưởng tượng được căn phòng này hoa lệ đến mức nào.

Hiện tại y cũng đã bỏ cái khăn bịt mắt ấy ra.

Y không thấy một ai.

Người đẹp nhất và người xấu nhất, chẳng thấy người nào. Căn phòng không có lấy đến một nửa người.

Cửa sổ đang mở, gió đêm thổi vào đem theo mùi hoa thoang thoảng.

Hai người ám toán y, chạy trốn ra từ cánh cửa sổ, bên ngoài màn đêm chìm đắm, không nghe lấy một tiếng người.

Y ngồi xuống.

Y chẳng buồn nghĩ đến chuyện rượt theo hai người đó, cũng chẳng nghĩ đến chuyện bỏ đi, y tìm một cái ghế dựa lưng thật thoải mái, ngồi xuống cho thoải mái trước.

… Lão bản của bọn đại hán đó là ai? Tại sao lại dùng cách này để kéo y lại? Tại sao lại ám toán y? Lần đầu không trúng, có phải là sẽ có lần
thứ hai?

… Lần thứ hai bọn họ sẽ dùng cách gì?

Những chuyện đó, y chẳng buồn nghĩ đến.

Y có một người bạn thân thường nói y thích đánh nhau bằng tay chân, không thích động tới trí não.

Bất kể tên lão bản ấy còn muốn làm gì, sớm muộn gì cũng sẽ dở trò ra.

Trước sau gì y cũng sẽ biết, vậy thì sao bây giờ lại phải đi vặn óc cho
mệt? Thoải thoải mái mái ngồi dưỡng sức, không phải là chuyện thích thú
hơn nhiều sao?

Điều đáng tiếc là, cái ghế tuy rất thoải mái, cái bàn tọa của y lại
không thoải mái. Sự thực là, y vừa ngồi xuống đã đau muốn chết luôn.

Lưỡi kiếm lúc nãy đâm xuyên thấu hông, thật không phải là nhẹ.

Y đang nhìn quanh xem có rượu để ở đâu đó không, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng người nói.

Căn phòng có hai cánh cửa, một cái phía trước, một cái phía sau, tiếng người vọng ra từ mé cánh cửa phía sau.

Giọng nói của một người đàn bà, một người đàn bà rất trẻ tuổi, tiếng nói rất dễ nghe.

– Góc phòng có để rượu trong hộc tủ, các thứ các dạng đều có, nhưng tốt nhất anh đừng nên uống.

– Tại sao?

Dĩ nhiên Tiểu Mã nhịn không nổi muốn hỏi.

– Bởi vì trong bình rất có thể đã bị bỏ thuốc độc, các thứ các dạng thuốc độc, thứ nào cũng có thể có chút ít.

Tiểu Mã chẳng hề nói một tiếng, y đứng dậy, lấy ra một bình rượu, mở
nắp, đưa lên miệng, tu ừng ực, y uống rất nhanh, nhanh không kịp thở,
một bình rượu thoáng chốc đã cạn sạch.

Không những không nếm ra trong rượu có thuốc độc gì hay không, ngay cả mùi vị của rượu thế nào cũng không biết.

Người phía sau cửa thở ra nói :

– Rượu như vậy mà bị anh uống kiểu đó, quả là vương bát ăn đại liên, uổng cả của trời.

– Không phải vương bát ăn đại liên, rùa đen ăn đại liên.

Tiểu Mã đang cải chính lối dùng chữ của cô ta.

Cô bật cười, tiếng cười như chuông ngân :

– Thì ra anh không phải là vương bát, anh là rùa đen.

Tiểu Mã cũng bật cười, thật tình y cũng không phân biệt ra được thế nào là rùa đen thế nào là vương bát.

Y bỗng cảm thấy cô gái này rất thú vị. Gặp người đàn bà thú vị mà không
uống tý rượu, cũng như mình đánh cờ với mình chán chết đi được.

Do đó y lại lấy ra một bình rượu nữa, lần này uống xem ra chậm hơn chút xíu.

Cô gái sau cánh cửa lại nói :

– Trên cửa có một lỗ hổng, tôi đang tắm trong này, anh uống rượu say rồi không được lại nhìn trộm.

Tiểu Mã lập tức bỏ bình rượu xuống, mau mắn lại tìm lỗ hổng trên cánh cửa.

Nghe có con gái tắm trong phòng, cửa lại có chỗ nhìn vào, đại đa số đàn
ông đều không thể nào không tìm ra được. Dù tìm không ra, cũng phải tìm
cách đấm thủng một lỗ ra, dù có đưa đầu lại đụng, cũng phải đụng cho ra
một lỗ hổng.

Y lấy một con mắt nhìn vào lỗ hổng, chỉ nhìn một cái, trái tim đã cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong phòng không những chỉ có một cô đang tắm trong đó, trong phòng ít
nhất có bảy tám cô đang tắm. Tám cô gái trẻ tuổi, thân hình nuộc nà chắc nịch, bộ ngực nở nang nhô lên cao vút.

Thanh xuân, vốn là một thứ mỵ lực lớn nhất của các cô, huống gì, cô nào
cô nấy đều rất đẹp, nhất là cặp đùi thon dài mà chắc nịch.

Các cô đang tắm trong một cái hồ lớn, nước hồ xanh mà trong vắt, bất kể nhìn chỗ nào, đều có thể thấy rõ mồn một.

Chỉ có một cô thiếu nữ là ngoại lệ.

Cô này không chừng không đẹp hơn các cô kia, nhưng Tiểu Mã cứ muốn nhìn vào cô.

Cô này lúc tắm còn mặc trong người bộ áo đen vừa dài vừa dày, chỉ để lộ một cái cổ trắng ngần.

Cặp mắt của Tiểu Mã đang nhìn trừng trừng vào cái cổ trắng ngần ấy.

Càng nhìn những gì không thấy, càng cảm thấy nó thần bí, càng thần bí lại càng muốn nhìn.

Đàn ông trên đời này có mấy người không phải như thế?

Cô gái tắm mà mặc đồ đang thở ra nói :

– Anh đã cứ muốn nhìn, tôi cũng chẳng biết làm sao, nhưng anh không được xông vào đây, cửa không khóa, chỉ đẩy một cái là mở ra ngay.

Tiểu Mã không cần dùng sức, y đưa cả người ra đẩy vào cửa.

Cửa quả thật mở ra, một tiếng “tỏm” vang lên, Tiểu Mã cũng nhảy luôn xuống hồ.

Thật ra y cũng không cố ý nhảy xuống đó, nhưng đã lỡ nhảy xuống, y cũng chẳng buồn đi lên.

Cùng tắm chung một hồ với bảy tám cô con gái, rốt cuộc cũng không phải là một chuyện ai ai đều gặp phải.

Các cô tuy đang vừa cười vừa la ó lên, không ai lộ vẻ gì là tức giận.

Đối với bọn họ mà nói, hình như đây không phải là lần đầu tiên.

Trong bọn không khỏi có người mở miệng ra bàn luận :

– Cái anh này vừa dơ vừa hôi hám, đến đây tính làm gì vậy?

Tiểu Mã không đến nỗi tệ lắm :

– Bởi vì tôi dơ tôi hôi hám, mới tính lại tắm một cái. Các cô tắm ở đây được, dĩ nhiên là tôi cũng tắm được.

– Nếu đã tắm, tại sao còn mặc đồ?

– Cô ta mặc đồ tắm được, tại sao tôi làm không được?

Y có lý do rất vững.

Cô con gái mặc đồ lắc đầu thở ra nói :

– Xem ra anh cũng nên tắm một cái, có điều ít nhất anh cũng nên bỏ giày ra đi chứ.

Tiểu Mã nói :

– Cỡi giày ra làm gì? Giày rữa luôn sạch khỏe, không phải tiện lợi lắm sao?

Cô con gái mặc đồ nhìn y, cười khổ nói :

– Người ta muốn anh làm chuyện này, anh không làm, không muốn anh làm
chuyện này, anh lại đi làm. Con người anh có chứng tật gì không vậy?

Tiểu Mã cười nói :

– Không, một cái tật nhỏ cũng không, con người tôi có tới ba ngàn bảy trăm tám mươi ba cái tật.

Cô con gái mặc đồ chớp mắt nói :

– Bất kể anh có bao nhiêu tật, nước chúng tôi tắm, anh không được uống vào.

Tiểu Mã nói :

– Tốt, tôi nhất định không uống.

Cô con gái mặc đồ bật cười, cười ngặt nghẹo nói :

– Thì ra con người anh cũng không ngu lắm, còn chưa thành một con lừa.

Tiểu Mã nói :

– Tôi vốn không phải là con lừa, tôi là một con sói, một con sói hiếu sắc không hơn không kém.

Y quả thật làm bộ ngay thành một con sói. Cô con gái mặc đồ lập tức lộ vẻ sợ hãi, núp vào sau lưng một cô khác, nói :

– Anh xem cô ta ra sao?

Tiểu Mã nói :

– Được lắm.

Cô gái ấy quả thật rất được, hai chữ “rất được” bao quát rất nhiều ý
nghĩa… nụ cười ngọt ngào mê hồn, thân hình trẻ trung, cặp đùi thon
dài.

Cô con gái mặc đồ thở phào một tiếng nói :

– Cô ta tên là Hương Hương, nếu anh chịu cô ta, tôi sẽ gọi cô ta lại với anh.

Tiểu Mã nói :

– Tôi không chịu.

Cô con gái mặc đồ nói :

– Cô ta năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, người cô rất thơm.

Tiểu Mã nói :

– Tôi biết.

Cô con gái mặc đồ hỏi :

– Anh vẫn không chịu?

Tiểu Mã nói :

– Không chịu.

Cô con gái mặc đồ cười nói :

– Thì ra anh không phải chân chính là một con sói.

Tiểu Mã nói :

– Tôi đúng là vậy.

Cô con gái mặc đồ xem ra lại bắt đầu run rẩy lên :

– Có phải anh chịu người khác?

Tiểu Mã nói :

– Đúng vậy.

Cô con gái mặc đồ hỏi :

– Anh chịu ai? Mấy cô ở đây tùy anh chọn cô nào cũng được.

Tiểu Mã nói :

– Tôi không chịu ai cả.

Cô con gái mặc đồ hỏi :

– Anh muốn hai ba cô cũng được.

Tiểu Mã nói :

– Cả bọn cũng không.

Cô con gái mặc đồ hoàn toàn khẩn trương lên :

– Anh… anh chịu ai?

Tiểu Mã nói :

– Tôi chịu cô.

Câu nói ấy vừa thốt ra xong, y đã nhảy chồm tới.

Cô con gái mặc đồ cũng nhảy lên, đẩy Hương Hương vào lòng y, còn mình thì đã ra khỏi hồ tắm.

Một tấm thân mềm mại mát rượi bỗng lọt vào lòng mình, ít có ai còn không động lòng lên.

Nhưng Tiểu Mã không động lòng.

Y lập tức đẩy Hương Hương ra, cũng nhảy ra khỏi hồ.

Cô con gái mặc đồ chạy vòng vòng bên hồ, vừa thở vừa nói :

– Các cô ấy đều là con gái, còn tôi đã là bà già, tại sao anh còn muốn tôi làm gì?

Tiểu Mã nói :

– Bởi vì tôi lại cứ thích bà già, nhất là bà già như cô.

Dĩ nhiên cô ta không phải là bà già. Không chừng tuổi tác của cô có hơn
mấy người kia chút đỉnh, nhưng điều đó chỉ làm cho cô trông lại càng
thành thạo, càng quyến rũ.

Chỗ quyến rũ người ta nhất là, không chừng cô còn mặc y phục.

Cô đang chạy đằng trước, Tiểu Mã rượt theo sau, nhưng y rượt không gấp lắm.

Bởi vì y biết, cô chạy không thoát.

Quả thật cô chạy không thoát.

Phía sau còn có một cái cửa, cô vừa chạy vào, đã bị Tiểu Mã ôm choàng lấy người.

Phía sau lại có sẵn cái giường, cái giường rộng vô cùng, cô vừa té xuống, tấu xảo nằm ngay trên giường.

Tiểu Mã tấu xảo cũng nằm lên người cô.

Cô thở hổn hển, hình như đứt hơi lúc nào không hay, cô nắm chặt tay Tiểu Mã lại nói :

– Anh chờ chút, anh chờ chút đã.

Tiểu Mã cố ý lộ hàm răng ra cười hung dữ, nói :

– Còn chờ gì nữa?

Bàn tay y đang động đậy, cô lấy sức đẩy y ra.

– Dù anh có muốn vậy, mình cũng phải trước hết nói chuyện, tâm tình một chút xíu chứ.

– Hiện tại tôi không muốn tâm tình.

– Không lẽ anh không muốn biết tại sao tôi gọi anh lại đây?

– Hiện tại không muốn.

Tuy cô còn đang dùng sức đẩy y ra, nhưng tiếc là bàn tay của y làm người ta khó lòng kháng cự.

Cô bỗng không đẩy nữa.

Toàn thân cô bỗng xịu lơ, ngay một chút sức lực cũng không có.

Lúc cô đi tắm, cô mặc đồ vào chỉnh tề như đi tiếp khách, hiện tại hình như cô giống như đang đi tắm.

Tiểu Mã lấy chóp mũi dí vào chóp mũi của cô, mắt nhìn trừng trừng vào mắt của cô, nói :

– Cô có đầu hàng chưa?

Cô thở hổn hển, cắn chặt môi nói :

– Không đầu hàng!

Tiểu Mã nói :

– Cô đầu hàng tôi tha cho cô!

Cô nhất định lắc đầu :

– Tôi cứ không đầu hàng, xem anh làm gì tôi?

Một người đàn ông ở trong tình thế đó, còn biết làm gì hơn đây?

Chuyện gì sẽ xảy ra?

Có rất nhiều chuyện, không thể suy đoán, cũng không thể nghĩ tới, nếu
không, không những trái tim đập mạnh lên, mặt mày đỏ lên, thân hình còn
nóng cả lên nữa.

Nhưng cũng có rất nhiều chuyện, không cần phải suy đoán, cũng không cần phải nghĩ, mọi người ai cũng biết…

Tiểu Mã là đàn ông, một người đàn ông tuổi trẻ trai tráng.

Cô là người đàn bà, người đàn bà tươi đẹp như đóa hoa.

Tiểu Mã không ngu, cũng không phải thái giám, cũng không phải thánh nhân.

Dù có ngu, cũng thấy rằng, cô đang dụ dỗ mình. Vì vậy…

Vì vậy, bây giờ tiểu Mã cũng đang bất động, toàn thân hình như cũng không có lấy một tý sức lực.

Hô hấp của cô đã ngừng lại một hồi lâu, bây giờ cô mới bắt đầu thở lại, cô lập tức vừa thở vừa nói :

– Thì ra anh thật tình không phải là người tốt.

– Tôi vốn không phải, nhất là gặp phải người như cô.

– Anh biết tôi là người như thế nào?

– Không biết.

– Hoàn toàn không biết?

– Tôi chỉ biết không những cô không phải là người tốt, mà so với tôi còn xấu hơn, xấu hơn gấp trăm lần.

Cô bật cười, cười ngặt nghẹo nói :

– Nhưng tôi biết anh.

– Hoàn toàn biết?

– Anh tên là Tiểu Mã, người ta gọi anh là Tiểu Mã Phẫn Nộ, bởi vì anh nóng nảy còn hơn ai cả.

– Đúng.

– Anh còn có một người bạn tên là Đinh Hỷ, Đinh Hỷ Thông Minh.

– Đúng.

– Hai người vốn không rời nhau như bóng với hình, nhưng hiện giờ, y đã
có bà vợ, người ta vợ chồng ân ái đậm đà, dĩ nhiên anh không nỡ xen vào ở giữa bọn họ.

Tiểu Mã không đáp, ánh mắt lộ vẻ đau khổ.

Cô lại nói tiếp :

– Anh cũng có một cô bạn, anh nghĩ anh sẽ lấy cô ấy, cô ấy cũng đã chuẩn bị lấy anh, tiếc là tính tình anh nóng nảy quá, anh chọc cô ấy giận bỏ
đi. Anh tìm cô ấy luôn ba tháng, tìm không ra bóng hình ở đâu.

Tiểu Mã câm miệng, bởi vì y đang sợ.

Y sợ mình sẽ khóc lớn lên, la lớn lên, sẽ nhảy dựng lên, đụng đầu vào tường.

– Em họ Lam.

Cô bỗng nói tên mình ra :

– Em tên là Lam Lan.

Tiểu Mã nói :

– Tôi có hỏi tên họ cô đâu.

Tâm tình y không được vui vẻ cho lắm, nói những lời dĩ nhiên thật khó nghe.

Lam Lan chẳng tức giận tý nào, cô lại nói :

– Cha mẹ em đều chết cả, để lại cho em cả một gia tài.

Tiểu Mã nói :

– Tôi không hỏi gia thế của cô, cũng chẳng muốn lấy một bà vợ giàu có.

Lam Lan nói :

– Nhưng em đã nói ra rồi đấy, và anh cũng đã nghe hết rồi.

Tiểu Mã nói :

– Tôi chẳng phải kẻ điếc.

Lam Lan nói :

– Vì vậy bây giờ anh dã biết em thuộc hạng người nào, em cũng biết anh là một người như thế nào.

Tiểu Mã nói :

– Hừ.

Lam Lan nói :

– Vì vậy bây giờ anh có thể đi được rồi.

Tiểu Mã đứng dậy, mặc quần áo vào lập tức bỏ đi.

Lam Lan không giữ y lại, ngay cả một vẻ gì muốn giữ y lại cũng không có.

Có điều Tiểu Mã đi đến cửa, nhịn không nổi quay đầu lại, hỏi :

– Cô là lão bản ở đây phải không?

Lam Lan nói :

– Ừ.

Tiểu Mã hỏi :

– Kêu người đem tôi lại đây có phải là cô?

Lam Lan nói :

– Ừ.

Tiểu Mã hỏi :

– Tôi đánh đập năm người của cô, uống hết hai bình rượu, lại cùng cô…

Lam Lan không để cho y nói tiếp hết :

– Anh làm chuyện gì em đều biết hết rồi, anh nói làm gì.

Tiểu Mã hỏi :

– Cô tốn bao nhiêu đó công sức, làm ra vẻ thần bí kêu bọn họ đem tôi lại đây, chỉ vì lý do muốn tôi lại uống rượu, đánh đập người?

Lam Lan nói :

– Không phải.

Tiểu Mã hỏi :

– Cô định nhờ tôi làm chuyện gì?

Lam Lan nói :

– Dĩ nhiên em vốn có chuyện khác trong đầu.

Tiểu Mã hỏi :

– Bây giờ thì sao?

Lam Lan nói :

– Bây giờ em chẳng còn muốn nhờ anh làm nữa.

Tiểu Mã hỏi :

– Tại sao?

Lam Lan nói :

– Bởi vì bây giờ em thích thích anh rồi, vì vậy em không nỡ để anh đi nạp mạng.

Tiểu Mã hỏi :

– Nạp mạng? Đi đâu nạp mạng?

Lam Lan nói :

– Lang Sơn.

Nghe nói Lang Sơn có rất nhiều chó sói.

Nghe nói thiên hạ tất cả chó sói nhỏ lớn, đực cái, các thứ các dạng, đều lại từ Lang Sơn, đến lúc chúng sắp chết, lại quay trở về Lang Sơn chết.

Đấy dĩ nhiên chỉ là truyền thuyết.

Trên đời này vốn có rất nhiều truyền thuyết thần thoại, có thứ mỹ lệ, có thứ thần bí, có thứ kinh sợ.

Không ai biết được những truyền thuyết ấy có được mấy phần chân thật.

Mọi người chỉ biết được một chuyện… Hiện tại ở trên Lang Sơn, một con chó sói cũng không còn thấy đâu.

Chó sói trên Lang Sơn, đều đã bị người trên Lang Sơn giết sạch.

Vì vậy người trên Lang Sơn còn đáng sợ hơn cả chó sói nhiều. Sự thật là, người trên Lang Sơn còn đáng sợ hơn hết cả rắn độc thú dữ trên đời này.

Bọn họ không những giết chó sói, mà còn giết người.

Bọn họ giết người không chừng còn nhiều hơn là giết chó sói.

Người trong giang hồ đặt cho bọn họ một danh hiệu, gọi là “người sói”. Chính bọn họ cũng rát thích cái tên đó.

Bởi vì bọn họ thích người khác sợ mình.

Nghe nói tới hai chữ “Lang Sơn”, Tiểu Mã không đi nữa, y quay lại bên giường, nhìn Lam Lan.

Lam Lan nói :

– Anh biết chỗ Lang Sơn sao?

Tiểu Mã hỏi :

– Nhưng tôi không biết tại sao mình lại muốn lên Lang Sơn nạp mạng?

Lam Lan nói :

– Bởi vì anh cần bảo vệ chúng em đi.

Tiểu Mã hỏi :

– Bọn cô?

Lam Lan nói :

– Chúng em chính là em và em trai của em.

Tiểu Mã hỏi :

– Bọn cô tính lên Lang Sơn?

Lam Lan nói :

– Không đi không được.

Tiểu Mã hỏi :

– Chừng nào đi?

Lam Lan nói :

– Sáng dậy là đi.

Tiểu Mã ngồi xuống giường, nhìn cô cả nửa ngày, rồi nói :

– Nghe nói người có tiền nhiều, đều có ít nhiều chứng tật.

Lam Lan nói :

– Tiền của em không ít, nhưng em không có tật gì cả.

Tiểu Mã hỏi :

– Người không có chứng tật gì, tại sao lại nhất định muốn lại chỗ ma quỷ đó?

Lam Lan nói :

– Bởi vì đường qua đó gần nhất.

Tiểu Mã hỏi :

– Gần nhất?

Lam Lan nói :

– Đi qua Lang Sơn đến Tây vực, ít nhất cũng đở được sáu bảy ngày đường.

Tiểu Mã hỏi :

– Bọn cô cần phải đi gấp tới Tây vực?

Lam Lan nói :

– Em của em có bệnh, có thể cả đời không chữa nổi, nếu trong vòng ba
ngày không tới được Tây vực, không chừng nhất định sẽ chết thôi.

Tiểu Mã nói :

– Nếu đi qua Lang Sơn, có thể cả đời cũng không tới Tây vực.

Lam Lan nói :

– Em biết.

Tiểu Mã nói :

– Nhưng cô còn muốn thử thời vận?

Lam Lan nói :

– Em nghĩ không ra cách nào hơn.

Tiểu Mã nói :

– Tây vực có người chữa được bệnh cho em cô sao?

Lam Lan nói :

– Chỉ có một mình y.

Tiểu Mã đứng dậy, rồi lại ngồi xuống. Hiển nhiên y cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn.

Lam Lan nói :

– Chúng em vốn đã tính đi mướn những người tiêu khách nổi danh, có điều chuyện này gấp quá, em chỉ mời được một người.

Tiểu Mã hỏi :

– Ai?

Lam Lan nói :

– Chỉ tiếc là người này không còn tính là cả một người nữa.

Tiểu Mã hỏi :

– Tại sao?

Lam Lan nói :

– Bởi vì y đã bị anh đánh cho tơi bời, đứng còn muốn đứng không nổi.

Tiểu Mã hỏi :

– Lôi Lão Hỗ?

Lam Lan cười khổ nói :

– Chúng em cứ ngỡ Ngũ Hỗ Đoạn Môn Đao của y cũng có gì dữ lắm, nào ngờ y gặp phải anh, “lão hổ” đã biến thành “bệnh miêu”.

Tiểu Mã hỏi :

– Vì vậy cô bèn nghĩ đến chuyện tìm tôi?

Lam Lan nói :

– Tiếc là em cũng biết cái tính trâu bò ngang bướng trời sinh của anh,
nếu mời đàng hoàng, nhất định anh sẽ không làm, huống gì, mấy ngày gần
đây anh không được vui vẻ lắm.

Tiểu Mã lại đứng dậy, trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói :

– Tôi chỉ hy vọng cô nhớ cho một điều.

Lam Lan đang nghe.

Tiểu Mã nói :

– Tâm tình tôi ra sao, đó là chuyện của tôi, không quan hệ gì đến cô.

Lam Lan nói :

– Em nhớ rồi.

Tiểu Mã nói :

– Tốt lắm.

Lam Lan nói :

– Lần này anh nói “tốt lắm” nghĩa là sao?

Tiểu Mã nói :

– Nghĩa là hiện giờ cô đã tìm được một người bảo tiêu rồi đó.

Lam Lan nhảy dậy, nhìn y, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, nói :

– Anh bằng lòng thật sao?

Tiểu Mã nói :

– Tại sao tôi lại không bằng lòng?

Lam Lan hỏi :

– Anh không sợ đám “người sói” đó sao?

Tiểu Mã nói :

– Sợ chút chút.

Lam Lan hỏi :

– Anh không sợ chết sao?

Tiểu Mã nói :

– Ai mà không sợ, chỉ có người khùng si mới không sợ chết.

Lam Lan hỏi :

– Vậy thì sao anh còn đi?

Tiểu Mã nói :

– Bởi vì con người tôi có tật.

Lam Lan nhoẻn miệng cười nói :

– Em biết, anh có tới ba ngàn bảy trăm tám mươi ba cái tật.

Tiểu Mã nói :

– Ba ngàn bảy trăm tám mươi bốn cái.

Lam Lan hỏi :

– Bây giờ lại thêm một cái nữa?

Tiểu Mã nói :

– Thêm một cái chết người nhất nữa.

Lam Lan hỏi :

– Tật gì?

Tiểu Mã bỗng ôm choàng lấy cô, nói :

– Tật này.

Sáng sớm.

Ánh nắng sớm mai dịu dàng chiếu vào song cửa sổ, da thịt của cô mềm mại trơn láng như tơ lụa.

Cô đang nhìn y.

Y đang trầm ngâm. Yên tĩnh, trầm ngâm.

Hạng người như y, chỉ những lúc thống khổ lắm, mới thành ra yên tĩnh trầm ngâm như vậy.

Cô nhịn không được phải hỏi :

– Có phải anh đang nghĩ đến cô ấy không? Đến cái cô bé bị anh làm cho tức giận bỏ đi không?

– Anh chịu làm chuyện này, có phải vì em làm cho anh quên đi được cô ấy trong giây lát?

Tiểu Mã bỗng lăn người lại, đè lên người cô, bóp vào cổ họng cô.

Cô thở không ra hơi, vùng vẫy nói :

– Em có lỡ nói sai, anh làm gì mà tức quá vậy!

Tiểu Mã nhìn cô, nổi thống khổ trong ánh mắt muốn sâu thêm một tầng, bàn tay y đã thả tung ra. Y lớn tiếng nói :

– Nếu cô nói sai, tối đa tôi chỉ cho đó là phóng thí, tại sao tôi phải tức giận?

Y tức giận, là vì cô nói đúng phong phóc tâm sự của y.

Cái nổi thống khổ nhung nhớ tương tư, không làm gì được ấy, vốn đã khó
lãng quên lắm, vì vậy, quên được chút nào hay chút đó thôi.

Y cuồng ca khóc lóc, say mèm như chết, cũng chỉ bất quá muốn tìm cách
làm tê liệt đi cảm giác, muốn tìm con đường trốn chạy trong phút giây.

Tuy y biết mình không cách nào trốn khỏi, tuy y biết tỉnh dậy lại càng thêm thống khổ, y cũng không còn cách nào hơn.

Cô đang nhìn y, ánh mắt càng lộ vẻ đằm thắm, đầy vẻ đồng tình và trìu mến của một người mẹ.

Cô đã dần dần hiểu được y.

Y quật cường, y kiêu ngạo, lúc nào cũng đầy vẻ chống đối, nhưng y chỉ bất quá là một đứa bé.

Cô nhịn không nổi lại muốn ôm y vào lòng, có điều trời đã sáng, ánh mặt trời đã tràn ngập song cửa.

– Trời sáng rồi chúng ta phải đi.

Cô ngồi dậy, nói :

– Nơi đây có hai ba chục gia nhân, ai nấy đều có luyện qua công phu, anh chọn vài người đem theo.

Tiểu Mã nói :

– Bây giờ tôi đã chọn được một người.

Lam Lan hỏi :

– Ai?

Tiểu Mã nói :

– Hương Hương.

Lam Lan hỏi :

– Tại sao phải đem cô ta theo?

Tiểu Mã nói :

– Bởi vì cô ấy thơm lắm, thật là thơm.

Lam Lan hỏi :

– Thơm thì đưọc gì?

Tiểu Mã nói :

– Thơm thì tốt hơn thúi.

Ánh mặt trời sáng lạn.

Hai mươi bảy gã đại hán đứng dưới ánh mặt trời, trọc đầu, lực lưỡng, lớp da màu đồng đen, bóng loáng như có bôi một lớp mỡ.

– Tôi tên là Tiêu Đồng.

Gã đại hán thứ nhất nói :

– Tôi luyện Đại Hồng quyền.

Đại Hồng Quyền là một thứ quyền pháp phổ thông trong giang hồ. Nhưng y
triển khai chiêu thức, đi một đường quyền, xem ra cũng rất oai phong,
gió rít ào ào.

Lam Lan hỏi :

– Thế nào?

Tiểu Mã nói :

– Tốt lắm.

Lam Lan nói :

– Lần này anh…

Tiểu Mã ngắt lời cô :

– Lần này, tốt lắm có nghĩa là, y có thể ở nhà dưỡng sức.

Gã đại hán thứ hai tên là Vương Bình, y là đệ tử chùa Thiếu Lâm, y luyện Phục Hổ La Hán Quyền.

Tiểu Mã nói :

– Tốt lắm.

Y không đợi người khác hỏi, tự mình giải thích luôn :

– Lần này, tốt lắm có nghĩa là, hy vọng y đấm cho tôi một quyền.

Vương Bình không phải là người thâm trầm, không những vậy, y còn xem Tiểu Mã không được thuận mắt lắm.

Tiểu Mã quả mà để y đấm mười quyền tám quyền, y sẽ không khách khí tý nào.

Y nói đánh là đánh, một quyền đấm ra, chính là trọng thủ Thiếu Lâm La Hán quyền, “bình” một cái thật mạnh vào giữa ngực Tiểu Mã.

Nắm quyền vừa đánh trúng, một người bỗng thét lớn lên.

Người thét lên không phải là Tiểu Mã, người thét là Vương Bình.

Người bị đấm không la, người đấm ngược lại la om sòm lên, chỉ vì tay quyền của y đấm vào ngực địch thủ như đấm vào tảng đá.

Bất cứ ai đấm tay mình vào một tảng đá, cũng phải đau chịu không thấu.

Trên đời bày, người có nắm tay cứng hơn đá rốt cuộc cũng không nhiều.

Tiểu Mã nhìn Lam Lan hỏi :

– Thế nào?

Lam Lan cười khổ nói :

– Xem ra y cũng nên ở nhà dưỡng sức với Tiêu Đồng.

Tiểu Mã nói :

– Tất cả hai mươi bảy người có thể đều ở nhà dưỡng sức.

Lam Lan hỏi :

– Anh không đem theo ai sao?

Tiểu Mã nói :

– Tôi không muốn đi nạp mạng.

Lam Lan hỏi :

– Anh tính đem ai theo?

Tiểu Mã nói :

– Đem theo hai người không thấy đến bữa nay.

Lam Lan hỏi :

– Ai bữa nay không thấy lại?

Tiểu Mã nói :

– Bữa nay không lại, nhưng bữa trước có lại, một tên còn có tặng cho tôi một nhát kiếm.

Lam Lan nói :

– Anh cũng cho y nếm một quyền, không lẽ anh nghĩ chưa đủ sao? Còn tính tìm y cho hả tức?

Tiểu Mã nói :

– Đúng ra tôi vốn không thích những hạng chuyên môn đi ám toán sau lưng
người ta, nhưng muốn đối phó với người sói, hạng người đó lại rất thích
hợp.

Lam Lan lại thở ra nói :

– Tại sao anh chọn đi chọn lại, cứ chọn trúng những cô gái?

Tiểu Mã hơi bất ngờ :

– Bọn họ đều là con gái?

Lam Lan nói :

– Không những là con gái, còn rất thơm nữa.

Tiểu Mã cười lớn nói :

– Tốt lắm, tốt quá rồi, lần này tốt lắm có nghĩa là, tốt quá đi thôi.

Lam Lan nói :

– Chỉ có một chỗ không tốt.

Tiểu Mã hỏi :

– Chỗ nào?

Lam Lan nói :

– Hiện giờ gương mặt bọn họ bị anh đánh cho sưng phù lên, người thì còn thơm, nhưng trông thì giống như Trư Bát Giới.

Bọn họ không giống Trư Bát Giới tý nào.

Một cô gái xinh đẹp mười sáu mười bảy tuổi, bất kể là đã bị đánh cho
sưng mặt cả lên, nhất định không thể nào giống Trư Bát Giới.

Làm cho người ta bất ngờ nhất là, người xuất thủ hiểm độc như vậy, kiếm
pháp siêu việt như vậy, lại là một cô bé mới mười bảy tuổi.

Bọn là là chị em.

Cô chị tên là Tăng Trân, cô em tên là Tăng Châu, cặp mắt của hai cô đều sáng rực như trân châu.

Thấy hai người, Tiểu Mã lập tức cảm thấy rất hối hận, y hối hận mình đấm ra sao mạnh quá.

Tăng Trân thấy y, ánh mắt lộ vẻ rất phẫn nộ hằn học.

Cô em thì chẳng sao cả, gương mặt bị đấm cho sưng cả lên, mà vẫn còn cười hì hì không ngớt, cười thật ngọt ngào.

Đợi bọn họ đi rồi, Tiểu Mã mới hỏi :

– Hai chị em đó, cô kiếm đâu ra vậy?

Lam Lan cười nói :

– Ngay cả anh, em còn tìm ra, huống gì là bọn họ.

Tiểu Mã hỏi :

– Bọn họ là đệ tử môn phái nào vậy?

Lam Lan nói :

– Bọn họ có hỏi anh là đệ tử môn phái nào không?

Tiểu Mã nói :

– Không.

Lam Lan nói :

– Vậy thì anh cần gì phải hỏi bọn họ.

Tiểu Mã nhìn cô, bỗng cảm thấy cô gái này càng lúc càng thần bí, so với những người đàn bà y đã từng gặp còn thần bí hơn nhiều.

Lam Lan lại hỏi :

– Trừ hai chị em đó và Hương Hương, anh còn muốn đem theo ai nữa không?

Tiểu Mã nói :

– Thứ nhất, tôi muốn tìm một người lỗ tai rất thính.

Lam Lan hỏi :

– Đi đâu tìm?

Tiểu Mã nói :

– Tôi biết trong thành có một người, người khác dù có ở xa hai ba chục trượng nói thì thầm, y cũng nghe được.

Lam Lan hỏi :

– Người này là ai?

Tiểu Mã nói :

– Người này tên là Trương Lung Tử, chính là gã Trương Lung Tử làm nghề da thuộc vá giày dép trước cửa thành.

Lam Lan bỗng dưng biến thành một người có tật ở lỗ tai :

– Anh nói người này tên gì?

Tiểu Mã nói :

– Tên là Trương Lung Tử.

Lam Lan hỏi :

– Dĩ nhiên y không phải thật sự điếc.

Tiểu Mã nói :

– Y điếc thật.

Lam Lan hỏi :

– Một người điếc, còn nghe được người ta nói chuyện thì thầm ngoài xa hai mươi trượng sao?

Tiểu Mã nói :

– Tôi bảo đảm y nghe từng chữ một.

Lam Lan lại thở ra, nói :

– Xem ra, con người anh không những có tật, còn có vẻ điên nữa.

Tiểu Mã cười cười, cười rất thần bí :

– Nếu cô không tin, sao cô không kêu y lại đây thử?

Trương Lung Tử còn có cái tên là Trương Bì Đại.

Bì đại thông thường làm nghề da thuộc. Ai cần tìm bì đại vá giày, bì đại thông thường lại ngay.

Trương Lung Tử cũng lại rất nhanh.

Lúc y vào cửa, phía sau cửa có sáu người đang núp, tay người nào người
nấy đều có cầm thanh la, đợi y bước vào, sáu người đồng thời cầm côn đập vào thanh la.

Sáu mặt thanh la cùng đánh lên, tiếng động cơ hồ có thể chấn vỡ màn nhĩ của một người bình thường.

Trương Lung Tử ngay cả chớp mắt cũng không.

Y quả thật là một người điếc.

Hoàn toàn điếc rặc.

Đại sảnh rất rộng, rất dài.

Lam Lan ngồi nơi một góc xa xa, cách cửa ra vào ít nhất là hai mươi trượng.

Trương Lung Tử vừa vào đến cửa là đứng lại.

Lam Lan nhìn y hỏi :

– Ngươi làm nghề da thuộc?

Trương Lung Tử lập tức gật đầu.

Lam Lan hỏi :

– Ngươi họ gì? Người ở đâu? Trong nhà còn có ai?

Trương Lung Tử nói :

– Tôi họ Trương. Người Hà Nam, bà vợ đã chết, con gái lấy chồng, hiện giờ chỉ còn một mình tôi.

Lam Lan ngẫn người ra.

Giọng của cô rất nhỏ, vậy mà gã điếc này nghe rõ ràng, từng chữ một.

Tiểu Mã đứng sau cửa hỏi :

– Thế nào?

Lam Lan thở ra, nói :

– Tốt lắm, rất tốt.

Tiểu Mã cười lớn bước ra, nói :

– Lung huynh, mạnh giỏi chứ?

Vừa thấy Tiểu Mã, Trương Lung Tử đã biến sắc mặt, làm như y vừa gặp quỷ không bằng, quay đầu lại chạy ra ngoài.

Y chạy không xong.

Sáu gã đại hán tay cầm thanh la đang đứng chắn trước cửa.

Trương Lung Tử chỉ còn nước nhìn Tiểu Mã thở dài nói :

– Ta không mạnh giỏi. Không mạnh giỏi tý nào.

Tiểu Mã hỏi :

– Tại sao lại không mạnh giỏi?

Trương Lung Tử nói :

– Gặp phải người xui tận mạng như ngươi, sao ta còn khá lên gì được?

Tiểu Mã cười lớn, bước lại ôm lấy vai của y, xem ra bọn họ vốn là bạn cũ, mà lại là bạn thân.

Một kẻ lãng tử như Tiểu Mã, tại sao lại là bạn lâu năm của một người làm nghề da thuộc?

Lai lịch của gã vá giày này, chắc chắn là có chỗ nghi ngờ.

Lam Lan không hề muốn hỏi đến lai lịch của y. Chuyện cô đang nghĩ tới hiện giờ, là làm sao qua được núi, bình an qua được núi.

Núi Lang Sơn.

Cô nhịn không nổi hỏi :

– Tại sao anh không hỏi thử y, có chịu đi theo chúng mình không?

Tiểu Mã nói :

– Nhất định là chịu.

Lam Lan hỏi :

– Sao anh biết?

Tiểu Mã nói :

– Y đã gặp tôi rồi, còn có cách nào khác hơn nữa?

Gương mặt của Trương Lung Tử càng lúc càng khó coi, y hỏi dò :

– Chắc các ngươi không tính bắt ta đi qua núi Lang Sơn đâu phải không?

Tiểu Mã nói :

– Không phảí phía sau còn có ba chữ.

Trương Lung Tử hỏi :

– Ba chữ gì?

Tiểu Mã nói :

– Không phải mới là lạ.

Gương mặt của Trương Lung Tử đã biến thành trắng bệch như tờ giấy trắng, y bỗng nhắm mắt lại, ngồi phệch xuống đất.

Thái độ ấy có nghĩa là, không những y không chịu đi, ngay cả nghe cũng
không thèm nghe, bất kể Tiểu Mã có nói gì, y cũng không thèm nghe.

Lam Lan nhìn nhìn Tiểu Mã. Tiểu Mã cười cười, kéo tay Trương Lung Tử lại, vạch vài cái trong lòng bàn tay y, như đang vẽ bùa.

Cái đạo bùa chú ấy thật là linh nghiệm.

Trương Lung Tử lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Tiểu Mã nói :

– Ngươi nhất định phải đi chuyến này?

Tiểu Mã gật gật đầu.

Gương mặt của Trương Lung Tử xanh một trận, trắng một trận, rốt cuộc y thở ra một hơi nói :

– Được, ta đi, nhưng phải có điều kiện!

Tiểu Mã nói :

– Ngươi nói đi.

Trương Lung Tử nói :

– Ngươi đi kêu lão Bì lại đây, muốn xuống bùn thì mọi người cùng xuống một thể.

Tiểu Mã lập tức sáng mắt lên, như được bảo bối không bằng :

Lam Lan nhịn không nổi lại hỏi :

– Lão Bì là ai?

Tiểu Mã nói :

– Lão Bì cũng là thợ làm da thuộc.

Lam Lan hỏi :

– Y có bản lĩnh gì?

Tiểu Mã nói :

– Không có tý bản lĩnh gì cả.

Lam Lan hỏi :

– Chút đỉnh?

Tiểu Mã nói :

– Một nửa chút cũng không có.

Lam Lan hỏi :

– Y hoàn toàn không có tý bản lĩnh gì?

Tiểu Mã gật gật đầu.

Lam Lan hỏi :

– Người không có bản lĩnh, mời lại làm gì?

Tiểu Mã nói :

– Người chân chính không có lấy một tý bản lĩnh, cô đã thấy ai chưa?

Lam Lan nghĩ một lúc nói :

– Hình như chưa từng thấy qua.

Tiểu Mã nói :

– Bởi vậy hạng người như y mới khó tìm.

Lam Lan không hiểu.

Tiểu Mã nói :

– Hoàn toàn không có tý bản lĩnh, chính là bản lĩnh lớn nhất của y, hạng người đó tìm khắp thiênhạ, cũng tìm không ra được mấy người.

Lam Lan hình như đã hiểu một chút, mà hình như cũng không hiểu lắm.

Trước mặt đàn ông, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được một chuyện gì, cứ như một cộng một là hai, hình như cô cũng không hiểu.

Có điều, nếu cho là cô quả thật không hiểu gì cả, sẽ sai lầm rất tai hại.

Tiểu Mã không phạm vào cái lỗi đó, vì vậy y không giải thích thêm lần thứ hai.

Y đang hỏi Trương Lung Tử :

– Trong phòng bếp của ngươi còn bao nhiêu rượu?

Trương Lung Tử nói :

– Ba bốn cân.

Tiểu Mã thở ra nói :

– Nếu vậy hiện tại y đã đi đâu mất, uống hết ba cân rượu rồi, y sẽ không ngồi lê ngồi lết trong phòng bếp của người ta.

Trương Lung Tử đồng ý. Nhưng Lam Lan lại muốn hỏi :

– Uống xong ba cân rượu, y sẽ đi làm gì nữa?

Tiểu Mã cười khổ nói :

– Trời biết y sẽ đi làm gì? Uống xong rượu, y làm chuyện gì ngay cả thần tiên cũng đoán không ra.

Y nhìn Trương Lung Tử, hy vọng Trương Lung Tử chứng thực lời nói của y.

Nhưng Trương Lung Tử chẳng thèm nghe y nói gì, mắt y đang nhìn ra ngoài cửa, gương mặt lộ vẻ kỳ quái.

Đàn ông thông thường chỉ có những lúc gặp cô gái đẹp mà y động lòng mới lộ vẻ kỳ quái như vậy.

Y đang nhìn Hương Hương.

Hương Hương đang đi ngang qua sân, hối hả bước vào, gương mặt mỹ lệ vì
hứng phấn mà đỏ hồng lên, cô còn chưa vào tới phòng đã lớn tiếng nói :

– Tôi vừa nghe được một tin vui.

Lam Lan đang chờ cô nói tiếp. Trương Lung Tử cũng đang chờ. Gặp phải Hương Hương, hình như y trẻ lại đi hai mươi tuổi.

Chỉ tiếc là Hương Hương chẳng thèm liếc y nửa con mắt, cô lại nói tiếp :

– Hôm nay trong thành có một người bản lĩnh rất cao cường lại, chúng ta
mà mời được người này, chuyện gì cũng giải quyết xong được hết.

Lam Lan hỏi :

– Người bản lĩnh cao cường này là ai?

Hương Hương nói :

– Đặng Định Hầu.

Lam Lan hỏi :

– Thần Quyền Tiểu Gia Cát Đặng Định Hầu?

Hương Hương sáng rực mắt, nói :

– Lúc nãy lão Tôn về lại đây, nói rằng y đang ở Thiên Phúc lâu uống rượu, còn mời rất nhiều người khác uống với y.

Trương Lung Tử rốt cuộc quay đầu lại nhìn Tiểu Mã, Tiểu Mã cũng đang nhìn y.

Hai người hinh như đang muốn cười, mà cười không nổi.

Trương Lung Tử nói :

– Ngươi đi hay là ta đi?

Tiểu Mã nói :

– Ta đi.

Hương Hương giành hỏi :

– Đi kiếm Đặng Định Hầu?

Tiểu Mã nói :

– Đi kiếm Bì hầu tử, một con khỉ mập mặt dày còn hơn là cái tường thành.

Hương Hương không hiểu, nhưng Lam Lan có vẻ hiểu :

– Không lẽ Đặng Định Hầu này lại là lão Bì mạo xưng sao?

Tiểu Mã nói :

– Không phải mới là lạ.

Hương Hương hỏi :

– Đặng Định Hầu là một tay đại hiệp danh vang thiên hạ, ai mà dám mạo xưng y?

Tiểu Mã nói :

– Lão Bì dám. Uống xong ba cân rượu, thiên hạ còn chuyện gì y không dám làm?

Lam Lan nói :

– Nhưng anh mới nói lúc nãy, y chẳng có tý bản lĩnh gì, vậy thì y làm sao làm được như vậy?

Tiểu Mã nói :

– Chính vì chẳng có tý bản lĩnh gì mà chuyện gì cũng làm được. Đấy chính là cái bản lĩnh lớn nhất của y.

Lão Bì không mập lắm, lại càng không giống con khỉ.

Y phục của y đàng hoàng ra dáng một tay anh tài, xem ra còn giống Đặng Định Hầu hơn cả Đặng Định Hầu.

Nhưng lúc y nhìn thấy Tiểu Mã, hình như là con chuột gặp phải con mèo.
Tiểu Mã kêu đi qua hướng đông, y không hề dám qua hướng tây.

Tiểu Mã nói :

– Chúng ta lên núi Lang Sơn!

Y lập tức đồng ý ngay :

– Được, chúng ta lên ngay.

Tiểu Mã nói :

– Ngươi không sợ sao?

Lão Bì vỗ vỗ vào ngực :

– Vì bạn bè, gươm giáo đâm xuyên hông cũng còn không sợ, huống gì là đi lên lên Lang Sơn có một chuyến.

Tiểu Mã bật cười nói :

– Hiện tại cô đã hiểu chưa?

Lam Lan cũng đang cười.

Quả thật cô đã hiểu, người này quả thật đúng là con khỉ mập. Cô chỉ có một chỗ không hiểu :

– Tại sao lúc nãy các anh lại kêu y là lão Bì đại?

Tiểu Mã nói :

– Y vốn là vậy.

Lam Lan nói :

– Nhưng y xem không có vẻ như vậy.

Trương Lung Tử nói :

– Đấy chỉ là vì gã vá giày như y có chỗ khác với gã vá giày như ta.

Lam Lan hỏi :

– Khác nhau chỗ nào?

Trương Lung Tử nói :

– Y là thứ lười.

Lão Bì chẳng thấy giận dữ tý nào, y cười hì hì nói :

– Hai đứa vá giày chúng ta họp lại một chỗ, tuy không bằng Gia Cát Lượng, so với Tào Tháo, cũng còn dư ăn.

Do đó Tiểu Mã bèn đem theo hai tên vá giày, ba cô con gái, bảo vệ một cô liễu yếu đào tơ, một người bệnh đang thoi thóp, bắt đầu một cuộc hành
trình.

Nếu có ai biết bọn họ đang đi lại nơi đó, núi Lang Sơn hung hiểm còn hơn là long đàm hổ huyệt, bất cứ ai cũng sẽ đổ mồ hôi dầm dề dùm cho họ.

Nhưng Tiểu Mã chẳng hề gì cả.

Người bệnh ngồi trong kiệu, kiệu kín mít không để hở gió. Y đến cả người bệnh mặt mũi ra sao cũng còn chưa thấy, đã đi liều mạng cho người ta.

Người khác sẽ cho y là một tên ngu xuẩn, nhưng chính y chẳng thèm để ý tới.

Chỉ cần y cao hứng, chuyện gì y cũng chịu làm, chẳng có chuyện gì nhằm nhò với y cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN