“Mà kể cũng lạ, kẻ như tôi cũng được Ôn thiếu đặt vào mắt, không biết có phải là phúc phần của tôi…hay không?”
Câu nói của Khương Nhã thành công khiến người đàn ông tức giận.
Ôn Thiệu Phong đáy mắt âm trầm hẳn, đôi mắt thâm thúy sắc bén cũng nhăn lại, như lốc xoáy trên biển nuốt trọn lấy ánh mắt nhỏ bé của cô.
Bàn tay thô lỗ luồn hẳn vào trong vạt váy cô mà kéo cao, lộ ra cặp đùi thon mịn.
Ôn Thiệu Phong nheo mắt, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng nói theo đó ảnh hưởng không còn lấy tiết tấu ban đầu, gằn từng chữ một.
“Đừng để tôi biết được cô leo lên giường của ai, bằng không lúc đó tôi không chắc việc gì sẽ xảy ra đâu!”
Từng lời một đe dọa, giọng nói bao hàm đầy sự nguy hiểm.
Khương Nhã nhìn hành động này không quá ngạc nhiên, đôi chân thon dài quắp lấy ngang hông người đàn ông, lại tiếp tục khiêu khích, giọng nói có chút khó hiểu.
“Ôn thiếu có thể làm được gì?’
Câu nói của Khương Nhã không được Ôn Thiệu Phong đặt vào tai.
Bàn tay thô ráp luồn sâu vào, chốc chốc chạm vật cản, một ngón tay liền kéo phăng ra luồn mạnh vào phía trong nơi m3m mại ấm áp mà không đợi cô thích nghi.
Khương Nhã ngay lập tức cong người vì hành động này, giọng nói cùng thanh âm kiều mị theo đó vô thức tuôn ra, từng tiếng rên khẽ khàng vang lên trong thanh âm tĩnh lặng.
Nhiệt độ ẩm ướt nóng bỏng từ cánh môi mỏng của Ôn Thiệu Phong dọc theo nửa bên mặt của Khương Nhã đi dần xuống, đáy mắt sâu thẳm, hương thơm rượu thoang thoảng, càng lúc phía dưới như được bơm thêm máu mà không ngừng căng cứng lên, ngày một mất kiềm chế.
Ôn Thiệu Phong vốn chỉ định sẽ đến đây một chút, nhưng kết quả lại bị người phụ nữ này khiêu khích đến tức giận như vậy.
…
Ba giờ sáng, điện thoại chớp sáng liên tục.
Người phụ nữ bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, Ôn Thiệu Phong đứng dậy mà mặc quần áo vào, không quên dời tầm mắt sang người bên cạnh.
Hàng lông mi Khương Nhã trong vô thức nhíu chặt, gương mặt sạch sẽ đến động lòng.
Nếu so với đám phụ nữ vây quanh, nhan sắc của Khương Nhã không được gọi là đẹp nhất, thậm chí còn thua.
Nhưng mỗi lần đứng trước cô, cả ý thức lẫn cơ thể đều vô thức bị khống chế.
Ôn Thiệu Phong hít một ngụm khí lạnh, xoay người mà rời khỏi hẳn không suy nghĩ.
Tiếng đóng cửa phòng không mấy nhẹ nhàng vang lên trong không gian.
Đôi mắt Khương Nhã chớp chớp mở ra.
Cả thân thể đau nhức.
Đêm qua Ôn Thiệu Phong động tác vô cùng hung hăng, không hề chừa đường lui cho cô.
Mạnh bạo đến không chống đỡ nổi!
Khương Nhã cố ngăn bản thân nhớ lại chuyện đêm qua.
Trước đó đã vui chơi với vài em, vậy mà bây giờ tinh lực lại còn nhiều như vậy.
Vùi người trong chiếc chăn, đâu đó vẫn thoảng lấy hương vị của người đàn ông, cô lại một lần nữa say giấc.
Tám giờ sáng, cửa phòng được mở.
Chị Trân đi vào với giọng điệu hối thúc mang vẻ gấp gáp.
“Chín giờ là chụp ảnh tạo hình cho phim rồi, giờ này…”
Nhưng sau đó, ánh mắt chị Trân dừng lại trước đống đồ vương vãi.
Ặc, rốt cuộc là đêm qua có chuyện gì mà trông khung cảnh có phần ‘mãnh liệt’ thế kia.
Chị Trân chạy thẳng tới vén chăn của Khương Nhã, vài giây sau liền hét lên với vẻ mặt đầy ngạc nhiên pha lẫn kinh hãi.
“Khương Nhã, đừng nói đêm qua là có trộm lẻn vào nhà thực hiện đồi bại với em đó nha.
Em, em có sao không?”
Khương Nhã vò mái đầu mà ngồi dậy, tấm chăn theo đó rớt xuống lộ ra đầy những dấu ấn.
“Đêm qua đích thực là có trộm.”
Chị Trân run rẩy lấy cái điện thoại ra, nhưng khi nghe Khương Nhã nói câu kế tiếp liền đứng hình.
“Tên trộm đó họ Ôn đấy, chị không đụng được đâu.”
Chiếc điện thoại ngừng lại, chị Trân cau mày ngước nhìn một lượt từ đầu đến cuối.
Có nghe lầm không? Họ Ôn đấy.
Đằng sau Khương Nhã, chẳng lẽ có vị kim chủ chống lưng?
Chị Trân bắt đầu xâu chuỗi lại mọi việc, không dưng một miếng bánh ngọt trên trời rơi xuống.
Hơn nữa còn thơm và ngon như vậy.
“Đừng nói với chị, người đàn ông đó là Ôn thiếu.”
Ôn Thiệu Phong quyền lực bao nhiêu ở nơi đây, không ai là không biết cơ chứ.
“Đúng vậy.”
…
Một chiếc xe chuyên dụng chở cả hai người đến studio để chụp hình.
Trên gương mặt chị Trân lúc này vẫn nhăn nhó, dường như không tin được vào những điều Khương Nhã nói.
Nơi đây có hẳn một dàn nhân viên chuyên dụng phụ trách, vừa bắt đầu vào việc trang điểm chị Trân đã vội chạy lại mà ngăn cản.
“Để tôi trang điểm.”
Đám nhân viên thấy vậy cũng không nghĩ gì nhiều mà đi ra chuẩn bị việc khác.
Chị Trân nhìn vào cả người Khương Nhã đầy những dấu ấn đo đỏ, lúc trang điểm còn không ngừng ấn ấn, giọng nói có chút nhắc nhở mà lo lắng
“Vị kim chủ đó…có thể đưa em lên cao, nhưng cũng có thể đẩy em xuống vực thẳm.”
“Em biết chứ.”
Biết thì có thể làm được gì, thấp cổ bé họng mãi mãi chỉ là thấp cổ bé họng.
Còn không mượn tay Ôn Thiệu Phong leo lên thì cô ngủ không công sao?
Cứ đáp ứng Ôn Thiệu Phong trước, còn lại muốn làm gì là việc của anh ta..