Tống San San được đẩy tới, gương mặt trắng mịn ửng hồng, rất hiểu chuyện vội đi tới đứng gần Ôn Thiệu Phong, bàn tay không nhân nhượng coi Khương Nhã như không khí mà đẩy ra một cách không ngần ngại, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy.
“Chào Ôn tiên sinh, em là Tống San San.”
Khương Nhã bị đẩy ra thoáng có chút ngạc nhiên nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Cô đẩy mắt sang nhìn lại thấy Tống San San đang ôm chặt lấy cánh tay của Ôn Thiệu Phong.
Lão Tống thấy vậy liền hài lòng mà lên tiếng.
“Ôn tổng ngài xem, con gái của tôi rất quý mến ngài.
Còn cô gái này…” Ánh mắt lão đẩy qua Khương Nhã mà hơi nhếch mép: “Cứ theo quy trình, tôi lấy cô gái này nhé.”
Lão Tống biết được rằng xung quanh Ôn Thiệu Phong bao nhiêu người phụ nữ, chẳng qua chỉ là lấy một người, hơn nữa Tống San San con gái lão đang trong độ xuân sắc, chắc chắn sử dụng sẽ thoải mái hơn người phụ nữ này nhiều.
Khương Nhã khẽ nhíu mày.
Vốn cứ tưởng hôm nay Ôn Thiệu Phong dẫn cô đến đây là để tham gia buổi đấu giá, xem ra là muốn cô phục vụ lão già này.
Bản thân ôm lấy một mỹ nữ còn cần gì lấy một kẻ đã qua sử dụng như cô.
“Xem ra đêm nay Ôn thiếu dẫn tôi tới đây là có mục đích như thế này.
Nếu như tôi phục vụ ngài ấy tốt, cũng hy vọng Ôn thiếu cho tôi một vài dự án tốt!”
Càng nói về sau, thanh điệu của cô càng cao hẳn mang hàm ý giễu cợt, bàn tay cũng bất giác siết chặt.
Trong mắt Ôn Thiệu Phong, cô chẳng qua cũng chỉ là món đồ không hơn không kém.
Lão Tống đứng bên cạnh vội kéo tay Khương Nhã lại, khóe miệng không ngừng li3m, giọng nói mang vẻ đê tiện thấy rõ.
Đương nhiên lão vô cùng thích những người biết điều như thế này.
“Không cần phiền đến Ôn thiếu, chỉ cần phục vụ tôi ‘tốt’ thì cái gì cô cũng sẽ có.”
Cứ như thế bóng hai người dần khuất.
Tống San San thấy vậy vội nắm tay áo Ôn Thiệu Phong, nhưng vừa mới ngước lên nhìn thì bàn tay đã run rẩy mà bỏ ra.
“Ôn tiên sinh…”
Ôn Thiệu Phong nhíu mày, sắc mặt đanh lại, nét mặt đượm một màu u ám.
Không khó để người xung quanh cảm nhận rõ nộ khí.
Tống San San suy nghĩ một hồi lâu, chẳng lẽ là do nữ nhân ban nãy.
Ôn Thiệu Phong vừa xoay người rời đi, Tống San San vội kéo váy mà đi theo.
…
“Đây là rượu Tequila Ley 925, một trong những loại rượu tương đối đắt tiền.”
Bàn tay lão Tống vừa lắc lắc ly rượu đưa tới, đứng ở góc khuất, càng tiện hơn cho việc bỏ thuốc vào.
Tốt nhất là nên k1ch thích thì khi sử dụng mới có hứng thú.
Căn phòng hạng sang chỉ có duy nhất hai người, khắp cả căn phòng thắp đầy nến hương, vị thoang thoảng rất thoải mái.
Khương Nhã nhìn ly rượu được đưa tới, ánh mắt không ngạc nhiên gì khi thấy những hành động mờ ám như vậy.
Lão già này cũng đâu phải hạng vừa gì.
Cô nắm lấy ly rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những giọt rượu sóng sánh bên trong.
Đối với Khương Nhã, nhưng việc này đã không còn lạ gì nữa.
Lão Tống vừa hớp một ngụm rượu, bàn tay đã liên tục đẩy rượu tới, giọng vô cùng hối thúc.
“Nào, mau uống đi.
Đừng để ta phải đợi lâu chứ.”
Khương Nhã nở nụ cười đến diễm lệ.
“Tôi làm sao có thể để ngài đợi lâu được.”
Câu nói vừa dứt, vài giây sau cửa phòng đã bị gõ, lão Tống mặt mày cau có đi ra mà mở cửa, ánh mắt không vui khi nhìn thấy người phục vụ, giọng gằn lên không nể nang.
“Có việc gì?”
Người phục vụ mấp máy môi, đáy mắt khẽ nhìn sang người con gái đang ngồi trên ghế mà thăm dò.
“Tôi theo lời Ôn tổng đến, nếu người phụ nữ này không làm ngài hài lòng thì có thể đổi người khác.”
Trong lời nói đương nhiên có ngụ ý, nhưng bây giờ lão Tống căn bản đang rất thoải mái, làm sao có thể đổi được.
Hơn nữa người phụ nữ này trông qua rất là mát tay.
“Ta rất hài lòng, không cần phiền ngươi.”
Cánh cửa đóng rầm lại, lúc vừa quay sang đã thấy ly rượu được cạn sạch.
Gương mặt lão nhanh chóng biến sắc, thú tính bộc lộ trong giây lát.
Vừa mới bổ nhào tới Khương Nhã đã ngồi khoanh chân lại, bắp chân trắng nõn cũng vì thế được kéo cao lộ ra một mảng, bàn tay đưa ra chặn lão lại, giọng nói mềm mỏng.
“Tống tổng không cần gấp như thế chứ, ngài hãy uống hết ly rượu này đã, tôi đã đặc biệt rót riêng cho ngài đấy.”
Lão Tống vừa bị chặn đã cau lại, bàn tay vớ ly rượu mà đổ thẳng vào miệng.
Vì uống nhanh nên hơn nửa ly đã bị tràn ra ngoài, lúc này gương mặt già nua đã tràn đầy d@m d*c thấy rõ.
“Giờ thì em mau phục vụ tôi nào.”
Lão vừa mới bổ nhào thì Khương Nhã đã đứng thẳng dậy, cứ như thế mà lão ngã thẳng xuống ghế, gương mặt đập vào thành ghế một cách đau đớn.
Khương Nhã nhìn lão già đang té mà nhanh chóng xoay người rời đi, thế nhưng chưa đi được bao lâu bàn tay mập mạp đã ôm lấy cô mà kéo xuống ghế, hơi thở đầy hương rượu của lão cứ thế phả thẳng vào vành tai cô.
“Chạy cái gì, em còn chưa phục vụ tôi đâu!”.