Ôn Thiệu Phong nhìn tấm lưng Khương Nhã trông như vậy lồng ngực anh nhói lên, hộp thuốc vừa mới cất lại phải lấy ra lại.
Bàn tay kéo Khương Nhã lại gần mà xoay người, Khương Nhã đang nằm trông như vậy liền vung tay.
Thế nhưng chưa kịp làm gì Ôn Thiệu Phong đã một tay giữ chặt, lạnh giọng nói, ngữ điệu có chút lạc giọng.
“Im lặng.”
Ôn Thiệu Phong đưa tay chạm nhẹ vào tấm lưng đang sưng vù, Khương Nhã ngay lập tức cong người nhỏ giọng rên rỉ.
Giờ phút này Khương Nhã mới nhớ ra vết thương sau lưng, cảm giác đau nhức bao trùm lên, tấm lưng mảnh khảnh nhẹ run lên từng hồi.
Điệu bộ của Khương Nhã giờ đây khiến da mặt Ôn Thiệu Phong dãn ra, bàn tay từ chạm thành xoa nhẹ, đau như vậy mà Khương Nhã lại còn không quan tâm, nếu thật sự không để ý, quả thật Ôn Thiệu Phong cũng không nhìn ra.
Cầm lấy một tuýp thuốc mà bôi lên, động tác ôn nhu hết mức, Khương Nhã ngoài việc nhăn nhó biểu tình cơn đau, một chữ đau cũng không buông ra khỏi miệng, cô không muốn để bản thân quá yếu đuối, nhất là khi trước mặt người đàn ông này.
Vừa bôi thuốc xong, Ôn Thiệu Phong lẳng lặng kéo tấm chăn cao lên khỏi người, bản thân cũng chui vào chăn mà ôm chặt lấy Khương Nhã không buông ra.
Vùi mặt vào mái tóc dài của Khương Nhã, hương thơm sữa tắm hay dùng của cô lan ra, Ôn Thiệu Phong không nhịn được cắn một cái.
Khương Nhã nghiến răng, đầu cô là đồ ăn sao?
Bàn tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ gọn, Ôn Thiệu Phong lại lần nữa cất giọng ra lệnh.
“Ngày mai en không cần quay phim.”
Mặc dù ban nãy đã nói, nhưng Ôn Thiệu Phong lại có thể dám chắc Khương Nhã không đặt lời nói của bản thân vào tai.
Huống hồ Khương Nhã đã bao lần qua mặt anh như vậy mà.
Khương Nhã nghe lời này có chút ấm áp, hiện giờ bị thương như vậy, cô cũng chẳng có chút muốn đi.
Sáng hôm sau
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi, soi từng tia vào phía trong căn phòng thông qua tấm rèm, thân thể vừa động đậy liền chạm phải Ôn Thiệu Phong bên cạnh.
Điều khiến Khương Nhã có chút kinh ngạc là hiện tại Ôn Thiệu Phong vẫn còn ngủ.
Thường thì sau những đêm triền miên, trước khi Khương Nhã tỉnh lại, Ôn Thiệu Phong luôn rời đi.
Cho dù là ở lại một chút cũng chưa từng.
Vậy mà bây giờ lại nằm cạnh cô, còn đang say giấc nữa.
Ngón tay thon dài chạm nhẹ lên gương mặt, các đường nét vẫn rất sắc sảo, vẫn là cái dáng vẻ yêu nghiệt đấy.
Khương Nhã chỉ thầm than thở, ông trời rõ đang rất ưu ái cho Ôn Thiệu Phong.
Vừa lật tấm chăn bước xuống giường, cả người Khương Nhã không hề có chút tấc vải.
Đêm qua từ lúc trên xe, Ôn Thiệu Phong đã gần như cởi hết đồ trên người cô ra.
Nhưng mà đêm qua lúc chìm vào giấc ngủ, Ôn Thiệu Phong hoàn toàn có mặc đồ, vậy mà bây giờ cũng đang trong bộ dạng không một tấc vải, nửa thân trên cường tráng lộ ra rõ rệt.
Lười biếng vươn vai, tấm lưng giờ đây cũng không có chút đau nhức nào, Khương Nhã lựa ra một bộ đồ rồi bước ra ngoài.
Tuy nói là khách sạn thuê cho các diễn viên, nhưng lại phân tầng rất nhiều, có vài người lại trở về hẳn nhà nghỉ ngơi chứ không ở đây.
Khương Nhã đi chưa bao lâu Ôn Thiệu Phong đã tỉnh dậy, bàn tay theo quán tính chạm vào chỗ bên cạnh nhưng lại chẳng còn có ai.
Vừa nghĩ đến đó Ôn Thiệu Phong đã bật dậy, bàn tay đưa tay sờ mái tóc, người phụ nữ này đã đi đâu rồi chứ.
Bình thường khi tỉnh dậy, Ôn Thiệu Phong luôn nhìn thấy gương mặt Khương Nhã kề cạnh, vậy mà giờ đây lại dám rời khỏi giường trước anh.
Đợi đến lúc mặc đồ xong thì ngoài cửa đã vang tiếng đóng lại, vừa ngó ra thì thấy Khương Nhã trên tay cầm một phần bánh vẫn còn đang nóng hổi.
Khương Nhã ngồi xuống chiếc bàn gần đó, vừa cầm lấy ăn Ôn Thiệu Phong đã giật lại, thái độ cầm miếng bánh có chút nặng nề, phỏng chừng là đang chán ghét cái thứ món ăn rẻ tiền này.
Khương Nhã giật lấy, vừa cắn lấy một miếng mà đáp lời.
“Ngài không thích thì đừng nhìn, là tôi ăn chứ không phải ngài.”
Trong khoảng thời gian lúc rời thành phố, lúc đầu không hề có đồng tiền nào, thậm chí có bữa nhịn đói rất lâu.
Đối với Khương Nhã, mấy món như này đã rất là ngon.
Nhưng đối với những người như Ôn Thiệu Phong, món nay lại chẳng là gì cả.
Ôn Thiệu Phong nhìn miếng bánh Khương Nhã cầm trên tay, trên bàn cũng chỉ có duy nhất một miếng mà không hơn.
Tuy có không thích những loại thức ăn rẻ tiền như vậy, nhưng việc Khương Nhã chỉ mua một phần cũng đủ làm Ôn Thiệu Phong bực bội.
Bàn tay giật lấy miếng bánh trên tay Khương Nhã mà cắn gần một nửa miếng, Khương Nhã nhìn hành động này nhất thời nổi đóa mà nghiến răng.
Người này rõ ràng có bệnh!
Ban nãy khi đi ra ngoài, Khương Nhã còn trông thấy trợ lý Quyết đứng canh xe ở dưới, người đàn ông này rất bận rộn, vậy mà còn ở đây làm mấy trò này cũng cô.
Khương Nhã nói vọng ra bên ngoài, khi cô vừa đi lên căn phòng của mình, người trợ lý riêng của Ôn Thiệu Phong cũng theo cô mà đi lên.
“Cậu Quyết, ông chủ cậu bảo cậu vào đây cùng ăn sáng này.”
Ôn Thiệu Phong khó chịu nhai miếng bánh trong miệng, ánh mắt mang đầy sự tức giận mà nhìn cô.
Trợ lý Quyết đứng bên ngoài, vừa nghe tên bản thân mà đã nhanh chân nhanh tay bước vào.
“Ông chủ!”.