Quyến Rũ Mị Hoặc
Chương 10: Ác mộng đã xuất hiện (2)
Ba người Lãnh Như Tuyết cùng nhau ngồi lên xe đi tới câu lạc bộ Hoàng Gia. Jun cùng Lãnh Như Tuyết ngồi ghế phía sau, để lại Hạo Minh Kỳ mặt tối sầm u ám ngồi ghế phó lái, hai mắt trừng trừng nhất cử nhất động đằng sau.
“Rin, cậu không biết trên đường về đây tớ đã gặp bao nhiêu vụ ám sát đâu! Quả thực là rất mệt mỏi!” Jun than thở sau đó tựa như mệt mỏi gối đầu lên đùi cô nằm xuống trước ánh mắt lạnh băng như muốn giết người của Hạo Minh Kỳ.
Lãnh Như Tuyết cúi đầu, giọng nói lạnh lùng nghe ra trong đó có sự tức giận không nhẹ, “Là ai dám ám sát cậu? Cậu không bị thương chỗ nào chứ?”
Jun phá lên cười khinh miệt, “Dĩ nhiên tớ không bị sao rồi, hừ hừ, cũng phải xem tớ là ai?”
“Đúng vậy, Jun rất giỏi! Nếu để tớ tìm ra những kẻ kia, tớ sẽ không để họ yên!” Lãnh Như Tuyết khích lệ Jun, chỉ là trong thâm tâm đang không ngừng muốn lôi tổ tông những kẻ kia ra mà chửi.
Bỗng dưng, Jun như tới điều gì, khuôn mặt cà lơ phất phơ lập tức chuyển sang sự lo lắng nghiêm túc khiến Hạo Minh Kỳ vốn tức giận cũng trở mên mơ hồ, “Rin, hôm nay là ngày 15 đúng không? Vậy…”
Hai mắt Lãnh Như Tuyết hơi co rút rồi nhanh chóng lấy lại bình thường, cô cất giọng nhàn nhạt vốn có, “Tớ đã có cách khắc chế rồi…” Chỉ là không biết lần này có được hay không. Lãnh Như Tuyết hơi thất thần. Khuôn mặt như chứa đựng chút đau thương mà không ai có thể phát hiện ra.
Jun vỗ vỗ lên bàn tay của cô, nhẹ giọng an ủi, “Không sao, tớ sẽ ở bên cậu! Phải đến tìm tớ khi cô đơn nghe chưa?”
Tuy cô thích Rin, nhưng Rin lại chỉ xem cô như một người bạn thân duy nhất. Jun mỉm cười hơi chua chát, cũng không sao, làm bạn vẫn tốt hơn là không danh phận, thậm chí còn thân thiết hơn so với mấy người đàn ông kia, biết đâu sau này cô lại tìm được một nửa khác của đời mình thì sao?
Hạo Minh Kỳ tuy không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng anh chắc chắn nó có liên quan đến bảo bối. Hơn nữa tầng ưu thương nhàn nhạt khi nãy không thể là giả được. Đôi mắt xanh trầm xuống lóe lên tia sáng lạnh đầy nguy hiểm. Không ai có thể làm hại bảo bối, người mà anh đã nhận định là người phụ nữ suốt đời của mình thì dù anh có chết cũng không thể để cô ấy bị một vết thương nào! Xem ra anh phải tìm hiểu kĩ chuyện bí ẩn này. Ngày 15… hình như từ lúc đó…
Ở một căn phòng tối, ánh sáng bị che khuất hoàn toàn không thể lọt vào, không khí âm u làm người khác sợ hãi. Nhìn thật kĩ mới phát hiện có một bóng người mơ hồ ngồi trên ghế, người đó như hòa cùng bóng tối. Hơi thở lạnh lùng cao ngạo của đế vương lại tựa như tu la địa ngục khiến người ta ngợp thở, run sợ. Ánh mắt sắc bén lãnh khốc tà mị đăm chiêu nhìn thẳng về phía trước, không thể đoán ra người đó đang nghĩ gì. Thâm tàng bất lộ, nguy hiểm vạn phần. Không gian im ắng bỗng vang lên tiếng cười trầm thấp, theo sau đó là giọng đàn ông lạnh lẽo mà thâm trầm:
“Vẫn chưa đến lúc đó sao? Không thể không cần a…”
Lãnh Như Tuyết cùng Jun và Hạo Minh Kỳ bước vào CLB Hoàng gia, đi thẳng tới phòng VIP Câu lạc bộ Hoàng Gia là nơi dành cho giới thượng lưu tới. Không chỉ có nhà hàng cao cấp, mà có cả khu thể thao, khách sạn, phòng bao, tất cả đều có, chất lượng lại tốt vô cùng. Nhất là đối với hội viên VIP, ưu đãi càng tận tình hơn. Lãnh Như Tuyết cũng góp một phần không nhỏ vào dự án này, cô dĩ nhiên có trong tay thẻ hội viên VIP cùng phòng bao riêng.
Lãnh Như Tuyết bị Jun lôi kéo đi trước, Hạo Minh Kỳ u ám theo sát hai người, cũng không ngờ đi nửa đường lại gặp người quen — Mộ Đông Phong.
“A, Như Tuyết?! Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp em ở đây!” Mộ Đông Phong một thân âu phục gọn gàng tuấn tú đi tới, trên khuôn mặt hé ra nụ cười vui vẻ, trong mắt là ngạc nhiên không hết. Anh vừa kí hợp đồng với một đối tác quan trọng, không ngờ vừa ra khỏi đã gặp Lãnh Như Tuyết.
Lãnh Như Tuyết hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười xinh đẹp ưu nhã đáp lại, “Mộ tổng, thật trùng hợp!”
Mộ Đông Phong nhìn tới Jun, lại nhìn sang Hạo Minh Kỳ, hỏi, “Hai vị đây là…”
“Đây là Hạo Minh Kỳ, anh có gặp qua lúc sáng rồi, còn đây là Lỗ Khắc Tiệp có thể gọi là Jun, họ đều là bạn của tôi!” Lãnh Như Tuyết chỉ vào từng người giới thiệu, sau đó lại nói với hai người kia, “Đây là Mộ tổng, Mộ Đông Phong, tổng giám đốc Đế Thiên!”
Nghe Lãnh Như Tuyết giới thiệu xong, ba người kia liền đưa mắt dò xét nhau, ngoài mặt tươi cười nhã nhặn lịch sự hỏi thăm nhưng không khí lại nồng nặc mùi thuốc súng. Lãnh Như Tuyết mời luôn cả Mộ Đông Phong cùng ăn tối, xem như là hữu lễ lúc sáng. Một bữa cơm kì dị cứ thế trôi qua.
Lãnh Như Tuyết được Jun dìu vào nhà, người giúp việc đã lui về phòng. Chỉ còn cô và Jun ở lại. Hạo Minh Kỳ cùng Mộ Đông Phong đều bị cô từ chối đưa về.
“Rin, cậu có sao không? Đã phát tác rồi?” Jun ngồi bên cạnh cô, ánh mắt lo lắng nhìn cơ thể cô rịn ra mồ hôi càng ngày càng nhiều. Hình như đã phát tác từ khi đang ở Hoàng Gia. Cô vẫn chịu đựng đến giờ sao? Rin… tớ đau lòng..
Lãnh Như Tuyết bị sức nóng kinh người hành hạ, tim đập thình thịch mạnh mẽ, cơ thể như muốn nổ tung, cảm giác như bị kim châm khắp người, ngứa ngáy khó chịu. Lí trí dường như đang mất đi… dục vọng vụt một cái tăng cao. Lại đến rồi, xem ra cô không thể tự chịu được, nên dùng cách kia.
Lãnh Như Tuyết khó khăn nói, “Jun… điện thoại…”
++++++++++ Ta là tuyến phân cách NP ++++++++++
Trên giường lớn màu đen, bốn cỗ thân thể dây dưa khít chặt. Không gian vang lên tiếng mút mát, tiếng thân thể va chạm mãnh liệt, cùng tiếng thở dốc hòa với tiếng rên rỉ kiều mị.
“Ưm… nhanh.. nhanh lên… a.. mạnh nữa… ân..” Lãnh Như Tuyết điên cuồng đong đưa eo nhỏ theo tiết tấu cuồng dã của Lôi. hoa huy*t nhỏ nuốt trọn nhục bổng khổng lồ căng cứng không ngừng xỏ xuyên. Tần suất đâm vào rút ra nhanh đến kinh người, mạnh mẽ như muốn chọc rách hoa kính thủy nộn non mềm. Ái dịch hỗn loạn chảy tung tóe khắp phần dưới. Bầu ngực no đủ bị Hạo Minh Kỳ chiếm cứ, một bên dùng xoa nắn thành nhiều hình dạng, bên kia anh dùng miệng bú mút, nước bọt dính lên nụ hoa lóng lánh dâm mĩ tuyệt đẹp. Tay kia cầm tay côn th*t đã dựng đứng hùng vĩ không ngừng lên xuống, tiếng rên trầm thấp phát ra trong cổ họng.
Mặc Ngôn cũng không chịu yếu thế, gắt gao ôm lấy cô, miệng đối miệng hôn nồng nhiệt, nuốt hết tiếng rên rỉ của cô vào trong. Lưỡi linh hoạt như rắn cuốn lấy lưỡi của cô mút hết mật ngọt. Khi rời đi còn mang theo sợi chỉ bạc ái muội. Cảnh tượng dâm mĩ kích thích khiến người nhìn đỏ mặt tía tai.
Lãnh Như Tuyết cong người uốn éo, không được… cơ thể vẫn vô cùng khó chịu… cô muốn bùng nổ, nhanh hơn, mạnh hơn… muốn thật nhiều để xoa dịu sự đau đớn dã man kia. Lãnh Như Tuyết phiên người, hai tay chống lên giường, miệng huyệt căng ra hết cỡ bị côn th*t như thanh sắt nóng bỏng đâm vào rút ra kịch liệt. Cô cất giọng rên rỉ mê hoặc khiến ba người đàn ông càng thêm điên cuồng:
“Ân… ư.. đến.. Kỳ… đằng sau… ngô.. Lôi mạnh hơn… mạnh hơn.. a.. a.. chưa đủ…”
“Tiểu yêu tinh…. hưm.. em thật tuyệt… ” Lôi ôm eo cô không ngừng chạy nước rút, nhục bổng kịch liệt ra vào âm huyệt đãm nước.
Hạo Minh Kỳ nâng mông cô lên cao, nhìn miệng huyệt phun ra nuốt vào côn th*t của Lôi, dục vọng bành trướng càng thêm khổng lồ. Anh đưa tay lấy mật dịch trơn trượt bôi vào miệng cúc hoa đưa đỉnh cự long từ từ đâm chen vào sâu hơn. Cảm giác thít chặt đến nghẹt thở co bóp lấy nhục bổng to dài khiến anh lập tức muốn bắn ra. Nghe được tiếng rên rỉ cổ vũ của Lãnh Như Tuyết, cự long khổng lồ liền ra vào nhanh chóng, mỗi cú thúc đều kịch liệt như đòi mạng. Cúc huyệt bị anh nông ra, cách một tầng mỏng là côn th*t của Lôi chọc tới bên trong âm đ*o. Cảm giác sung sướng mất lí trí khiến đau đớn của Lãnh Như Tuyết hơi thoái lui. hoa huy*t cùng cúc huyệt nhỏ cùng lúc bị xâm chiếm mãnh liệt điên cuồng. Cả người cô xóc nảy theo tiết tấu hoan ái.
Lãnh Như Tuyết vừa đung đưa kết hợp với Hạo Minh Kỳ và Lôi, vừa đưa lưỡi liếm đỉnh căn nhục bổng cương cứng nóng bỏng của Mặc Ngôn khiến anh rên rỉ thư sướng. Đỉnh tròn rỉ ra một ít tinh dịch, Lãnh Như Tuyết mút lấy nuốt xuống, vị tanh mặn tràn khắp khoang miệng.
“Ưm… bảo bối.. nuốt nó vào miệng… giúp anh..” Mặc Ngôn khàn khàn ra lệnh. Đặt phân thân to dài gân guốc sưng tím vào miệng cô rồi đâm vào. côn th*t cứng rắn chọc xuống tận cuống họng, sau đó lại rút ra đâm vào, nhanh, mạnh đến kinh người.
Lãnh Như Tuyết cong người đón lấy dục vọng như bão lũ của ba người đàn ông. Đau đớn vốn đã thoái lui bỗng chốc trở lại khiến cô đau đớn hơn. Cô điên cuồng nhận lấy nhục bổng to lớn đâm chọc, ba lỗ miệng nhỏ đều bị đâm tới sưng đỏ, hoa huy*t non mịn căng ra như muốn rách vì bị ép buộc nuốt vào nhục bổng vĩ đại với tần suất cuồng dã, cúc huyệt nhỏ bị Hạo Minh Kỳ xỏ xuyên kịch liệt dường như đã chảy máu. Nhưng nó không làm giảm đi đau đớn vì thứ thuốc độc kia. Cô cần có người đó, người đó mới là thuốc giải.
Ba người đàn ông bị cô quyến rũ kích thích dục vọng ghê người, mặc dù vậy nhưng họ vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra cô khác thường. Nhanh chóng chạy nước rút, bốn người cùng lên đến cao trào khoái cảm. Đầu cự long cùng lúc phun ra tinh dịch trắng đục. Lôi gầm lên rót đầy dịch thể vào sâu trong cổ tử cung. Hạo Minh Kỳ cũng phóng thích tinh hoa ấm nóng vào cúc huyệt, ái dịch hòa quyện, mùi vị hoan ái nồng nặc kịch liệt bay khắp không gian. Lãnh Như Tuyết hé miệng, tiếng rên rỉ bật thốt ra. Tinh dịch của Mặc Ngôn còn sót lại trong miệng hơi tràn ra. Cảnh tượng dâm mĩ mê loạn.
Mặc Ngôn cùng Hạo Minh Kỳ nằm xuống giường thở dốc, Lãnh Như Tuyết nằm trên người Lôi, đau đớn khiến cô co rụt lại phát ra âm thanh mơ hồ, “Đau… đau.. quá…”
Mặc Ngôn nhìn Lôi lại nhìn tới Hạo Minh Kì, khuôn mặt mấy người đều có vẻ không tự nhiên. Có lẽ bọn họ đã làm đau cô, mặc dù 4P chơi rất kích thích nhưng nếu như vậy chỉ sợ cô không chịu nổi. Lúc cô gọi điện cho bọn họ đến, bọn họ đã rất vui vẻ, chỉ là ai ngờ người tới không chỉ có một mình bản thân. Sau đó cô chủ động mời mọc, nếu không động tình thì kẻ đó không phải đàn ông. Bọn họ ít nhất cũng đã làm ba lần.
Ba người đàn ông trầm mặc, mỗi người đều có nỗi lòng riêng. Nhưng ngay lập tức bọn họ đã nhận ra, cô đau đoán vì cái khác chứ không phải vì bị bọn họ làm mệt.
Lôi nhanh chóng đặt cô nằm xuống giường, “Tuyết, em không sao chứ?”
“Bảo bối, em làm sao vậy?” Hạo Minh Kỳ cùng Mặc Ngôn đứng bên cạnh lo lắng hỏi. Đều tại bọn họ, không để ý tới cô.
Lãnh Như Tuyết cắn môi, cơ thể co gập lại, đau đớn khó chịu ập tới. Rốt cuộc là cách làm tình nhiều người này vẫn không thể khiến cô hết đau. Nó chỉ thóai lui trong chốc lát rồi lại kéo tới. Đau quá… đau quá, còn đau hơn cả khi bị trúng đạn lúc 10 tuổi. Những đau đớn khi cô tham gia khóa huấn luyện Tử Thần cũng không đau bằng cái này. Cô muốn đi tìm thuốc giải. Lãnh Như Tuyết nghĩ tới đó lập tức dùng hết sức đứng dậy, bỏ mặc ba người kia men ra mở cửa.
Đúng lúc này, cửa cũng được mở ra. Một dáng người đàn ông bước vào, đưa tay ôm ngang lấy cô bế lên, môi câu lên nụ cười, “Em sẽ cần anh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!