Quyến Rũ Sư Phụ
Chương 11: Ám sát
Đông Thành, lúc này đã là trưa ngày hôm sau, đoàn xe hộ tống A Mộng đến Chu gia đã xuất phát được mấy canh giờ. Nói là đoàn xe, thực chất chỉ có ba người, A Mộng ngồi trong xe, một phu xe già đánh ngựa, Thương Tiêu thì cưỡi con hắc mã đi bên cạnh.
Nguyên lai, đêm hôm qua A Mộng muốn cùng Thương Tiêu cưỡi ngựa đến Chu gia nhưng kế mẫu của nàng kịch liệt phản đối. Bà cho rằng nàng là đại tiểu thư khuê các, không thể nào lại dõng dạc phóng ngựa ngoài đường lớn, làm như vậy sẽ bị người ta đánh giá nhân phẩm. Quan điểm này của kế mẫu nàng được tất cả mọi người đồng tình, cuối cùng A Mộng chỉ có thể nghe theo. Bất quá, nàng vẫn kì kèo chuyện mang theo quá nhiều bảo tiêu, giảm tới giảm lui, rốt cuộc chỉ còn ba người bọn họ.
A Mộng trong lòng vô cùng đắc ý, nàng còn dự định trên đường đến Tây Thành sẽ cho xe phu rời đi, bản thân sẽ cùng Thương Tiêu rong rủi trên lưng ngựa, số ngày dư ra theo tính toán so với đi xe ngựa sẽ dùng du sơn ngoạn thủy, khi nào đến Tây Thành nàng lại thuê một chiếc xe ngựa khác để đến Chu gia cho hợp lệ là xong.
Nghĩ đến chuyện ngày, A Mộng có phần mong chờ, ngồi mãi trong xe đợi cho xe đi xa Đông Thành mà lòng nôn nóng không nhịn được.
Nói đoạn A Mộng vén rèm cửa sổ xe, nhìn thấy Thương Tiêu đang lẵng lặng cưỡi ngựa đi bên cạnh, nàng định gọi, nhưng vừa thấy hắn nhìn qua liền giận dỗi kéo rèm xuống.
Thương Tiêu nghe “phạch” một tiếng định bụng nói, cuối cùng cũng không thèm mở miệng.
Nguyên lai, chiều hôm qua ở mé rừng, Mai Tú Anh bị Tiếu Diện hạ dược, hắn bất đắc dĩ dùng nội lực giúp Mai Tú Anh ép mê dược ra, thoát khỏi trạng thái mê loạn kia. Đúng thời khắc quan trọng thì A Mộng hì hục chạy đến, nàng thấy hắn đang ngồi phía sau Mai Tú Anh, mà lúc này Mai Tú Anh áo quần xộc xệch, gương mặt phiến hồng không ngừng gọi tên Thương Tiêu.
A Mộng thấy vậy liền đùng đùng nổi giận.
Chuyện này nói đến cùng cũng không có gì to tác, theo Thương Tiêu là vậy nhưng A Mộng cố nhiên không nghe hắn giải thích, tùy thời phớt lờ hắn từ hôm qua đến giờ. Thương Tiêu nghĩ mãi, cũng mấy lần định bụng giải thích mấy câu cho nàng bớt giận, có điều, cứ thấy gương mặt kia của nàng, một mặt hắn thấy tức cười nên để vậy xem, mặt khác lại cảm thấy mình là sư phụ nàng, chưa gì đã nỉ non một chuyện nhỏ xíu thế kia, như vậy chẳng phải là bị nàng ức hiếp hay sao, quá mất mặt.
Cuối cùng Thương Tiêu không giải thích, ngược lại đợi nàng cầu hắn, hắn muốn xem nàng có thể phớt lờ hắn được bao lâu, hắn thật sự không tin cái miệng giảo hoạt của nàng có thể thi im lặng cùng hắn.
A Mộng lúc này đúng như Thương Tiêu dự đoán, thường ngày nàng rất linh động, vui vẻ, hay nói hay cười, giờ thi im lặng với Thương Tiêu, trong lòng vô cùng bức rứt. Nàng càng hận Thương Tiêu không mở lời trước, chỉ cần hắn hạ mình một chút thì nàng liền tha thứ, dù gì nàng cũng đâu có ngốc mà không biết hắn với nữ nhân kia chẳng có liên quan gì, chủ yếu là nàng muốn làm nũng hắn một chút thôi.
“Sư phụ, người được lắm, người giỏi lắm, biết ta không nhịn được…..ta cắn, ta cắn chết người..”.
A Mộng sắp không nhịn được nữa, nàng bực tức cầm cái khăn tay cắn cắn, cắn muốn nát rồi.
Đợi thêm một lúc lâu nữa, vẫn không thấy Thương Tiêu lên tiếng, A Mộng he hé vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra vẫn thấy Thương Tiêu tỉnh bơ đi bên cạnh, nàng giận càng thêm giận, chân đá vào gầm xe, mấy tiếng động vang lên làm Thương Tiêu quay mặt lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là chờ đợi đối phương lên tiếng trước, không ai chịu hạ mình.
Chưa kể, giữa lúc này Thương Tiêu còn nhếch miệng cười nàng, tựa như đang nhìn một nữ hài tử đáng yêu, đang phụng phịu gương mặt giận dỗi.
“Sư phụ, ta với người tuyệt giao a”.
A Mộng đóng rèm cửa sổ, kèm theo một câu như thế.
“Hả, tuyệt giao?”.
Thương Tiêu ngơ ngác chốc lát, sau đó bật cười ha ha, lão giả đang đánh xe ngựa nghe được cũng lắc đầu cảm khái, cảm thấy đám hậu bối thật nhiệt huyết.
Chiếc xe ngựa tiếp tục lên đường, nữa canh giờ sau thì rẽ trái, chính thức rời khỏi Đông Thành.
Thế nhưng, xe ngựa vừa rời khỏi đại lộ được hơn một dặm, Thương Tiêu đã cảm thấy có điều bất ổn, chum quanh dường có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ba người, vả lại, đám người này sát khí trùng thiên, rõ ràng không mang theo thiện ý mà đến.
“Dừng xe”.
Thương Tiêu quát lên, phu xe hơi ngạc nhiên, nhưng nghe giọng hắn có vẻ nghiêm trọng, lão tức thì kéo dây cương, dừng ngựa.
“Có chuyện gì?”.
A Mộng ở trong xe nghe thấy, nàng ló đầu ra cửa sổ hỏi, chỉ thấy Thương Tiêu mắt hướng lên những tán cây um tùm trên cao. A Mộng là người nhanh trí, nàng hiểu ngay vấn đề xắp xẩy ra, tự động vén rèm xe, đứng bên cạnh phu xe để bảo hộ cho lão.
“Ra hết cho ta”.
Thương Tiêu phất tay áo, nội lực cuốn lấy mấy chiếc lá khô rơi, bắn thẳng đến các tán cây cao.
Nghe “Ầm” một tiếng, hai ba tên hắc y nhân rơi xuống, miệng phu ra máu tươi.
Cùng lúc này bốn bề phóng đến vô vàn ám tiễn, dày đặc như mưa rơi, Thương Tiêu một chiêu Phi Vũ Kiếm tung ra, trận mưa ám khí bị hất bay về chỗ cũ, ngay sau đó rất nhiều tiếng thét đau đớn vang lên.
Nhưng khi những tiếng kêu đau đớn chưa dứt, lại có thanh âm kèm nội lực phóng đến.
“Ha ha, thật không ngờ một cái Lý gia bé nhỏ lại có một bảo tiêu tuyệt hảo như vậy”.
Ở đằng trước oang oang lên mấy âm thanh chấn động màng nhỉ, sau đó bốn dư ảnh kéo dài như mãng xà uốn lượn qua những cây cổ thụ, xuất hiện trước mặt Thương Tiêu bốn lão nhân râu tóc đã mấy phần bạc trắng.
“Ha ha, Tứ Tàn Lão Quái, thật không ngờ bốn người các ngươi lại đến ức hiếp đám vãn bối”.
Thương Tiêu còn chưa kịp định thần, lại xuất hiện hai lão giả râu tóc bạc phơ, một người hắc y từ đầu đến chân, một người bạch y từ đầu đến chân, gương mặt hai người đều hiền lành phúc hậu, thần thái tựa hồ tiên lão giáng lâm, khác xa với vẻ nham hiểm trên gương mặt bên bốn lão nhân kia.
“Chu Nhân thật có bản lãnh, ngay cả Song Tử lão đầu cũng mời ra mặt được”.
Một người trong Tứ Tàn Lão Quái lên tiếng, chỉ là không thấy ai trong bốn người họ mở miệng.
“Chu Lý cũng đâu kém, ngay cả Tứ Tàn Lão Quái cũng mời đến được mà”.
Song Tử Lão đầu cười đáp, đương nhiên cả cuộc nói chuyện này đôi bên không ai dùng miệng, đều là dùng nội lực nói chuyện, thăm dò thực lực lẫn nhau.
“Chúng ta có bốn người, bên ngươi chỉ hai”.
Tứ Tàn Lão Quái mỉa mai.
Ngay lúc này Thương Tiêu đột nhiên xuống ngựa, từ từ bước đến bên cạnh hai lão giả được gọi là Song Tử lão đầu. Theo như hắn quan sát, hai lão giả này không có ý xấu, còn bốn lão nhân quái dị phía trước thì ngược lại, đều là hướng đến hắn cùng A Mộng cái nhìn như nhìn người đã chết.
“Tiểu tử, rất có đảm lược”.
Hắc lão đầu đứng bên phải Bạch lão đầu nhìn sang Thương Tiêu, lão lúc này không dùng nội lực nói chuyện nữa, tay vuốt vuốt râu, miệng cười vui vẻ tỏ ý khen ngợi hắn.
“Hừ, nếu các ngươi đều muốn chết”.
Tứ Tàn Lão Quái phất tay, không thèm nhiều lời nữa, tức thì phóng mình phi đến, mỗi người mang theo một sắc ảnh xanh, đen, đỏ, tím, tán phát sát khí kinh thiên.
“Đánh rồi mới biết”.
Song Tử lão quái cũng xuất thủ, một người như bạch hạc phóng ra, người kia lại như hắc hồ vồ tới.
A Mộng mắt thấy Thương Tiêu tuốt kiếm, trong lòng lo lắng không yên, vạn phần muốn cùng hắn xuất thủ nhưng nàng thừa biết bản thân không đủ tư cách tham chiến, có trách là trách nàng trước đây không chăm chỉ học tập luyện kiếm pháp mà Thương Tiêu truyền dạy.
“Phanh”.
“Ầm”.
Trận đấu tưởng chừng đôi bên sẽ cân tài cân sức, thế nhưng trước mắt A Mộng, đôi bên chỉ mới giao thủ một hiệp đã ngưng hẳn lại. Khi khói bụi tán đi, máu đã lan tràn trên từng mãng cỏ.
“Sư phụ”.
A Mộng lo lắng phóng người đến bên cạnh Thương Tiêu, nàng nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới không thấy có chỗ nào bị thương mới yên tâm.
“Ta không sao”.
Thương Tiêu vừa nói vừa đảo mắt nhìn cái tiểu đao đang kẹp giữa hai đốt tay trái mình.
“Chuyện này là sao?”.
A Mộng đưa mắt nhìn đến cái tiểu đao nhọn hoắt trên tay Thương Tiêu, chỉ thấy loại tiểu đao này dài khoảng năm tấc, mỏng như lá liễu, hình dạng cũng có điểm đặc thù, nhìn khá giống một con kim xà đa bò.
Lại nói, bên phía Tứ Tàn Lão Quái lúc này đã chết hai người, bên Song Tử Lão Đầu thì Bạch Hạc lão đầu chết không nhắm mắt, đang nằm dưới chân Hắc Hồ lão đầu. Kỳ lạ là, không phải hai bên đánh nhau gây nên tử vong mà là nội bộ ám toán lẫn nhau.
“Tây Thiên Hành, Bắc Bạc Bội, hai ngươi….”.
Hắc Hồ lão đầu nhìn hai người sống sót bên Tứ Tàn Lão Quái kinh ngạc vô cùng.
“Hắc Hồ lão đầu, ngươi cũng như bọn ta, thật bất ngờ”.
Người được gọi là Tây Thiên Hành lên tiếng, Bắc Bạc Bội đứng bên cạnh cũng lắc đầu cảm khái, vốn dĩ lão cùng Tây Thiên Hành nhận được một cái điều kiện tuyệt hảo từ Chu Nhân nên mới phản bội Nam Gia Lạc, Đông Thủ Trác, nhưng vạn phần không ngờ, bên Song Tử lão đầu, hai người này danh tiếng lừng lẫy vậy mà cũng có một người bị Chu Lý mua chuột, làm kẻ hai lòng.
“Tiểu huynh đệ kia, hai ta sẽ cầm chân Hắc Hồ lão đầu, ngươi cùng Lý Nguyệt Mộng nhanh chóng đến Chu gia, đó là đường sống duy nhất của hai ngươi. Ta thiết nghĩ còn mấy tên hắc y nhân vô danh kia, ngươi dư sức ứng phó, mau đi”.
Bắc Bạc Bội sau một lúc cảm khái, bất đắc dĩ hướng Thương Tiêu căn dặn.
“Đa tạ”.
Thương Tiêu hững hờ nói một câu rồi nhanh chóng đỡ lấy lưng eo A Mộng, bay vọt lên hắc mã.
“Muốn đi, đâu dễ vậy”.
Hắc Hồ lão đầu phóng mình đến, ý muốn chặn lại, đến trước lão còn có mấy cái tiểu đao hình mãng xà uốn lượn.
“Coong cong”.
“Hắc Hồ lão đầu, đối thủ của ngươi là hai ta”.
Tây Thiên Hành tuốt kiếm, chắn lấy đám ám khí phóng đến chỗ Thương Tiêu, cười nhạt nhẽo nhìn Hắc Hồ lão đầu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!