Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi
Chương 12: Ở lại nhà họ Quyền
Về phần ý niệm Quyền Hạo có phải yêu trẻ con không mọc rễ ở trong lòng cô, cô chính là không nghĩ ra, Quyền Hạo cao quý giống như Hoàng tử cổ đại muốn phụ nữ kiểu gì mà không có, tại sao cần phải chọn trúng cô, sống cùng một chỗ với anh?
Nghĩ tới nghĩ lui, bị thương chính là cô. Cho nên, Lâm Hi ngừng ý niệm này.
Bữa ăn sáng, Lâm Hi và Quyền Hạo ăn chung, thức ăn thanh đạm không muốn ăn gì, Lâm Hi tùy tiện ăn một chút.
“Anh đi công ty, em ở nhà nếu buồn bực, để cho Trần Tiêu dẫn em đi chơi.” Ăn điểm tâm xong, Quyền Hạo cười khẽ nói. Cô chính đang ở độ tuổi hiếu động hoạt bát, nếu thật sự giam cầm cô ở trong nhà, cô sẽ không vui.
So sánh với Quyền Hạo quan tâm và nhiệt tình, Lâm Hi có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều, chỉ buồn buồn đáp lại một câu “Ừm.”
Tao nhã cầm khăn ăn lên, nhẹ nhàng lau khóe môi một cái, Quyền Hạo ngước mắt nhìn chăm chú vào Trần Tiêu, d1en d4nl 3q21y d0n “Trần Tiêu, chăm sóc cô ấy.” Giọng nói rất nhạt, nhật đến khiến Trần Tiêu gần như cho rằng Quyền thiếu không quan tâm tiểu thư nhà mình, nhưng anh lại nhìn thấy được ánh sáng cưng chiều ở trong mắt thiếu gia.
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu chuyển mắt nhìn tiểu thư hơi nản lòng, nản chí, nghĩ thầm, mấy ngày trước địa vị của anh cứ giảm thẳng tắp xuống, bây giờ có phải phục vụ tốt tiểu thư sẽ tạm lên cao không, sẽ một lần nữa trở thành quản gia đại nhân tôn quý…
Bữa ăn sáng không hề dinh dưỡng kết thúc trong đối thoại như vậy.
Quyền Hạo đi tòa nhà ở Lĩnh Lâm, mà Lâm Hi còn nằm trên giường, trần nhà màu ấm đơn điệu nhìn thấy mà cô ngẩn người, ngẩn người hơi lâu rồi, cô nhảy xuống giường, tròng mắt nhìn bố trí xa xỉ xung quanh, nghĩ thầm người có quyền có tiền thật tốt, nếu thay đổi là trước kia, những thứ đồ này đều có thể là thứ cô muốn trộm đấy.
Sờ cái này một cái, loay hoay cái kia hai cái, Lâm Hi không ngừng đặt lên đặt xuống mấy bình hoa cổ này.
“Tiểu thư, còn đang ngủ phải không?” Trần Tiêu nóng lòng muốn lấy lòng Lâm Hi, sau khi xử lý một chút chuyện ổn thỏa, chạy thẳng tới phòng của Lâm Hi, còn chưa mở cửa phòng, giọng của anh đã vang lên.
Giọng nam hơi nịnh nọt này, Lâm Hi nghe, khẽ nâng lên một nụ cười khẽ, linh khí lưu chuyển trong mắt lóe lên tia sáng, “Quản gia, anh có chuyện gì sao?” Nếu đón nhận sự thật sống cùng Quyền Hạo ở nhà họ Quyền, thì cũng tự nhiên cần phải tiếp nhận quản gia nhà họ Quyền, mặc dù xem ra đầu óc quản gia kia không quá bình thường.
“Tiểu thư, tôi dẫn cô đi làm quen với hoàn cảnh nhà họ Quyền một chút, được không?” Trần Tiêu hơi gấp không thể chờ mở cửa phòng, nhìn thấy tiểu thư nhà mình đứng cạnh cửa sổ sát đất, trưng cầu dò hỏi.
Đi làm quen với hoàn cảnh nhà họ Quyền sao? Tròng mắt Lâm Hi đảo tròn, cảm thấy chủ ý này không tệ, cuộc sống của cô ở nhà họ Quyền, nhất định phải quen thuộc hoàn cảnh nhà họ Quyền, “Ừ.”
“Tiểu thư, mời đi theo tôi.” Trần Tiêu cười ha hả, trong lòng vui thành một đóa hoa.
Ở dưới sự hướng dẫn của Trần Tiêu, Lâm Hi nhìn nhà họ Quyền mấy lần. Sau khi xem xong, trong lòng cô âm thầm nghĩ đến, con mẹ nó, thật không hổ ba đời nhà họ Quyền.
Trở lại phòng khách lầu một, ánh mắt Lâm Hi tùy ý quét qua, không nhìn thấy đồ vật gì khiến cô tán thưởng, dinendian.lơqid]on cô đang chuẩn bị cất bước đi lên lầu, nhưng khi ánh mắt xẹt qua ghế sa lon thì cánh môi đỏ mềm khẽ mím, nụ cười dần hình thành trên mặt.
Mã Kiều Thần rất nhàm chán nhìn nước trà trên khay trà, mỗi lần cô tới nhà họ Quyền, chỉ có dì bưng trà đưa nước để ý cô, mỗi khi cô hỏi Quyền thiếu đi đâu thì không có ai trả lời cô.
Nhìn mười ngón tay xinh đẹp, Mã Kiều Thần nhìn chung quanh một vòng, định xem xem Trần Tiêu đi đâu. Tầm mắt vừa chuyển đến cửa chính, cô đã thấy Trần Tiêu. Chớp chớp hai mắt, chứng minh mình không có nhìn lầm, trong lòng hơi vội vàng muốn biết Quyền Hạo đang ở đâu, Mã Kiều Thần đứng lên, mỉm cười nhìn Trần Tiêu.
“Trần quản gia, Quyền thiếu đi đâu rồi vậy?” Cô tìm Quyền thiếu vì có chuyện rất quan trọng, mấy ngày qua nhà họ Quyền cô đều không gặp được Quyền Hạo, buôn bán trong gia tộc không thể trì hoãn được nữa, bây giờ cô phải tìm được Quyền thiếu giúp một tay.
“Là Mã tiểu thư ư.” Lại một lần nữa nhìn thấy Mã Kiều Thần, Trần Tiêu không chút ngoài ý muốn, “Tôi cũng không biết Quyền thiếu đi đâu, Mã tiểu thư tìm Quyền thiếu có chuyện gì sao?” Thân là quản gia của Quyền thiếu, nguyên tắc đầu tiên chính là không thể tiết lộ hành tung của Quyền thiếu, cho dù là ai hỏi anh Quyền thiếu đi đâu, anh chỉ có thể trả lời không biết.
Vừa nghe câu trả lời giống như hôm qua, trong lòng Mã Kiều Thần vừa tức giận vừa buồn cười, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nói, “Quản gia Trần, tôi thật sự chính là có việc gấp tìm Quyền thiếu, anh không thể nói cho tôi biết Quyền thiếu đi đâu sao?” Cô và Quyền thiếu có hơn hai mươi năm chơi với nhau rồi * rồi, nhưng mỗi lần khi cô muốn tìm Quyền thiếu, đều không tìm được, trừ phi Quyền thiếu bằng lòng gặp cô.
(*) Nguyên gốc phát tiểu: phương ngữ Bắc Kinh, chỉ bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, khi lớn lên vẫn chơi với nhau, không phân biệt nam nữ.
Nói xong, Mã Kiều Thần phiền não vén tóc dài, trong ánh mắt cũng nhuốm vẻ bình tĩnh. Trong mắt cô chỉ có quản gia Trần, tầm mắt khẽ liếc, đúng dịp nhìn thấy Lâm Hi đang chăm chú nhìn cô.
Cô gái nhỏ có diện mạo tinh xảo, trên mặt điểm chút vàng khè có vẻ dinh dưỡng không đầy đủ, thắng ở một đôi mắt to tròn tràn đầy linh khí, ánh mắt đoạt người, chiều cao chưa tới 1m3. diee ndda fnleeq uysd doon Cô bé này không phải đã gặp ở cửa chính nhà họ Quyền vào ngày hôm qua sao?
Quan sát cô gái nhỏ đang cười nhẹ nhàng trước mắt, lại nhìn hành động nịnh hót của Trần Tiêu với cô bé này thì Mã Kiều Thần giống như bị sét đánh trúng. Cô bé này xuất hiện ở nhà họ Quyền đã đủ kỳ quái khiến cô kinh hãi, tại sao ngay cả Trần Tiêu một vị quản gia tự nhận vô cùng tôn quý cũng không kém người ta một bậc, hướng về cô bé này cũng có vẻ nịnh hót!
“Mã tiểu thư, tôi thật sự không biết Quyền thiếu ở đâu, nếu cô muốn đi tìm cậu ấy, không ngại đi nhà chính nhà họ Quyền tìm một lần.” Trần Tiêu cảm thấy phía sau nụ cười như gió xuân của tiểu thư nhà mình hoàn toàn không hề đơn giản, đối mặt với Mã Kiều Thần, anh vẫn phải qua loa lấy lệ.
Hiện giờ lực chú ý của Mã Kiều Thần đều bị Lâm Hi đoạt đi, nào còn rảnh rỗi chú ý tới Trần Tiêu nói cái gì. Ở trong nhà họ Quyền của Quyền thiếu, đó là tuyệt đối không có khả năng xuất hiện người trong nhóm bọn họ chưa từng gặp, mà bây giờ ở trong nhà Quyền thiếu xuất hiện một cô bé chừng bảy tám tuổi, điều này không phải nói lên rằng cô bé này có vị trí độc nhất vô nhị trong lòng Quyền thiếu sao?!
“Em gái, chị tên Mã Kiều Thần, là bạn từ nhỏ của Quyền thiếu, em tên là gì vậy?” Nở nụ cười thân thiện, trong đầu Mã Kiều Thần nghĩ đến một khả năng, thầm nghĩ kế sách.
Hai người cách xa nhau cũng chỉ ba thước, Lâm Hi có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng trong mắt Kiều Thần, chỉ có điều cô nhìn không hiểu nụ cười thân thiện của Mã Kiều Thần lúc này đối với mình là có ý gì, “Xin chào, em tên làm Lâm Hi.” Nếu là bạn từ nhỏ của Quyền Hạo, vậy thì đối phó một chút chứ sao.
Trên mặt Lâm Hi cười nhạt, Mã Kiều Thần vui mừng trong lòng, không thèm để ý đến Trần Tiêu, chạy thẳng đến bên cạnh Lâm Hi, “Hi Hi, ngồi chung với chị.”
Dáng vẻ Mã Kiều Thần giống như coi mình là chủ nhân nơi này vậy, Lâm Hi cảm thấy kỳ quái, mà Trần Tiêu thì đen mặt lại. Mã tiểu thư này tuyệt đối là bệnh vảy nến, bởi vì nhà họ Mã có thể xen vào cuộc chiến các nguồn lực kinh doanh, trước tìm đến Quyền thiếu giúp một tay, bây giờ Quyền thiếu không có ở đây, nhanh như vậy đã chuyển đầu óc đến trên người tiểu thư nhà mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!