Chớp mắt đã đến ngày cuối tuần, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh Dư Thính nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần.
Cô bị làm cho tâm phiền ý loạn, lần mò chiếc điện thoại nhận nghe.
“Dư Thính,cậu ngủ dậy chưa vậy?”
Có hơi quen tai, hình như là Hạ Thất Thất.
Cô nhắm mắt lại, đáp lại một cách không rõ ràng.
“Tớ chuẩn bị qua dạy thêm cho cậu, cậu có thể gửi địa chỉ cho tớ được không?”
Dạy thêm?
Lúc này Dư Thính mới nhớ ra rằng cách đây không lâu mình đã đồng ý với cô ấy, để cô ấy dạy thêm cho mình.
Cơn buồn ngủ tiêu tan, cô giật mình ngồi dậy.
“Cậu, cậu thật sự muốn qua sao?”
“Đúng vậy, tớ chuẩn bị xong hết rồi.”
Dư Thính sốt ruột vò đầu bứt tóc.
Cô đã quên sạch chuyện đó từ lâu rồi, thậm chí còn hẹn mấy người Cố Song Song đi mua sắm. Nếu như Hạ Thất Thất qua đây, tất cả sẽ tan thành mây khói.
“Hôm nay tôi không tiện cho lắm, hay là tuần sau hãy bắt đầu đi.”
“Vậy thì …” Hạ Thất Thất không quá nghi ngờ: “Được, vậy thì tuần sau.”
Dư Thính thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại đi đánh răng rửa mặt.
Nhiệm vụ hàng ngày của cô hôm nay vẫn là giúp đỡ người khác, cấp sao càng cao thì phần thưởng càng cao, Dư Thính quyết định tạm thời bỏ nhiệm vụ sang một bên, hưởng thụ khoảnh khắc hiện tại mới là quan trọng.
Cô chọn trong tủ một chiếc váy dài mới mua, mặc đồ chỉnh tề rồi đi đến điểm hẹn cùng các chị em.
“Thính Thính!”
Từ xa xa, Cố Song Song đã vẫy tay với cô.
“Chúng ta đến cửa hàng X trước đi. Tớ nghe nói nhà họ có sản phẩm mùa hè mới.” Cố Song Song khoác tay Dư Thính, nóng lòng đi đến trung tâm mua sắm.
Ba người thỏa sức mua sắm, mua được không ít quần áo và đồ trang sức.
Khi đi ngang qua quầy đồ sữa rửa, Dư Thính đột nhiên dừng lại, ngay sau đó không tự kiềm chế được mà bước vào.
“Thưa cô, cô cần chọn gì?”
“Tôi muốn xem sữa tắm dành cho nam.”
Câu nói này vừa được thốt ra, cô lập tức bắt gặp ánh mắt ám muội của Cố Song Song.
Cô ấy dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay Dư Thính, nói đùa: “Mua cho Yến Từ à?”
Vành tai Dư Thính đỏ lên, không gật đầu cũng không lắc đầu, hoàn toàn là thái độ ngầm thừa nhận.
Địch Nguyệt rất tỉnh táo, nói: “Thính Thính, cậu thật sự hướng đến mục tiêu xóa đói giảm nghèo à?”
“Tớ… tớ không có.” Dư Thính cảm thấy chột dạ, thề thốt không chịu nhận: “Đừng nói linh tinh, tớ không giúp đỡ người nghèo gì cả.”
“Dù sao tớ cũng khuyên cậu không nên đối xử tốt như thế với cậu ta. Yến Từ nhìn rất cố chấp. Nếu như một ngày nào đó cậu không để ý đến cậu ta nữa, cậu ta lại làm điều gì khác với cậu thì làm thế nào.”
Địch Nguyệt là một người rất tỉnh táo.
Dư Thính giàu có và xinh đẹp, cả bố và mẹ đều đã mất, là kiểu mà đàn ông phượng hoàng* yêu thích nhất. Ngược lại gia cảnh Yến Từ bần hàn, chẳng có gì cả, nếu thật sự yêu đương cùng Dư Thính, ai là người được lợi không cần nói cũng rõ.
(*Đàn ông phượng hoàng: Chỉ những người đàn ông thôn quê (hơn nữa còn đẹp trai) cưới phụ nữ thành phố, sau khi kết hôn còn đi ngoại tình.)
Địch Nguyệt không muốn đánh giá lòng người quá xấu xa, nhưng thực tế là vậy, không có người nào sẽ tự nhiên vô cớ đối xử tốt với bạn.
Dư Thính cũng hiểu đạo lý ấy.
Nhưng cô vẫn tin rằng Yến Từ không phải loại người như vậy, chưa kể… Cô cũng đang lợi dụng Yến Từ để lấy được xu đọc, thỉnh thoảng mua cho anh thứ gì đó cũng không quá đáng.
Dư Thính tiếp tục chọn sữa tắm.
Khi đang định mua một loại trong đó, tin nhắn đột nhiên được gửi đến.
——Là Yến Từ.
Độ phân giải chiếc điện thoại cổ của anh không tốt, phóng to lên có thể mơ hồ nhìn thấy một hộp Safeguard* còn chưa bóc ra, hương đào, là hương cô thường dùng.
(*Hãng xà phòng, sữa tắm.)
[Yến Từ: Mua rồi.]
Hai từ ngắn gọn.
Không hiểu sao, Dư Thính cảm thấy… rất vui.
Cô cầm điện thoại, hàng chữ nhỏ nhỏ khiến đầu óc cô nóng bừng.
“Tiểu thư, cô có cần loại này không?”
Dư Thính hoàn hồn lại, lắc lắc đầu: “Không cần nữa.”
“Ở bên này còn có dầu gội đầu, cô xem…”
“Đều không cần nữa.” Dư Thính kéo bạn mình: “ Chúng ta đi thôi.”
Cố Song Song ngạc nhiên: “Lại không mua nữa à?”
“Ừm, không mua nữa.”
Các nhà tâm lý học đã nói những người có hội chứng AS* không mong muốn phá vỡ quỹ đạo cuộc đời đã thiết lập của họ.
(*Hội chứng Asperger là một rối loạn phát triển thần kinh đặc trưng bởi những khó khăn đáng kể trong tương tác xã hội và giao tiếp phi ngôn ngữ, cùng với các kiểu hành vi và sở thích bị hạn chế và lặp đi lặp lại.)
Nhưng Yến Từ lại đang thay đổi, cho dù chỉ là một chai sữa tắm nhỏ, cũng là một bước tiến lớn của anh.
Anh đang cố gắng, đang nỗ lực sống.
Anh không phải là kẻ lập dị trong miệng người khác, anh là người giỏi nhất, là Yến Từ dịu dàng nhất.
Dư Thính càng nghĩ lại càng thấy vui, vui cho Yến Từ.
“Tớ mời các cậu uống trà sữa.”
Dư Thính đưa hai người đến quán trà sữa, gọi cho mình một cốc ô long đào, chụp một bức ảnh rồi gửi cho Yến Từ.
Thức uống mát lạnh, hệt như làn gió tươi mát giữa mùa hè.
Ba người ngồi trong quán trà sữa đột nhiên không muốn nhúc nhích nữa, chỉ muốn tiếp tục nằm liệt ra thế này.
Đúng lúc này, Cố Song Song kéo Dư Thính: “Đó là Hạ Thất Thất phải không?”
Dư Thính nhìn sang.
Đúng là Hạ Thất Thất.
Cô ấy đang mặc bộ đồ con gấu nặng nề đứng trong bóng râm, đầu con gấu đặt ở dưới chân, cầm tờ rơi trong tay quạt mồ hôi trên mặt. Đứng được một lúc, cô ấy lại đội mũ lên đầu, tiếp tục phát tờ rơi cho người qua đường.
“Chậc chậc, tuy rằng tớ không thích cậu ta, nhưng không thể không thừa nhận cậu ta khá vất vả.”
Dư Thính đột nhiên tò mò: “Như thế nào?”
Cố Song Song nói: “Mỗi kỳ nghỉ đông nghỉ hè Hạ Thất Thất đều làm thêm ở mấy chỗ. Đoán chừng thời gian đều dành cho công việc, cũng không biết làm thế nào vẫn học tốt như vậy, quái lạ.”
Trong cốt truyện chỉ nói nữ chính nghèo, nhưng lý do thì không nói rõ.
Dư Thính khó tránh khỏi tò mò, chợt nhớ ra rằng truyện tranh đã kích hoạt phần câu chuyện nhân vật của Hạ Thất Thất.
Cô nhấp vào giao diện thẻ, nhìn thấy phần chi tiết cuộc đời trong mục Hạ Thất Thất.
[Mối quan hệ nhân vật: Bố Hạ Quốc Hải, mẹ Đàm Dĩnh, không có bạn bè.]
[Câu chuyện của nhân vật: Người bố cờ bạc và uống rượu, từ nhỏ đã lớn lên trong cảnh bạo lực gia đình, nguyện vọng là giúp mẹ mình thoát khỏi sự kiểm soát của bố.]
Bạo lực gia đình…
Dư Thính nhớ lại cảnh trong bệnh viện.
Người đàn ông đó đã dám ra tay ở nơi đông người, có thể thấy bình thường ở nhà như thế nào.
Đáng ghét.
Cô coi thường những người đàn ông ra tay đánh phụ nữ nhất!
Chẳng trách Hạ Thất Thất lại làm việc chăm chỉ như vậy, ngay cả khi bị người khác bắt nạt ở trường cũng không dám nói gì. Như cô ấy nói, cô ấy cần học bổng, mối quan hệ gia đình thế này khiến cô ấy không được tùy hứng.
Nếu như nói là vì mẹ, Dư Thính không hiểu sao lại không còn cảm thấy ghét cô ấy nữa.
“Thính Thính, chúng ta đi xem hòa nhạc đi, anh trai tớ cho tớ ba vé vào cửa của Ken, ghế VIP đó!”
Dư Thính đâu còn có tâm trạng để đi xem hòa nhạc.
Cô xua xua tay, từ chối dứt khoát: “Không đi, các cậu đi đi, tớ chuẩn bị về nhà đây.”
“Hả?” Cố Song Song cảm thấy đáng tiếc: “Thật sự không đi?
“Không đi, tớ đi trước đây, tạm biệt.” Cô thu dọn đồ rồi trực tiếp bước ra khỏi quán trà sữa.
Dư Thính lén lút trốn sau cột điện, cho đến khi Cố Song Song và Địch Nguyệt đi xa, cô mới dám ra ngoài.
Dư Thính chỉnh lại quần áo của mình trước, sau đó giả vờ đi ngang qua Hạ Thất Thất một cách tự nhiên.
Vô tình hữu ý, cánh tay của cô đụng vào người cô ấy.
Cô ấy vốn đã mặc quần áo nặng nề, va chạm như vậy trực tiếp làm Hạ Thất Thất phải lùi về phía sau hai bước.
Dư Thính dừng lại ngay lập tức: “Xin lỗi, tôi không làm bạn bị thương chứ?”
“Không sao không sao.” Tính tình Hạ Thất Thất rất tốt, giọng nói nghe bị đè nặng vì mũ trùm đầu: “Tôi không sao, cửa hàng của chúng tôi mới mở, nếu như cậu có hứng thú có thể tìm hiểu một chút.”
Hạ Thất Thất tạm thời không nhận ra Dư Thính, chỉ đưa một tờ rơi qua.
Dư Thính cầm tờ rơi, ngước mắt lên thì thấy trên tay cô ấy còn có một tập dày, có lẽ phải mất một lúc mới phát xong.
“Hạ Thất Thất?” Dư Thính giả vờ thăm dò.
Hạ Thất Thất sửng sốt, lúc này mới phát hiện Dư Thính đang đứng trước mặt.
Cô đang cầm một chiếc ô hoa nhỏ màu trắng, bộ váy dài tinh xảo, dưới chân là một đôi giày hoa xinh xắn. Rõ ràng thời tiết rất nóng nực, nhưng cô lại nhẹ nhàng khoan khoái, thơm ngọt, giống như kẹo ngâm trong hũ mật ong.
Hạ Thất Thất thở gấp, đột nhiên cảm thấy thật chật vật.
Dư Thính lúng túng phồng má.
Cô đã làm như lời dạy của chú Lý, giả vờ vô cùng tự nhiên, nếu như Hạ Thất Thất vẫn để ý, vậy thì cô cũng không có cách nào khác.
“Phải phát hết chỗ này?”
“Ừm.”
Dư Thính nghĩ đến nhiệm vụ và câu chuyện của nhân vật nữ chính, quyết định miễn cưỡng làm người tốt một lần.
“Tôi giúp cậu phát.” Không cho người ta phân bua, Dư Thính trực tiếp cầm lấy tờ rơi chưa phát xong trên tay cô ấy.
Hạ Thất Thất lại ngây ra.
“Dư, Dư Thính…?”
“Này, cửa hàng mới khai trương, ủng hộ một chút.” Dư Thính túm lấy một người rồi nhét tờ rơi vào tay người ta.
Chàng trai giật mình, chưa kịp tức giận đã bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, tâm tư dao động, không tự chủ được mà nhận lấy tờ rơi.
Dư Thính rất hài lòng, lại đi tìm mục tiêu tiếp theo.
Hiệu suất của cô nhanh hơn bình thường, không đợi Hạ Thất Thất kịp phản ứng, tập tờ rơi dày chỉ còn lại vài tờ mỏng.
Dư Thính cuốn loạn những tờ rơi còn lại ném vào thùng rác, sau đó kéo Hạ Thất Thất vào cửa hàng lấy tiền lương.
Gương mặt này của cô đã thu hút rất nhiều khách hàng cho cửa hàng.
Ông chủ vui vẻ, móc ra một trăm năm mươi tệ: “Cô gái làm tốt lắm, cho cô thêm 20 tệ tiền thưởng.”
Hạ Thất Thất không ngờ ông chủ lại hào phóng như vậy, lập tức vui vẻ cầm lấy tiền.
Dư Thính cau mày, chắn trước mặt Hạ Thất Thất: “Một buổi sáng chỉ được một năm mươi?”
“Đúng vậy, chúng tôi dựa theo trọng lượng của tập tờ rơi, một trăm năm mươi đã rất cao rồi.”
“Trọng lượng của tập tờ rơi là một chuyện, kéo khách cho cửa hàng là một chuyện. Một nửa số khách trong này là do chúng tôi kéo đến, chỉ đưa một trăm năm mươi có thế nào cũng không hợp lý.” Dư Thính cũng không biết tình hình thị trường, tùy tiện đưa ra một con số: “Một người hai mươi tệ, đưa thêm hai trăm nữa.”
Ông chủ sống lâu như vậy rồi, chưa từng thấy ai mặc cả lương công việc bán thời gian.
Ông ta lập tức cười thốt ra: “Cô bé, hai trăm không được, nhiều nhất tôi có thể đưa cho các cô thêm năm mươi.”
Vẻ mặt Dư Thính khó chịu, trực tiếp lấy ra đòn sát thủ: “Hai chúng tôi là học sinh cấp ba, nếu như ông không thêm hai trăm, tôi sẽ kiện ông sử dụng lao động trẻ em.”
Hạ Thất Thất: “…”
Ông chủ: “…”
Đây con mẹ nó chính là uy hiếp cộng thêm cướp bóc mà!!
Cửa hàng của ông chủ mới khai trương, cộng thêm hai đứa trẻ quả thực kéo đến không ít khách, cũng không muốn làm khó nữa, dứt khoát từ bỏ, đưa thêm 200 tệ.
Dư Thính lại nói: “Ba trăm năm mươi nghe không thuận tai, ông làm tròn, đưa năm trăm đi.”
“…?”
Có người làm tròn như cô sao.
Lần này ông chủ không đồng ý, trực tiếp ném cho Hạ Thất Thất bốn trăm, đuổi hai người ra khỏi cửa hàng.
Hạ Thất Thất vẫn còn ngẩn ngơ.
Cô ấy có nằm mơ cũng không nghĩ rằng phát tờ rơi nửa ngày có thể kiếm được tròn bốn trăm tệ.
“Dư Thính…” Hạ Thất Thất nhìn Dư Thính, vẻ mặt phức tạp.
Thực ra trước đây cô ấy rất không thích Dư Thính.
Vị đại tiểu thư này kiêu ngạo, tàn nhẫn, không hiểu tình người, xưng vương xưng bá ở Hải Xuyên. Chỉ vì cô ấy và Quý Thời Ngộ ngồi cùng bàn, thường xuyên tìm đến mình làm mình không vui, tuy rằng chưa có thương tổn mang tính thực chất, nhưng thực sự đã gây ra rắc rối cho cuộc sống của cô ấy.
Hạ Thất Thất không thể nào tưởng tượng được, có một ngày Dư Thính sẽ giúp đỡ mình, còn không chỉ một lần.
Cho dù là do tâm huyết dâng trào hay là vì nguyên nhân khác, Dư Thính quả thực đã giúp cô ấy, cô ấy rất biết ơn.
“Tớ, tớ chia cho cô một nửa.” Hạ Thất Thất biết Dư Thính không thiếu chút tiền này, nhưng cô ấy phải đưa, dù Dư Thính có cần hay không cũng không quan trọng.
Hạ Thất Thất rút ra hai trăm: “Này.”
Dư Thính không nhận: “Cậu mời tôi ăn trưa là được.”
“Cũng được, cậu muốn ăn cái gì.”
Dư Thính nhìn quanh, chỉ vào quán bún ốc đối diện: “Cái đó.”
Cô muốn ăn thứ này từ lâu, nhưng dì Tô sống chết không đồng ý.
Dư Thính liếm môi, nắm lấy tay Hạ Thất Thất, không để ý đến hai mắt mình đã phát sáng: “Cậu mời tôi ăn! Ăn cái đó đi!”
Vẻ mặt của cô quá gấp gáp, Hạ Thất Thất ngơ ngác gật đầu, đưa Dư Thính đi vào quán bún.