Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất - Chương 104: Vô huyền[1]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất


Chương 104: Vô huyền[1]


Editor: Đông Vân Triều

[1] Vô huyền: không có đây đàn.

Đại thiếu gia bấm bấm đốt ngón tay tính toán, hắn ở trong Lãng uyển trước sau không đủ một chén trà.

Thời gian ngắn như vậy, có thể phát sinh chuyện gì được, hẳn là sẽ không ai nghi ngờ đâu…

… Ha?

Đại, đại khái… Hẳn là… không có vấn đề… gì… ha…

Chỉ là cớ tương tư Nguyệt Thường Sênh không thể dùng tiếp nữa, nếu không ngày sau không biết mình sẽ chết kiểu gì. Nghĩ mãi nghĩ nữa cũng không nghĩ ra, không bằng hắn nhân cơ hội này giả bệnh hai ngày.

Rơi xuống nước có chút xíu cảm lạnh làm sao được, nhưng nhờ vào những tháng ngày sinh hoạt thiếu điều độ, dung nhan hắn bây giờ tiều tụy, chỉ cần ba hoa chích chòe mình có bệnh là mọi người tin sái cổ.

Vừa đặt lưng xuống giường còn chưa có giở chăn ra đắp, Nhị thiếu gia đã nghe tiếng gió đến đây thăm bệnh, Đại thiếu gia lập tức cảm thấy bệnh mình nặng thêm mấy phần.

“Nghe nói có người đẩy ca xuống nước.”

Nhị thiếu gia ngồi bên mép giường, nhấp một ngụm trà xanh. Nói tử tế thì cũng đành, y còn bạo lự vuốt ve chén sứ đến mức miệng chén bị gọt đi một mảnh, bụi phấn bay lả tả.

Đại thiếu gia nằm trong chăn run lẩy bẩy, không khác gì cầy sấy.

Một con hát, tự cho mình là cao quý, thật không biết điều. Có điều là ca ca nhà mình cam tâm tình nguyện, y cũng lười so đo. Thế mà lại dám đẩy hắn xuống hồ, thực sự đáng chết.

Nửa ngày, nghe thấy Nhị thiếu gia lạnh giọng nói: “Nguyệt Thường Sênh này lá gan không nhỏ nhỉ.”

Đại thiếu gia tin đệ đệ hắn gọt đầu Nguyệt Thường Sênh còn dễ hơn cái chén sứ ban nãy.

Đành phải bật dậy, hắn vỗ ngực thùm thụp rồi cười khan, nói: “Ôi dzào ơi có cái đếch gì đâu! Giấc mơ thành sự thật nên ta muốn tắm nước lạnh tí ấy mà HA HA HA HA! Là tự ta nhảy, y mà đẩy được á HA HA HA! Ta tiếp tục đi nghe hát đây tạm biệt Tiểu Tức…!”

Đại thiếu gia váy áo lỏng lẻo chạy một mạch ra hỏi phòng.

Đại thiếu gia lo lắng trở về ngọc lâu phía Đông. Hắn là khách quen nơi này, tiền trả đủ tới nửa năm sau, ngọc lâu bèn mặc kệ hắn.

Thủy tạ im ắng không người, hắn cứ thế đi vào lại gặp được Nguyệt Thường Sênh đang co người nhắm mắt dựa cột, trên đùi đặt ngang một thanh cổ cầm không dây không tên, khớp xương mười ngón của y rõ ràng thon dài gảy đàn như múa, như thực sự có âm thanh phát ra. Y đắm mình trong ánh trăng, là võ giả mạnh mẽ, cũng có tư thái của nghệ nhân, lăng la sa mỏng trút xuống, chìm vào ao sen, ngưng lại tinh quang Ngân Hà, chập chờn sáng tối.

Được bản năng cho phép, Đại thiếu gia nhìn đến ngây dại.

Hắn lấy lại tinh thần, nhẹ tay nhẹ chân chọn một nơi khuất khuất ngồi xuống.

Nguyệt Thường Sênh dừng tay, không nói một lời bình tĩnh giương mắt nhìn hắn.

Màu mắt y đen tuyền, buồn vui chớ phân, Đại thiếu gia lập tức không có tiền đồ mà khẩn trương: “Phải ta quấy rầy ngươi không…”

Thế nhân nhìn thấy đàn không có dây, phần lớn là kinh ngạc và đùa cợt. Gảy đàn không ra tiếng, sao có thể gọi là gảy đàn, mà sao có thể gọi là quấy rầy? Nguyệt Thường Sênh nhàn nhạt hỏi: “Ồ? Ngươi nghe hiểu?”

Đại thiếu gia lắc đầu: “Âm thanh rất vui, vui đến im lặng. Ta là tục nhân, sao mà hiểu được.”

Huyền ca âm luật, chỉ là mặt hình thức mà thôi. Lời trong lòng ắt để lòng nói, sao phải phiền tới tiếng đàn. Hắn bảo không hiểu, ý là hiểu tường tận mới đúng.

Nguyệt Thường Sênh hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng hắn là tên thiếu gia vô học, ai biết lại thông hiểu nhã ý của đàn vô huyền.

Nguyệt Thường Sênh nắn nắn thân đàn, như có điều suy nghĩ nói: “Hóa ra ngươi cũng không ngốc.”

Đại thiếu gia bèn nhớ tới hành động ban ngày của mình chẳng khác gì tên ngốc, có chút xấu hổ, nói trúc trắc: “Chuyện sáng nay… ngươi… có thể… giả vờ quên đi được không?”

Nguyệt Thường Sênh đáp rất dứt khoát: “Không thể.”

Đại thiếu gia thầm nghĩ “đương nhiên, thấy một đứa ngu tới mức mới mẻ như thế ai mà quên cho được”, yếu ớt thở dài, không mở miệng nữa.

Nguyệt Thường Sênh không chờ nổi nữa, hơi hất cằm, hỏi: “Thế không giải thích à?”

“Ta không có gì để giải thích.” Đại thiếu gia thở dài, “Coi như ta mang ý đồ xấu nhưng ngu đi.”

Nguyệt Thường Sênh trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Ngươi đang sợ cái gì?”

Đại thiếu gia nào muốn liên luỵ tới người khác, vốn hạ quyết tâm không xổ ra một câu gì, không ngờ đột nhiên bị đoán trúng, xù lông: “Mới không có! Tuyệt đối không có!”

Nguyệt Thường Sênh cười nhạt: “Xem ra là ta nói đúng rồi.”

Đại thiếu gia: “…”

“Lạ nha.” Nguyệt Thường Sênh cụp mắt xuống nhìn huyền cầm, “Cả Trung Nguyên coi Chung Ly uyển như Thiên tử thứ hai, ngươi rõ rành rành là Chung Ly uyển Đại thiếu gia, phóng tầm mắt đảo khắp giang hồ ai chẳng phải kính sợ ngươi ba phần, huống chi ngươi còn có một đệ đệ phong vân…”

Đáy lòng Đại thiếu gia nổi trống, hắn tự nhận mình giấu diếm khá tốt, chưa từng nghĩ một Nguyệt Thường Sênh gặp hắn hai lần đã đoán được giới hạn, bèn nói: “Đừng có đoán bừa! Chuyện hôm nay cứ như vậy bỏ qua đi, chỉ vì tốt cho ngươi thôi, tránh cho dẫn đến họa sát thân —— ”

“… Ngươi trước chờ chút.” Nguyệt Thường Sênh đột nhiên ngắt lời hắn, cong người trước lan can túm lấy một đoạn dây gai, quăng một kẻ ướt sũng từ dưới hồ lên trước mặt hắn, “Ngươi nói” họa”, phải cái này không?”

Là một thiếu niên toàn thân ướt đẫm, tay chân bị trói chặt như trói gà, ho sặc sụa.

Đại thiếu gia giật mình: “Trạch Tước?! Sao ngươi lại ở đây?!”

Trách không được hôm nay mình về nhà một chuyến, thế mà không thấy Trạch Tước, hóa ra là tới nơi này. Trong phổi Trạch Tước toàn nước, nghẹn đến mức không thốt ra lời, hắn người đôi mắt đỏ bừng đong đầy nước nhìn thiếu gia nhà mình, không biết là tức giận hay ủy khuất.

Đại thiếu gia cuống quít vỗ lưng giúp hắn thuận khí, luống cuống sờ dây trói tính cởi ra nhưng tìm không thấy đầu nút thắt, đành phải ngẩng đầu xin Nguyệt Thường Sênh giúp đỡ: “Thả hắn có được không?”

“Tên này đột nhiên xâm nhập Lãng uyển bất hợp pháp, còn dám sử dụng ngôn từ xúc phạm ta, thả không mà được à?” Nguyệt Thường Sênh dùng khăn lụa lau sạch tay, bình tĩnh hỏi, “Chẳng lẽ, nhìn ta giống người rất hiền?”

Nguyệt Thường Sênh từ nhỏ đã được mọi người vây quanh, công tôn quý tộc còn phải khúm núm cầu gặp y, nào phải chịu loại vũ nhục này. Trạch Tước giờ phút này còn có thể hít vào thở ra là y đã hiền lắm rồi.

Trạch Tước rốt cục cũng thở được, lắp bắp gọi: “Thiếu gia…”

Đại thiếu gia giúp hắn vắt nước trên quần áo, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi đến Diệp phường tìm y làm gì?”

“Y, là y vô lý với thiếu gia khụ khụ, còn đẩy thiếu gia xuống hồ, ta muốn báo thù cho thiếu gia hụ khụ khụ khụ, khụ khụ…”

Quả nhiên lại là vì mình. Đại thiếu gia cảm thấy thật sự quá hổ thẹn, nhưng lại không thể không nói: “Ngươi không thể trách Nguyệt công tử, là ta không tốt, ta vượt lễ nghĩa.”

Trạch Tước ngẩn ngơ: “A?”

Đại thiếu gia kiên trì giải thích: “Ta muốn bức bách y XX với ta, còn xé rách y phục… Khụ.”

Trạch Tước giận dữ vỗ sàn nhà: “Đại thiếu gia làm gì cũng là phúc phận của y! Phải tạ ơn mới đúng!”

Đại thiếu gia rầu muốn chết: Phương pháp giáo dục của ta có vấn đề chỗ nào mà sao tam quan Trạch Tước có thể lệch lạc tới mức độ này.

Nguyệt Thường Sênh nghe được thì hớn lắm, tâm tình tốt lạ thường. Y khoát tay nói năng đầy rộng lượng: “Thôi, tha cho hắn. Để ta sai người đưa hắn trở về.”

Thuyền đơn của Diệp phường không chưa nổi người thứ ba, bèn cởi trói cho hắn trước.

Đợi người chèo thuyền chở Trạch Tước đi xa, Nguyệt Thường Sênh đột nhiên nói: “Tiểu tử ấy thích ngươi.”

Đại thiếu gia vội vàng bác bỏ: “Đừng có nói bậy, làm gì có.”

Nguyệt Thường Sênh lại nói: “Ha… Xem ra ngươi không thích hắn.”

Mặt Đại thiếu gia không đổi sắc, đọc lại lời kịch đã nói trăm ngàn lần: “Đương nhiên, bởi vì ta thích ngươi mà.”

Nguyệt Thường Sênh cười thỏa mãn: “Vậy coi như gu thẩm mỹ của ngươi cũng khá đấy.”

Đại thiếu gia cười khổ: “Ừ.”

“Ngươi không muốn gặp ta, là sợ tiểu thị vệ của ngươi gây phiền toái cho ta à?” Nguyệt Thường Sênh lại nói, “Công phu của hắn quả thực không tệ, nếu ta chỉ là một nhạc công bình thường, lúc này người bị dìm trong nước chắc chắn là ta. —— Đáng tiếc, ta không phải nhạc công bình thường.”

Đại thiếu gia nghe thâm ý trong lời nói của y, hơi nghi hoặc.

Nguyệt Thường Sênh ghé mắt nhìn hắn, ôn nhu hỏi: “Có thể tạm thời gác nỗi sợ của ngươi sang một bên không?”

– —-

Đông Vân Triều: Tôi hơi thắc mắc một chút, làm sao lượt VIEW của chương 12 lại gấp 4 lần chương 13 vậy? [mặt tổn thương] Hức, các cô đọc của nhà bên kia xong quên sang nhà tôi đọc tiếp à, bùn thật sự:(((. Vậy nên tôi quyết định dịch lại từ chương 1 đến 11 để bảo toàn quyền lợi của mình huhu, cứ tưởng sắp xong rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN