Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất - Chương 35: Nuôi dưỡng[1]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất


Chương 35: Nuôi dưỡng[1]


Editor: Đông Vân Triều

[1] Tư lưu: 滋溜. Cảm ơn google-sama.

Lúc chiều tà mới có tiết mục đấu giá, sau giờ Ngọ là tỷ thí và biểu diễn, buổi trưa có thiết yến khoản đãi. Giữa hồ có một gian nhà trúc tinh xảo sáng rực, trên dưới trăm người tham dự, phân bàn để ngồi, trên bàn có sơn hào hải vị, mâm đồng đũa bạc, tiếng sáo trúc dịu dàng, dẫu đã vào cuối thu vẫn có gió mát hiu hiu thổi say lòng người.

Bên tai ta toàn là “Ngưỡng mộ đã lâu” với “Rất vui được gặp”, giống như PARTY xã giao, mất hết cả hứng.

Lễ nghi, lại là lễ nghi. Ta không dám để Dạ Đàm đút, hắn ngoại trừ chia thức ăn cho ta, ta cũng không có hành động dư thừa.

Mọi người không ăn là mấy, bắt đầu bưng rượu chạy loạn khắp nơi, cực kỳ hứng trí với việc hoạt động mồm. Không lâu lắm thì có tiếng xì xào hướng về chỗ bọn ta.

Khách của bữa tiệc không phải dạng thiếu niên tươi trẻ tiêu sái thì cũng là võ giả vóc người mạnh mẽ, đôi khi cũng thấy các vị Nho gia cầm sách trông rất văn vẻ, còn có cả giới Quý tộc gấm vóc lụa là, ta cùng Dạ Đàm không khác gì gà giữa bầy hạc.

Dạ Đàm tuy rằng dung mạo không kém, nhưng hiện tại tu vi thô thiển, khó tránh khỏi bị người xem thường, đặc biệt là bên hông còn giắt một thanh kiếm rá… à nhầm, Đại Bảo kiếm, càng gây chú ý.

Mặc dù ta không thèm để ý, nhưng sợ lòng Dạ Đàm có khúc mắc, lén nhìn thấy hắn chuyên chú nướng cá, hoàn toàn hông chú ý đến ánh mắt trào phúng xung quanh. Ngẫm lại không hổ là ảnh vệ nhà ta, có tấm lòng bao dung của mẫu nghi thiên hạ, HA HA HA HA…

Tuy nhiên, vẫn đ** vui._.

Dạ Đàm thấy ta nhìn hắn, gần như lập tức hiểu sai ý ta, gắp cá từ bát hắn sang bát ta.

Ta vội ngăn: “Ta không…”

Dạ Đàm: “Ngài không muốn ăn?”

Ta: “… Ăn.”

Cõi đời này còn có chuyện quan trọng hơn ăn cá ư?

Đ** có.:))

Ta tự giác an phận thưởng thức mỹ vị nhưng hiển nhiên có người không thích như vậy. Một tên dở người cầm bát canh Phù Dung chậm rãi bước tới gần, cười cười nói “Ui, tay trơn” rồi dội vào bọn ta. Ta bây giờ có nội tức cuồn cuộn, tai thính mắt tinh, nhưng thân thể vẫn chậm chạp theo không kịp phản xạ, trơ mắt nhìn Dạ Đàm xoay người ta, tất cả canh đều dội hết lên đầu với vai hắn.

Ý gì?!!

Nói ta tức giận không bằng nói ta nghi hoặc… và tức giận. Hứ!

“Ra ngươi cũng biết thương hương tiếc ngọc.” Canh Phù Dung mắt liếc Dạ Đàm, cười nói, “Vị huynh đài đây lần đầu muốn đi mở mang tầm mắt, không có gì đáng trách, nhưng ta nhắc nhở hai vị, để tránh bôi nhọ khách quý và bảo đao danh kiếm nơi này hãy sớm mang tiểu quan cút đi thì hơn.”

Địch ý của Dạ Đàm bùng nổ, kéo ta ra sau lưng.

Ta càng nghi ngờ. Ta tự giác quy củ, huống hồ xung quanh có rất nhiều ôn hương nhuyễn ngọc đối ẩm trêu đùa với các vị thiếu gia, vì sao chỉ điểm mặt ta?

Ta liền thành thật hỏi: “Bên kia cũng có ôm ấp, tại sao chỉ một mực nhằm vào chúng ta?”

Canh Phù Dung cả giận nói: “Ngươi so được với họ sao?!”

Đầu ta đầy dấu chấm hỏi: “Ủa **, sao không so được???”

Đối diện với cơn thịnh nộ đến cực điểm của canh Phù Dung, ta cũng nên tự xem xét lại bản thân mình, đôi khi những người đến kiếm cớ gây sự cũng có nỗi khổ riêng của họ, có khi mình cũng là người có lỗi…

LỖI LỖI CL!!

Đùa gì thế, bổn Sáng Thế có 30.000 tu vi rất biết đánh nhau đấy, ngon thì xông vào.

Ý niệm tới đây, ta gạt Dạ Đàm qua một bên, từ từ nhấc tay phải, tay trái tung bàn lên cao.

Ta khống chế sức mạnh chỉ ở ngưỡng năm phần, nhẹ nhàng mượn lực, tà mị nở nụ cười lại hung ác nói: “Ta không nghe rõ, phiền ngươi nói lại…”

Cả cái bàn xé gió lao vút đi.

Nóc nhà cũng bay theo cùng luôn.

Trăm người tham dự đại hội “whoa” đỉnh đầu mát lạnh như dùng CLEAR, nháy mắt yên tĩnh như gà.

“… Lần nữa.” Ta nói nốt lời kịch còn lại, bao ngầu lòi.

Tính cả lần trước đánh Trạch Tước, ta ra tay không chính xác chút nào.

Nóc nhà nổ tung giữa trời cao thành những mảnh nhỏ dồn dập rơi xuống, hàng loạt thanh trúc sắc bén lấy tư thế của hỏa tiễn gặp trọng lực rơi xuống ào ạt.

Mấy cái thứ này mà xiên vào người thì vui phải biết, các tân khách vừa phút trước còn nói cười vui vẻ xưng huynh gọi đệ, phút sau đã bê váy chạy điền kinh tám nghìn mét, lộn xộn như một đám dân tị nạn.

Dạ Đàm ôm ngang ta tính nhảy xuống hồ, ta sợ đến sắc mặt tái nhợt, hắn phản ứng rất nhanh hỏi: “Ngài không biết bơi?”

Ta còn chưa kịp trả lời, hắn đã tay mắt lanh lẹ đá vào bờ để mượn điểm tựa, lại lao vút lên bờ lăn vào dưới gầm bàn, vững vàng ôm chặt ta, bên tai ta toàn là những âm thanh rơi vỡ liên tiếp.

Ta sợ hãi không thôi, hận không thể cuộn tròn giấu mình vào ngực hắn, lại không thể không thầm khen Dạ Đàm nhạy bén. Hắn tự nhiên không biết, 10 điểm HP của ta cũng be bét lắm, nhảy xuống nước thôi là một đi không trở lại. Hắn chỉ lo ta sặc nước, còn ta là lo vấn đề về tính mạng.

Tiếng va chạm không còn, Dạ Đàm xốc bàn nâng ta dậy, nhà trúc trở nên “lộ thiên” và rách nát, mọi người ướt sũng đầy bùn, chủ nhà còn bận vớt khách không biết bơi, phải nói là cực-kì-thảm.

Ai cũng đầy một người bùn, rong, tảo nửa đen nửa xanh, thỉnh thoảng còn có đóa sen trắng cắm trên đầu, chỉ có ta cùng Dạ Đàm sạch sẽ đứng ở giữa, giờ thì lại là hạc giữa bầy gà, ta quẫn bách không thôi.

Dương Khinh Chu nghe tin chạy tới mặt đầy nghi ngờ, ngơ ngác nhìn ta cùng Dạ Đàm.

Ta lúng túng nói: “Trượt tay, thất lễ, thất lễ.”

Nếu như Dạ Đàm là “Đuýt nồi Đại hiệp”.

Thì ta đại khái chính là “Tay trơn Đại hiệp” đi.

Dương Khinh Chu không biết nguyên do, không dám đoán bừa, trước hết y giúp chủ nhà đưa khách đi rửa mặt thay đồ, thường phục của ta hoàn hảo, kéo Dạ Đàm cụp đuôi chạy.

Trên người Dạ Đàm vẫn còn một đống canh Phù Dung, ta chủ động giúp hắn cởi áo mới thấy từ cổ trở xuống đều đỏ hết lên.

“Bỏng?” Ta hít khí, “Sao ngươi không nói tiếng nào!”

Dạ Đàm chỉ nói: “Không bỏng.”

Ta càng tức: “Ta chưa từng lừa gạt ngươi vậy mà ngươi báo đáp ta như này đây hả?”

Dạ Đàm không dám trả lời.

Ta nói: “Cho ngươi một cơ hội nữa.”

“… Hơi bỏng.” Dạ Đàm vẫn cố bảo đảm, “Thật đó. Chỉ có một chút…”

Ta vắt khăn lạnh đè lên vết bỏng, thầm nói: “Sớm biết thế ta đã hất bàn vào mặt hắn.”

“Sẽ chết đấy.” Dạ Đàm nhàn nhạt nhắc nhở.

“Cũng đúng.”

Sợ hắn cảm lạnh, ta khoác cho hắn một chiếc áo khác, ta lại nghĩ tới mấy câu nói của tên canh Phù Dung.

“A Đàm, tại sao người kia lại tìm chúng ta gây sự?” Ta nghi hoặc, “Người kia nói chúng ta không giống mấy thiếu gia kia với tỳ nữ của họ. Đến cùng là không giống chỗ nào?”

Dạ Đàm hiếm thấy chần chờ, mới nói: “Bởi vì chủ nhân cùng thuộc hạ đều là nam tử.”

“Là bởi vì giới tính sao?” Ta kinh ngạc.

Dạ Đàm gật đầu.

Thành thật mà nói ta vốn không có khái niệm về giới tính, nam nữ thì sao?

“Ta cũng có thể làm nữ.” Ta chả thấy khó gì.

Dạ Đàm kinh hãi đến biến sắc: “Chủ nhân ngài ở nói linh tinh gì đó!”

Ta rất biết lắng nghe: “Nha, vậy ta cũng có thể biến A Đàm thành nữ.” Mặc dù là chuyện sau khi đạt được quyền quản lý nhưng không sao, SPOIL trước cũng được.

Dạ Đàm càng kinh hoảng lắp bắp nói: “Không không không không không cần!!”

Ta chăm chú quan sát một lát, ra là hắn từ chối thực sự, không phải là khách khí với ta.

Thấy hắn không chịu giải quyết việc này, ta không thể làm gì khác hơn là lại hỏi: “Nam tử thì nam tử, nam tử thì không làm được gì à?”

“… Có… Có rất nhiều chuyện.” Dạ Đàm ấp úng, “Giữa nam nữ thì rất bình thường, nam nam nhiều lúc… không tốt lắm.”

“Ngươi đang nói đến… đút cơm, ôm ấp, ngủ cùng giường?” Ta kiên trì hỏi.

Dạ Đàm quẫn bách: “Gần giống… Còn những thứ khác nữa.”

“Làm thì như thế nào? Sẽ xảy ra chuyện sao? Sẽ chết sao?” Ta thấy hắn nghiêm túc, lòng cũng sốt sắng hẳn.

Dạ Đàm lập tức nói: “Ta cũng không biết.”

Ta có chút bối rối: “Vậy ta phải làm việc đó sao, không làm được không?”

Dạ Đàm nhìn ta, phảng phất như thể ta vừa nói gì cảm động lắm, vẻ mặt chẳng biết vì sao có chút diễm lệ.

“Không được.” Hắn nói, “Nếu một ngày nào đó ngài có… nữ nhân mình yêu, cùng nàng làm những chuyện này sẽ cảm thấy không giống như lúc trước.”

“Ồ.” Ta gật gù, sâu sắc cảm thấy quả nhiên còn có rất nhiều chuyện cần học, “Hôm nào rảnh thử xem.”

Dạ Đàm nhắm mắt đáp một tiếng “vâng”, sắc đẹp đẽ nơi dái tai cũng dần tắt.

– —-

Đông Vân Triều: Xin phép đề cử truyện “Ngoại cảm” – Phong Lưu Thư Ngốc do bạn Cúc Râm Đãng siêu cấp đẹp trai dịch. Nếu bạn đã từng say mê bộ “Cao thủ đổi trắng thay đen” thì chúc mừng, bạn đã tìm thấy một bộ nữa của tác giả thần thánh ấy. Linh dị thần quái, thụ ngầu lòi đạp đổ thế giới. Hoan nghênh các cậu ghé thăm truyện.:>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN