Rắc Rối Đáng Yêu - Chương 13: Sự thật đau thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Rắc Rối Đáng Yêu


Chương 13: Sự thật đau thương



Nó cứ đứng đó , cảm giác này là sao đây ?

Nó hơi vui nhưng có 1 cái gì đó đang len lỏi trong nó , ko pit là cái gì nữa ..

_’’ Em làm gì ở đây vậy , Hoàng Linh ‘’

Nó way người lại , là Nhật Lâm

Đúng rồi !

Nó đã quên mất Nhật Lâm !

Nhật Lâm luôn đối xử tốt vs nó , vậy …..lẽ nào , chuyện nó nghĩ mình thích hắn chỉ là ngộ nhận . Tại sao nó lại quên mất Nhật Lâm chứ ?

Đầu óc nó rối bời , nó ko nghĩ được gì hết !

Thấy nó cứ im im ko trả lời , Nhật Lâm hơi lo lắng :

_’’ Em ko sao chứ ? ‘’

_’’ Dạ !…ko sao ….à , hôm nay em sẽ về nhà thăm cha , mẹ chút , anh & anh Hải Long cứ về trước đi ‘’

_’’ Ừm, được rồi ! ‘’

Nó chào Nhật Lâm rồi chạy đi .

Nó đi về nhà nó .

_’’ Con về rồi đây ! Cha ơi , mẹ ơi …. ‘’

Nó kêu mãi mà ko có ai trả lời .

Nó nghĩ chắc cha mẹ nó ra ngoài nên tự mở cửa bước vào !

Vừa vào trog , nó đã thấy trên bàn có 1 tờ giấy , tò mò nó cầm lên xem :

‘’ Con gái yêu ,

Cha mẹ thật sự rất có lỗi khi đi mà ko 1 lời nào vs con . & càng có lỗi hơn khi bao năm wa ta giấu con 1 chuyện liên wan đến con . Thật ra , con còn 1 người anh trai , & bọn ta ko phải cha mẹ ruột của con, bọn ta là bạn thân của cha mẹ ruột con .

Năm ấy , cha mẹ con & bọn ta cùng đi dã ngoại , có cả con & anh của con , nhưng ko may, xe mất thắng , lúc đó cha con cầm lái , chiếc xe cứ lao đi trong rừng , tình thế nguy cấp , cha con giao 2 con cho ta , & bảo bọn ta nhảy xuống xe trước rồi họ sẽ nhảy sau . Bọn ta thật sự ko ngờ , họ gạt bọn ta , khi bọn ta vừa ôm 2 con nhảy xuống xe , chiếc xe ấy đã nổ tan tành ……

Ta rất buồn vì chuyện đó , còn về anh con , vì lúc ấy bọn ta vẫn còn nghèo lắm , ko đủ tiền nuôi 4 người nên ta đã giao anh con cho 1 ông chủ nhà giàu của tập đoàn S… gì đó …

& đúng là ý trời khi hôm đó , cậu chủ của tập đoàn Strong đến nhà ta , ta nghĩ đó chính là anh trai con , nên ta yên tâm giao con cho cậu ấy .

Ta thật sự xin lỗi con khi bao năm wa giấu con chuyện này …..

À , con ko phải tìm bọn ta đâu , bọn ta đã sang Mỹ cùng cậu con trai rồi .

Ta mong con hãy sống tốt & thật vui vẻ con nhé !

Thấy con vui bọn ta cũng rất vui , & cả cha mẹ ruột của con nữa , họ sẽ thật hạnh phúc khi thấy con vui vẻ …. /…’’

Tách …. Tách …

Nước mắt nó chan hòa , sao chứ ?

Sao ông trời lại đối xử vs nó như vậy chứ ?

Tại sao chứ ?

Nó khóc , nước mắt cứ thi nhau tuôn ra , nó ko kiềm được …….

Nó cuối đầu xuống & khóc nức nở …..

Ngoài trời cũng đã tối , nó lau nước mắt , đứng dậy .

Nó phải mạnh mẽ lên .

Nó lê từng bước đi về nhà hắn …..

Cạch !

_’’ Sao em về trễ vậy ! ‘’ . Thấy nó vừa vào , Nhật Lâm khẽ hỏi :

Đứng trước Nhật Lâm , nó như ko còn mạnh mẽ nữa .

Nước mắt lại tuôn ra …..

Thấy nó khóc , Nhật Lâm đi tới & kéo nó ngồi xuống bậc thềm .

_’’ Hức …hức , em lại yếu đuối ..rồi hức … ‘’

Nhật Lâm rất đau lòng khi thấy nó như vậy .. khẽ vỗ vai nó , Nhật Lâm dịu dàng nói :

_’’ Em đừng khóc nữa , có chuyện gì xảy ra vậy , nói cho anh pit đi…..’’

_’’ Hic , họ …. Họ ko phải cha mẹ ruột của em , cha mẹ em đã chết rồi , họ nói em còn có 1 người anh trai nữa ….. hic… ‘’

_’’ Sao ? Anh trai ư ? ‘’

Nghe nó nói , Nhật Lâm bần thần nhớ lại mẫu đối thoại vs cha mình

———————–

_’’ Con trai , ta có chuyện muốn nói vs con , ta nghĩ con đã đủ lớn để biết chuyện này ‘’

_’’ Dạ ! Cha cứ nói ‘’

_’’ Ta …. Ko phải cha ruột của con , & con còn có 1 người em gái , con sẽ tìm nó về đây chứ ? ‘’

_’’ Sao ? ‘’

_’’ Ta biết , con sẽ sock , nhưng đã đến lúc con được pit sự thật , con sẽ thay ta tìm đứa em gái đó chứ ? ‘’

_’’ Dạ , con hứa ‘’

————————-

Nhật Lâm bất ngờ , ko thể nào …..

Nó ngước lên nhìn bầu trời & nói tiếp :

_’’ Cha mẹ nuôi của em nói , anh trai em đã được giao cho tập đoàn S…. gì đó .

Họ nói , khi gặp anh Hải Long-con của tập đoàn Strong , họ chắc người đó anh trai của em ……’’

_’’ Thật sao ? ‘’ Nghe nói tới đây , Nhật Lâm mừng rỡ , có lẽ chỉ là trùng hợp thôi , trùng hợp thôi ……

_’’ Em nhớ cha mẹ em lắm ! ‘’

_’’ Em đừng buồn , nhìn lên trời đi , 1 trog số các ngôi sao ấy là cha mẹ em đó , họ luôn dõi theo em mà , vì thế nếu em vui thì họ mới vui được . Nghe lời anh, giờ khuya rồi , em đi ngủ đi , để mai còn có sức đi học …..’’

Nhật Lâm đưa nó lên phòng & đắp chăn cho nó .

Đợi đến khi nó ngủ , Nhật Lâm khẽ đóng cửa lại & sải bước về phòng mình .

Chủ nhật ,

Thức dậy , bước xuống lầu , nó đã thấy hắn ngồi đó . Tiến đến gần hắn như chưa từng xảy ra việc hôm đó , nó cất tiếng hỏi :

_’’ Anh Nhật Lâm đâu ? ‘’

_’’ Ra ngoài rồi ‘’. Hắn cũng vậy , trả lời thản nhiên như chưa từng có chuyện gì.

Nó ngồi xuống cạnh hắn & dò xét :

_’’ Nếu có em gái , anh có vui ko ? ‘’

Nghe nó hỏi thế , hắn cũng hơi bất ngờ :

_’’ Sao lại hỏi tôi chuyện đó ? ‘’

_’’ Thì anh cứ trả lời đi ! ‘’

_’’ Tôi ko thích có em gái ! ‘’

_’’ Sao lại ko thích ! Hay là như vầy , thí dụ , tôi … à em là em gái của anh , anh có vui ko ? ‘’

Hắn buông tờ báo xuống ,hôm nay hắn thấy nó hơi lạ , sao cứ nói đến chuyện em gái , bực bội , hắn gắt lên :

_’’ Ko , cô bị sao vậy hả ? ‘’

_’’ Hoàng Linh là em gái mày đó , Hải Long ‘’

Nhật Lâm từ ngoài đi vào , nói vs hắn :

_’’ Sao ? Em gái ư ? ‘’

Hắn đứng phắt dậy , tim như bị ai bóp nghẹt ,trò quái quỷ gì đây ?

Hắn vờ cười như đang dính vào 1 trò chơi :

_’’ Ha , diễn hay lắm ! ‘’

_’’ Ko diễn đâu , em nói thật đó ! ‘’. Nó nhìn hắn.

Hắn như ko tin vào tai mình nữa . Nó vừa nói gì chứ ?

Hắn & nó là anh em ư ? Ko phải chứ ….

Reng ……reng ….

Đột nhiên chuông điện thoại vang , Nhật Lâm nhấc máy .

_’’ Ta đây ! ‘’

_’’ Ông Nhất ? ‘’

_’’ Con , Hải Long & con bé Hoàng Linh nữa , đến nhà ta ngay , các con đã biết chuyện rồi phải ko ? Bây giờ là lúc ta kể đoạn kết cho các con nghe ! ‘’

_” Dạ ! ‘’

Gác máy , Nhật Lâm khẽ thở dài :

_’’ Ông Nhất sẽ kể đoạn kết cho chúng ta nghe , mau tới đó thôi ! ‘’

Cả 3 cùng lên xe tới đó .

Nó hoang mang , ko pit ai là anh trai mình , nếu là hắn thì sao ? hoặc ko phải hắn mà là ai khác thì sao ?

Hắn thì đầu óc như muốn nổ tung , sao nó lại là em gái hắn chứ ? Ko thể như thế được , hắn chưa khẳng định tình cảm của mình vs nó mà …..

Còn Nhật Lâm , trog lòng có gì đó lo lắng , sao ông Nhất lại kêu Nhật Lâm đi theo chứ ? Nhật Lâm ko muốn trở thành anh trai nó tí nào ….

& điều duy nhất hắn & Nhật Lâm nài nỉ ông trời đó là :

‘’ Làm ơn đi , Hoàng Linh ko phải em gái mình , cầu mong là vậy . Đây chỉ là hiểu lầm , là hiểu lầm mà thôi ….. ‘’

Két !

Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng 1 cái biệt thự to lớn .

Cả 3 bước xuống , cùng vào sảnh .

Tại nơi đây , ông Nhất đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế xoay .

_’’ Các con ngồi xuống đi ! ‘’ . Ông ôn tồn nói

Nó , hắn & cả Nhật Lâm nữa , ai nấy điều lo lắng .

Đợi bọn nó ngồi xuống , ông Nhất nói tiếp , giọng nói mang 1 cái gì đó , man mác buồn !

_’’ Qúa khứ ! Cái quá khứ ấy tưởng chừng bị chôn chặt trong ký ức , nhưng hôm nay , định mệnh đã đưa 3 đứa các con gặp nhau …. ‘’

Ông Nhất bắt đầu vào câu chuyện , ánh mắt ông đang hướng về ký ức , ký ức đó chứa nhiều đau thương hay chứa nhiều nước mắt , chỉ người trog cuộn mới hiểu ……

_’’ Ý trời , đúng là ý trời . Ta sẽ kể cho các con nghe . Câu chuyện 30 năm về trước . ‘’

Nhân vật :

* Thiên : cha nó

* Mỹ : mẹ nó

* Huy : cha Nhật Lâm

* Liên : mẹ Nhật Lâm

* Tân : cha hắn – ông Nhất

* Trang : dì hắn

* Nhung : mẹ hắn

* Duy , Hoa : cha mẹ nuôi của nó

30 năm trước ,

Trước cánh cổng trường , 1 cô gái xinh đẹp , mặc 1 chiếc váy màu trắng tinh khiết , tóc bay trog gió , đang đứng chờ 1 người .

Chợt !

Ánh mắt cô ấy sáng lên khi thấy người con trai chạy tới :

_’’ anh Thiên ! ‘’

Chàng trai mỉm cười khi thấy cô gái , họ yêu nhau say đắm , sống trong hạnh phúc & có những người bạn tuyệt vời …

Nhưng họ đâu ngờ rằng , có 1 ngày ….

_ ‘’ Huy , Tân 2 anh dừng lại đi , đừng đánh nữa ! ‘’ .

Mỹ hét lên trong tuyệt vọng khi nhìn thấy 2 người bạn thân vì mình mà đánh nhau .

Thấy cô khóc nức nở , 2 người ấy dừng lại , tiến về phía cô :

_’’ Đừng khóc ! Anh xin lỗi ! ‘’ . Tân nói trong đau khổ .

_’’ Anh yêu em mà Mỹ , tại sao ko phải là anh … ‘’ . Huy lay lay vai cô .

Tân vội ngăn Huy lại , để ko làm đau Mỹ .

Đằng xa , 1 bóng người chạy lại – đó là Thiên .

Thấy Mỹ khóc , Thiên liền ngồi xuống & nói = giọng giận dữ :

_’’ Có chuyện gì vậy ? ‘’

_’’ Mày im đi ! Mày có gì mà hơn tao chứ ? ‘’ . Huy nhào tới , đánh Thiên .

Nhìn cảnh tượng trước mắt , Mỹ thất vọng , tại sao tình bạn của họ lại đi tới con đường này chứ ?

_ ‘’ CÁC ANH THÔI ĐI , CÓ CẦN PHẢI VẬY KO . TÔI YÊU ANH THIÊN , CÒN 2 ANH TÔI CHỈ XEM LÀ 2 NGƯỜI BẠN THÂN THÔI , LÀM ƠN ĐI …. ĐỪNG TRẺ CON NHƯ THẾ CHỨ ? ‘’

Cô hét lên trog nước mắt .

Sau ngày hôm đó , họ ít gặp nhau hơn . Mọi chuyện tưởng chừng như mơ …..

Cho đến 1 chiều chủ nhật . Họ tình cờ gặp lại nhau trên con phố cũ :

_’’ Chào em ! ‘’. Tân dịu dàng nhìn cô

Cô ko nói gì , chỉ khẽ mỉm cười .

_’’ Giới thiệu vs em , đây là vợ anh , cô ấy tên Nhung ‘’

_’’ Còn đây là vợ anh , tên Liên ‘’

_’’ Chúc mừng các anh ‘’

Cô cười mãn nguyện khi nhìn thấy bạn mình đã có đôi có cặp , cô vòng tay mình wa tay Thiên , họ ngập tràn hạnh phúc …….

Mấy tháng sau , cô & Thiên đã có 2 đứa con xinh xắn ….

Tưởng chừng mọi chuyện đã xong , nhưng đâu ai pit được .

Đằng sau sự hạnh phúc của 1 gia đình là đau khổ ?

Tuy đã lấy vợ , nhưng Tân & Huy đâu quên đi tình cảm sâu đậm của mình đã dành cho cô . 2 người lấy vợ chỉ vì gia đình ép buộc .

Đâu khi nào họ wan tâm đến vợ mình ..

& vì 1 ngày say xỉn , ông Tân đã phạm sai lầm lớn , đó ko phải sai lầm gì to tát đối vs 1 cặp vợ chồng nhưng vs ông , đó lại là sai lầm lớn .

Vì say quá , ko làm chủ được mình ,ông ngỡ vợ mình là Mỹ nên …..

& thế là Hải Long ra đời …..

Do thấy ông quá lạnh nhạt vs vợ con , cha của ông đã làm 1 chuyện , chuyện đó khiến ông đau khổ & ray rứt đến tận bây h .

Hôm đó , gia đình nó dã ngoại cùng 2 người bạn ….. chuyến dã ngoại ấy & cả chiếc xe tự phát nổ đó …………… điều là do sự sắp đặt của cha ông Tân . Vì cha ông nghĩ nếu ko còn Mỹ trên đời thì sẽ ko có gì xảy ra nữa , & cũng là vì Thiên đã cướp người con gái mà Tân yêu …….

Cũng may là hôm đó , 2 đứa trẻ được cứu sống bởi 2 người bạn thân của họ , nhưng họ thì ……..

2 người đó , biết mối wan hệ giữa 6 người nên đã đến nhờ ông Tân chăm sóc đứa bé trai ……

Kể đến đó , ông Nhất nghẹn ngào nhìn hắn :

_’’ Khi đứa bé trai được đưa đến , mẹ con nghi ngờ ta có con riêng nên sinh bệnh , ta biết , ta có lỗi khi ko nói rõ vs mẹ con , nhưng nếu nói ra , liệu ông nội của con có để yên cho đứa bé ấy sống yên ko ? …. Vì ko yên tâm nên ta giao đứa bé ấy cho ông Huy , nghĩa là cha của Nhật Lâm bây giờ , tên thật của con là Nguyễn Nhật Lâm chứ ko phải Võ Nhật Lâm … ‘’

Xoảng !

Nhật Lâm bần thần buông ly nước trên tay xuống , ko đời nào , ko thể có chuyện đó được ….

_’’ ÔNG NÓI LÁO , ÔNG GẠT TÔI , TÔI KO TIN ĐÂU ! ‘’

Xô ngả cái bàn trước mặt , Nhật Lâm lao đi , mặc kệ mọi chuyện .

Còn nó ngồi yên tại chỗ , từ lúc ông Nhất kể chuyện tới h , nó cứ cuối gầm mặt xuống , ko ai biết biểu hiện của nó ra sao .

Thấy nó im lặng , ông Nhất lên tiếng trước :

_’’ Ta ….. ‘’

_’’ ÔNG IM ĐI , CHÍNH ÔNG , ÔNG ĐÃ HẠI CHẾT CHA MẸ TÔI , TÔI GHÉT CÁC NGƯỜI , GHÉT CÁC NGƯỜI .., CÁC NGƯỜI ÁC LẮM , TÔI HẬN ÔNG ……tại sao chứ , tại sao ???’’

Nước mắt nó tuôn ra , nó chạy đi , chạy đi mãi .

Tại sao chứ ?

Chính ông nội hắn đã hại cha mẹ nó ư ? Nó sẽ ko tha thứ cho kẻ đó . Tại sao lại cướp đi sinh mạng của cha mẹ nó chứ ?

Nó ghét gia đình hắn lắm , ghét tất cả …..

Nó cứ chạy , chạy mãi , thà ko cho nó biết cái quá khứ đau thương ấy còn hơn…

H nó phải làm sao đây ?

Hắn ? Từ nay nó ko muốn gặp mặt hắn nữa , hắn là cháu của kẻ thù giết cha mẹ nó , nó khóc , kiệt sức , nó ngồi khụy xuống đường …

Màn đêm tối tăm bao trùm lấy nó , đưa tay quệt nước mắt lăn dài trên má , nó đứng dậy , tự nhủ vs lòng phải mạnh mẽ lên , nó bước đi …

Nhưng…. Nó đi đâu bây h chứ ? ? ?

Đúng rồi !

Nó sẽ về căn nhà của cha mẹ nuôi , dù sao ở đó cũng ko có ai !

Nhưng trước tiên , nó phải way lại nhà hắn lấy đồ …

_’’ Lúc chiều cô chạy đi đâu vậy ! ‘’ . Thấy nó vừa vào nhà , hắn liền hỏi

_’’……..’’

_’’ Nè , tôi nói chuyện vs cô đấy ‘’

_’’……..’’

Nó ko thèm trả lời hắn , cứ đi .

Bực bội , hắn kéo tay nó lại .

_’’ Này …! ‘’

_’’ Tránh ra ! ‘’ . Nó xô mạnh hắn ra khỏi người nó

_’’ Cô …. ‘’

_’’ Tôi ghét các người , đừng dùng bàn tay đó chạm vào tôi .. ‘’

_’’ …….. ‘’ . Hắn đứng im đó , lời nó nói như cứa sâu vào người hắn . Đau đớn ! Là cảm giác hắn lúc này .

Thu dọn đồ xong , nó bước thật nhanh ra khỏi nhà , nhưng 1 lần nữa lại bị hắn níu lại :

_’’ Cô định đi đâu ? ‘’

_’’ Mặc xác tôi , ko cần wan tâm ! ‘’ . Nó lạnh lùng đáp

_’’ Còn hợp đồng thì sao ? ‘’ . Hắn cố níu nó lại = mọi cách có thể

_’’ Hợp đồng ư ? Tính tới thời điểm này , có lẽ đã đủ số tiền tôi cần trả . Nhưng nếu chưa đủ thì tôi sẽ đi làm để trả ! ‘’

_’’ ……. ‘’. Hắn bất lực buông lơi bàn tay nó ra .

Nó bước đi , bóng tối phía trước bao trùm dần lấy dáng người nhỏ bé của nó .

Hắn đưa mắt nhìn theo , lần đầu tiên trog đời hắn bất lực trước 1 người .

Nhìn nó đi xa dần , tim hắn như thắt lại , như có ngàn con dao cứa vào !

Hắn ko giữ được nó , hắn đã để nó xa rời vòng tay mình ……

Tại sao chứ ?

Tại sao ông trời lại thích chơi trò này chứ ?

Tại cái quá khứ nghiệt ngã ấy ? tại ông nội của hắn ? tại cuộc tình đó ? hay tại định mệnh là vậy ?

Hắn đau lắm , chưa khi nào hắn đau như thế cả ? tại nó ư ?

Hắn tự cười chính mình , trách mình sao yếu đuối , nếu hắn lạnh lùng thêm chút nữa thì đâu đến nỗi nào ?

Đúng vậy ! Hắn quyết định sẽ thay đổi , sẽ lạnh lùng hơn trước , sẽ gạt nó ra khỏi tâm trí mình …..

Nó lê từng bước mệt nhoài vào căn nhà của cha mẹ nuôi , quăng đồ vào 1 góc , nó trèo lên giường & nhắm mắt lại…

‘’ Sáng mai lại là 1 ngày mới ‘’

Còn về Nhật Lâm , Nhật Lâm ko tin chuyện nó là em gái mình , cậu còn chưa nói rõ tình cảm của mình đối vs nó , giờ lại có chuyện anh-em xảy ra….

_’’ Nhật Lâm ! ‘’ . Cha cậu nói vs giọng tha thiết .

Ánh mắt 2 người chạm vào nhau , ánh mắt Nhật Lâm đau khổ , như đang muốn van xin điều gì đó từ ông , còn ánh mắt cha cậu, nó mang 1 vẻ quyết đoán , kiên quyết .

_’’ Ta muốn nói vs con 1 chuyện ! ‘’

_’’ Khỏi ! Tôi biết hết rồi , tôi ko phải con ông , tôi còn có 1 đứa em gái , đúng chứ ? ‘’ . Nói xog , Nhật Lâm bỏ lên phòng .

Cha cậu ấy khẽ lắc đầu ……..

Sáng hôm sau ,

Như thường ngày , nó đi bộ tới trường , tâm trạng nó đã đỡ hơn nhiều so vs hôm wa , vừa tới cổng trường , nó đã gặp hắn , 1 điều mà nó ko muốn tí nào cả .

Cố đi lướt thật nhah wa hắn , nó bước vào lớp .

Hôm nay , lớp nó học tiết toán đầu tiên , nó thì dở tệ môn này , cầu mong cho …..

_’’ Em Hoàng Linh , lên giải bài này cho thầy ! ‘’

Trời !

Nó nhăn nhó lên bảng giải bài , nói giải bài cho ‘’cao cấp’’ í , chứ nó đứng cầm viên phấn & nhìn bài toán trân trân .

15’ trôi wa , nó vẫn cứ đứng đó .

Ông thầy ngao ngán lắc đầu :

_’’ Sắp thi đến nơi rồi , em học tệ thế này , phải có người kèm thôi . Để xem , lớp ta ….. haizz , ko ai học giỏi môn này cả , các bạn còn lo ôn bài sao mà có thời gian kèm cho em . À , có người rồi …. ‘’

Thấy ông thầy tươi rối , nó ngạc nhiên :

_’’ Ai thế thầy ? ‘’

_’’ Hết tiết này , em đi theo thầy ‘’

Nó ngao ngán đi về chỗ , ông thầy này mà kèm nó là nó chết mất ……

Ngồi trog lớp nó cầu mong cho lâu hết tiết 1 tí ….

Reng……

Hết tiết !

Sao hôm nay nó mong cái gì là cái đó tới vậy trời ! TT.TT

-‘’ Hoàng Linh, mau lên ! ‘’

_’’ Dạ ! ‘’ . Nó xách cặp đi theo ông thầy .

Đi 1 lúc , nó thấy đường này wen wen thì phải , đây là đường tới …

_’’ Thầy ơi , mình đang đi đâu vậy thầy ? ‘’. Nó giả vờ hỏi xem mình nghĩ đúng ko .

_’’ Phòng hội trưởng hội hs ! ‘’ . Ông thầy đáp thản nhiên

_’’ Hả ? Thầy kèm em ở đó sao ? ‘’ . Nó há hóc , nếu vậy , nó sẽ phải thấy mặt hắn rồi .

_’’ Tới rồi ! ‘’ . ko thèm trả lời nó , ông thầy vui vẻ bước vào trong .

Thấy nó ko vào ông thầy bực bội gắt :

_’’ Hoàng Linh , mau vào đây ! ‘’

Nó cúi gầm mặt , lê chân vào . Nó đưa mắt nhìn wanh . Rồi nở 1 nụ cười .

Hên quá , ko có hắn ở đây !

_’’ Mình học thôi thầy ! ‘’

_’’ Đợi chút ‘’ . Thầy ngó wanh & nói

_’’ Thầy tìm em à ? ‘’ . Từ ngoài cửa xuất hiện 1 giọng nói , giọng nói mà nó ko muốn nghe .

Ông thầy & nó way lại .

Hắn ung dung bước vào & ko quên chào thầy .

_’’ Có việc gì ko thầy ! ‘’ . Hắn lạnh lùng hỏi

_’’ À , em là có thời gian rảnh nhiều nhất , thầy muốn nhờ em 1 việc ! ‘’

_’’ Thầy cứ nói ! ‘’

_’’ Lớp thầy , có 1 em học kém môn toán , mà gần thi tới nơi rồi , trog lớp các em khác thì lo ôn bài , em có thể giúp thầy kèm cho em này được ko ? ‘’

Nghe ông thầy nói , nó bất ngờ , ngước đầu lên & nhăn nhó :

_’’ Ko phải chứ thầy ? ‘’

Nãy h , hắn bước vào , đâu biết là nó vì nó cứ cuối mặt xuống đất , h thấy nó ở đây , hắn cũng ngạc nhiên ko kém

_’’ Em kèm giúp thầy đi , nếu em có chuyện gì cần giải quyết thì … có thể giao cho hội phó mà ! ‘’. Thấy hắn đứng im ông thầy nài nỉ .

Hội phó ? Hội phó ư ? Chẳng phải là anh Nhật Lâm sao . Có cách rồi !

_’’ Thầy ơi , hay là hội phó kèm em đi ! ‘’ . Nó vui vẻ nói

_’’ Được , em sẽ kèm bạn ấy ! ‘’ Hắn lạnh lùng đáp .

_’’ Thầy …. ‘’ . Nó nhăn nhó

_’’ Còn thầy gì nữa , hội trưởng đã đồng ý rồi thì nhờ hội phó làm gì ? Hay là em muốn chính tay thầy kèm cho em ? ‘’ Ông thầy đe dọa nó

Sầm !

Nó xay xẳm , sao lại thành thế này chứ ?

Nó ko muốn liên wan tới hắn nữa cơ mà ?

Tại sao ông trời cứ đùa vs nó thế ?

Nó đưa đôi mắt ‘’thỏ con’’ nhìn ông thầy , nhưng vô ích , ông thầy cười tươi rói vs hắn xog rồi bỏ đi , mặc kệ nó …

Ông thầy đi rồi , chỉ còn lại nó & hắn , im ắng

….

….

_’’ Bắt đầu từ bây h , khi tới h toán , cô xách cặp lên đây . Khi ra về , bắt đầu học lúc 5h tới 7h , tại nhà tôi ! ‘’ . Hắn nói vs giọng lạnh tanh .

_’’ Biết rồi ! ‘’ . Rồi nó bước đi , bỏ lại hắn đứng đó .

Nó biết chứ , lúc nói chuyện vs nó , hắn có gì hơi lạ , hắn làm cho nó cảm thấy sợ , hắn lạnh hơn trước thì phải …

Lúc này , tại 1 căn biệt thự :

Rầm , rầm

Đùng ..

Ầm , ầm …

Nhật Lâm đập tất cả đồ đạc trong phòng mình , Nhật Lâm rất muốn khóc chứ ? Nhưng cậu là con trai , đâu dễ dàng khóc được , nhìn Nhật Lâm lúc này thật đáng thương , ánh mắt dịu dàng ngày nào bây h mang 1 nỗi đau khổ cùng cực …

Ai có thể thấu hiểu chứ ?

Suy cho cùng , trog chuyện này , người đau nhiều nhất vẫn là Nhật Lâm !

Trên đường đi về lớp , nó chợt nhớ đến 1 người , người anh trai của nó- Nhật Lâm , nó đâu biết Nhật Lâm thích nó , từ đầu Nhật Lâm luôn mang cho nó 1 cảm giác ấm áp , bây h , biết Nhật Lâm chính là anh trai mình , nó cũng hơi vui .

Nhưng …. Sao hôm nay ko thấy Nhật Lâm nhỉ ?

Hay là xảy ra chuyện gì ? ?

Nó lấy hết can đảm , way lại phòng hội trưởng …

_’’ Chuyện gì ? ‘’ . Vừa nhìn thấy nó , hắn cất giọng .

_’’ Nhà anh Nhật Lâm ở đâu ? ‘’.

Hắn bất ngờ , ngước nhìn nó :

_’’ Để làm gì ? ‘’

_’’ Nhà anh ấy ở đâu ? ‘’ . Ko wan tâm câu hỏi của hắn ,nó hỏi lại lần nữa .

_’’ Ko biết ! ‘’

Chỉ chờ hắn nói vậy , nó cười 1 cái rồi bỏ đi , hắn nhìn theo nó mà nhói đau , tự nhắc mình phải gạt nó ra khỏi tâm trí mình …

Hắn ko nói thì nó gọi hỏi Kỳ Sơn cũng được .

Nghĩ là làm ngay , nó móc điện thoại ra gọi cho Kỳ Sơn ..

_’’ Chuyện gì thế , Hoàng Linh ‘’ . giọng nói trầm trầm của Kỳ Sơn vang lên

_’’ Dạ . Cho em hỏi , anh có biết nhà anh Nhật Lâm ở đâu ko ? ‘’

_’’ Đường A , khu biệt thự tập đoàn Screen . Mà em hỏi có chuyện gì ko ? ‘’ . giọng Kỳ Sơn hơi lo lắng .

_’’ Dạ . ko có gì đâu . Cám ơn anh ạ ! ‘’

Nói vội cúp máy , nó sợ nếu nói tiếp nó sẽ khóc mất .

Trước khi cúp , nó còn kịp nghe được câu nói của Kỳ Sơn :

_’’ Đã xảy ra chuyện gì rồi phải ko ? ‘’

…….

Có được địa chỉ , nó vội đi tìm , chỉ 1 chút nó đã tìm ra ngôi biệt thự ấy .

Đứng bấm chuông 1 hồi , 1 chị giúp việc vui vẻ ra chào hỏi nó :

_’’ Em tìm ai ? ‘’

_’’ Dạ , có anh Nhật Lâm ở nhà ko chị ? ‘’

_’’ Cậu chủ …. Lúc này , cậu chủ hình đang gặp chuyện buồn thì phải . Em là gì của cậu ấy ? ‘’ . Chị giúp việc trìu mến nhìn nó

_’’ Chị cho em gặp anh ấy được ko ‘’

….

_’’ Ừm ‘’

Thấy nó có vẻ tội nghiệp , chị giúp việc đành nhận lời , dẫn nó vào nhà , đi tới chân cầu thang , chị ấy nhẹ nhàng nói :

_’’ Em cứ đi thẳng lên là tới phòng cậu chủ ! ‘’

Nó vui vẻ cám ơn chị giúp việc dễ thương & đi lên bậc thang.

Đứng trước cửa phòng Nhật Lâm , nó ko biết có nên gõ cữa hay ko ?

Nhưng lỡ tới đây rồi …. Suy nghĩ 1 hồi , nó đưa tay lên gõ cửa phòng Nhật Lâm

Cốc cốc cốc !

_’’ CÁC NGƯỜI RA HẾT ĐI , TÔI KO MUỐN GẶP AI HẾT ! ‘’ Nhật Lâm tức giận quát khiến nó giật mình .

Lấy hết can đảm mà nó có , đưa tay , nó đẩy cửa bước vào .

_’’ anh Nhật Lâm ! ‘’

Nghe giọng nó , Nhật Lâm bất ngờ way người lại

Nó đưa mắt nhìn Nhật Lâm , người trước mặt nó , nó ko biết nên nói gì bây giờ , nhưng nó ko ngờ , Nhật Lâm lại đau khổ như vậy khi biết nó là em gái ..

Nó cứ đứng đó nhìn Nhật Lâm , thấy nó im phăng phắt , Nhật Lâm lấy lại vẻ bình tĩnh của mình , cố gắng tiến về phía nó :

_’’ Em tìm anh sao ? ‘’

Nó ko nói gì , chỉ khẽ gật đầu .

_’’ Tìm anh có chuyện gì ko ? ‘’ . Nhật Lâm lảng tránh ánh nhìn của nó .

_’’ Sao … anh ko đi học ? ‘’ . Nó nhìn vào mắt Nhật Lâm , cái nhìn của nó khiến tim Nhật Lâm vỡ vụn …

_’’ Đi học ? em nói đi học sao ? nếu em là anh , em có đi học nổi ko ? ‘’ . Nhật Lâm nói vs vẻ mặt đau khổ .

Nó ko biết , ko biết là Nhật Lâm lại đau khổ đến vậy , nhìn Nhật Lâm nó cũng đau lòng ko kém ….

_’’ Em …em xin lỗi , em ko biết anh ..ghét em đến vậy ! ‘’

Lời nói của nó làm Nhật Lâm vô cùng tức giận , Nhật Lâm nắm lấy vai nó & gắt lên :

_’’ GHÉT Ư ? EM NÓI ANH GHÉT EM Ư ? CÒN HƠN CẢ THẾ NỮA ĐẤY . EM ĐÚNG LÀ NGỐC MÀ , 1 KẺ NGỐC VÔ TÂM , TROG SUỐT THỜI GIAN WA , ANH LUÔN ẤP Ủ 1 NIỀM TIN , NHƯNG HÔM NAY THÌ SAO CHỨ ? KHI BIẾT ĐƯỢC CÁI SỰ THẬT ĐAU THƯƠNG NÀY , CÁI NIỀM TIN NHỎ NHOI ẤY ĐÃ TAN BIẾN RỒI , ĐÃ VÔ VỌNG RỒI ! GIỜ EM NÓI LÀ ANH GHÉT EM , CŨNG PHẢI THÔI , EM LÀM SAO MÀ BIẾT ĐƯỢC CÁI CẢM GIÁC CỦA ANH CHỨ ? ‘’

Nhật Lâm dần buông tay khỏi người nó & ngồi gục xuống , sau bao chuỗi ngày kiềm nén nước mắt trong lòng , hôm nay , nước mắt của Nhật Lâm đã rơi xuống ,nhưng ko ngờ lại rơi trước mắt nó – đứa em gái ngốc nghếch .

Nó bất động , lời nói của Nhật Lâm thấu vào tim nó !

Đúng , nó chỉ là 1 kẻ ngốc vô tâm , nó vô tâm tới mức đã làm đau Nhật Lâm , nó ngồi khụy xuống ,nước mắt 1 lần nữa lại tuôn rơi …

_’’ Em ….xin lỗi .. em là đứa em gái hư ! ‘’ . Nó nói trong nước mắt .

Nghe đến 2 từ ‘’em gái’’ lòng Nhật Lâm như thắt lại , cố giữ bình tĩnh mà nói vs nó :

_’’ Về đi , tạm thời anh ko muốn gặp em ! ‘’

_’’ em … xin lỗi ! ‘’

_’’ VỀ ĐI , ĐỪNG CÓ Ở ĐÓ MÀ XIN LỖI ! ‘’ . Nhật Lâm quát lớn làm nó giật mình .

Nó lau nước mắt , đứng lên nhưng bị Nhật Lâm níu lại ;

_’’ Xin lỗi đã lớn tiếng vs em , em về đi , khi nào anh nghĩ mình có thể trở thành 1 người anh trai tốt , lúc đó , anh hiển nhiên sẽ gọi cho em … ‘’

Nhật Lâm gượng cười để nó an tâm , chào Nhật Lâm xong , nó đứng lên ra về .

Hôm nay , nó phải tới nhà hắn để học , nó lại phải đối diện vs hắn …

Ngao ngán thở dài 1 cái , nó cố bước đến ngôi nhà của hắn ….

Tại biệt thư họ Nhất :

Cha hắn đang ngồi trên chiếc ghế xoay wen thuộc , bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên ;

_’’ Alô ! ‘’ . Cha hắn từ tốn nghe máy

_’’ Con trai ! ‘’ . Bên kia đầu dây vang lên 1 giọng nói thân wen , giọng nói mà ông Nhất ko muốn nghe lại chút nào .

_’’ Sao cha lại gọi cho con ‘’

_’’ Ha ha , con trai ngoan , ta biết mọi chuyện rồi , lại vì 1 đứa con gái mà cháu nội ta buồn phiền phải ko ? Tuy ta ở Mỹ , nhưng ta luôn biết rành rọt chuyện của các con đấy . Mấy chục năm trước , cặp vợ chồng ấy , người con gái ngu ngốc ấy chính là con của người phụ nữ ta hận nhất , ta thề sẽ làm cho con cháu cô ta đau khỗ , ha , ko ngờ hôm nay , lại tiếp tục thế hệ mới ! Ngày mai , ta sẽ về nước . Tạm biệt con ! ‘’

Rồi ông cúp máy , để lại ông Nhất đang cầm điện thoại , lòng lo lắng khôn nguôi , sao cha ông cứ cố chấp như thế ? Thù hận bao giờ mới hết !

Chợt nhớ ra 1 điều , ông Nhất nhấc máy gọi cho đứa con trai của mình :

_’’ Chuyện gì vậy ? ‘’ . Đầu dây kia , hắn bắt máy vs giọng lạnh tanh

_’’ Có chuyện ko hay rồi ! ‘’ . Rồi ông chậm rãi kể lại mọi chuyện cho hắn nghe

Hắn cúp máy , khẽ chau mày :

‘’ Chết tiệt ‘’

Cùng lúc đó , nó đã tới trước cửa nhà hắn , bước vào trong nhà , nó thấy hắn đang ngồi trên sofa , đặt cặp sách xuống cái bàn trước mặt , nó nghiêm giọng :

_’’ Học thôi ! ‘’

Hắn ngồi dậy , quăng cái điện thoại lên bàn , vs tay lấy cuống sách toán của mình rồi ra lệnh :

_’’ Làm mấy bài này trước đi , tôi chấm điểm , mau lên , kiến thức cơ bản ko đấy ! ‘’

Tích tắc , tích tắc .

Nó ngồi cặm cụi làm bài , còn hắn thì ….. nằm xim phim .

_’’ Xong rồi ! ‘’ . Nó đưa cuốn tập trước mặt hắn .

Hắn cầm lên , xem xem 1 chút , rồi đi xuống nhà bếp kiếm cái gì đó .

Nó ngơ ngác ko hiểu .

Một lát sau , hắn trở lên , 1 tay để ra sau lưng giấu giấu cái gì đó .

Ngồi xuống cạnh nó , hắn nói ‘’nhẹ nhàng’’ :

_’’ Đưa tay ra ! ‘’

Nó ko hiểu chuyện gì , ngồi nhìn hắn .Thấy lâu quá nó ko chịu đưa tay ra , hắn thúc :

_’’ Mau lên ! ‘’

Nó giật mình , chìa tay ra trước mặt hắn , hắn để cuốn tập lên bàn , cầm lấy tay nó & ….

Bốp bốp !

_’’ Học kiểu gì vậy hả? Mấy bài cơ bản cũng ko giải được là sao ? ‘’

Hắn rút tay sau lên , trên tay hắn cầm chiếc roi ‘’đáng iu’’ vô cùng , hắn khẽ vào tay nó đau điếng …

_’’ A , đau , anh làm trò gì vậy chứ ? Đau quá , buông ra ! ‘’. Nó cố giật tay mình ra khỏi tay hắn nhưng vô ích , hắn nắm tay nó cứng ngắt .

_’’ Tôi dạy cô , có nghĩa tôi là thầy của cô , tôi có quyền đánh , nếu hs của mình ko nghe lời ! Giờ ngồi làm lại mau ‘’

Hắn thả tay nó ra ngồi nhịp nhịp cái cây canh chừng nó làm bài .

Nó nguyền rủa hắn , dám đánh nó , ngồi làm bài mà trog lòng nó ko ngừng chửi rủa hắn .

_’’ Chỗ đó sai , xem lại mau ! ‘’

Kèm theo câu nói ấy , hắn lấy cây khõ vào đầu nó .

Nó ấm ức :

_’’ Sai đâu mà sai ? ‘’

Hắn khõ thêm 1 cái vào đầu nó & nói :

_’’ Tôi nói sai là sai ‘’

Đúng là bài đó sai thiệt , nó lại ôm cục tức mà làm tiếp .

_’’ Sai rồi ! ‘’

_’’ Đau ! ‘’

_’’ Làm lại ! ‘’

_’’ Á… ‘’

_’’ Lại sai ! ‘’

_’’ Ui da ! ‘’

_’’ Làm lại hết cho tôi ! ‘’

_’’ Á , đau mà ! ‘’

…..

Cứ thế , nó bị ăn roi cho tới khi 7h , nó mừng quýnh , xếp tập vào cặp & chạy thật nhanh về nhà , nó ko ngừng tự dặn mình là đừng nên có tình cảm vs hắn – người cháu của kẻ thù giết cha mẹ nó , nó thật sự rất hận cái kẻ đã hại gia đình nó ……

Hắn nhìn theo nó , hôm nay hắn hơi vui thì phải , nhưng có 1 điều làm hắn lo lắng khôn nguôi – ông nội hắn .

Lại 1 buổi sáng nữa trôi wa , nó thức dậy & tới trường . Mọi chuyện vẫn vậy , giờ ra chơi , nó xuống căn-tin thì gặp Nhã Nhã , Nhã Nhã rất thông minh, mọi chuyện xảy ra mấy hôm nay ả ta điều nắm bắt được hết, ko bỏ sót 1 chi tiết nào .

Thấy nó , Nhã Nhã nhếch mép cười , cầm 1 ly nước & đi thẳng tới nó .

Ào !

Nước từ trên đầu nó đổ xuống . Kèm theo đó là tiếng cười của cả bọn dưới căn-tin .

_’’ Hứ , sao mày ở lại trường này được nhỉ ? ‘’ . Nhã Nhã nhìn nó kinh miệt .

Nó cũng đâu vừa , đưa tay vuốt nước trên mặt & nhìn thẳng vào mắt Nhã Nhã :

_’’ Tôi ở lại trường này bộ ảnh hưởng đến trái đất way à ? ‘’ . & nó đi thẳng tới căn-tin , mua 1 chai nước , tiến lại chỗ Nhã Nhã &…

Ào !

_’’ Cảm giác thế nào ? Đừng có mà đụng đến tôi ! ‘’

Nó nói rồi bỏ đi , bỏ lại vẻ mặt tức tối của Nhã Nhã .

Ra về , nó lại phải đến nhà hắn để học Toán . Nó ko muốn tí nào cả !

Nhưng biết làm sao được chứ ? Nó đành phải học thôi !

Bước thật chậm nhất có thể vào nhà hắn . Tưởng êm xui ai ngờ vừa thấy nó , hắn giơ đồng hồ lên & nói :

_’’ Trễ 10 phút 34 giây ! ‘’

_’’ Hả ? ‘’ . Nó há hóc

_’’ 5h bắt đầu học mà cô tới trễ vậy à ? Phải phạt thôi , học thêm nữa tiếng để bù vậy ‘’

_’’ Cái gì ? Anh ngag ngược vậy , có bù thì bù 10 phút thôi chứ , làm gì tới nữa tiếng dữ vậy ? ‘’

_’’ Tôi là thầy hay cô là thầy ! Học mau lên ‘’

Ko để nó nói gì thêm , hắn kéo nó ngồi xuống & bắt đầu học .

Chợt , điện thoại hắn reo lên ! 1 số lạ

_ ‘’ Alô ! Ai đấy ! ‘’ . Hắn nhấc máy mà ko ngừng kêu nó làm bài tập

_’’ Cháu ngoan . Là ta đây . Ta về rồi ! ‘’

_’’ Ông nội …. ‘’

Nghe 2 từ ‘’ông nội’’ vừa thốt ra từ miệng hắn , nó bần thần buông cây bút đang cầm trên tay xuống …..

Hắn vội cúp máy & way sang nó :

_’’ Hôm nay nghỉ sớm , về đi ! ‘’

Nó gom đồ vào cặp , bước đi như người mất hồn …….

Nó cứ đi mà ko thèm nhìn đường , cứ như vậy , nó đi mãi ….

Bin bin bin

…..

Bin bin bin

_’’ Hoàng Linh , cẩn thận ‘’

1 đôi tay rắn chắc kéo nó vào lề đường , lúc này nó mới choàng tỉnh .

Nó ngơ ngác way lại đằng sau , xem ai là người vừa cứu nó thoát chết trong gang tấc & nó càng bất ngờ hơn khi người đó là …… Kỳ Sơn .

Nó mở to mắt nhìn Kỳ Sơn , nhưng sao …… nước mắt nó …..lại thi nhau tuôn ra …. Nó trở thành kẻ mít ướt trước mặt người khi nào thế nhỉ ?

Nó vội vàng đưa tay che mắt mình lại nhưng tay nó đã bị bàn tay Kỳ Sơn níu lại

_’’ Anh biết ngay là có chuyện xảy ra mà ! Sao em ko gọi cho anh sớm hơn . Đồ ngốc , định chịu đựng 1 mình sao ? ‘’ . Kỳ Sơn lau nước mắt cho nó & mỉm cười

Thật ra , kể từ khi lên máy bay wa Úc , ko ngày nào là Kỳ Sơn ko nghĩ về nó cả . Kỳ Sơn đã tự nói là sẽ quên nó đi , nhưng ko được…. Càng cố quên thì hình ảnh về nó lại càng rõ nét hơn , có nhiều lần Kỳ Sơn muốn mua ngay vé máy bay sang tìm nó nhưng rồi lại thôi ….giờ biết nó gặp chuyện buồn , Kỳ Sơn liền bay về ngay để được ở cạnh nó .

Nó cảm thấy ấm áp vô cùng khi lúc này có 1 ai đó bên cạnh , nó thầm cảm ơn ông trời đã cho nó 1 người anh tốt như Kỳ Sơn . Nó nhoẻn miệng cười để Kỳ Sơn an tâm , thấy cười như vậy , Kỳ Sơn biết chứ , nó giỏi nhất là che giấu nỗi buồn = nụ cười , ở cạnh nó bấy lâu , Kỳ Sơn đủ thông minh để nhận ra điều đó ….

Kỳ Sơn đưa tay véo má nó 1 cái rõ đau & nháy mắt nói:

_’’ Được rồi , định đứng đây nói chuyện luôn à . Đi về nhà thằng Hải Long rồi nói tiếp…. ‘’

& Kỳ Sơn khựng lại khi nhìn thấy nét mặt nó , chuyện này có lẽ ko đơn giản như Kỳ Sơn nghĩ , cuối xuống nhìn nó , Kỳ Sơn điềm đạm nói :

_’’ Giờ em đang ở đâu ? ‘’

Nó ko nói , chỉ đi về phía trước , thấy thế , Kỳ Sơn vội chạy theo .

Nó dẫn Kỳ Sơn về ngôi nhà nó đang ở , bước vào trong , nó để cặp lên bàn .

Thấy nó như người mất hồn , Kỳ Sơn liền lại kéo tay nó :

_’’ Trời hôm nay đẹp lắm đấy ! ‘’

Cả 2 cùng ngồi xuống bậc thềm trước nhà .

_’’ Kể cho anh nghe đi . Chuyện gì đã xảy ra vậy ? ‘’

Kỳ Sơn đưa mắt nhìn nó , ánh mắt ấy làm nó tin tưởng , ko ngần ngại , nó ngồi kể lại câu chuyện ấy cho Kỳ Sơn nghe , mỗi khi nhắc lại chuyện đau thương ấy , ko hiểu sao , dù có kiềm nén bao nhiêu đi chăng nữa ! dù có cố tỏ ra mạnh mẽ đi chăng nữa ! Nước mắt nó vẫn cứ tuôn ra ko ngừng ….

Kỳ Sơn nghe nó kể , thấy nước mắt rơi trên mặt nó cũng đau lòng ko kém !

Khẽ kéo đầu vào vai mình , Kỳ Sơn nói = cái giọng trầm ấm :

_’’ Em nhìn lên trời đi , 1 trong số các ngôi sao ấy là cha mẹ em đấy , thấy em như vầy , họ sẽ ko vui đâu , em phải mạnh mẽ lên ….., có anh ở cạnh em mà ! ‘’

Lại 1 lần nữa , nước mắt nó tuôn rơi , mẩu chuyện này , câu nói ấy , nó đã từng nghe rồi , là …..hắn đã nói vs nó , tại sao lại luôn phải làm nó nhớ đến hắn thế ? Nó ko muốn chút nào , nếu nó ….thích cháu của kẻ thù liệu cha mẹ nó có yên giấc ko ? Liệu họ sẽ nghĩ sao ? Họ có đồng ý vs nó ko ? Tại sao con người sống lại phải có thù hận đi theo ? Nó ko hiểu , ko hiểu tại sao ông hắn lại thù hận gia đình nó !

Nó tựa đầu vào vai Kỳ Sơn , hơi ấm dễ chịu ấy làm nó chìm vào giấc ngủ , nó cảm thấy an toàn ….

Hoa , là hoa rơi , hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp nơi , nó thích thú chạy nhảy wah cánh đồng đầy hoa thơm ngát , đằng xa , có 2 bóng người đang nhìn nó , nó ko thấy rõ mặt họ , nó chạy tới thì họ lại càng lùi ra xa , nó đưa tay vs lấy nhưng ko được …..

_’’ Con gái ngoan ‘’

1 giọng nói ấm áp vang vọng lại từ phía đó , nó cố nhìn nhưng ko thấy mặt 2 người nhìn nó .

Đúng rồi , họ gọi nó là ‘’ con gái ..’’

Vậy …. Họ là …

_’’ Cha mẹ … ‘’ . Nó reo lên

_’’ Con ngoan , đừng khóc & cũng đừng hận ông ấy , ta biết , tại ta , vì tình yêu vs mẹ ta mà ông ấy mới mù quáng đến vậy , ta & cha con ko trách ông ấy nên con cũng đừng trách ông ấy , ta & cha sẽ luôn dõi theo 2 con , con hãy cứ làm những gì con nghĩ là đúng , đừng để thù hận làm mờ lý trí , con nhé ! ‘’

_’’ Con nhớ cha mẹ lắm ! ‘’ .

_’’ Con ngoan , 2 ta sẽ vui nếu con vui đấy . À , con đừng buồn nữa bởi vì …….cha & mẹ đã thành thiên thần & sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi ..Hãy sống tốt & luôn vui vẻ con nhé ! ‘’

Rồi luồng sáng tắt vụt đi , 2 bóng người ấy cũng biến mất .

Nó cố chạy theo , chạy nhanh nhất có thể , nhưng nó ko tài nào theo kịp , nó ko tài nào vs tới cha mẹ mình ……

_’’ Cha , mẹ ! ‘’

Nó choàng tỉnh & hét lên sau giấc mơ ngắn ngủi . Mồ hôi lấm tấm trên trán nó .

Nghe tiếng no hét , Kỳ Sơn vội chạy tới :

_’’ Em nằm mơ à ? ‘’

Nó gật gật đầu & way sang nhìn đồng hồ . Đã 5 giờ sáng rồi , chợt , nhớ ra 1 điều , nó way sang Kỳ Sơn , mặt lo lắng :

_’’ Anh ko ngủ sao ? ‘’

Kỳ Sơn mỉm cười nhìn nó , đưa tay xoa đầu nó :

_’’ Ko sao , em đói bụng chưa , anh nấu cháo rồi đấy , số 1 nhé , ngon ko chê vào đâu được ! ‘’

Điệu bộ của Kỳ Sơn làm nó phải bật cười …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN