Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời


Chương 8


Trước sự ngạc nhiên vô cùng của Ellie, căn phòng Charles rốt cuộc kéo cô vào thực sự được trang trí toàn màu xanh. Cô nhìn quanh mình, ghế sofa màu xanh, rèm màu xanh, và sau đó để mắt mình lướt xuống sàn nhà, một tấm thảm màu xanh và trắng.

“Em có gì để biện hộ cho mình không?”, Charles yêu cầu.

Ellie không nói gì, tạm thời bị thôi miên bởi những hoa văn liên tiếp nhau trên tấm thảm.

“Ellie”, anh gầm lên.

Đầu cô quay ngoắt lại. “Anh nói gì cơ?”

Charles trông như thể muốn lắc cô. Thật mạnh. “Anh nói”, anh lặp lại, “Em có gì để biện hộ cho mình không?”.

Cô chớp mắt và trả lời, “Căn phòng này đúng là màu xanh”.

Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, rõ ràng không biết trả lời như thế nào.

“Em không nghĩ anh nghiêm túc về việc đưa em đến phòng khách màu xanh”, cô giải thích. “Em nghĩ anh chỉ muốn đưa em đi đâu đó để có thể hét lên với em.”

“Anh đúng là muốn hét lên với em”, anh gầm gừ.

“Đúng thế”, cô trầm ngâm. “Điều đó rất rõ ràng. Mặc dù em phải nói rằng em không hoàn toàn chắc chắn vì sao…”

“Eleanor!”, anh gần như hét lên, “Em nhét đầu vào một cái lò!”.

“Tất nhiên là thế”, cô trả lời. “Em đang sửa nó. Anh sẽ rất hài lòng khi bắt đầu có món bánh mỳ nướng đúng kiểu trong bữa sáng.”

“Anh sẽ không hài lòng, anh không quan tâm về bánh mỳ nướng, còn em sẽ không bao giờ bước vào bếp lần nữa.”

Tay Ellie tìm được đến hông. “Anh, ngài, là một tên ngốc.”

“Em đã nhìn thấy một người bị cháy tóc chưa?”, Charles gặng hỏi, chọc chọc ngón tay vào vai cô, “Có chưa?”.

“Tất nhiên là chưa, nhưng…”

“Anh thấy rồi, và đó không phải là một hình ảnh đẹp đẽ.”

“Em không nghĩ thế, nhưng…”

“Anh không chắc cuối cùng điều gì đã gây ra cái chết của anh chàng tội nghiệp đó, vết bỏng hay cơn đau.”

Ellie nuốt khan, cố gắng không hình dung ra thảm họa đó. “Em vô cùng tiếc nuối cho bạn anh, nhưng…”

“Vợ anh ta phát điên. Nói rằng cô ấy nghe thấy anh ta gào thét hàng đêm”.

“Charles!”

“Lạy chúa tôi, anh không biết có vợ sẽ rối rắm như thế này. Và anh chỉ mới kết hôn được một ngày.”

“Anh đang xúc phạm em một cách không cần thiết. Và em bảo đảm với anh rằng…”

Anh thở dài và đảo mắt nhìn lên trên trời khi ngắt lời cô. “Hy vọng cuộc đời con có thể tiếp tục thanh bình như trước đây có phải quá nhiều hay không?”

“Anh để em nói được không?”, cuối cùng Ellie cũng bùng nổ.

Anh nhún vai với vẻ từ tốn giả mạo. “Xin mời”.

“Anh không cần phải trở nên ghê gớm một cách vô nghĩa như thế”. Cô nói. “Em đã sửa lò nướng cả đời rồi. Em không lớn lên cùng với người hầu, sự xa xỉ và những thứ như thế này. Nếu chúng em định ăn tối, em phải nấu. Và nếu lò nướng không hoạt động, em phải sửa.”

Charles suy nghĩ về điều đó, dừng lại và nói. “Anh xin lỗi nếu làm em cảm thấy rằng anh đang đánh giá thấp em theo bất cứ cách nào. Chắc chắn anh không định coi nhẹ tài năng của em.”

Ellie không hoàn toàn chắc chắn rằng sửa lò có xứng là một tài năng hay không, nhưng cô im lặng.

“Chỉ là…”, anh với tay ra, nắm lấy một lọn tóc hung đỏ và quấn nó quanh ngón tay trỏ, “Anh không muốn nhìn thấy cái này bốc lửa.”

Cô hồi hộp nuốt nghẹn. “Đừng ngốc thế.”

Anh khẽ giật tóc cô, kéo cô lại gần. “Như thế thì thật phí phạm”, anh thì thầm. “Nó thật mềm mại.”

“Nó chỉ là tóc thôi”, Ellie khẳng định, nghĩ rằng một trong hai người phải giữ cuộc hội thoại này thực tế hơn.

“Không”. Anh đưa lọc tóc lên gần miệng là lướt nó trên môi. “Nó còn hơn thế rất nhiều.”

Ellie nhìn chằm chằm vào anh, không nhận thức được rằng môi mình đã hé ra một chút. Cô có thể thề rằng mình đang cảm thấy cái vuốt ve dịu dàng đó trên da dầu. Không phải, trên miệng cô. Không, trên cổ cô. Không, khỉ thật, cô cảm thấy cảm giác quỷ quái đó khắp toàn thân.

Cô nhìn lên. Anh vẫn di tóc trên miệng. Cô rùng mình. Cô vẫn cảm thấy nó. “Charles”, cô thì thào.

Anh mỉm cười, rõ ràng nhận thức được tác động của mình với cô. “Ellie?”, anh hỏi lại.

“Em nghĩ anh nên…” Cô thở hổn hển và cố gắng lùi ra khi anh kéo cô vào gần hơn nữa.

“Em nghĩ anh nên làm gì cơ?”

“Bỏ tóc em ra.”

Bàn tay rảnh rang của anh lén ôm quanh eo cô. “Anh không đồng ý”, anh thì thầm, “Anh đã rất gắn bó với nó rồi”.

Ellie nhìn vào ngón tay đang cuốn rất nhiều sợi tóc của mình. “Rõ ràng là thế”, cô nói, ước gì giọng nói đượm vẻ chế giễu hơn là thều thào.

Anh giơ ngón tay lên để có thể nhìn nó trước cửa sổ đang không có rèm. “Tiếc thật”, anh thầm thì. “Mặt trời đã mọc quá đường chân trời. Anh muốn được so sánh tóc em với mặt trời.”

Ellie nhìn chằm chằm vào Charles, sững sờ. Không ai từng nói theo cách đầy thi vị như thế với cô trước đây. Thật không may, cô chẳng biết phải giải thích lời nói của anh như thế nào. “Anh đang nói về cái gì thế?”, cuối cùng cô thốt ra.

“Tóc em”, anh vừa nói vừa cười, “Nó có màu của mặt trời”.

“Tóc em”, cô nói thật to, “Nó kỳ quặc”.

“Phụ nữ”. Anh thở dài. “Họ không bao giờ hài lòng.”

“Điều đó không đúng”, Ellie phản đổi, nghĩ rằng mình phải biện hộ cho giới của mình.

Anh nhún vai. “Em không hài lòng”.

“Em xin anh thứ lỗi. Em hoàn toàn hài lòng với cuộc sống của mình.”

“Là chồng em, anh không thể nói với em mình phấn khởi đến mức nào khi nghe thấy thế đâu. Anh hẳn là giỏi giang với chuyện hôn nhân hơn là anh nghĩ.”

“Em hoàn toàn hài lòng”, cô nói, phớt lờ giọng điệu châm biếm của anh, “Bởi vì bây giờ em đã kiểm soát được định mệnh của mình. Em sẽ không bị cha em chỉ trỏ ngón tay bảo làm thế này hay làm kia nữa”.

“Hay bà Foxglove”, Charles chỉ ra.

“Hay bà Foxglove”, cô đồng ý.

Anh ra chiều suy nghĩ. “Nhưng ngón tay của anh, anh có thể làm khá nhiều bằng ngón tay của mình.”

“Chắc chắn em không biết anh đang nói về cái gì.”

Anh thả tóc cô ra và lướt ngón tay xuống cổ cô. “Anh chắc chắn là em không biết”, anh lẩm bẩm. “Nhưng em sẽ sớm biết, và khi đó em sẽ thỏa mãn.”

Ellie nheo mắt lại khi cô giật ra khỏi cái nắm tay của anh. Người chồng mới của cô chắc chắn không gặp khó khăn nào liên quan đến lòng tự trọng. Cô rất nghi ngờ rằng anh chưa từng nghe từ “không” phát ra từ môi phụ nữ. Cô lại nheo mắt và nói, “Anh đã quyến rũ rất nhiều phụ nữ, đúng không?”.

“Anh không nghĩ đó là câu hỏi mà người ta hỏi chồng mình.”

“Em nghĩ nó chính xác là câu hỏi người ta nên hỏi chồng mình”. Cô hùng hổ chống tay lên hông. “Phụ nữ chẳng là gì ngoài một trò chơi đối với anh.”

Charles nhìn cô chằm chằm một lúc. Lời khẳng định của cô chắc chắc là chuẩn xác. “Không hẳn là một trò chơi”, anh nói, kéo dài thời gian.

“Vậy là cái gì?”

“À, ít nhất thì, em không phải là một trò chơi?”

“Ồ? Vậy em là gì?”

“Vợ anh”, anh cấm cảu, mất kiên nhẫn với chiều hướng của cuộc nói chuyện này.

“Anh không hề có ý tưởng gì về việc đối xử với một người vợ như thế nào.”

“Anh biết chính xác phải đối xử với một người vợ như thế nào”, anh gắt lên. “Anh không phải là vấn đề.”

Cảm thấy bị xúc phạm, Ellie lùi lại. “Chính xác anh đang cố gắng nói gì?”

“Em, phu nhân, không biết cách để làm một người vợ.”

“Em mới chỉ làm vợ một ngày.” Cô gần như gào lên. “Anh mong đợi điều gì chứ?”

Đột nhiên, Charles cảm thấy mình đúng là một kẻ đểu cáng. Anh đã hứa cho cô thời gian để làm quen với hôn nhân, lúc này anh đang gắt gỏng với cô như một con rồng. Anh hối hận và thở dài, “Anh xin lỗi, Ellie. Anh không biết thứ gì đã xui khiến mình.”

Ellie có vẻ giật mình bởi lời xin lỗi của anh, rồi sau đó mặt cô dịu lại. “Đừng bận tâm quá về điều đó, thưa ngài. Mấy ngày hôm nay chúng ta đều căng thẳng quá.”

“Và?”, anh mớm lời khi cô không hoàn thành câu nói.

Cô hắng giọng, “Không có gì. Chỉ là em cho rằng anh không thể đoán trước là sẽ nhìn thấy đầu em ở trong lò vào sáng nay”.

“Điều đó khá sốc”, anh nói nhẹ nhàng.

Ellie rơi vào im lặng. Sau vài phút, cô mở miệng, sau đó khép lại.

Khóe miệng của Charles nhếch lên. “Em muốn nói gì à?”

Cô lắc đầu. “Không”.

“Em có mà”.

“Điều đó không quan trọng.”

“Ồ, thôi nào, Ellie. Em muốn biện hộ cho kỹ năng nhà bếp, hay kỹ năng về cái bếp lò của mình, hay bất kể cái gì em muốn gọi tên chúng, phải vậy không?”

Cằm cô vênh lên một chút. “Em có thể bảo đảm với anh rằng em đã điều chỉnh cái giá lò đó cả triệu lần trước đây rồi.”

“Em khó mà sống đủ lâu để thực hiện nhiệm vụ đó một triệu lần”.

Cô thở hổn hển đầy tức tối. “Em không được nói cường điệu hóa hay sao?”

“Chỉ khi”, anh nói, hơi quá êm ái, “Em đang nói về anh”.

Ellie nở một nụ cười điệu đà. “Ôi, Charles”, cô thốt lên, “Em có cảm giác như là chúng ta đã biết nhau một triệu năm rồi”. Giọng cô trở nên châm biếm hơn. “Và em mệt mỏi vô cùng với sự bầu bạn của anh.”

Anh bật cười. “Suy nghĩ của anh thì theo hướng. “Ôi, Charles, anh là người tốt nhất…”

“Ha!”

“Quyến rũ nhất từng xuất hiện trên hành tinh này. Nếu em sống một nghìn năm, em…”

“Em hy vọng rằng mình sống một nghìn năm”, Ellie cãi lại. “Khi đó em sẽ là một bà già nhăn nheo với mục đích duy nhất trong đời là chọc phá anh.”

“Em sẽ trở thành một bà già hấp dẫn”. Anh nghiêng đầu và giả vờ nghiên cứu khuôn mặt cô. “Anh có thể thấy những nếp nhăn sẽ xuất hiện ở đâu. Ngay ở đây, cạnh mặt em, và…”

Cô gạt bàn tay đang lần theo những nếp nhăn tương lai của mình. “Anh không phải là một quý ông”.

Anh nhún vai. “Anh sẽ thế vào những lúc thích hợp.”

“Em không thể tưởng tượng đó là lúc nào. Cho đến lúc này em đã nhìn thấy anh say xỉn…”

“Anh có lý do rất hợp lý cho tình huống say sưa đặc biệt đó”, anh nói và vẫy tay. “Hơn nữa, cơn say đờ đẫn nho nhỏ đó đã mang em đến với anh, không phải sao?”

“Đó không phải là vấn đề!”

“Làm ơn đừng cố gắng đẩy mình vào tình trạng cáu kỉnh’, anh nói bằng giọng lo lắng.

“Em không tức tối”. Cô lùi lại và khoanh tay.

“Vậy thì em bắt chước khá chuẩn”.

Mắt nheo lại và môi cô cong lên thành một nụ cười tự tin. “Tâm trạng cáu kỉnh của em đáng sợ hơn thế này nhiều. Khuyên anh đừng có khơi lên”.

Anh thở dài. “Anh nghĩ mình phải hôn em thôi.”

“Cái gìiiii?”

Charles nắm cánh tay cô và nhanh chóng kéo sát vào mình cho đến khi cả cơ thể cô áp sát vào cơ thể anh. “Dường như đó là cách duy nhất để làm em im lặng”. Anh ề à.

“Anh…” Nhưng cô không thể hoàn thành câu nói, vì môi anh đã ở trên môi cô, và chúng đang làm những điều tinh quái…. Chúng trêu nghẹo khóe miệng, sau đó vuốt ve cằm, Ellie cảm thấy như thể mình đang tan chảy. Đúng thế, cô hoang mang nghĩ, đó có thể là lời giải thích duy nhất, vì chân cô giống như bơ, cô lắc lư bám vào anh, cơ thể như đã ở trong lửa, vì cô cảm thấy rất, rất nóng, từ “cháy” vọng lại trong đầu cô, và…

Charles thả cô ra đột ngột đến mức cô loạng choạng ngã vào một chiếc ghế. “Em có nghe thấy không?”, anh hỏi gấp gáp.

Ellie quá mơ màng để có thể trả lời được.

“Cháy!”, những tiếng hét vang lên.

“Chúa tôi!”, Charles buột miệng, tiến đến cửa.

“Đó là dì Cordelia”, Ellie cố gắng nói. “Không phải anh nói dì ấy luôn thích hét ‘Cháy’ hay sao?”

Nhưng Charles đã chạy hết tốc lực ra đại sảnh. Ellie đứng và nhún vai, không thực sự tin rằng có gì nguy hiểm, không lâu sau khi cô được giới thiệu với Cordelia ngày hôm trước. Dù sao, đây là gia đình mới của cô, nếu Charles nghĩ có việc cần lo lắng, cô phải điều tra. Hít một hơi thở sâu, cô nhấc váy và chạy theo anh.

Ellie đuổi qua ba góc quanh trước khi cô nhận ra rằng mình đang theo anh quay lại bếp. “Ồ, không”, cô rên rỉ, đột nhiên cảm thấy bụng mình nhộn nhạo. Không phải cái lò. Làm ơn đừng là cái lò.

Cô cảm thấy khói ngay cả trước khi nhìn thấy cánh cửa dẫn đến bếp. Khói dày đặc và ngột ngạt, rồi chỉ vài giây nó đã làm phổi cô tưng tức.

Cô vòng qua góc nhà cuối cùng mang theo một trái tim ảm đạm. Người hầu đang truyền tay những thùng nước, còn Charles đang đứng ở giữa, gào thét mệnh lệnh và chạy ra chạy vào bếp khi anh hất nước vào ngọn lửa.

Trái tim Ellie mắc trong cổ họng khi cô nhìn anh lao vào ngọn lửa. “Không!”, cô nghe thấy mình hét lên và không hề suy nghĩ, cô chạy qua đám đông người hầu rồi lao vào trong bếp. “Charles!”, cô hét lên, giật áo anh.

Anh quay giật lại, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng và giận dữ khi thấy cô đứng cạnh mình. “Ra ngoài!”, anh hét lên.

“Không, trừ khi anh đi cùng em.” Ellie giật lấy một thùng nước từ một người hầu và hất nó vào ngọn lửa nhỏ đã lan từ sàn lên một chiếc bàn. Ít nhất, cô có thể xử lý khu vực cháy nhỏ đó.

Charles túm lấy cánh tay cô và bắt đầu lôi ra cửa. “Nếu em quý trọng mạng sống của mình, ra ngoài!”

Ellie lờ anh đi và nhấc một thùng nước khác lên. “Chúng ta sắp dập được nó rồi!”, cô hét lên, lao về phía trước cùng thùng nước.

Anh túm váy cô từ đằng sau, chặn cô lại và khiến nước trong thùng bay về phía trước, rơi xuống khá gần ngọn lửa. “Ý anh là anh sẽ giết em”, anh rít lên, lôi cô ra cửa. Trước khi Ellie nhận ra chuyện gì đang diễn ra, cô đã ngồi bệt trên sàn nhà ở ngoài hành lang, Charles vẫn ở trong bếp, chiến đấu với đám cháy.

Cô cố gắng quay lại bếp, nhưng Charles hẳn đã nói gì đó với những người hầu, bởi vì họ chặn cô lại rất hiệu quả. Sau một phút cố gắng tìm đường quay lại, Ellie cuối cùng cũng từ bỏ và đứng vào hàng truyền nước, không chịu đứng ở vị trí bất lực mà Charles dường như quyết tâm gán cho cô.

Sau vài phút nữa, cô nhận thấy tiếng xèo xèo của ngọn lửa đã dừng lại, mọi người trong hàng bắt đầu thở hổn hển khiến Ellie tự hỏi liệu có ai trong bọn họ nhớ rằng mình từng thở hay không. Họ đều có vẻ kiệt sức và nhẹ nhõm, còn cô quyết định ngay rằng hành động chính thức đầu tiên với tư cách là Nữ bá tước của Billington sẽ là bảo đảm những người này nhận được một biểu hiện của lòng biết ơn nào đó cho nỗ lực của họ – tiền thưởng, có lẽ, hoặc có thể thêm nửa ngày nghỉ.

Đám đông ở cửa bếp thưa dần, Ellie lấn về phía trước. Cô phải nhìn lướt qua cái bếp lò và xác định xem có phải bằng cách nào đó cô đã gây ra đám cháy hay không. Cô biết rằng mọi người sẽ tin rằng đám cháy là lỗi của cô, cô chỉ hy vọng rằng họ sẽ nghĩ là cô không biết sửa lò chứ không phải là cố gắng phóng hỏa. Bị nghĩ là kẻ ngốc còn hơn là độc ác.

Khi cô bước vào bếp, Charles đang đứng ở góc bên kia, trao đổi với một người hầu. Tạ ơn Chúa, lưng anh đang quay về phía cô, cô lao vụt đến chỗ cái lò vẫn đang bốc khói mù mịt và thò đầu vào trong.

Cô há hốc miệng trước những gì nhìn thấy. Chiếc giá đã được di chuyển lên mức cao nhất, thậm chí còn cao hơn vị trí trước khi Ellie sửa lại. Bất kỳ thức ăn nào để trong lò sẽ bắt lửa. Đó là điều chắc chắn xảy ra.

Ellie ngó vào sâu hơn, muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng sau đó cô nghe thấy một tiếng chửi thề gay gắt sau lưng. Trước khi cô có thời gian hành động, cô thấy mình bị giật ngược lại, cô không hề có chút nghi ngờ nào về danh tính của người kéo mình.

Cô lo lắng quay lại. Charles đang đứng lù lù trước mặt cô, ánh mắt anh lóe lên cơn thịnh nộ.

“Em phải nói với anh điều này”, cô thì thầm với vẻ khẩn cấp. “Cái lò. Nó…”

“Không một từ nào”, anh gay gắt nói. Giọng anh đang khàn đặc vì khói, nhưng điều đó cũng chẳng làm giảm bớt đi cơn giận. “Không một từ chết tiệt nào.”

“Nhưng…”

“Thế là quá nhiều rồi”. Anh quay gót và hùng hổ ra khỏi phòng.

Ellie cảm thấy những giọt nước mắt phản bội trào ra từ mắt cô, cô không biết chúng sinh ra do đau đớn hay giận dữ. Cô hy vọng đó là giận giữ, bởi vì cô không thích cái cảm giác tận sâu trong đáy lòng mình rằng theo cách nào đó anh đã gạt bỏ cô. Cô đứng lên và đi về phía cửa bếp để có thể nghe Charles nói gì với những người hầu trong hành lang.

“… cảm ơn vì đã mạo hiểm cuộc sống giúp ta cứu nhà bếp và thực ra là cả Wycombe Abbey. Hôm nay mọi người đã thực hiện một hành động cao quý và quên mình.” Charles dừng lại và hắng giọng. “Tuy nhiên, ta vẫn cần phải hỏi, có người nào có mặt khi ngọn lửa bắt đầu bùng lên hay không?”

“Tôi đi ra vườn hái rau”, một hầu bếp trả lời. “Khi tôi quay lại, cô Claire đang hét lên là cháy.”

“Claire?”, mắt Charles nheo lại. “Claire làm gì ở dưới này?”

Ellie bước về phía trước. “Em nghĩ rằng cô bé xuống đây trước khi…” Cô ấp úng một phút trước sức nặng từ cái nhìn sấm sét của anh, nhưng sau đó cô tự nhắc nhở rằng mình tuyệt đối không có gì xấu hổ và tiếp tục “… khi chúng ta đều có mặt ở bếp”.

Mọi ánh mắt của người hầu đều đổ về cô, Ellie cảm nhận được sự kết tội đồng loạt của họ. Sau cùng, cô là người đã điều chỉnh cái giá.

Charles quay đi mà không nói một lời. “Gọi Claire cho ta”, anh nói với một người hầu. Sau đó anh quay sang Ellie. “Một lời với em”, anh gắt gỏng và hùng hổ đi về phía bếp. Tuy nhiên, trước khi đi đến cửa, anh quay lại và nói với nhóm người tụ tập ở đó, “Mọi người có thể đi làm việc tiếp. Những người bị bẩn có thể tự do sử dụng phòng tắm ở chái nhà dành cho khách”. Khi không ai trong số những người đó nhúc nhích ngay lập tức, anh nói dứt khoát. “Chúc một ngày tốt lành.”

Họ đều chạy đi.

Ellie đi theo chồng vào bếp. “Anh thật tốt khi cho phép người hầu sử dụng phòng tắm của mình”, cô nói nhẹ nhàng, muốn giành lời nói đầu tiên trước khi anh bắt đầu mắng mỏ mình.

“Chúng là phòng tắm của chúng ta”, anh quát lên, “Và đừng nghĩ em có thể làm anh xao nhãng”.

“Em không định làm thế. Em không thể không nói thế khi anh làm một việc tốt.”

Charles thở ra, cố gắng cho trái tim thời gian để lấy lại nhịp đập bình thường. Chết tiệt, hôm nay là ngày quái quỷ gì thế, bây giờ thậm chí chưa đến buổi trưa. Anh thức dậy, thấy vợ mình nhét đầu vào một cái lò, cãi cọ lần đầu tiên với cô, hôn cô ngây ngất (và muốn kết thúc với ham muốn hơn rất nhiều) rồi chỉ để bị ngắt quãng bởi một đám cháy khỉ gió mà có vẻ như cô là người gây ra.

Cổ họng anh rát bỏng, cái lưng đang giết chết anh, đầu giật bình bịch như búa bổ. Anh nhìn xuống tay mình, rõ ràng đang run bần bật. Hôn nhân, anh kết luận, không có vẻ là một nỗ lực đúng đắn.

Anh quay lại nhìn vợ mình, người trông như thể không biết cười hay cau có. Sau đó, anh quay lại nhìn cái lò, vẫn còn bốc khỏi. Anh rên rỉ. Một năm nữa kể từ bây giờ, anh sẽ chết. Anh chắc chắn điều đó.

“Có gì sai à?”, Ellie hỏi khẽ khàng.

Anh quay sang cô với một biểu hiện hoài nghi. “Có gì sai à?”, anh nhại lại. “Có gì SAI à?”, lần này bùng nổ hơn.

Cô cau mày. “Chà, rõ ràng có chuyện gì đó, ờ, vài chuyện gì đó không ổn, nhưng em đang nói chung chung thế thôi, anh biết mà. Em…”

“Eleanor, cái bếp chết tiệt của anh cháy thành than!”, anh hét toáng lên. “Anh không thấy có gì là chung chung về chuyện đó cả.”

Cằm cô vênh lên. “Đó không phải là lỗi của em.”

Im lặng.

Cô khoanh tay và giữ vững vị thế. “Cái giá đã bị di chuyển. Nó không ở chỗ em đã điều chỉnh. Chiếc lò đó chắc chắn sẽ bị bắt lửa. Em không biết ai…”

“Anh cóc thèm quan tâm đến cái giá. Thứ nhất, em không nên đụng vào cái lò ngay từ đầu. Thứ hai”, giờ thì anh đang đánh dấu trên ngón tay mình, “Em không nên chạy đến đây khi lửa đang cháy dữ dội. Thứ ba, chết tiệt là em rất không nên nhét đầu vào lại cái lò chết giẫm đó khi nó vẫn còn nóng. Thứ tư…”

“Thế là quá đủ rồi”, Ellie cáu lên.

“Anh sẽ nói với em khi nào là đủ! Em…”, Charles ngăn mình tiếp tục, nhưng chỉ vì anh nhận ra mình đang run lên vì tức tối. Và có lẽ, một chút sợ hãi tiềm ẩn.

“Anh đang lập một danh sách về em”, cô buộc tội. “Anh đang lập một danh sách tất cả những thiếu sót của em. Và”, cô thêm vào, lắc lắc ngón tay trước mặt anh. “Anh chửi thề hai lần trong một câu.”

“Chúa cứu giúp con”, anh rên rỉ. “Chúa cứu giúp con.”

“Hừm”, cô nói, bằng cách nào đó nhồi nhét toàn bộ sự chỉ trích gay gắt vào âm tiết duy nhất đó. “Ngài chắc chắn sẽ không giúp nếu anh tiếp tục chửi thề như thế.”

“Anh tin chắc em đã từng nói rằng em không cầu kỳ về những thứ như thế”, anh gầm gừ.

Cô khoanh tay. “Đó là trước khi em trở thành vợ anh. Giờ người ta mong đợi em cầu kỳ về những thứ như thế.”

“Chúa cứu con khỏi những người vợ”, anh rên rỉ.

“Thế thì anh không nên kết hôn”, cô quát.

“Ellie, nếu bây giờ em không ngậm miệng lại, Chúa giúp anh, anh sẽ bóp cổ em.”

Ellie nghĩ rằng mình đã bày tỏ quan điểm rõ ràng về khả năng Chúa cứu giúp anh, vì thế cô hài lòng với mình bằng cách lẩm bẩm. “Chửi thề một lần còn hiểu được, đằng này hai… Ừm, hai thực sự quá nhiều”.

Cô không chắc chắn, nhưng cho rằng mình nhìn thấy Charles đảo mắt lên trần nhà và lầm rầm, “Hãy đưa con đi ngay bây giờ.”

Thế là quá mức. “Ôi, vì tình yêu với Chúa”, Ellie quát lên, bất chợt dùng tên Chúa một cách bất kính. Sau cùng, cô đã được một mục sư nuôi nấng. “Em không tệ đến mức khiến cái chết còn đáng thích hơn là hết hôn với em.”

Anh chĩa một cái nhìn về phía cô để nói rằng mình không chắc chắn.

“Cuộc hôn nhân này không phải là vĩnh viễn”, cô bùng lên, cơn giận dữ vì bẽ mặt khiến giọng cô the thé. “Em có thể lao ra khỏi cánh cửa đó ngay giây phút này và kiếm được một phán quyết hủy hôn.”

“Cánh cửa nào?”, anh lèm bèm. “Tất cả những gì anh thấy là một thanh gỗ cháy đen.”

“Khiếu hài hước của anh chẳng được tốt lắm”.

“Khiếu hài hước… Em đang đi đến chỗ quái quỷ nào thế?”

Ellie không trả lời, chỉ tiếp tục đi qua thanh gỗ cháy đen mà cô thích nghĩ là cánh cửa hơn.

“Quay lại đây!”

Cô đi tiếp. À, lẽ ra cô đã đi tiếp nếu bàn tay anh không tìm thấy thắt lưng váy và kéo cô trở lại. Ellie nghe thấy một tiếng vải bị rách, và lần thứ hai trong ngày hôm đó, cô thấy mình bị áp sát vào chiều dài cơ thể rắn chắc của chồng. Cô không thể nhìn thấy anh, nhưng cô có thể cảm thấy anh thân mật áp sát vào lưng cô, cô có thể ngửi thấy mùi của anh, cô thề là mình ngửi thấy, ngay cả với mùi khói vẫn còn bám lại.

“Em sẽ không hủy hôn”, anh ra lệnh, môi kề sát tai cô.

“Em ngạc nhiên vì anh quan tâm cơ đấy”, cô đáp lại, cố gắng phớt lờ cảm giác râm ran ở da nơi hơi thở anh phả vào.

“Ồ, anh quan tâm chứ”, anh làu bàu.

“Anh quan tâm đến tài sản khỉ gió của anh thôi!”

“Cũng như em quan tâm đến tiền của em, vì thế chúng ta tốt hơn là làm điều tốt nhất.”

Ellie được miễn phải thừa nhận rằng anh đúng bởi một tiếng “E hèm” to từ phía cửa. Cô nhìn lên thì thấy Claire đang khoanh tay đứng nhìn. Vẻ cau có tức tối bao trùm khuôn mặt cô bé.

“Ồ, chúc một ngày tốt lành, Claire”, Ellie nói cùng với một nụ cười gượng gạo, cố gắng hết sức ra vẻ như là cô rất hài lòng được đứng ở vị trí cực kỳ kỳ quặc này, giữa một cái bếp cháy rụi.

“Nữ bá tước”, Claire đáp lại lạnh băng.

“Claire!”, Charles nói với khá nhiều cảm xúc, thả Ellie nhanh đến mức cô va bụp vào tường. Anh bước về phía người họ hàng đang cười rạng rỡ với mình.

Ellie xoa chỗ khuỷu tay va vào tường và lầm bầm tất cả những điều không tốt đẹp nhất về chồng mình.

“Claire”, Charles lại nói, “Chú biết rằng cháu là người đầu tiên phát hiện ra đám cháy.”

“Vâng. Nó bắt đầu không đến mười phút sau khi chú và vợ mình rời khỏi bếp.”

Ellie nheo mắt lại. Có phải cô vừa nghe thấy một chút chế nhạo trong giọng Claire khi cô bé nói từ “vợ”? Cô biết cô bé này không thích mình.

“Cháu có biết cái gì gây ra nó không?”, Charles hỏi.

Claire trông có vẻ ngạc nhiên vì anh lại hỏi thế. “Sao á, cháu… À…” Cô bé nhìn sang Ellie đầy ẩn ý.

“Cứ nói đi, Claire”, Ellie nghiến răng. “Cháu nghĩ cô là người gây ra đám cháy.”

“Cháu không nghĩ cô chủ tâm làm thế”, Claire trả lời, đặt tay lên trái tim mình.

“Chúng ta biết rằng Ellie sẽ không bao giờ làm một việc như thế”, Charles nói.

“Tai nạn xảy ra với tất cả mọi người”, Claire lẩm bẩm, ném một cái nhìn thương hại về phía Ellie.

Ellie muốn bóp cổ cô bé. Cô không thích thú gì việc bị chiếu cố bởi một con nhóc mười bốn tuổi.

“Cháu chắc chắn rằng cô nghĩ cô biết mình đang làm gì”, Claire tiếp tục.

Đến mức này Ellie nhận ra mình phải đưa ra một lựa chọn. Cô có thể rời khỏi phòng này và đi tắm, hoặc ở lại và giết Claire. Với sự lưỡng lự rất lớn, cô quyết định đi tắm. Cô quay sang Charles, vờ ra vẻ nhợt nhạt yếu đuối nhất của mình và nói, “Nếu anh thứ lỗi, em tin rằng mình sẽ về phòng nghỉ. Em cảm thấy hơi váng vất”.

Charles nhìn cô đầy vẻ nghi ngờ và nói thật nhỏ, “Em chưa bao giờ ngất xỉu một lần trong đời.”

“Làm sao anh biết?”, Ellie đáp lại với giọng bé tương đương. “Anh thậm chí không hề biết em tồn tại cho đến tuần trước”.

“Giờ nó có cảm giác như mãi mãi.”

Ellie hất mũi lên trên trời và cau có thì thầm, “Em đồng ý”. Sau đó cô đứng thẳng người và lướt ra khỏi phòng, hy vọng rằng sự ra đi hoành tráng của mình không bị làm hỏng quá nhiều bởi sự thật rằng cô đang bị bao phủ đầy muội, hơi khập khễnh, và mặc một chiếc váy lúc này đã bị rách ở ba chỗ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN