Rạp Chiếu Phim Kinh Dị
Chương Quyển 1 - Chương 11: Cầu sinh trong tuyệt cảnh
Mà Diệp Tưởng vốn nghĩ rằng sau đó hắn sẽ phải chết nhưng mà hắn vẫn còn sống.
Mà hắn sống càng lâu vé chuộc cái chết sẽ bị trừ càng nhiều, mãi cho đến
khi bộ phim chấm dứt! Như vậy, dù trong phim hắn vẫn còn sống nhưng hắn
phải chết khi hết phim!
Cho nên… Nếu không tăng vé chuộc cái chết thì kết cục của hắn sẽ không có gì thay đổi!
Nếu muốn gia tăng vé chuộc cái chết, hắn phải làm ra những hành vi có tính
đột phá. Thí dụ như cứu một diễn viên vốn sẽ phải chết, hoặc tìm ra sự
thật đằng sau chiếc xe khách khủng bố vân vân và vân vân. Nếu có thể làm được, số vé chuộc cái chết hắn đang nắm trong tay sẽ gia tăng.
Sự thật… Nếu hắn tìm ra sự thật của chiếc xe khách khủng bố này, hắn có thể sống sót.
Như vậy…
Rốt cục chân tướng đằng sau là gì?
Trước mắt vẫn là vấn đề thông tin quá ít vì thế manh mối mà hắn có trong tay
vô cùng ít. Vật dơ bẩn trong lời nói của lão già ăn xin không biết là
cái gì. Đám diễn viên chẳng ai biết được thêm gì cả. Mà hắn có xem qua
sổ tay du lịch, cũng không tìm thấy bất kỳ một truyền thuyết yêu ma quỷ
quái gì cả. Thực ra cũng khó trách vì nếu trong cuốn sổ tay du lịch viết ma quỷ lộng hành thì ai sẽ tới nơi đây du lịch? Trừ phi là những người
hiếu kỳ muốn tìm kiếm chuyện lạ.
Như vậy… Vấn đề rốt cục nằm ở đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, Diệp Tưởng quyết định – quay lại xe khách!
Nguồn gốc của mọi chuyện đều là nằm trong chiếc xe khách.Vốn là vì sợ hãi nên không có mấy người dám ở lại trong xe. Nhưng bây giờ Diệp Tưởng biết
hắn chỉ còn duy nhất lựa chọn này nếu muốn gia tăng vé chuộc cái chết.
Hắn muốn đi tìm kiếm một hồi xem có tìm ra cái gọi là vật dơ bẩn hay không! Về phần Giang Ấu Lâm, nàng hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn nên hắn cũng
không tiện ép nàng đi theo. Hắn trước đó vẫn nhớ kỹ đường quay trở lại
chỗ chiếc xe khách, nên vừa rồi lúc xuống núi hắn vừa đi vừa tính toán
phương hướng.
Bây giờ muốn trở về hẳn là cũng không khó.
– Tớ…
Diệp Tưởng thở ra một hơi nói :
– Ấu Lâm, tớ muốn quay lại.
– Vì sao vậy?
Giang Ấu Lâm tuy hỏi như vậy nhưng trong mặt nàng không có chút ngạc nhiên nào.
– Tớ…. Tớ cảm thấy nếu cứ chạy lung tung trong núi cũng rất nguy hiểm.
Vừa rồi cậu thanh niên Lưu An mất tích , trước đó chị Hàn Nhược Nguyệt
cũng không thấy đâu… Tớ nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy kỳ lạ đáng ngờ.
– Được rồi.
Giang Ấu Lâm không hề hỏi nhiều gì.
– Bọn mình cùng nhau đi.
– Thật, thật sao?
Trong lòng Diệp Tưởng nổi lên cảm giác biết ơn.
– Cậu thật là muốn cùng đi với tớ?
– Ừ ! Thật ra tớ cũng có suy nghĩ giống như cậu.
Chỉ là, muốn thành công quay trở lại chỗ xe khách đang dừng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Mặt khác…
Trong xe khách, Đỗ Nham có vẻ nôn nóng đi tới đi lui.
Hắn sống sót.
Nhưng mà, chỉ từ vẻ mặt của hắn là có thể nhìn ra, vé chuộc cái chết bị trừ quá nhiều khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Đỗ Nham cứ đi tới đi lui rất nhiều lần nhưng mà từ đầu đến cuối hắn cũng không kiếm ra cái gọi là vật dơ bẩn.
Theo lý thuyết, Đỗ Nham hẳn là cũng không biết tới vật dơ bẩn, bởi vì lão
già ăn xin cũng chỉ nói cho một mình nhân vật chính La Hạo Sinh biết.
Tuy nhiên, bởi vì lão già ăn xin cũng có nói qua trong xe có âm khí, cho nên hắn cũng có thể giải thích là vì tìm kiếm thứ gì đó kỳ quái khác
thường. Trước đó, Diệp Tưởng cũng đã từng làm vậy.
Sắc trời u ám mà lúc này đèn trong xe tự nhiên bị hỏng!
Đỗ Nham sợ tới mức toàn thân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã.
Những cụ già ở quanh đó ngược lại không có phản ứng gì, vẫn cứ tiếp tục ngồi yên .
Đỗ Nham đi xuống xe khách, tiếp tục xem xét xem có vấn đề gì hay không.
Vật dơ bẩn… Vật dơ bẩn…
Trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại từ đó. Kiếm xung quanh xe một lần, nhưng hắn vẫn chẳng tìm được gì.
Khi hắn ủ rũ, quay trở về chỗ ngồi trong xe khách, thì nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn rợn tóc gáy!
Điều này…
Điều này…
Trước mắt mười một cụ già trong xe khách, không ngờ…
Tự dưng biến mất hết không còn một ai!
Vốn là trong kịch bản cũng không có đề cập đến tình tiết như vậy!
Không… Không phải, tình tiết trong màn thứ hai cũng không có đoạn nào đề cập
đến xe khách. Cho nên,trong xe khách xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai
biết. Nói đến cùng, ở lại chính mình cũng là rất nguy hiểm!
Những người này đều là những diễn viên phụ nhưng không thể cứ nói chết là chết được chứ?
Hắn sợ tới té bò lăn bò càng, hắn vừa rồi mới bước ra ngoài có một lúc,
nhưng trong xe khách lúc này trống không chẳng còn ma nào cả! Lúc
này,đũng quần hắn đã ươn ướt, bốc lên mùi khai khai.
Đỗ Nham tên thật là Vương Minh. Một cái tên bình thường đến không thể bình thường hơn.
Mà bản thân Vương Minh cũng là một otaku rất bình thường (Nhà báo Nakamori Akio dùng chữ “otaku” trong các bài báo của ông trong thập niên 1980 để gọi đùa những người lúc đó chỉ lo ngồi ở nhà ăn chơi). Tốt nghiệp đại
học không lâu, hắn cả ngày chỉ ngồi trong nhà chơi những dòng game như
Starcraft hay Warcraft. Thỉnh thoảng hắn cũng chơi một số game kinh dị
của Nhật Bản, mà hắn cũng đã từng xem không ít phim kinh dị. Một ngày
nọ, bởi vì máy tính gặp vấn đề, hắn bèn tới quán chơi game.
Hắn
chơi hăng say tới tận trời tối, quán cũng đã sắp đóng cửa, trong tiệm
chỉ còn lại một mình hắn. Bỗng nhiên, hắn phát hiện trên mặt đất có một
tờ rơi, liền nhặt lên đến xem xem đó là gì. Tờ rơi đó cũng giống hệt như tờ rơi mà Diệp Tưởng nhặt được. Tiếp đó, hắn cũng nhìn thấy trong danh
sách diễn viên tự nhiên có thêm tên của mình!
Kết quả ngay sau
đó, hắn liền phát hiện mình bị ngâm trong một bình thuỷ tinh lớn đựng
đầy máu. Khung xương của hắn cũng đã bị lọc bỏ chỉ còn có một lớp da vẫn được ngâm trong cái bình đó. Mà hắn nhìn thấy bộ xương đi tới đổ thêm
máu vào bình thủy tinh.
Khi bị ngâm trong bình máu đó trong đầu
hắn được truyền tới những tin tức có liên quan đến “Rạp chiếu phim địa
ngục”. Căn cứ theo những tin tức đó, hắn bắt buộc phải nghiêm khắc tuân
thủ, tham gia đóng phim kinh dị. Nếu như hắn không tuân theo quy tắc đi
đóng phim, như vậy hắn liền vĩnh viễn biến thành một tấm da người ngâm
trong cái bình thủy tinh đó, ngay cả cái chết cũng là một thứ gì đó xa
xỉ !
Vương Minh tự nhiên sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, lúc này hắn làm sao còn dám nghi ngờ tính chân thực của những gì “Rạp chiếu phim
địa ngục” nguyền rủa ? Hắn chỉ còn biết trách cái bàn tay thối của mình, tự nhiên khi không lại mò tới quán đó, rồi khi không lại nhặt cái tờ
rơi kia lên, bằng không hắn cũng sẽ không bị nguyền rủa như vậy.
Hơn nữa, nếu vẫn còn nửa tin nửa ngờ, cho dù chỉ hơi bộc lộ một chút không
hợp tác, hoặc là trong đầu dù chỉ thoáng nghĩ tới chuyện bỏ trốn, thì
bản thân hắn ngay lập tức sẽ bị biến thành bộ da người vĩnh viễn ngâm
trong bình thuỷ tinh đầy máu!
Khi Vương Minh hoàn toàn tin tưởng, thề nhất định sẽ tuân theo những quy tắc công bố hắn mới “được” kéo vào trong thế giới của phim kinh dị, ngồi ở vị trí chỉ định và sắm vai một
nhân vật trong đó tên là “Đỗ Nham”! Trước đó, hắn bị ngâm trong bình
thuỷ tinh đầy máu đó tới 15 phút !
Thù lao của hắn so Diệp Tưởng
còn thấp hơn một chút, có thể do nguyên nhân là hắn sẽ chết trước Diệp
Tưởng. Hắn chỉ nhận được 130 tấm vé chuộc cái chết mà thôi! Mà bây giờ
trong tay hắn chỉ còn lại chưa đến 30 tấm vé nữa thôi! Một khi vé chuộc
cái chết bị trừ thành số âm, sau khi phim quay xong, chờ đợi hắn chỉ có
tử vong mà thôi! Kết cục tính ra cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu khi so với việc bị biến thành bộ da người ngâm trong bình thuỷ tinh đầy máu!
Mà lúc này…
– Không…… Không…… Đừng mà!
Đỗ Nham đã sợ tới mức mất cả kiểm soát, không, phải nói là Vương Minh. Hắn bây giờ run như cầy sấy, nghiêng nghiêng ngả ngả ngả bước xuống xe! Vé
chuộc cái chết trong tay hắn lại bị trừ thêm một số nữa nhưng nếu cứ
tiếp tục đợi không ai biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra!
Hắn sau
khi bước xuống xe, chân nọ đá chân kia rồi ngã lăn quay ra đất. Hắn vội
vàng lồm cồm bò dậy, lúc chuẩn bị đứng dậy bước đi…
Hắn cảm thấy chân trái của mình bị một bàn tay nắm chặt!
Vương Minh còn đến không kịp quay đầu nhìn, người hắn đã bị kéo vào gầm xe!
– Á á á á á á á á á…
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong đêm, nhưng rất nhanh không gian lại chìm trong yên lặng.
Chiếc xe khách vẫn cứ đứng yên một chỗ, có vẻ vô cùng bình thường.
Một lát sau…
Diệp Tưởng và Giang Ấu Lâm, lại một lần nữa xuất hiện trước chiếc xe khách này.
May mà lúc trước hắn đã làm ký hiệu ở ven đường, cộng thêm việc Diệp Tưởng
vẫn nhớ kỹ phương hướng cho nên hắn mới nhanh quay lại chỗ xe khách đang đỗ như vậy.
Nhìn xe khách từ xa, Diệp Tưởng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao đèn xe lại không bật nhỉ?
– Đợi đã, Hạ Vân.
Giang Ấu Lâm nhạy cảm phát hiện ra vấn đề bèn ngăn cản Diệp Tưởng.
– Hình như có chút gì đó không bình thường.
Diệp Tưởng cũng cảm thấy bất an.
– Có ai không?
Giang Ấu Lâm cao giọng:
– Có ai không?
Cách chiếc xe khách vẫn còn một đoạn, nhưng Giang Ấu Lâm có vẻ đã nhìn ra, trong xe khách có vẻ như không có ai!
Diệp Tưởng lúc này cũng nhìn ra.
Đây là thế giới trong phim kinh dị, Diệp Tưởng vốn rất dễ dàng thần hồn nát thần tính mà hiện tại nhìn thấy trong xe có vẻ không một bóng người,
điều đó lại càng khiến hắn sợ đến hồn lìa khỏi xác.
Hắn kéo tay Giang Ấu Lâm bắt đầu lui lại.
Nhưng mà, mới lui lại sau được nửa bước, hắn liền dừng lại.
Hắn đã chẳng còn bao nhiêu vé chuộc cái chết. Từ khi quay trở lại xe, vé
chuộc cái chết đã bị trừ thêm bốn mươi tấm nữa! Nếu cứ tiếp tục như vậy, lại không tìm cách tăng vé chuộc cái chết, cho dù trong phim hắn không
chết, nhưng hết phim hắn cũng sẽ mất mạng !
Một khi đã vậy không bằng liều một phen !
Diệp Tưởng hiểu rõ ràng rằng, sự thể đã đến nước này, có oán trời oán đất
cũng không có ý nghĩa. Dù có thế nào, muốn sống sót, nhất định phải liều một phen, mưu cầu một đường sinh cơ! Bằng không, hắn chỉ đành ngồi chờ
chết !
Sau đó, hắn buông tay Giang Ấu Lâm rồi đi đến chỗ xe khách đang đỗ. Đến nước này, hắn cho rằng mình không nên tiếp tục làm liên
luỵ đến Giang Ấu Lâm. Vé chuộc cái chết của nàng khẳng định nhiều hơn
của hắn, nên nàng không cần phải mạo hiểm. Trước mắt, gần như không có
con đường nào có thể thu thập thông tin, hy vọng duy nhất vẫn được đặt
vào cái gọi là vật dơ bẩn. Bỏ đi vật dơ bẩn, mới có cơ hội xoay chuyển
tình thế !
Đây là khả năng sống sót duy nhất!
Giang Ấu Lâm nhìn theo bóng của Diệp Tưởng, ánh mắt không ngừng xoay chuyển.
Hắn…
Có đáng để mình làm vậy không?
Diệp Tưởng từng bước từng bước lại gần chiếc xe khách. Rốt cuộc nên ở lại
trong xe hay trốn đi, không biết bao lần hắn đã do dự khi phải đưa ra
lựa chọn. Mà bây giờ khi đã bị ép tới nước này, hắn không thèm đếm xỉa
đến chuyện đó nữa. Tư duy của hắn đã bắt đầu thay đổi, hắn đã không còn
là một người làm công ăn lương bình thường, cuộc sống hắn không còn đơn
điệu sáng sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà, nếu không có việc
gì thì cùng đồng nghiệp đi nhậu nhẹt, cũng không cần phải hạ mình đi lấy lòng sếp lớn… Tóm lại đối với bất cứ ai đang trong tình huống giống
như hắn cũng thế, cuộc sống bình thường, đã là quá khứ.
Bây giờ
hắn muốn nhập vai một nhân vật trong một bộ phim kinh dị cửu tử nhất
sinh, chỉ hơi một chút sơ ý sẽ có khả năng phải bỏ mạng! Hắn không thể
hy vọng vào những suy nghĩ đơn giản ban đầu, nếu không dứt khoát liều
mạng, hắn chắc chắn không có hy vọng sống trở về! Bây giờ, hắn đã bị ép
tới như vậy đấy!
Hắn bước tới xe khách.
Bên trongquả nhiên không có người .
Hắn cắn chặt răng, hai nắm đấm siết chặt, rồi nhấc chân bước lên xe! Nhưng
mà, hắn lập tức liền đạp phải một vũng nước. Đó là bãi nước tiểu do
Vương Minh lúc trước do không thể khống chế bản thân để lại.
Diệp Tưởng sửng sốt, hắn nhớ rõ trước đó chỗ này đâu có bị ướt. Chuyện là sao nhỉ?
Trong xe khách, tuyệt đối đã không còn một ai cả. Đứng ở đây mà nhìn có thể nhìn rõ không sót thứ gì.
Bí mật nhất định giấu ở bên trong xe khách!
Nơi này tồn tại cái mà lão già ăn xin kia gọi là âm khí ! Như vậy, có phải
chiếc xe khách sẽ đóng vai trò như một chất môi giới có thể kết nối tới
âm tào địa phủ không? Diệp Tưởng nhớ rõ có một số cấm kỵ về ma quỷ, thí
dụ như không thể gọt táo trước gương lúc mười hai giờ đêm, không được mở ô trong thang máy. Cái gọi là vật dơ bẩn, chẳng lẽ là do ở đâu đó trong xe khách đã vi phạm điều cấm kỵ, dẫn đến quỷ hồn thoát khỏi âm phủ rồi
trốn đâu đó trong xe?
Nhưng mà đối với cái gọi là cấm kỵ Diệp
Tưởng cũng không hiểu nhiều. Hắn bình thường lên mạng chỉ theo dõi các
tin tức kinh tế chính trị, nhưng chưa bao giờ lên diễn đàn theo dõi
những thứ tạp nham. Phim mà hắn thích đều là loại phim chiến tranh hay
khoa học viễn tưởng. Hắn chưa bao giờ muốn xem phim kinh dị vởi vì
nguyên nhân chính là do rất nhiều phim kinh dị được quay quá cẩu thả,
tình tiết có quá nhiều thiếu sót, hơn nữa kịch bản lại có làm ra vẻ thâm thuý sâu sắc nhưng cuối cùng lại không khiến người xem lưu lại được gì.
Nhưng mà bây giờ hắn lại rất hối hận. Nếu thường xuyên xem phim kinh dị, có lẽ hắn sẽ có thể hiểu không ít thứ về mặt này.
Đương nhiên, hối hận cũng đã vô dụng bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm xem có thứ gọi là vật dơ bẩn hay không !
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!