Rạp Chiếu Phim Kinh Dị
Chương Quyển 1 - Chương 14: Rạp chiếu phim địa ngục
Nhưng… So với những điều này, đến khi màn cuối kết thúc, hắn vẫn nhận được một thông tin quan trọng.
Cũng chính là… Những tin tức cụ thể về nơi mà sau khi bộ phim kết thúc, họ sẽ trở lại “Rạp chiếu phim địa ngục “.
Cái gọi là “Rạp chiếu phim địa ngục” rốt cục là cái gì? Chẳng lẽ thật là do ác ma trong địa ngục sáng tạo ra ? Mà căn cứ theo thu hoạch từ những
tài liệu, phàm là người nhặt tờ rơi của một phim, họ sẽ trở thành một
diễn viên của “Rạp chiếu phim địa ngục”, trừ phi chết hoặc là kiếm được
10.000 tấm vé chuộc cái chết, bằng không thì không có cách nào để rời
khỏi rạp chiếu phim.
Mà Diệp Tưởng thuộc biên chế của “Rạp chiếu phim địa ngục ” thứ 13.
“Rạp chiếu phim địa ngục ” tổng cộng có hai mươi rạp. Mỗi một “Rạp chiếu
phim địa ngục ” nằm trong một không gian tuyệt đối cách biệt, không gian ấy và không gian ở thế giới hiện thực không hề ảnh hưởng tới nhau. Diễn viên của những “Rạp chiếu phim địa ngục ” khác nhau bình thường cũng
không thể nào trao đổi với nhau. Ở trong mỗi một rạp chiếu phim đều có
bố trí chỗ ăn ở của mỗi diễn viên, để họ sống lâu dài ở đây là điều
không có vấn đề. Bình thường khi không phải quay phim, diễn viên sẽ ở
trong rạp chiếu phim, chờ đợi bộ phim mà mình sẽ tham gia công chiếu.
Thông thường, mỗi bộ phim sẽ có một độ khó khăn nằm trong thang đo từ dễ đến khó, do đó thời gian tuyên truyền quảng bá cũng khác nhau. Bộ phim
có độ khó khăn tương đối cao, trước khi công chiếu ba tháng sẽ bắt đầu
có áp phích tờ rơi tuyên truyền quảng cáo. Ở mỗi nơi trong rạp chiếu
phim sẽ xuất hiện áp phích quảng cáo phim cùng với nội dung vắn tắt.
Những diễn viên chủ chốt cũng sẽ sớm được quyết định. Chỉ trước khi công chiếu phim, một số nhân vật phụ không quá quan trọng mới do những người ở thế giới hiện thực nhặt được tờ rơi sắm vai. Loại phim thế này, nếu
nhân vật chính không chết, thậm chí có khả năng tiếp tục quay thành một
series phim! Ngược lại, với bộ phim có độ khó khăn tương đối thấp, thời
gian tuyên truyền chỉ có một tuần, thậm chí bên trong đa số nhân vật sẽ
do diễn viên mới sắm vai.Với những bộ phim có độ khó khăn tương đối thấp , đại khái trước đó hai tuần mới bắt đầu tuyên truyền, cũng bắt đầu
chọn lựa diễn viên chủ chốt. Mà những nhân vật phụ sẽ do người mới diễn.
Hai mươi “Rạp chiếu phim địa ngục ” khác nhau cũng không phải tuyệt đối sẽ
không có sự liên hệ. Có đôi khi, liền sẽ xuất hiện tình huống diễn viên
của những rạp chiếu phim khác nhau sẽ phối hợp quay phim. Thí dụ như
loại phim trước đó mấy tháng đã bắt đầu tuyên truyền, thông thường diễn
viên sẽ rất nhiều, do đó việc lựa chọn diễn viên sẽ được tiến hành ở
nhiều rạp chiếu phim khác nhau. Đến khi cần, diễn viên của những rạp
chiếu phim khác nhau sẽ tập trung cùng nhau tiến hành quay chung.
Mà cần phải nhắc tới một điều, bởi vì phim kinh dị chủ yếu vẫn mang phong
cách Á Châu, nhất là phong cách Trung Quốc chiếm đa số cho nên gần như
tất cả diễn viên đều là người châu Á, hơn nữa đa số là người Trung Quốc. Số ít là người Nhật Bản hoặc Hàn Quốc, cùng với rất ít diễn viên Âu Mỹ. Mỗi lần quay phim, các diễn viên đều phải bước vào trong phòng chiếu
phim. Trước khi phim bắt đầu được chiếu, các diễn viên sẽ bị kéo vào
trong phim, tiếp đó sẽ được giao kịch bản để bắt đầu tiến hành quay
phim.
Sau đó khoảng một giờ, phim sẽ kết thúc. Khi đó các nhân
vật trong phim cho dù là sống hay chết, đều sẽ bị mang về trong rạp
chiếu phim và được trả thù lao. Vé chuộc cái chết nếu là số âm, như vậy
chỉ có một con đường chết.
Một giờ…
Diệp Tưởng chỉ còn lại có chút thời gian như vậy để xoay chuyển càn khôn!
Số lượng vé chuộc cái chết của hắn hiện tại đã chỉ còn 35! Mức độ trừ cũng càng ngày càng tăng!
Đối với Diệp Tưởng mà nói, hắn thật sự là bị ép tới tuyệt cảnh. Nhưng là,
cái gọi là vật dơ bẩn vẫn không có đối sách! Hơn nữa, tình tiết trước
mắt lại không phải nằm ở bên phía nam nữ nhân vật chính mà lại ở phía
bên họ!
Khi màn thứ ba bắt đầu, cho đến khi trong kịch bản yêu
cầu hắn lên sân khấu, số vé chuộc cái chết của hắn mới bắt đầu ngưng bị
trừ.
Kế tiếp, chỉ cần hắn tiếp tục làm theo nội dung kịch bản, vé chuộc cái chết sẽ không bị trừ. Như vậy cho dù là cuối cùng vé chuộc
cái chết chỉ còn lại rất ít, nhưng hắn cũng sẽ không bởi vì biến thành
số âm mà phải chết. Nhưng mà…
Diệp Tưởng biết rằng kịch bản kế tiếp khẳng định sẽ sắp xếp hắn phải chết!
Phải biết, cho dù là nam nhân vật chính, ở trong phim kinh dị vẫn phi thường nguy hiểm! Trong rất nhiều phim kinh dị, đến cuối cùng, nhân vật chính
cũng phải chết để thể hiện tính tàn khốc của tình tiết phim. Ai có thể
sống đến một phút cuối cùng của phim căn bản khó có thể cam đoan. Thân
phận nhân vật chính quả thật mang theo hiệu ứng nhất định, nhưng cũng
chỉ vào lúc trước khi phim kết thúc!
Hiện tại, kịch bản mới tức
thời đưa ra lời kịch, cho nên Diệp Tưởng căn bản cũng không biết phải
làm gì kế tiếp. Đến lời kịch mà hắn phải nói, lời kịch sẽ trực tiếp hiện lên trong đầu hắn, cũng sẽ yêu cầu khi nói cần phải có giọng điệu thế
nào, thần thái ra sao, cùng với những hành vi yêu cầu phải có.
Diệp Tưởng bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, tạm thời hắn không có lựa chọn nào khác.
Dù sao… Hắn đã không thể để vé chuộc cái chết tiếp tục bị trừ.
Lúc này hắn cùng những người khác đều bước lên xe khách ngồi.
Dù sao thì bên ngoài thời tiết cũng là rất lạnh, cứ đứng bên ngoài mãi cũng rất khó chịu.
– Trong thế giới này chẳng lẽ thật sự có quỷ sao?
Nói câu thoại này chính là Giang Ấu Lâm. Mà Trương Đức Khôn và Giang Nghị ngồi bên cạnh, sắc mặt đều tương đối khó coi.
– Chúng ta dứt khoát không ngủ đêm nay.
Kế tiếp là Diệp Tưởng bắt đầu lời thoại:
– Đợi đến sáng ngày mai… Chúng ta nếu còn chưa trở về, người của công
ty du lịch nhân cũng tới tìm chúng ta. Chúng ta dù sao cũng là một nhóm
du khách do công ty du lịch quản lý. Một nhóm du khách không thấy đâu
đối với bọn họ tuyệt đối là một chuyện lớn.
– Hơn nữa… Bây giờ nói không chừng đã có người lên núi kiếm chúng ta rồi! Trương Niệm Chu cuống lên đọc lời thoại:
– Phải, nhất định là như vậy! Chúng ta nhất định có thể tiếp tục sống sót!
Hiện tại, trong chiếc xe khách lớn như vậy chỉ ngồi có năm người.
Vừa rồi, sau những tiếng bước chân khủng bố trong nóc xe, xác của Mục tiểu
thư lăn từ trên nóc xe xuống đất. Bộ phim kinh dị này đang dần dần bước
vào cao trào. Mà bộ phim kinh dị này có “ độ khó tương đối thấp”, phải
ứng phó thế nào? Làm thế nào mới có thể tìm thấy hy vọng?
Hiện tại, vẫn không biết cái gì gọi là ”vật dơ bẩn”.
Tìm mọi nơi trong xe khách chưa ra…
Vậy phải làm thế nào?
Nên làm như thế nào mới tốt?
– Lại nói…
Lúc này, Giang Nghị bỗng nhiên nói một câu:
– Nhắc tới quỷ mới nhớ, tôi mới nghĩ đến một chuyện.
– Chuyện gì?
Diệp Tưởng nghi ngờ hỏi.
– Nhớ lại trước khi xe khách ngừng chạy… Tôi nhớ rõ, ngoài cửa sổ hình
như có mấy ngôi mộ. Thoạt nhìn giống như một bãi tha ma… Bởi vì rừng
cây tương đối rậm rạp nên tôi cũng không thấy rõ. Sau đó khoảng chừng
mười phút, xe liền ngừng chạy…
Ngôi mộ?
Ước chừng mười phút trước?
Hiện tại chỉ có lời kịch của bản thân mới xuất hiện trong đầu mình, cho nên
trước khi Giang Nghị nói ra những lời này, căn bản đến chính hắn cũng
không biết lời kịch này.
Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.
Đó… không phải là lúc mình vừa mới tham gia bộ phim kinh dị này?
Lúc ấy, xác của hắn đều bị xẻ thành mấy khối, chỉ còn lại mỗi một cái đầu
là còn sống, tiếp đó trong đầu hắn truyền tới những tin tức khủng bố có
liên quan đến “Rạp chiếu phim địa ngục”, cuối cùng không thể không tin
tưởng mọi thứ. Sau đó trong lòng hắn thề sẽ tin tưởng mọi thứ, cam tâm
dựa theo quy tắc để đóng phim mới gia nhập thế giới của bộ phim kinh dị
này. Lúc ấy, hắn hoàn toàn đắm chìm trong sợ hãi và cảm giác tuyệt vọng
khó hiểu, làm có gì tâm tư đi xem xem bên ngoài cửa sổ có mồ mả gì hay
không?
Hoá ra…
Mọi thứ đều giấu ở đó!
– Đi!
Diệp Tưởng đâu cần gì phải do dự nữa.
– Chúng ta lên đường đi! Nhất phải tìm đến cái bãi tha ma kia!
Hoá ra…
Hoá ra hết thảy căn nguyên là tại chỗ đó!
Giang Ấu Lâm và Trương Niệm Chu cũng không còn do dự, lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
– Điều này…
Trương Đức Khôn lại xua tay liên hồi:
– Chẳng lẽ mọi người cho rằng trong bãi tha ma kia có quỷ?
Đương nhiên! Trong lòng Diệp Tưởng nghĩ như vậy, kế đó cũng không để ý đến hắn.
Mà dựa theo kịch bản yêu cầu, kế tiếp Diệp Tưởng men theo lối cũ đi tìm
kiếm, cho nên hắn bây giờ cũng không bị trừ vé chuộc cái chết.
Nhưng mà, ngay lúc hắn bước chân xuống xe,trong lòng Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn từ đầu đến này vẫn chưa quên… Hắn, vẫn là một vai phụ! Một nhân vật
phụ mà ngay cả là một vai nam thứ chính cũng không bằng, vốn đã chết
theo như kịch bản của màn hai!
Trong bất cứ một bộ phim kinh dị
nào, làm gì có chuyện một nhân vật phụ phát hiện nguyên nhân đằng sau
của khủng bố rồi cuối cùng cứu vớt mọi người ? Loại chuyện này, khẳng
định phải là do nhân vật chính làm! Nhiệm vụ của nhân vật phụ, tự nhiên
có vai trò giống như bia đỡ đạn để dò đường để kiểm tra xem phía trước
của nhân vật chính có gì nguy hiểm hay không.
Trên đường đi, chỉ sợ kịch bản sẽ bố trí hắn vào chỗ chết!
Tuy rằng kịch bản bởi vì hắn can thiệp mà tình tiết đã thay đổi, mà hiệu
ứng của nhân vật chính trong phim kinh dị cũng không phải là tuyệt đối,
nhưng mà về cơ bản loại tình tiết này vẫn cần phải tuân thủ quy tắc đề
ra.
Hắn nhớ rõ, khi cầm tờ rơi quáng cáo của phim kinh dị, cái
tên đầu tiên trong danh sách diễn viên là một người tên Dương Hà, mà tên của hắn nằm tít ở phía sau. Dương Hà, hiển nhiên là tên thật của diễn
viên đóng vai nhân vật nam chính La Hạo Sinh. Mà tuy rằng hắn không ấn
tượng mấy, nhưng tên của hắn nằm sau tên của Dương Hà rất nhiều…
Muốn vượt mặt nhân vật chính, tuyệt đối không phải một sự tình đơn giản. Hắn lãng phí nhiều vé chuộc cái chết như vậy, thậm chí phải nhờ sự trợ giúp của Giang Ấu Lâm – người rất có thể mang trong người hiệu ứng của nhân
vật nữ thứ chính. Nhưng mà, chỉ dựa vào số lượng ít ỏi của vé chuộc cái
chết mà hắn đang có trong tay, hắn…
Có thể tiếp tục sống sao?
Nhưng, bãi tha ma kia hiển nhiên là nguyên nhân bắt đầu mọi chuyện. Cái gọi là vật dơ bẩn khẳng định có liên quan đến bãi tha ma này. Hiện tại bị ép
vào đường cùng, nếu hắn không đi đến đó, hắn nhất định phải chết! Đi tới đó, ngược lại không những không bị trừ vé chuộc cái chết, mà còn có khả năng kết thúc mọi chuyện…
Hắn siết chặt nắm đấm…
Không phải nhân vật chính, thì sao nào!
Dù sao hiệu ứng của nhân vật chính cũng không phải tuyệt đối!
Diệp Tưởng cắn chặt răng, ngẩng cao đầu.
Hắn… Phải đánh cuộc một keo, liều mạng phải vượt mặt nhân vật chính, cầu một đường sinh cơ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!