Rể Sang Đến Nhà - Chương 6: Không phải cô ấy không được !
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Rể Sang Đến Nhà


Chương 6: Không phải cô ấy không được !


“Cháu, cháu nói gì….” Bà cụ Trần nhìn Trần Văn Siêu, nói.

“Bà nội, tập đoàn Tử Kim nói không muốn hợp tác với chúng ta nữa…” Trần Văn Siêu nói trong nước mắt: “ Bọn họ nói nhà họ Trần chúng ta không đủ thành ý…”

“Bà nội, tập đoàn Tử Kim này tại sao lại không có lý lẽ gì vậy! Nhà họ Trần chúng ta bao nhiêu người ở đây chờ anh ta, mà anh ta còn nói chúng ta không có thành ý sao, lẽ nào chúng ta phải đứng ở cổng kéo hoành phi để đón anh ta sao?” Một cô gái xinh đẹp nhà họ Trần nói.

“Đúng đó bà nội, tập đoàn Tử Kim này rõ ràng là đã đồng ý hợp tác với chúng ta rồi, hơn nữa hợp đồng đã đàm phán xong. Bây giờ bọn họ lại bảo không muốn hợp tác nữa, đây không phải là coi chúng ta là khỉ để trêu đùa sao? Chúng ta có thể loan tin này ra ngoài, xem xem sau này còn ai muốn hợp tác với tập đoàn Tử Kim nữa!”

“Đúng đấy, bà nội! Chúng ta phải cho tất cả mọi người biết bộ mặt xấu xa của tập đoàn Tử Kim.”

Các giám đốc điều hành của nhà họ Trần bàn luận rất sôi nổi, thái độ vô cùng tức giận.

Bà cụ Trần mặt không chút cảm xúc, cảm thấy phiền vì những tiếng nói không ngớt, liền đập mạnh xuống bàn!

“Im miệng hết cho ta!”

Tất cả mọi người im lặng. Nhìn thấy bà cụ Trần thực sự tức giận, mọi người đều cúi đầu xuống.

“Cái đám vai vế dưới như các người đúng là tầm nhìn hạn hẹp.” Bà cụ Trần nhíu mày, nói: “Tập đoàn Tử Kim chúng ta dám đắc tội sao? Hơn nữa người ta mới chỉ đồng ý hợp tác bằng lời nói, nghĩa là hợp đồng đã được ký kết chính thức chưa? Người ta muốn hủy bỏ thì hủy bỏ, các ngươi có thể làm được gì khác? Tập đoàn Tử Kim có nguồn tài chính mạnh mẽ, bọn họ có thể tùy hứng chèn ép chúng ta đến chết. Nếu như tin đồn lan rộng, các ngươi có chịu được sự phẫn nộ của tập đoàn Tử Kim không?”

Tất cả mọi người đều ngẩn người nhìn nhau.

Những lời nhận xét này khiến người khác không thể phản bác.

Quả thực, đối với tập đoàn Tử Kim mà nói thì bất động sản Phú Hoa chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi. Người ta chỉ cần giơ tay thôi cũng đủ để ép bọn họ không thở nổi. Nếu như tin đồn lan ra khắp nơi, kết thù chuốc oán với tập đoàn Tử Kim thì tất cả những người ngồi đây đều sẽ biết hậu quả thế nào rồi đấy.

“Văn Siêu, Trương Thu Bạch còn nói gì nữa?” Bà cụ Trần cau màu nói: “Người ta không thể bỏ đi mà không có lý do được? Có phải cháu đắc tội với người ta không?”

“Bà nội, người ta là Thần Tài của chúng ta, cháu nào dám đắc tội anh ta chứ !” Trần Văn Siêu nhanh chóng la lên: “Bà nội, Trương Thu Bạch nói, trước đây người hợp tác là Trần Mộng Dao. Tập đoàn Tử Kim bọn họ chỉ quen cô ta, những người khác đều không được.”

“Chuyện này….”

Mười mấy người có mặt tại đây đều là họ hàng thân thiết của nhà họ Trần, lúc này họ nhìn nhau và đều thấy được sự ngạc nhiên của đối phương.

Nhất định Trần Mộng Dao phải ra mặt thì anh ta mới chịu hợp tác với nhà họ Trần?

Trần Mộng Dao làm gì có đức hạnh và năng lực chứ!

Cô ta chỉ là một kẻ vai vế thấp hèn trong nhà họ Trần, có tài năng gì mà khiến Trương Thu Bạch chỉ đồng ý hợp tác với mình cô ta chứ?!

“Bà nội, có khi nào Trương Thu Bạch thấy Trần Mộng Dao xinh đẹp nên có ý với cô ta không?”

Trần Văn Siêu mạnh dạn phân tích: “Bà nghĩ đi, nói chuyện hợp tác với ai chả là hợp tác? Dù sao cũng là đôi bên cùng có lợi, thế nhưng anh ta nhất quyết chỉ muốn Trần Mộng Dao, đây chắc là có ý gì sâu xa rồi.”

Tất cả những người trong phòng họp có cùng chung suy nghĩ đều gật đầu.

Trần Dũng cũng đứng ra nói giúp con trai: “Mẹ, Văn Siêu phân tích cũng có lý đấy.”

“Con cho rằng, Mộng Dao dựa vào nhan sắc của mình nên mới nhận được hợp tác. Mẹ cũng biết rồi đấy, người làm kinh doanh có mấy ai là trung thực đâu, không cho ít mật ngọt thì dựa vào cái gì mà chỉ nhìn trúng con bé đấy?”

Bà Trần cũng bị thuyết phục bởi những lời nói của con trai, bà cảm thấy lời của Trần Dũng có lý.

Thấy vẻ mặt của bà cụ Trần có chút thả lòng, Trần Văn Siêu vội vàng xen vào: “Nhà họ Trần chúng ta không phải chỉ có mỗi mình Trần Mộng Dao là mỹ nữ! Trần Thiến cũng đẹp đó chứ, chi bằng để em ấy thử xem.”

Đúng vậy, nhà họ Trần có hai cô gái được công nhận là xinh đẹp.

Một người là Trần Mộng Dao, một người là Trần Thiến.

Lời đề nghị vừa đưa ra đã nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người trong nhà họ Trần.

Lời Trần Văn Siêu nói quả thật có lý. Trương Thu Bạch, chủ tịch tập đoàn tử Kim chắc chắn cảm thấy Trần Mộng Dao xinh đẹp nên mới đồng ý hợp tác cùng cô ấy.

“Văn Siêu, chuyện này giao cho con, phải hợp tác được với tập đoàn Tử Kim bằng mọi giá.”

Nói xong, bà cụ Trần đứng dậy và rời đi cùng những người khác. Trần Dũng vội vàng tới đỡ bà cụ Trần, không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Văn Siêu.

Sau khi họ rời đi, Trần Văn Siêu bấm số gọi cho Trần Thiến.

Sáng sớm hôm sau, Trần Thiến trang điểm xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy để đến tập đoàn Tử Kim.

Cô ta rất tự tin về vóc dáng và ngoại hình của mình. Cô ta chỉ cần chìa ngón tay ra thôi, Trương Thu Bạch chắc chắn sẽ phải quỳ rạp dưới váy mình.

Cô ta đi đến quầy lễ tân để giải thích lý do đến đây, kết quả sau khi nhân viên lễ tân gọi điện thoại, cô lập tức bị nhân viên an ninh đuổi ra ngoài.

Muốn gặp chủ tịch của bọn họ?

Không biết tự soi gương nhìn lại mình đi, cái thứ kỳ quặc như vậy, vừa nhìn đã biết không phải dạng đứng đắn gì rồi.

Trần Thiến vốn kiêu căng ngạo mạn giờ đến cả cổng lớn của công ty nhà người ta cũng không bước qua nổi. Điều này khiến cô ta vô cùng khó chịu.

“Có gì ghê gớm chứ, không gặp thì không gặp, bà đây mới không muốn gặp ngươi đó!”

Buông ra câu nói ác ý, cô ta liền giận dữ bỏ đi.

Lúc đó, Trần Văn Siêu đã biết Trần Thiến phải trở về nhà trong tuyệt vọng, hắn nhanh chóng đến văn phòng của bố.

“Có chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?” Trần Dũng cau mày nói.

Trần Văn Siêu lắp ba lắp bắp nói: “Bố, Trần Thiến vừa đến cửa của tập đoàn Tử Kim còn chưa vào được đã bị bảo vệ đuổi ra ngoài rồi.”

Nghe đến đây, sắc mặt Trần Dũng trầm hẳn xuống.

Tên Trương Thu Bạch này, rốt cuộc hắn nghĩ gì vậy?

“Cũng không biết Trần Mộng Dao đã cho Trương Thu Bạch kia uống thuốc mê gì, thật là tức chết ta mà.” Trần Văn Siêu bước qua một bên, rót một cốc nước, uống ừng ực ừng ực.

“Hơn thế nữa, Trương Thu Bạch còn để Trần Thiến mang về một câu nói thế này, nếu như người ký hợp đồng không phải Trần Mộng Dao, vậy thì hạng mục lần này sẽ bị hủy bỏ, tập đoàn Tử Kim của anh ta cũng không để tâm chút tiền nhỏ này.”

Trong mắt bọn họ đó là số tiền nhỏ, nhưng trong mắt nhà họ Trần thì đó lại là một khoản tiền đầu tư khổng lồ.

“Con có biết rằng vì hạng mục lần này mà nhà họ Trần đã phải đầu tư bao nhiêu tiền không?”

Trần Dũng nhìn con trai với ánh mắt căm hận: “Nếu như hợp tác lần này không thành, vậy chúng ta cứ thu dọn sẵn đồ đạc chuẩn bị cút ra khỏi nhà đi.”

Trần Văn Siêu hốt hoảng: “Vậy…vậy phải làm thế nào bây giờ?”

Trong lòng hắn lúc này không khỏi hoang mang, vốn dĩ cho rằng có thể ngồi mát ăn bát vàng, bây giờ thì hay rồi, không đâu lại đem tảng đá đặt vào chân mình, hắn thật sự khóc không ra nước mắt.

Trần Dũng đập bàn ầm ầm và chửi bới: “Còn không phải tự mày tự tìm cái chết sao, loại bỏ Trần Mộng Dao? Bây giờ còn qua đây hỏi tao phải làm gì ư?”

Trần Văn Siêu không dám cãi lại, cúi đầu xuống chấp nhận bị mắng chửi.

Trần Dũng cũng như đi trêи đống lửa, ông ta đi đi lại lại trong phòng, rồi đột nhiên dừng lại, nói: “Hết cách rồi, nhiệm vụ cấp bách bây giờ cứ để Trần Mộng Dao quay lại ký kết nốt hợp đồng.”

Cái gì chứ?

Trần Văn Siêu ngẩng đầu lên, nói: “Nhưng, bố….”

Hắn chưa kịp nói hết câu thì Trần Dũng đã biết hắn muốn nói gì.

“Tại sao tao lại có thể sinh ra một thằng ngốc như mày vậy, chờ cô ta ký xong hợp đồng, và sau đó chỉ cần tìm đại cái cớ để đuổi cô ta đi là được.”

“Bố, vẫn là bố sáng suốt!”

Trần Văn Siêu nhướn mày vui sướиɠ, nói: “Con lập tức gọi điện thoại cho cô ta!”

Hắn lấy điện thoại di động ra và bấm số điện thoại của Trần Mộng Dao, nhưng tiếng chuông reo lên hàng chục giây mà không ai trả lời.

“Bố, cô ta không nghe điện thoại !”

“Gọi lại đi !”

Trần Văn Chiêu gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có ai nghe máy cả.

“Bố, cô ta….cô ta vẫn không nghe.”

Trần Dũng nở một nụ cười lạnh lùng: “Không ngờ rằng, tính tình của nha đầu này này cũng giống như cách mà nó quyến rũ đàn ông, xem ra chúng ta phải đích thân đi mời cô ta rồi!”

Nói đến chữ “mời”, giọng điệu của ông ta nhấn mạnh hơn, dám phô trương với ông ta.

Đợi đến lúc ký xong hợp đồng, xem ông ta xử lý nhà Trần Cường như thế nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN