Rể Sang Đến Nhà - Chương 9: Xin lỗi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
229


Rể Sang Đến Nhà


Chương 9: Xin lỗi


Sắc mặt Trần Dũng xanh ngắt.

Ông ta thế nào cũng không ngờ đến, chủ tịch Trương lại bảo vệ Trần Mộng Dao này như vậy.

Cô ta rất cuộc dùng thủ đoạn gì, mới có thể khiến anh ta khăng khăng một mực như vậy?

“Tiện nhân này.”

Trần Dũng hung hăng đập bàn, hiện giờ bảo ông ta đi cầu xin Trần Mộng Dao, nói thật, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.

Ông ta đã bị tát vào mặt, lẽ nào còn muốn đưa bên mặt còn lại ra cho người khác đánh sao?

“Rừ rừ rừ……….”

Lúc này, điện thoại của Trần Văn Siêu lại rung lên.

Hắn nhìn số điện thoại, sắc mặt lập tức trùng xuống.

“Là bà nội.”

Trần Văn Siêu dường như muốn khóc.

Hiện tại hắn sợ nhất là nghe điện thoại của bà cụ Trần.

Hiện tại người phụ trách dự án này là hắn, xảy ra vấn đề người đầu tiên bị truy cứu trách nhiệm chính là hắn.

“Nghe đi.” Trần Dũng trầm giọng nói.

Trần Văn Siêu mặt mếu máo, nghe điện thoại: “Bà nội.”

Trần Văn Siêu hô lên một tiếng.

“Văn Siêu, dự án với chủ tịch Trương đó thế nào rồi?”

Bà cụ Trần đi thẳng vào vấn đề.

Điều bà quan tâm nhất hiện tại là dự án này, dẫu sao nhà họ Trần đã đầu tư rất nhiều vốn vào dự án này.

Nếu như mà hỏng thì nhà họ Trần sẽ tổn thất rất lớn.

“Bà nội, bà yên tâm, tất cả đều thuận lợi.”

Trần Văn Siêu vội vàng nói dối: “Bên này đã đàm phán xong với chủ tịch Trương, đợi anh ta có thời gian là có thể ký hợp đồng.”

“Vậy thì tốt.”

Bà cụ Trần nói: “Cháu theo sát cho bà, nếu như có sai sót gì, bà hỏi tội cháu đấy.”

Nói xong, đối phương liền tắt máy.

Lòng bàn tay Trần Văn Siêu đầy mồ hôi.

Tính tình của bà nội thế nào, hắn hiểu quá rõ.

Thật sự xảy ra vấn đề, đừng nói cái gì mà người thừa kế nhà họ Trần, cả nhà hắn đều sẽ bị liên lụy.

“Bố, làm thế nào đây, con nên làm gì đây.”

Trần Văn Siêu nóng vội như con kiến trêи nồi lẩu.

Đều tại con tiện nhân Trần Mộng Dao kia, chẳng trách khi mình đuổi cô ta đi cô ta lại không ầm ĩ khóc lóc gì, hóa ra còn giữ lại chiêu này, thật đúng là âm hồn.

Người đàn bà này không chỉ không cần mặt mũi, còn gian xảo, đúng thật là ác phụ.

Trần Dũng mặt hết xanh rồi lại trắng, lẽ nào hai bố con ông thật sự phải đi cầu xin Trần Mộng Dao?

Đây khác gì đưa mặt mình ra cho người khác đánh?

Bảo Trần Dũng ông ta cúi đầu trước hậu bối không bằng giết ông ta đi.

“Họa con gây ra, con tự mình giải quyết.”

Trần Dũng trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, cho dù quỳ xuống, cùng phải xin Trần Mộng Dao quay về.”

“Bố……..”

“Lúc ban đầu đuổi Trần Mộng Dao đi, không phải bố cũng không cản con sao? Vì sao lại một mình con đi?”

“Hỗn xược.”

Trần Dũng tức giận, để một trưởng bối như ông ta đi cầu xin hậu bối, chuyện này truyền ra ngoài ông ta còn có thể ngẩng đầu ở nhà họ Trần sao?

“Con mà không đi, đến lúc bà nội hỏi tội, cái mất không phải là mặt mũi, mà là tư cách người thừa kế nhà họ Trần.”

Trần Văn Siêu nghe vậy, lập tức chẳng làm mình làm mẩy gì nữa.

Không phải chỉ là măt mũi thôi sao, chỉ cần bản thân làm người thừa kế nhà họ Trần, còn có cơ hội tìm lại.

Không thể để Trần Mộng Dao có lợi ích, càng không thể cho người khác chiếm lợi ích.

Nghĩ đến đây, Trần Văn Siêu cắn răng dày mặt đi xe đến nhà nhà họ Trần lần nữa.

Lúc này.

Cả nhà bốn người Trần Mộng Dao đang ăn cơm.

Trần Cường ăn cơm bới đi bới lại trong đĩa rau, mặt đầy khó chịu nói: “Sao chỉ có hai miếng thịt thế này vậy?”

Tần Ngọc Liên nghe vậy tức giận, trực tiếp bưng đĩa rau trước mặt ông rồi nói: “Ăn thịt ăn thịt, ông biết giá thịt giờ đắt thế nào không?”

Không nhìn xem tình hình gia đình hiện tại, không tiết kiệm chút thì còn muốn sống nữa không?

Đặc biệt là trong nhà lại thêm một miệng ăn, khiến cho gia đình vốn túng thiếu lại càng thêm giật gấu vá vai.

Trần Cường bị Tần Ngọc Liên quát như vậy, vâng vâng dạ dạ và cơm ăn.

Bản thân là chồng lại là kẻ vô dụng, hiện giờ thì tốt rồi, con gái lại gả cho một tên đào ngũ chẳng có gì, thế này thì ngày tháng sau này sống sao đây!

“Mẹ, chỗ con vẫn còn 2000 tệ, mẹ cầm lấy.” Trần Mộng Dao từ trêи người lấy ra một xấp tiền, đây là số tiền thường ngày cô tiết kiệm ăn uống chi tiêu tích góp lại, bởi vì nhà họ Trần dựa vào cống hiến của mỗi người để phân chia lương, trừ cô ra Tần Ngọc Liên và Trần Cường đều không đi làm.

Vì thế tiền lương hàng tháng đến tay Trần Mộng Dao rất ít, 80% đều là đi lấy trợ cấp gia tộc bồi thường cho bọn họ trước đây.

Nhận được tiền, Tần Ngọc Liên khinh thường nhìn Tiêu Thiên một cái, ngữ khí không tốt đẹp nói: “Ăn ăn ăn, tôi nói cho cậu biết, nhà chúng tôi không nuôi người ăn không ngồi rồi. Cậu ở đây mỗi tháng phải trả tiền ở và tiền ăn.”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

Trần Mộng Dao cắn môi, anh là lính đào ngũ, trợ cấp bộ đội không cần phải nghĩ đến rồi.

Anh lại không có bằng cấp, cũng không có kỹ năng, sao có thể kiếm ra tiền.

Tiêu Thiên nghe thấy vậy, lập tức ngẩn ra.

Ngay sau đó, anh nói: “Cần bao nhiêu tiền?”

Tần Ngọc Liên lạnh nhạt cười một cái, nói: “Tiền phòng 1000, tiền ăn uống 3000! Một tháng 4000.”

Cái gì?

Nhiều như vậy?

Cái phòng nhỏ này nhà bọn họ một tháng mới có 400 tệ, 1000 tệ đã có thể thuê một căn một phòng khách hai phòng ngủ trong khu thành phố rồi.

Còn nữa tiền ăn uống 3000 tệ, nhà bọn họ một tháng có 2000 tệ.

“Mẹ, sao mẹ có thể như vậy?”

“Có 4000 tệ?”

Tiêu Thiên hơi cười, anh còn cho rằng cần rất nhiều, 4000 tệ có thể ở cùng phòng với Trần Mộng Dao, còn được ăn đồ ăn ngon như vậy.

Quả thật là hời lớn.

“Khẩu khí không nhỏ đấy.”

Tần Ngọc Liên giễu cợt nói: “Có bản lĩnh giờ cậu lấy tiền ra đi.”

Tiêu Thiên hơi cười, cho tay vào trong túi móc, kết quả thật ngượng ngùng.

Khi ra khỏi quân ngũ vì vội quá nên anh quên không mang tiền.

“Lấy không ra?” Tần Ngọc Liên không chút nể tình chế nhạo nói: “Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, cuối tháng này nếu như cậu không có tiền, vậy thì cút ra khỏi nhà tôi.”

Tiêu Thiên ngượng ngùng gãi đầu nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, chỗ tiền này con sẽ không thiếu mẹ đâu.”

“Cộc cộc cộc.”

Khi không khí đang có chút ngượng ngùng thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Trần Cường ngẩng đầu nhìn một cái, dồn hết sức và cơm rau, hai ba miếng đã và sạch cơm trong bát, không nói một tiếng đi vào trong phòng ngủ, mở tivi.

Haiz!

Tần Ngọc Liên tức giận giậm chân, hét nói: “Ai đấy?”

“Thím hai, là cháu, Trần Văn Siêu.”

Tần Ngọc Liên và Trần Mộng Dao nhìn nhau một cái, mặt đầy nghi hoặc, sao hắn lại đến?

Lẽ nào, thật sự giống như Tiêu Thiên nói, đến cầu xin Trần Mộng Dao quay về?

Tần Ngọc Liên vô thức nhìn về phía Tiêu Thiên, nhưng Tiêu Thiên chỉ lo cúi đầu ăn cơm.

Lập tức cơn giận từ không đâu kéo lên, ăn ăn ăn, quả thật là cái thùng cơm.

Tần Ngọc Liên đi đến cửa, kéo mở cửa, Trần Văn Siêu lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười.

“Thím hai, Dao Dao có nhà không ạ?”

Trần Văn Siêu xoa tay, mặt tươi cười, hoàn toàn khác với bộ dạng cao ngạo tự mãn trước đó.

“Cậu có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi.” Tần Ngọc Liên lạnh mặt, không có ý cho hắn vào cửa.

Nụ cười Trần Văn Siêu cứng lại, vậy mà đến cửa cũng không cho hắn bước vào.

Bà già này.

Nếu không phải hiện tại là đang cậy nhờ người, hắn đã sớm phát điên rồi.

Hắn nén tức giận, hướng vào trong phòng hét: “Dao Dao, trước đây là anh không đúng, anh đứng đây thành khẩn xin lỗi em.”

Trần Mộng Dao ngẩn ra, tiếng tivi trong nhà cũng nhỏ đi.

Tần Ngọc Liên không dám tin nhìn Trần Văn Siêu, tên nhãi ranh này thật sự là đến cầu xin Dao Dao quay về?

“Bất động sản Phú Hoa không thể không có em.”

Trần Văn Siêu hơi cong người, nhân lúc Tần Ngọc Liên đang ngẩn người, chui vào trong, nhìn thấy Trần Mộng Dao, cười gượng nói: “Dao Dao, quay về đi, gia tộc không thể không có em!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN