Resident Evil 1 - Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Resident Evil 1 - Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella


Chương 11


Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord

Barry và Jill đứng cạnh cánh cửa bị khóa bằng bốn cái huy hiệu, hít thở bầu không khí của bầu trời đêm. Ngoài kia tiếng dế và ve sầu cứ vang lên rộn rã cho họ biết rằng mọi việc ngoài kia không điên rồ như trong này.

Việc suýt nữa là bị nghiền nát vẫn còn làm cho Jill chưa hoàn hồn lại, nên Barry nhẹ nhàng dẫn cô ra đây với lời đề nghị là bầu không khí ngoài này sẽ làm cho cô dễ chịu hơn. Tuy anh ta không tìm thấy Chris hay Wesker nhưng có vẻ như anh ta biết chắc rằng họ còn sống. Barry kể lại vể những hành lang ngoằn ngoèo trong căn nhà này trong khi Jill vẫn đứng dựa vào tường hít thở những hơi dài.

“…và khi nghe thấy tiếng súng, tôi chạy lại ngay”. Barry vừa nói vừa chà chà bộ râu quai nón của mình. Anh ta cười với Jill, nụ cười có vẻ gì đó hơi khác.

“May cho cô đó, chậm vài giây nữa là có món sandwich Jill rồi.”

Jill bật cười rồi gật đầu đáp trả nhưng nhận thấy Barry có hơi…căng thẳng, có vẻ như anh ta cố làm ra vẻ hài hước. Kỳ lạ thật. Cô biết rằng không phải dễ mà làm cho Barry trở nên lo lắng cho dù đang trong tình cảnh ngặt nghèo như bây giờ.

Nhưng cũng phải thôi. Bị mắc kẹt ở đây, không tìm được các đồng đội khác, cả cái ngôi biệt thự này không biết còn bao nhiêu cái bẫy nữa. Việc đó có thể khiến bất cứ ai phải lo lắng.

“Cám ơn vì đã cứu mạng”. Jill nhẹ nhàng nói.

Barry lơ đãng nhìn ra nơi khác: “Không có chi, cô thoát chết là tốt rồi, cần phải cẩn thận vì nơi này rất nguy hiểm.”

Jill vừa gật đầu cái nữa vừa nghĩ đến việc xém chút nữa là bị nghiền nát như cám. Cô cảm thấy vẫn còn rùng mình; và rồi cố không nghĩ đến chuyện đó nữa, việc cần làm bây giờ là tìm Chris và Wesker. Jill hỏi lại Barry:

“Anh chắc rằng hai người bọn họ còn sống chứ?”

“Phải, ngoại trừ tiền sảnh ra thì nguyên khu bên kia của ngôi biệt thự đầy xác những con zombie bị bắn hạ, tất cả đều là những phát chuẩn ngay đầu, chắc chắn là Chris đã hạ chúng – có điều việc tôi phải bắn hạ vài con trên lầu cho thấy là Chris đang bị kẹt ở đâu đó…”, Barry đáp.

Barry bước tới cái bảng đồng chỗ bốn cái lỗ khóa.

“Cái huy hiệu hình ngôi sao này đã ở đây sẵn à?”

Jill nhíu mày lại, cảm thấy hơi bất ngờ vì Barry đột ngột thay đổi đề tài câu chuyện. Chris là một trong những người bạn thân của Barry. Cô trả lời:

“Không! Em tìm thấy nó ở một căn phòng khác, nó cũng có một cái bẫy. Xem ra nơi này đầy những bẫy ngầm. Tóm lại, bây giờ em nghĩ rằng chúng ta nên đi tìm Chris và Wesker – không gì có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra cho hai người bọn họ và em nữa.”

Barry lắc đầu: “Tôi không biết nữa. Ý tôi là cô nói đúng, chúng ta phải cẩn thận – tuy nhiên ở đây có quá nhiều căn phòng khác nhau, và nhiệm vụ chính yếu bây giờ là tìm ra một lối thoát. Nếu chúng ta chia ra thì chúng ta có thể tìm được ba cái huy hiệu còn lại nhanh hơn và sẵn tiện tìm Chris luôn thể. Và cả Wesker nữa.”

Mặc dù giọng nói và nét mặt của Barry vẫn bình thường nhưng bản năng của Jill mách với cô rằng anh ta đang khó chịu. Barry quay sang nhìn cái bảng đồng nhưng có vẻ như anh ta cố ý làm vậy để tránh ánh mắt của cô.

Barry quay lại nói tiếp: “Ngoài ra, bây giờ chúng ta đã biết chúng ta đang đối mặt với cái gì, chỉ cần cẩn thận một chút là ổn thôi.”

Jill hỏi vặn lại: “Barry, anh vẫn ổn chứ, trông anh có vẻ – hơi mệt”. Jill biết rằng đó không phải là từ đúng nhưng cô không biết nói gì hơn.

Barry thở dài, cuối cùng anh ta cũng chịu nhìn thẳng vào Jill. Quả thật anh ta đang mệt mỏi, điều đó thể hiện qua đôi mắt và đôi vai đang chùng xuống của Barry.

Barry trả lời: “Không sao, tôi vẫn khỏe. Chỉ vì tôi đang lo cho Chris, cô biết mà.”

Jill gật đầu nhưng cô cảm thấy có điều gì còn hơn thế nữa. Nãy giờ từ lúc kéo cô ra khỏi cái bẫy chết người đó, Barry trông có vẻ hơi lãnh đạm, và cả căng thẳng nữa.

Mình khùng rồi! Đây là Barry Burton, một thành viên trụ cột của S.T.A.R.S – không phải bàn cãi gì về điều đó. Và hơn nữa anh ta lại vừa cứu mạng mình. Liệu anh ta có cái gì để che giấu chứ? Jill cảm thấy mình nghi ngờ hơi quá đáng – nhưng cô quyết định không nhắc tới Trent và cái PDA của ông ta. Sau những gì mà Jill đã từng trải qua, cô không thực sự tin tưởng ai hoàn toàn. Và có vẻ như anh ta đã biết về đường đi trong này rồi, anh ta không cần thêm thông tin nữa….

Hay thật, cứ suy diễn kiểu này một hồi nữa mình lại cho rằng đội trưởng Wesker đứng sau mấy chuyện này.

Jill tự cười mình rồi nhấc người ra khỏi tường, cô và Barry từ từ quay lại cánh cửa dẫn vào trong. Bây giờ thì điều đó thật điên khùng.

Khi bước tới cánh cửa thì cả hai cùng dừng lại, Jill hít một hơi thật sâu luồng không khí trong lành để thư giãn thần kinh. Còn Barry thì lôi khẩu Python ra và lắp đạn vào mấy lỗ đạn trống, nét mặt anh ta trông như đang cười.

Barry quay sang: “Tôi nghĩ mình sẽ quay lại phía đông ngôi nhà này một lần nữa để tìm Chris, còn cô thì đi lên lầu để tìm mấy cái huy hiệu còn lại đi. Nếu làm vậy chúng ta có thể kiểm tra tất cả các phòng, sau đó chúng ta quay lại tiền sảnh, được chứ?”

Jill gật đầu và Barry mở cửa, cái bản lề đã rỉ sét kêu lên kót két. Một luồng gió lạnh thổi qua họ làm Jill thở dài một tiếng, chuẩn bị bước vào một mê cung lạnh lẽo với những hành lang tối tăm, một loạt những căn phòng chưa được kiểm tra với những bí ẩn bên trong chúng.

“Cô sẽ ổn thôi mà”. Barry nói một cách nhẹ nhàng và vỗ vỗ lên vai cô mấy cái. Khi cánh cửa vừa đóng lại anh ta đưa tay lên trán chào cô một cái rồi mỉm cười.

“Chúc may mắn”, Barry nói rồi chạy đi trước khi Jill kịp trả lời. Một tiếng kẽo kẹt vang lên anh ta đi qua cánh cửa đôi ở cuối hành lang và biến mất.

Jill vẫn đứng đó nhìn theo và một lần nữa cô chỉ còn một mình trong cái hành lang im ắng, tối tăm và bốc mùi hôi thối này. Không phải là cô đang tưởng tượng; Barry đang giấu cô điều gì đó. Có lẽ anh sợ điều đó sẽ làm cô lo lắng chăng, hay là anh ta đang cố bảo vệ cô khỏi cái gì đó?

Có lẽ anh ta tìm thấy Chris hay Wesker đã chết và không muốn nói chuyện đó cho mình.

Đó không phải là ý nghĩ hay nhưng nó giải thích tại sao anh ta có vẻ khác lạ như vậy. Rõ ràng là anh ta muốn tất cả ra khỏi đây thật nhanh và muốn cô tiếp tục tìm kiếm ở phía bên này căn nhà. Và với cái vẻ anh ta nhìn cái cửa thì anh ta có vẻ quan tâm đến nó nhiều hơn cả Wesker hay Chris….

Cô nhìn xuống hai cái xác đang nằm trên sàn, máu của chúng đã bắt đầu khô lại. Có lẽ cô đang cố tưởng tượng ra một chuyện không có thật. Có lẽ Barry cũng giống như cô, anh ta đang sợ vì cái chết có thể đổ ập xuống đầu họ bất cứ lúc nào.

Có lẽ mình nên thôi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa và bắt đầu làm việc của mình đi thì hơn. Dù có tìm được những người khác không thì Barry đã đúng về việc phải mau chóng ra khỏi nơi này. Phải mau chóng quay lại thành phố để cho mọi người biết chuyện gì đang xảy ra ngoài này….

Jill đứng thẳng người lên và bước qua cánh cửa đôi hướng về tiền sảnh. Cô đã tiến xa đến mức này và thêm chút nữa để khám ra cái bí mật đã cướp đi mạng sống của bao người này – hoặc là mình đang đi vào chỗ chết, cô tự nhủ như vậy.

Forest Speyer đã chết. Anh chàng vui tính với chất giọng miền Nam và bộ quần áo rách te tua lúc nào cũng cười đã chết. Forest gục chết dựa lưng vào tường và xung quanh anh máu loang lỗ khắp nơi.

Chris lặng nhìn vệt máu chảy dài trên tường trong khi xung quanh những cơn gió mạnh thổi ù ù qua cái ban công ngoài trời ở tầng một này nơi anh đang đứng. Đó là những âm thanh nghe có vẻ ma quái; tuy nhiên Forest đã không thể nghe nữa, anh ta chẳng bao giờ còn nghe gì được nữa.

Chris cúi xuống bên xác người bạn, người đồng đội và cẩn thận cạy khẩu Beretta ra khỏi bàn tay đã lạnh giá của anh ta. Chris đã tự nhủ sẽ không nhìn xác của Forest, nhưng khi Chris rướng lên với tay vào ba lô đeo lưng của Forest thì anh thấy hai cái hốc mắt trống không của anh ta.

Lạy chúa, chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra cho cậu vậy, anh bạn?

Toàn thân Forest đầy những vết thương nhỏ ly ty khoảng từ 2 đến 4 cm, đầy máu – giống như là anh ta bị đâm hàng trăm nhát bằng một con dao cùn vậy, và mỗi một chỗ như vậy thì có một khoanh thịt biến mất. Lồng ngực của anh bị xé một lỗ toang hoác để lộ ra xương lồng ngực xen lẫn thịt và máu. Vẻ mặt kinh hoàng và đôi mắt trống rỗng của Forest làm Chris nghĩ rằng kẻ giết anh ta muốn Forest phải chịu đau đớn trước khi chết….

Chris lượm ba băng đạn Beretta trong túi của Forest ra và cho vào túi mình rồi nhanh chóng đứng dậy, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào xác người bạn. Rồi anh ngoảnh mặt đi nhìn vào khu rừng tối đen và hít những hơi thở dài. Trong đầu Chris đang rối tung lên bởi những suy nghĩ về cái chết của Forest mà anh đang cố tìm lời giải thích hợp lý.

Hồi nãy anh quyết định sẽ kiểm tra tất cả các cánh cửa mà anh mở được. Lúc bước lên lầu một anh thấy có những dấu tay đầy máu trên cánh cửa ngoài cùng bên phải và nghe thấy những tiếng kêu của một loài chim nào đó thì anh quyết định đi vào đó trước….

…Quạ. Những tiếng kêu đó nghe giống tiếng quạ. Chỉ là mấy con quạ bình thường hay là những con quạ giết người đây. Sau khi đã gặp những con chó điên và bọn zombie thì chuyện quạ giết người không phải là không có khả năng xảy ra.

Chris chớp chớp mắt, đáng lẽ ra anh không nên tập trung suy nghĩ về cái chuyện tầm phào này. Nhíu mày lại, Chris lại cúi xuống quan sát các vết thương của Forest kỹ hơn. Có những vết xước xung quanh những cái lỗ đó, và những vết cào đó đi theo những đường thẳng hàng và song song nhau.

Móng vuốt của thú, hoặc của chim.

Khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu Chris thì bên trên anh vang lên những tiếng vẫy cánh. Chris từ từ quay lại, tuy anh vẫn nắm chặt khẩu Beretta trong tay nhưng anh cảm thấy nó có vẻ như lạnh đi.

Một con chim kỳ dị, đen bóng đang đậu trên một thanh sắt trên tường khoảng 0,5m đang nhìn anh bằng đôi mắt đen bóng của nó. Bộ lông đen mượt phủ lên thân hình mập mạp của nó…và có một vệt màu đỏ dính trên mỏ của nó.

Con chim nghiêng đầu qua một bên và bỗng cất lên một tiếng chói tai, một mảnh thịt rơi ra khỏi mỏ. Xung quanh những tiếng kêu khác cất lên đáp trả làm vang dội cả bầu trời đêm. Những tiếng vỗ cánh cất lên từ bên trên mái hiên và Chris thấy bọn chúng đang bổ nhào xuống anh.

Chris vùng chạy, hình ảnh khuôn mặt đầy máu của Forest như làm anh chạy nhanh hơn mức mà mình có thể. Anh chạy vào hành lang bên trong và đóng sầm cửa lại. Mồ hôi túa ra đầy mình khi anh dựa vào tường đứng thở hổn hển.

Chris hít thở một hơi dài, rồi một hơi khác, sau một lúc tim anh đập chậm lại như bình thường. Tiếng kêu the thé của bọn quạ vẫn còn vang lên ở xa xa bên kia cánh cửa.

“Lạy Chúa, sao mình ngu quá vậy?”

Chris đã quá nóng vội khi bước ra ngoài này, anh sẵn sàng tâm lý trả thù cho bất cứ người đồng đội S.T.A.R.S nào mà anh tìm thấy. Và anh đã bị sốc khi nhìn thấy xác của Forest, nếu đây là xác một người khác thì Chris đã có thể liên tưởng đến bọn quạ nhanh hơn qua các vết thương đó – và cũng phát hiện ra bọn chúng đang theo dõi anh từ phía sau sớm hơn, xém chút nữa là anh đã nằm lại đó cùng Forest rồi.

Chris đi ngược trở lại trên cái hành lang nhỏ để quay lại sảnh đường, vừa đi vừa tự trách mình đã lao ra đây mà không chuẩn bị gì cả. Chirs tự nhủ mình không thể mắc những sai lầm ngớ ngẩn như vậy nữa, không thể để sự việc xảy ra trước mắt làm mất để ý đến xung quanh. Đây không phải là một trò chơi mà anh có thể làm lại lên lại nếu bị chết. Mọi người đang gặp nguy hiểm chết người, các bạn anh đang bước vào chỗ chết – “và nếu mày không tỉnh táo và cẩn thận hơn thì mày sẽ là người kế tiếp. Một cái xác bị xé ra tiếp theo nằm đâu đó trong một hàng lang lạnh giá, một nạn nhân tiếp theo của ngôi nhà đáng nguyền rủa này.”

Chris thôi không tự cằn nhằn mình nữa, anh hít một hơi dài và bước ra trở lại bao lơn lầu một. Bây giờ không phải là lúc tự trách mình về việc đã nổi điên lên và chạy vào một nơi nguy hiểm lạ lẫm để trả thù. Chris phải tập trung vào nhiệm vụ quan trọng trước mắt: tìm các thành viên của đội Alpha và quay trở lại với Rebecca….

Chris đang định bước xuống cầu thang với khẩu súng của Forest được giắt bên hông. Ít ra thì Rebecca cũng có thể tự bảo vệ cô ta với cái này –

“Chris”. Tiếng của Rebecca bỗng vang lên.

Chris ngạc nhiên nhìn xuống thì thấy Rebecca đang đứng ở chiếu nghỉ cầu thang, cô mỉm cười với anh.

Chris bước nhanh xuống dưới hỏi vội: “Có chuyện gì vậy, mọi việc vẫn ổn chứ?”.

Rebecca đưa ra một cái chìa khóa bằng bạc khi Chris vừa đến bên cô. Nụ cười trên môi cô như rộng ra: “Em tìm thấy cái này, có lẽ nó sẽ giúp ích cho anh.”

Chris cầm chiếc chìa khóa lên xem và thấy có hình một cái khiên được khắc vào đó trước khi anh bỏ nó vào túi. Rebecca vẫn cười, cô nói với vẻ hào hứng.

“Sau khi anh đi, em chơi thử cây đàn và một cánh cửa bi mật đã mở ra. Có một vật bằng vàng trong đó trông giống như cái khiên vậy, em tháo nó ra và đổi chỗ cho cái khiên bằng gỗ ở phòng ăn thì cái đồng hồ bự đó dịch sang một bên, để lộ ra cái này trong một hốc tường đằng sau”

Rebecca dừng lại, cô nói ấp úng khi nhìn thấy vẻ mặt của Chris:

“Em xin lỗi…lẽ ra em không nên rời khỏi chỗ đó, nhưng em nghĩ có thể bắt kịp trước khi anh đi quá xa…”

“Không sao đâu”, Chris cố nở một nụ cười rồi nói tiếp. “Anh chỉ ngạc nhiên khi thấy em ở đây thôi. Anh tìm thấy cái này, nó có lẽ sẽ hữu dụng hơn cái chai xịt côn trùng.”

Chris đưa khẩu Beretta cho Rebecca kèm theo hai băng đạn. Rebecca cầm khẩu súng rồi nhìn nó một lát.

Khi cô ngẩng đầu lên nhìn Chris, ánh mắt của cô trở nên nghiêm túc và xúc động. “Của ai vậy?”

Trong một giây Chris nghĩ đến chuyện sẽ nói dối cô, nhưng anh biết rằng Rebecca không dễ gì bị gạt – và anh bỗng nhận ra rằng mình quan tâm hơi quá mức tới cô, anh đang cố gắng bảo vệ cô khỏi những nỗi buồn từ sự thật phủ phàng.

Claire.

Chính là vậy, Rebecca làm anh nhớ đến đứa em gái từ những lời châm chọc vui tính, cách ăn mặc và mái tóc của nó.

“Nghe này”. Rebecca hạ giọng xuống. “Em biết rằng anh đang lo cho em và em cũng thừa nhận rằng mình chưa có kinh nghiệm tác chiến. Nhưng em là một thành viên trong đội, việc che dấu sự thật có thể sẽ làm em mất mạng. Vì vậy hãy trả lời em – đây là súng của ai vậy?”

Chris nhìn Rebecca một hồi rồi nói: “Forest. Anh tìm thấy xác cậu ta ngoài kia, cậu ta bị bọn quạ mổ chết. Kenneth cũng đã chết.”

Một nét đau khổ thoáng ánh lên trong mắt Rebecca nhưng cô gật đầu chậm rãi, mắt vẫn nhìn anh: “Được rồi. Vậy bây giờ chúng ta làm gì nào?”

Chris không thể mỉm một nụ cười dù nhỏ nhất để an ủi cô, nhớ lại khi mình còn trẻ như Rebecca.

Anh nhìn lên phía trên, hy vọng rằng mình không đưa ra một quyết định sai lầm nào nữa.

“Anh nghĩ rằng chúng ta nên thử hai cánh cửa còn lại….”

Wesker không nghe hết cuộc đối thoại giữa Barry và Jill, nhưng sau khi nghe câu “Chúc may mắn” từ ngài Burton thì có tiếng mở rồi đóng cửa vang lên – một lát sau những tiếng bước chân thình thịch nện xuống sàn gỗ lại vang lên cùng tiếng mở, đóng cửa lần nữa. Ngoài kia đã yên tĩnh trở lại, mấy người đồng đội của hắn đã đi tìm những cái huy hiệu còn lại.

“Có vẻ như mình chọn đúng phòng để ngồi đợi rồi…”

Wesker đã dùng chiếc chìa khóa có khắc hình cái mũ sắt để vào căn phòng nhỏ dùng để nghiên cứu sách vở ở đối diện phòng tranh để giám sát những người bạn của hắn. Ở đây hắn không những có thể biết được có bao nhiêu người qua đây mà còn là người đầu tiên đến được khu vực phòng thí nghiệm….

Hắn cầm cái huy hiệu khắc hình những cơn gió săm soi dưới ngọn đèn bàn, miệng cười toe toét. Việc này quá dễ dàng, thật sự là quá dễ. Tình cờ sau khi hắn quay trở lai sau khi nói chuyện với Barry, hắn đi qua bức tượng ở bao lơn phía trên phòng ăn và nhớ ra rằng nó có một ngăn bí mật ở đâu đó. Chẳng để phí một giây nào, thay vì săm soi để bức tượng để tìm thì hắn đẩy nó rớt xuống phòng ăn luôn thể. Tuy không có cái huy hiệu nào trong đó nhưng viên ngọc màu xanh biển lẫn trong đống thạch cao vỡ vụn làm hắn mừng rơn. Có một căn phòng phía sau phòng ăn có một bức tượng hình đầu con hổ mà hắn nhớ rằng đó là một loại cơ quan bí mật. Vừa nhìn cái đầu đó là hắn biết ngay mình đúng, hai mắt con hổ đã biến đâu mất. Hắn lắp viên ngọc vào đúng vị trí của nó và bức tượng xoay qua một bên để lộ ra cái huy hiệu này bên trong. Và như vậy hắn đã bước đến gần hơn việc hoàn thành sứ mạng.

Khi ba miếng còn lại đã được lắp vào, ta sẽ đợi bọn chúng đi chỗ khác để tìm miếng huy hiệu này rồi a lê hấp, vọt qua cái cửa đó… Wesker định đi ra kiểm tra cánh cửa nhưng rồi lại thôi. Ngôi biệt thự này tuy lớn thật nhưng vẫn có khả năng hắn sẽ đụng những người khác, và điều đó thật không khôn ngoan chút nào. Ngoài ra, chắc hẳn bọn chúng bây giờ cũng chưa tìm ra thêm cái nào nữa đâu. Hồi nãy lúc bước xuống lầu để lượm viên ngọc kia thì suýt chút nữa hắn đã đụng mặt Chris. Chris đã tìm thấy con nhỏ tân binh kia và chắc bọn chúng đang lần theo các “manh mối”…

Hơn nữa, ở trong này thật dễ chịu. Có lẽ mình nên ngủ một chút trong khi đợi bọn chúng.

Hắn ngồi ngả người ra ghế, cảm thấy hài lòng về những gì mình làm được từ nãy đến giờ. Sự cố có thể dẫn đến một rắc rối lớn này đã được hắn dàn xếp êm thấm nhờ vào đầu óc nhanh nhạy của mình. Hắn đang có trong tay một cái huy hiệu, Jill và Barry thì đang đi tìm mấy cái còn lại cho hắn – và may mắn thay hồi nãy khi vào thư viện hắn đã gặp Ellen Smith…

“Oops, đó là tiến sĩ Ellen Smith, cám ơn cô rất nhiều.”

Sau khi lấy được mảnh huy hiệu này Wesker đã định đi vào căn phòng nhỏ bí mật ở thư viện, nơi có cửa sổ nhìn ra bãi đáp trực thăng ở phía sau ngôi biệt thự. Lối vào đã bị chặn bởi những kệ sách nặng trịch, hắn nhanh chóng kiểm tra khắp thư viện để tìm xem có vật gì có ích không thì gặp tiến sĩ Smith đang lê bước về phía hắn để đón chào.

Wesker đã cố gắng hẹn hò cô ta kể từ khi hắn chuyển đến thành phố Raccoon, hắn bị hấp dẫn bởi đôi chân dài và mái tóc vàng rực rỡ của cô; Wesker luôn thích những người có tóc vàng, đặc biệt là người đó lại còn thông minh nữa. Không những nhiều lần không nhận lời mà cô ta còn không mảy may thèm cư xử tốt hơn một chút đối với hắn. Khi hắn gọi cô ta là Ellen, cô lạnh lùng nhắc rằng cô ta là cấp trên của hắn, và còn là một tiến sĩ, Wesker thấy cô ta nhấn mạnh chữ đó. Nếu mà con nhỏ đó không gợi cảm đến vậy thì hắn đã không bận tâm đến.

“Nhưng nhìn xem nhan sắc của cô đã phai nhạt như thế nào, tiến sĩ Ellen.”

Wesker nhắm mắt lại, mỉm cười nhớ lại hồi nãy. Mái tóc vàng rực rỡ của cô ta giờ nhìn như đống rơm cháy nắng xuất hiện đằng sau một cái kệ, vừa rên rĩ vừa lê bước về phía hắn. Cặp chân dài của cô ta vẫn còn nhưng nó đã mất đi vẻ quyến rũ vốn có, thay vào đó là một làm da xám xịt….

“Mùi nước hoa của cô thật là quyến rũ tiến sĩ Smith à”. Wesker nói xong giơ súng lên bắn hai phát vào đầu cô ta. Cô ta ngã xuống với hai lỗ thủng trên đầu đang xịt máu, Wesker thấy cả xương sọ loáng thoáng trong đó nữa. Tuy Wesker không phải là kẻ nông cạn thiếu suy nghĩ, nhưng tặng cho con nhỏ kiêu kỳ đó vài viên đạn đối với hắn thật là tuyệt – phải nói là rất phấn khởi.

Giống như lớp kem trên một cái bánh vậy, chỉ giúp người ta cảm thấy đậm đà đôi chút. Nếu may mắn thì mình còn gặp cả đống con như vậy dưới phòng thí nghiệm…

Một lúc sau Wesker đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi rồi đảo mắt nhìn qua cái kệ sách để tìm một cuốn sách đọc cho đỡ chán. Hắn đang rất nóng lòng muốn đi tiếp, nhưng phải một lát nữa thì bọn S.T.A.R.S mới có thể tìm ra mấy cái huy hiệu đó, và hắn không thể làm gì khác hơn là chờ đợi; hắn cần tìm một cái gì đó để giữ cho hắn khỏi ngủ gục….

Nhìn qua một lượt mấy cuốn sách khoa học hắn nhíu mày lại. Một trong mấy cuốn đó có tựa là Phagemids: Alpha Complementation Vectors, cuốn kế tiếp là cDNA Libraries and Electrophoresis Conditions.

Sách hóa sinh và mấy cuốn sổ ghi chép quá trình nghiên cứu, tuyệt vời thật. Có lẽ là hắn nên đi ngủ thì hơn. Nội việc đọc mấy cái tựa này thôi đã làm hắn cảm thấy buồn ngủ rồi.

Ánh mắt của hắn dừng lại ở một cuốn sách to ở kệ dưới, bìa sách được bọc bằng một tấm da màu đỏ. Hắn cầm quyển sách lên, cảm thấy có hứng thú một chút vì ít ra tựa của nó không đến nỗi đáng chán mặc dù nghe có vẻ buồn cười:

“Chim ưng phía Đông, Chó sói phía Tây….

Khoan đã – đó là dòng chữ được viết trên cái đài phun nước mà” – Wesker nhìn chăm chăm vào cuốn sách, niềm hân hoan của hắn đang tắt lụi dần. Không thể nào như vậy được, mấy thằng nghiên cứu đã biến thành bọn quái hết cả rồi, bọn chúng không thể khóa lối dẫn xuống phòng thí nghiệm được, chẳng có lý do gì để làm như vậy cả. Wesker vừa lật cuốn sách ra vừa lạy trời cho hắn sai – và hắn gầm lên tức giận khi nhìn thấy vật đó trong cuốn sách. Một cái mề đay bằng đồng thau có khắc hình con chim ưng – thêm một cái chìa khóa nữa của thằng cha Spencer điên khùng.

Giống như số mệnh đang đùa với Wesker vậy. Để ra khỏi ngôi nhà này hắn phải có mấy cái huy hiệu. Và khi đã ra đến sân sau hắn lại phải đi xuyên qua một đường hầm ngầm để đến một địa điểm bí mật trong khu vườn – nơi có một cái đài phun nước là lối vào khu vực phòng thí nghiệm. Cái đài phun nước đó là một trong những tuyệt phẩm của Spencer, nó là cánh cửa của khu vực thí nghiệm – và muốn mở nó ra thì phải cần hai cái mề đay bằng đồng thau này….

Nhưng cái mề đay chim ưng ở đây có nghĩa là cánh cửa đó đã bị khóa lại. Và điều đó có nghĩa là hắn phải đi tìm cái mề đay chó sói, nó có thể ở bất cứ đâu trong cái nơi chết tiệt này – điều này làm cho cơ hội xuống được khu phòng thí nghiệm tụt xuống gần bằng không.

Cơn giận bốc lên, Wesker ném cái mề đay vô cái kệ sách, rồi vung tay hất đổ cái đèn bàn làm cho căn phòng trở nên tối thui. Việc giữ cái huy hiệu hình ngọn gió bây giờ đã trở nên vô ích; kế hoạch hoàn hảo của hắn đã tan thành bọt xà phòng. Bây giờ hắn đành phải gắn nó vào cánh cửa, và hy vọng rằng ai đó sẽ tình cờ tìm thấy cái mề đay chó sói dùm hắn ở đâu đó trong cái ngôi biệt thự rộng lớn chết tiệt này.

Và điều này có nghĩa là sự việc sẽ trở nên nguy hiểm hơn, phải tìm kiếm nhiều hơn – và biết đâu ai đó sẽ có thể xuống được khu thí nghiệm trước hắn thì sao.

Tức giận, Wesker đứng lặng người trong bóng tối, tay nắm chặt lại và hắn cố lắm mới không hét lên những tiếng giận dữ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN