Resident Evil 3 - Thành Phố Chết
Chương 9
Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
Cảm ơn cái xe tải đậu ở con hẻm sau tiệm Kendo, nhờ nó mà đoạn đường của Leon đến sở cảnh sát chỉ phải qua vài khúc ngoặt – qua một sân bóng rổ đã bị lũ zombie tràn vào, thêm một con hẻm khác, và một bãi xe buýt bốc mùi hôi thối nồng nặc từ những xác chết bên trong. Đúng là một cơn ác mộng, lúc lúc lại ngắt quãng bởi những tiếng tru văng vẳng lại, mùi thối rữa, rồi một lần, có tiếng nổ đâu đó khiến cho chân tay anh bủn rủn. Cho dù anh đã phải bắn hạ thêm ba con trong đám zombie, và người run lên đến tận răng do nỗi kinh hoàng và khiếp sợ, bằng cách nào đó anh đã vẫn giữ được hy vọng rằng toà nhà RPD vẫn là một nơi trú ẩn an toàn, rằng sẽ có một kiểu trung tâm phản ứng nào đó được thành lập, bao gồm cảnh sát, nhân viên y tế, những người có thẩm quyền vạch ra những chiến lược và những lực lượng đặc nhiệm. Đó không chỉ là hy vọng, mà là một điều cần thiết. Tình trạng sẽ không còn ai ở Raccoon để đảm nhận chuyện này là điều không thể nghĩ đến.
Đến khi tới con đường trước sở cảnh sát và nhìn thấy những chiếc xe của đội đặc nhiệm, anh cảm thấy như bị tống thẳng một cú đấm vào mặt. Nhưng chính cảnh những nhân viên cảnh sát đang đi lại ngất ngưởng và bị thối rữa quanh các đám cháy đã thực sự quét sạch những hy vọng cuối cùng của anh. Chỉ có khoảng năm, sáu chục người trong lực lượng cảnh sát RPD, và hơn một phần ba số đó đang đi loạng choạng quanh đống đổ nát, hoặc là đã chết và đẫm máu trên vỉa hè cách cổng chính không quá một trăm bước.
Leon dẹp bỏ sự tuyệt vọng sang một bên, tập trung vào cánh cổng hướng tới sân trong của sở cảnh sát Raccoon. Dù có người còn sống hay không, anh vẫn phải tiếp tục kế hoạch của mình, gọi tiếp viện, và còn phải nghĩ đến Claire nữa. Cứ để tâm đến sự sợ hãi của mình chỉ khiến những việc cần làm trở nên khó khăn hơn mà thôi.
Anh chạy thẳng đến cánh cổng, tránh né một cách nhanh nhẹn một xác cảnh sát cháy có những ngón tay đen thui. Khi chạm vào tay cầm bằng kim loại và kéo nó, anh nhận thấy một phần trong mình đang chết lặng đi, khi hiểu rằng sinh vật kia đã từng là một công dân của Raccoon.
Những sinh vật đi lang thang trên đường phố không hề vui vẻ chút nào, nhưng cú sốc về chúng không thể cứ kéo dài mãi được, bọn chúng quá đông …
“Không nhiều lắm ở đây, cảm ơn trời …”
Leon đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, vuốt mái tóc đầy mồ hôi nhễ nhại của mình ra sau, hít một hơi thật sâu bầu không khí mát mẻ trong khi xem xét cái sân. Bãi cỏ nhỏ ở bên phải đủ sáng để anh thấy là ở đó chỉ có vài cái xác biết đi, và chẳng có con nào đủ gần để gây nguy hiểm cả. Anh có thể thấy hai lá cờ ở phía trước sở cảnh sát, treo ủ rũ trong bóng tối tĩnh lặng; khung cảnh gợi lại những hy vọng mà anh nghĩ mình đã đánh mất; dù bất kì chuyện gì xảy ra nữa thì ít ra anh cũng đã đến được một nơi mà anh biết rõ. Và nó chắc chắn an toàn hơn ở ngoài đường.
Anh chạy vội qua một nhóm ba con zombie đang loạng choạng mò mẫm, dễ dàng tránh được chúng – hai người đàn ông và một phụ nữ, cả ba đều có vẻ bình thường ngoại trừ những tiếng tru đói khát thê lương và dáng đi thất thểu không thành hàng lối.
“Tất cả bọn chúng chắc là vừa mới chết…
…nhưng chúng chưa chết, người chết không thể phun máu ra khi bị bắn. Cái đó là còn chưa đề cập đến việc chúng đi lại lung tung và tìm cách ăn thịt người…”
Người chết không biết đi… và người sống thì đều sẽ ngã gục xuống chỉ sau khi bị bắn vài viên đạn cỡ.50, và không thể chịu đựng được việc cơ bắp của mình thối rữa. Những câu hỏi chưa có thời gian để hỏi tràn ngập tâm trí anh khi chạy lên những bậc thang vào sở cảnh sát. Những câu hỏi mà anh không đáp án – nhưng anh sẽ có chúng sớm thôi, anh rất chắc vào điều này.
Cửa không khoá, nhưng Leon không để cho mình bị ngạc nhiên, với tất cả những gì anh đã trải qua kể từ khi đến thành phố này, anh nhận ra rằng tốt nhất là nên để cho những kì vọng của mình luôn ở mức thấp nhất. Anh đẩy cửa và bước vào trong, khẩu Magnum giơ sẵn, ngón tay ngay cò súng.
Không có gì cả, không có bất kì dấu hiệu nào của sự sống ở trong đại sảnh cũ kĩ của toà nhà RPD, và không hề có bất cứ dấu hiệu nào của thảm hoạ đang diễn ra trong thành phố Raccoon. Leon giờ đã không còn cảm giác bất ngờ nữa, anh
đóng cánh cửa sau lưng mình lại và bước vào trong hành lang bị trũng xuống.
“Có ai không?”, Leon gọi khẽ, nhưng giọng anh chỉ vang khắp nơi rồi vọng lại tai anh như những lời thì thầm. Mọi thứ đều giống như những gì anh đã nhớ; ba lầu theo phong cách cổ điển làm bằng gỗ sồi và đá cẩm thạch. Có bức tượng một người phụ nữ cầm bình rót nước ở phần thấp của căn phòng, hai bờ dốc ở hai bên dẫn đến bàn tiếp khách. Dấu hiệu của RPD ở trên sàn nhà ngay trước bức tượng, lập loè dưới ánh sáng khuếch tán từ những bóng đèn trên tường, y như được đánh bóng lên vậy.
“Không một xác chết, không một giọt máu, … thậm chí không hề có một vỏ đạn. Nếu đã có một cuộc tấn công ở đây, thì mọi dấu vết biến đi đâu mất rồi chứ?”
Cảm thấy không hề thoải mái chút nào với sự yên ắng quá mức của căn phòng lớn, Leon đi theo cái dốc ở bên tay trái, dừng lại trước máy tính ở bàn tiếp tân và dựa vào đó; ngoại trừ việc nơi này hoàn toàn không một bóng người, mọi thứ có đều vẻ bình thường. Có một máy điện thoại ở trên bàn phía dưới máy tính. Leon nhấc ống nghe lên kẹp vào giữa vai và đầu, quay số với những ngón tay lạnh cóng.
“Thậm chí còn không có tín hiệu nữa”; tất cả những gì anh nghe được chính là tiếng tim mình đang đập thình thịch trong ngực.
Anh đặt ống nghe xuống và quay mặt lại căn phòng không người, cố quyết định xem nên đi đâu trước. Anh đang muốn thật nhanh chóng gặp lại Claire, nhưng cũng rất muốn gặp một cảnh sát nào đó. Anh vừa mới nhận được một bản sao thư báo của RPD chỉ khoảng hai tuần trước, cho biết một số ban sẽ bị chuyển vị trí, nhưng cái này chẳng ăn nhập gì cả; nếu có ai đó còn trốn trong này thì chắc chắn họ sẽ chẳng bận tâm đến việc phải ở lại bàn làm việc của mình.
Có ba cánh cửa dẫn đến ba nơi khác nhau của sở cảnh sát từ hành lang này, hai cửa phía tây và một phía đông. Một trong hai cánh cửa phía tây dẫn qua một dãy những hành lang đến phía sau toà nhà, đi qua một vài phòng hồ sơ và một phòng chỉ dẫn kế hoạch, cửa còn lại dẫn đến phòng của đội đặc nhiệm và phòng chứa đồ, căn phòng thông qua một hành lang dẫn lên tầng hai. Cánh cửa phía tây, chính xác là toàn bộ
khu vực phía đông của tầng trệt, là khu vực chủ yếu của những ban điều tra, thẩm vấn, và một phòng hỏi cung; ngoài ra ở đó còn có lối xuống tầng hầm và một số cầu thang ở phía ngoài toà nhà.
“Claire chắc chắn đã vào qua garage… hoặc là đi từ phía sau lên sân thượng…”
Cũng có thể là cô đã đi một vòng và cũng vào bằng chính lối mà anh vừa dùng – cứ cho là cô đã đến được sở cảnh sát, thì bây giờ cô có thể ở bất cứ chỗ nào. Xét cho cùng thì đây cũng là một khu nhà lớn trong thành phố, nên có đầy chỗ để mà ẩn nấp.
Cuối cùng anh cũng quyết định là mình phải bắt đầu từ đâu đó, anh tiến về phía phòng của đội đặc nhiệm, nơi có tủ đồ của anh. Một lựa chọn ngẫu nhiên, nhưng đúng ra mà nói thì anh đã dành hầu hết thời gian của mình ở đó hơn bất cứ đâu trong sở cảnh sát, gặp gỡ và làm việc theo chương trình. Ngoài ra, đó là nơi gần nhất, và cái hành lang ngoại cỡ này hoàn toàn im ắng như một nhà mồ khiến anh ghê rợn. Cửa không khoá, Leon mở nó ra một cách chậm rãi, nín thở và hy vọng là căn phòng này cũng sẽ không bị xáo trộn gì hết như hành lang chính.
Điều mà anh thấy thay vào đó đã xác nhận nỗi sợ hãi trước kia của anh, lũ quái vật đã ở đây – và ghê hơn cả mong đợi.
Căn phòng dài đã bị xới tung lên, bàn ghế vỡ vụn và đổ khắp nơi, những vết máu khô loang lổ trên tường, có một chỗ vẫn chưa khô, kéo thành vệt dài dưới sàn, thẳng đến…
“Ôi trời ơi.”
Một cảnh sát ngồi dựa vào một cái tủ đồ ở phía bên phải của anh, hai chân bị cắn nát bét, được che chắn một nửa bằng cái bàn uống rượu. Khi nghe thấy tiếng của Leon, anh ta nhấc cánh tay run rẩy lên một cách yếu ớt, chĩa súng gần đúng nơi Leon đang đứng – rồi lại hạ xuống, có vẻ đã bị kiệt sức bởi sự cố gắng đó. Từ vết cắt ở giữa của anh ta, máu rỉ ra ướt sũng, khuôn mặt ngăm đen méo mó đi vì đau đớn. Leon cúi mình tiến về chỗ đó, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh ta. Leon không thể thấy rõ vết thương, nhưng có quá nhiều máu chảy ra và anh biết như thế là rất tệ…
“Anh là ai?”, viên cảnh sát thì thào.
Tiếng nói mờ mịt, thậm chí yếu ớt của viên cảnh sát khiến khiến Leon lo sợ chẳng kém gì vết thương đang rỉ máu và ánh mắt đờ đẫn trong đôi mắt đen của anh ta; anh ta sắp chết…
Hai người chưa chính thức gặp nhau bao giờ, nhưng Leon đã từng thấy anh ta trước đây. Anh cảnh sát tuần tra trẻ tuổi gốc Phi, gây ấn tượng bởi sự nhạy bén trong các cuộc điều tra, Marvin, Marvin Branagh…
“Tôi là Kenedy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”, Leon hỏi, tay vẫn đặt trên vai anh ta, có một mùi tanh khiến anh buồn nôn bốc lên từ cái áo rách nát của viên cảnh sát.
“Khoảng hai tháng trước”, Branagh khò khè, “Những kẻ ăn thịt người… S.T.A.R.S. đã phát hiện ra lũ zombie trong khu biệt thự ở trong rừng…”
Anh đằng hắng một cách yếu ớt, Leon thấy có máu ứa ra từ khoé mệng của Branagh. Leon bắt đầu yêu cầu anh ta hãy ngồi yên nghỉ ngơi, nhưng Branagh nhìn một cách lơ đãng về phía anh, có vẻ như kiên quyết kể hết câu chuyện với bất kì giá nào.
“Chris và những đồng đội của mình đã phát hiện ra Umbrella đứng sau tất cả chuyện này… liều lĩnh mạng sống của mình, nhưng không ai tin họ cả, … và rồi những thứ này…”
“Chris… Chris Redfield, anh trai của Claire. “
Leon chưa bao giờ nghĩ đến mối quan hệ này, mặc dù anh có biết đôi chút về rắc rối của S.T.A.R.S.. Anh chỉ nghe được chút ít của câu chuyện – việc đình chỉ công tác của Lực lượng đặc nhiệm cứu hộ và tác chiến sau thất bại trong vụ những tên giết người hàng loạt, chính là nguyên nhân dẫn đến việc sở cảnh sát RPD tuyển thêm người. Anh đã đọc thấy tên của những thành viên S.T.A.R.S. bị lăng nhục trên một số tờ báo địa phương, liệt kê cùng với một loạt những báo cáo ấn tượng rõ ràng…
“… và Umbrella điều hành thành phố này. Một số thông tin hoá học đã bị lộ, hay điều gì đó họ đang tìm cách che dấu bằng
cách tống khứ người của S.T.A.R.S.…”
Tất cả những điều này chạy vụt qua đầu anh đến khi Branagh lại ho lần nữa, thậm chí là nghe còn yếu hơn lần trước.
“Cứ ở yên đây”, Leon nói, nhanh chóng nhìn xung quanh xem có thứ gì đó khả dĩ cầm máu được không, trong thâm tâm thì tự trách mình vì sao đã không nghĩ đến việc này sớm hơn. Một tủ đồ cạnh Branagh đã bị ở hé ra một phần, một cái áo thun nhàu nát ở dưới. Leon vớ lấy nó rồi gấp lại một cách cẩu thả rồi ấn vào bụng Branagh. Viên cảnh sát đặt bàn tay be bét máu vào cái băng tạm thời khi anh bắt đầu nói, thở khò khè.
“Đừng… bận tâm đến tôi. Ở đây có… hãy cứu những người sống sót…”
Sự chịu đựng trong lời nói của Branagh thật là khủng khiếp. Leon lắc đầu, muốn chối bỏ sự thật, anh muốn làm một cái gì đó cho cơn đau của Branagh, nhưng viên cảnh sát bị thương này đang hấp hối, và không có ai để gọi đến giúp cả.
“Bất công, quá bất công…”
“Đi đi”, Branagh thở dài, mắt vẫn nhắm. Anh ta nói đúng, Leon không thể làm điều gì khác cả, nhưng anh vẫn đứng yên trong thoáng chốc – cho đến khi Branagh giơ súng lên chĩa thẳng vào anh bằng một nỗ lực hết sức, khiến cho giọng nói của anh ta như một tiếng hét hung dữ.
“Đi nhanh lên”, Branagh ra lệnh, Leon đứng dậy, tự hỏi liệu anh có quên mình vì mọi người trong tình huống tương tự như vậy hay không, tự thuyết phục mình là Branagh bằng cách nào đó đã làm được điều này.
“Tôi sẽ quay lại”, Leon nói chắc chắn, nhưng cánh tay của Branagh đã rũ xuống, đầu của anh ta gục trước ngực.
“Giải thoát những người sống sót. “
Leon quay ngược lại cửa, chịu đựng một cách nặng nề và đấu tranh quyết liệt để chấp nhận sự thay đổi trong kế hoạch mà chắc chắn có thể giết chết anh, nhưng anh không thể không làm như thế. Dù có phải là một công chức hay không thì anh vẫn là cảnh sát. Nếu còn bất kì người sống sót nào, thì anh có nghĩa vụ và trách nhiệm cố gắng để giúp đỡ họ.
Có một kho vũ khí ở tầng hầm, gần bãi để xe. Leon mở cửa và bước trở lại vào hành lang, cầu mong là những tủ đồ được cung cấp đầy đủ – và sẽ có ai đó còn sống để mà giúp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!