Resident Evil 4 – Thế Giới Ngầm - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Resident Evil 4 – Thế Giới Ngầm


Chương 9


Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord

Cole đang lục lọi một cách lười nhác cái hộp thiết bị bán dẫn, thầm nghĩ mình đúng là một thằng ngốc; đáng lẽ giờ này anh đang trên giường mới phải. Gần nửa đêm rồi, anh đã làm việc cật lực cả ngày cho ông Blue, và phải lết mông rời khỏi giường trong sáu tiếng nữa. Anh mệt muốn chết đi được vì bị càm ràm, tất cả chỉ tại cái thằng khốn tốt số nào đó đã vác đồ nghề vào Planet rồi làm rối tung mọi thứ.

“Mà có phải tại mình đâu”, anh rầu rĩ nghĩ, “tại thằng điên đó đã không đấu nối mạch bán dẫn trước khi lắp đặt. Và các ống dẫn đi ngoài thì dở tệ, hắn đã không tính đến sức tải của Planet… quá kém cỏi.”

Có thể anh là kẻ khó chịu, nhưng quả thật anh khó mà không phật ý, sau cái ngày ông Blue dứt khoát yêu cầu anh sửa những máy quay trên mặt đất trước – rồi lại xua anh xuống và một mực khẳng định, rằng đã bảo anh làm hệ thống liên lạc trước. Cole biết rằng lão ta rất khó ưa – giống như mấy tay khác đang làm việc tại Planet – nhưng Reston là một trong những nhân vật lãnh đạo, một kẻ nắm quyền sinh sát, lão bảo ai nhảy thì người đó phải nhảy, chớ có mong biện bạch đúng sai. Cole mới làm cho Umbrella được một năm, nhưng anh đã kiếm được nhiều tiền còn hơn năm năm trước; cho nên anh chẳng muốn chọc giận quý ông Blue (gọi thế vì lão luôn mặc đồ xanh từ trên xuống dưới), để rồi bị sa thải.

“Mày chắc chứ? Sau những gì thấy được vài tuần trước ư?”

Cole đặt hộp thiết bị bán dẫn xuống và dụi mắt; cảm thấy nóng và ngứa. Anh đã không có được một giấc ngủ ngon nào kể từ khi tới làm việc ở Planet. Anh không phải loại người tọc mạch, vả cũng chẳng thèm chú tâm tới việc Umbrella đang làm gì với tiền của họ.

“Nhưng… nhưng thật khó mà cảm nhận được điều gì tốt đẹp ở đây. Một tin xấu. Một cuộc trình diễn quái vật.”

Trong thời gian làm ở Umbrella, anh đã đi dây cho một phòng thí nghiệm hóa học trên bờ biển phía tây để nạp năng lượng, lắp đặt cầu dao điện mới cho một nhóm cố vấn trên một bờ biển khác, và nói chung là làm hàng lô công việc bảo trì ở bất cứ đâu chuyển tới. Tiền lương rất khá, không quá khó khăn, và những người anh làm việc chung cũng khá tử tế – hầu hết là những người lao động chân tay như anh. Ngoài công việc ra, anh chỉ phải hứa là không bép xép về bất cứ chuyện gì chứng kiến; anh đã ký một hợp đồng với điều khoản đó lúc mới được thuê, và chưa bao giờ gặp vấn đề gì cả. Nhưng đó là trước khi anh tới Planet.

Khi Umbrella yêu cầu anh làm việc, họ không giải thích gì hết. Chỉ là “sửa cái đó,” rồi anh sửa nó và nhận tiền công. Ngay cả trong cùng một nhóm làm việc, thảo luận về mục đích công việc cũng hết sức hạn chế. Dù vậy, những lời xì xầm đã cho Cole biết đủ về Planet, đủ để nghĩ rằng anh có thể không muốn làm việc cho Umbrella nữa.

Có những sinh vật tạo ra cho cuộc thử nghiệm. Thực sự anh chưa thấy chúng cũng như cái thứ có tên Fossil, sinh vật ngủ đông, nhưng một đôi lần anh đã nghe thấy chúng. Một lần, vào lúc nửa đêm, có một tiếng rú chói tai làm anh ớn lạnh xương sống, một âm thanh nghe như tiếng chim kêu rít. Và có một bữa trong khu Hai, lúc canh chỉnh lại những máy quay, anh đã nghe tiếng răng va lập cập hết sức quái gở, giống như đinh gõ trên thân cây rỗng, nhưng âm thanh đó lại là của một loài động vật. Còn sống. Anh nghe lóm rằng chúng được đặc biệt tạo ra cho Umbrella, một loại vật lai di truyền để nghiên cứu, nhưng chúng là vật lai kiểu gì? Tất cả những sinh vật đó đều có những biệt danh kỳ quái và khó nghe. Anh đã nghe những tay “nghiên cứu” nói về chúng nhiều lần rồi.

“Dacs. Scorps. Spitters. Hunters. Nghe hài hước như trong một bộ phim kinh dị.”

Cole xoải chân, co duỗi những bắp thịt đã mệt nhoài, vẫn bám lấy những suy tưởng chẳng lấy gì làm vui vẻ. Tất nhiên là về Reston rồi; một tay bạo chúa loại A, loại tồi tệ nhất – loại nắm quyền lực trong tay và không mấy kiên nhẫn. Cole đã từng trải qua nhiều kiểu quản lý, nhưng cái lão Blue này thật quá sức chịu đựng của anh. Thật kinh khủng.

“Nhưng có chắc là tồi tệ nhất chưa?”

Anh thở dài, nhìn quanh mười hai gian xếp dọc căn phòng, sáu gian mỗi bên. Không, điều tồi tệ nhất đang ở phía trước mặt anh. Mỗi gian có một chiếc giường nhỏ, một nhà vệ sinh, một chậu rửa mặt – có những dây buộc bằng da treo trên tường và gắn trên giường. Và chúng cách cái “nhà nghỉ” của môi trường đầu tiên không đầy hai mươi bước, nơi có cửa khóa ngoài.

“Sau khi làm xong cái này, mình sẽ cân nhắc cẩn thận về viễn cảnh tương lai; suy sụp thế đủ rồi…”

Cole lại thở dài. Rồi cũng sẽ đâu vào đấy thôi. Tuy nhiên bây giờ phải cố ngủ một chút. Anh quay lại và đi ra cửa, tắt đèn khi mở nó ra…

… và thấy Reston. Đang chạy ào qua cua quẹo chỗ hành lang dẫn tới thang máy, trông cực kỳ hoảng loạn.

“Chết tiệt thật, gì nữa đây?”

Reston nhìn thấy anh và lao ngay tới, bộ đồ xanh nhàu nát khác hẳn mọi ngày, ánh mắt tái nhợt đảo lia lịa từ trái sang phải.

“Henry”, lão thở hổn hển và dừng trước mặt anh, thở gấp. “Ơn Chúa. Cậu phải giúp tôi với. Có hai tên đàn ông, sát thủ, chúng đột nhập vào và đang tìm giết tôi, tôi cần cậu giúp.”

Cole không khỏi sửng sốt bởi thái độ cũng như lời nói của lão ta; anh chưa khi nào thấy lão như thế này, tóc tai bù xù, nụ cười nhếch mép tự mãn đặc trưng của những kẻ giàu sụ đã biến mất.

“Tôi… cái gì?”

Reston hít một hơi, thở ra chậm chạp:

“Tôi xin lỗi. Tôi chỉ – Planet đang bị xâm nhập; có hai người đàn ông đang tìm tôi. Họ muốn giết tôi, Henry. Tôi nhận ra chúng trong một vụ tấn công phá hoại hồi sáu tháng trước, có một tên khác đứng canh cửa trên mặt đất, và tôi bị mắc kẹt, chúng sẽ tìm ra tôi và…”

Lão ta ngừng lại, thở hồng hộc, và hình như sắp khóc thì phải? Cole nhìn lão chăm chú, nghĩ tới việc lão đã gọi mình là Henry.

“Sao họ lại muốn giết ông?”, anh hỏi.

“Tôi đã chủ trì việc mua đứt một công ty đối địch hồi năm ngoái, một hãng đóng gói hàng hoá. Họ không chịu nổi việc đó và đã thề sẽ giết tôi. Và bây giờ chúng tới, chúng đang nhốt tất cả mọi người trong nhà ăn – nhưng mục tiêu chính chỉ là tôi thôi. Tôi đã gọi hỗ trợ, nhưng họ sẽ không tới kịp. Làm ơn đi, giúp tôi được không, Henry? Tôi… tôi hứa sẽ đền đáp xứng đáng. Cậu sẽ không bao giờ phải lao động nữa, con cậu sẽ không bao giờ phải lao động…”

Vẻ luống cuống lộ rõ trong ánh mắt van xin của Reston; và Cole kìm lại lời đính chính, thật sự anh đâu có đứa con nào. Lão ta đang khiếp hãi, bộ mặt nhăn nheo run rẩy, mái tóc bạc dựng đứng cả lên. Dù không được hứa hẹn thưởng công đi nữa, Cole vẫn sẽ giúp lão thôi.

“Có thể.”

”Ông muốn tôi làm gì?”

Reston cười khuây khỏa, nắm chặt cánh tay của Cole.

“Cám ơn Henry. Cám ơn, Tôi… tôi không chắc nữa. Nếu anh có thể – họ chỉ muốn tôi, vì thế nếu anh có thể đánh lạc hướng họ bằng cách nào đó…”

Lão cau mày, môi run rẩy, rồi nhìn ra sau Cole về phía căn phòng nhỏ, chỗ lối vào các môi trường.

“Căn phòng đó! Nó khóa ở bên ngoài và mở vào khu Một – nếu anh có thể dụ họ vào đó, vào khu Một… Tôi sẽ nhốt chúng trong đó, phong tỏa căn phòng ngay khi anh đi ra. Anh có thể đi thẳng tới khu Bốn và ra ngoài chỗ khu y khoa, tôi sẽ mở nó cho anh trong khi chúng dính bẫy.”

Cole ngập ngừng gật đầu. Nghe có vẻ ổn, chỉ trừ…

“Liệu họ có biết tôi không phải là ông chăng? Ý tôi là, chắc họ có hình nhận dạng của ông hoặc thứ gì đó tương tự?”

“Chẳng sao cả. Chúng chỉ nhìn thấy cậu có một giây thôi, lúc vòng qua góc hành lang, và rồi cậu biến đi. Ngay khi chúng vào bên trong, tôi sẽ khóa cửa – Tôi có thể núp trong mấy gian này.”

Đôi mắt nhợt nhạt của Reston đang long lanh đầy nước mắt. Lão đang đánh liều – tuy nhiên kế hoạch của lão cũng không phải tệ lắm.

“Thôi được”, anh nói, và vẻ biết ơn hiện ra trên bộ mặt già nua khiến anh thấy ấm lòng. Gần giống thôi. Phải chi mà lão là người đứng đắn một chút.

“Cậu sẽ không phải hối tiếc đâu, Henry”, Reston nói, và Cole gật đầu, không biết nói gì thêm.

“Ông sẽ ổn thôi, ông Reston”, cuối cùng anh cất tiếng, không thoải mái lắm. “Đừng lo lắng.”

“Cậu đúng đấy, Henry”, Reston nói, và quay lại, đi vào trong dãy phòng nhỏ tối tăm, không thốt thêm một từ nào nữa.

Cole đứng đó vài giây, thầm nhún vai rồi hướng tới căn phòng nhỏ, căng thẳng nhưng cũng hơi cáu kỉnh. Ngài Blue đang sợ hãi, nhưng vẫn khốn kiếp y như xưa.

“Chẳng thèm “Cậu cũng đừng lo, Henry,” hoặc, “Cẩn thận nhé.” Thậm chí “Chúc may mắn, cầu mong họ không bắn nhầm cậu” cũng không.”

Cole lắc đầu, bước vào căn phòng nhỏ. Ít ra, anh sẽ có thể ngon giấc nếu giúp đỡ lão Blue này, không chừng có thể rời Planet và Umbrella êm xuôi. Lạy Chúa, lúc này anh chỉ muốn đánh một giấc cho xong…

—–

Rebecca rốt cục đã tìm thấy máy quay, một cái thấu kính chỉ bằng một phần tư bình thường dấu ở góc tây nam, cách trần một inch. Cô chỉ cho David, và anh lấy tay che nó lại, ước gì mình đã kiểm tra tỉ mỉ hơn trước khi dẫn cả đội vào đây. Anh thật ngu ngốc, chính tại anh mà John và Leon mới đi trước.

Claire tìm được một cuộn băng keo. David dùng nó quấn cái hốc lại, tự hỏi sẽ làm gì tiếp theo. Trời lạnh, rất lạnh, và anh không biết phản xạ của họ còn tốt được trong bao lâu nữa. Các mật mã đã vô hiệu, không kiếm đâu ra được công cụ để cạy cái cửa đóng kín kia, và hai thành viên trong nhóm đang kẹt đâu đó bên dưới, có thể đang bị thương, đang chết…

“…hoặc bị lây nhiễm. Giống như Steve và Karen đã từng bị, đau đớn và mất dần nhân tính…”

“Thôi đi anh”, Rebecca gọi, và David leo xuống cái bàn mà họ đã kê vô góc, nửa như biết cô muốn nói gì, nhưng lại không dám chắc cho lắm. Rebecca đã kéo anh ra khỏi thời điểm tồi tệ nhất.

“Thôi cái gì?”

Rebecca tiến đến gần hơn, nhìn anh chăm chú, bàn tay nhỏ nhắn đang cầm ngọn đèn pin.

“Anh biết mà. Em đã thấy dáng vẻ của anh; anh đang tự cho đấy là lỗi của mình. Rằng nếu anh làm gì đó khác đi, họ sẽ vẫn còn ở đây.”

Anh thở ra: “Anh biết mối quan tâm của em. Nhưng vấn đề không phải là biết…”

“Phải chứ”, cô ngắt lời. “Nếu anh cứ tự trách mình, anh sẽ không thể tỉnh táo mà suy xét vấn đề được. Chúng ta không còn ở trong S.T.A.R.S. nữa, và anh không phải đội trưởng của ai hết. Đây không phải là lỗi của anh.”

Claire cũng bước đến tham gia cuộc nói chuyện, ánh mắt cô có phần hiếu kỳ và tinh tế, bất chấp nỗi lo lắng đang lộ rõ trong vóc dáng mảnh khảnh.

“Anh nghĩ đây là lỗi của anh? Không đâu, em không nghĩ vậy.”

David giơ tay lên:

“Thôi được! Không phải lỗi của anh, chuyện phân tích về trách nhiệm của anh hãy để sau, chừng nào ra khỏi đây đã; bây giờ thì tập trung vào vấn đề trước mắt, được chứ?”

Hai cô gái gật đầu, và anh lấy làm mừng khi tránh được một màn tư vấn tâm lý sắp diễn ra, có điều anh thấy là mình vẫn chưa biết làm gì tiếp nữa – những thứ cần làm đã làm rồi, bây giờ giải quyết tình huống nan giải hiện tại bằng cách nào, biết nói gì đây, và nói thế nào đây. Một thời điểm chán ngấy; và anh chỉ muốn có gì đó để choảng nhau, muốn có gì đó để hành động, để bắn hoặc lên kế hoạch, nhưng tình hình lúc này có vẻ không biến chuyển gì cả. Không có một đường hướng cụ thể nào để xem xét, điều đó còn tệ hơn cái cảm giác tội lỗi về sự thiển cận của anh.

Chính vào lúc đó, anh nghe thấy tiếng ù ù của trực thăng đến gần, một thứ âm thanh không lẫn vào đâu được – và mặc dù như vậy nghĩa là có chuyện để làm, nhưng nó quả là một thứ tồi nhất có thể.

“Không có chỗ nấp nào ngoài chính khu nhà này, và chúng ta không kịp quay lại xe tải, chỉ có hai tới ba phút thôi…”

“Ra khỏi đây ngay”, David thốt lên, duyệt qua một lượt tất cả những thứ cần thực hiện để đối phó tình hình, trong lúc cả ba lao ra phía cửa.

—–

Đám nhân viên thì quá dễ xử lý. Có một chút căng thẳng khi lôi bọn họ ra khỏi giường trong nhà nghỉ, nhưng mọi chuyện đã trôi qua mà không gặp phải trục trặc nào. John vẫn có phần cảnh giác một vài người lúc mới dồn họ vào nhà ăn, nơi Leon đang canh mấy gã chơi bài – cụ thể là hai gã khá bự con đang khó chịu ra mặt, cùng một tên ốm nhách tỏ vẻ bực bội, với cặp mắt sâu hoắm và không ngừng liếm mép. Làm như đang bị ép buộc vậy; cứ độ mấy giây là gã le lưỡi ra, nhấp nhấp cặp môi, rồi mấy giây sau lại thụt trở vô. Trông phát ớn.

Dù vậy, không có gì trục trặc xảy ra cả. Mười bốn người, và không ai có ý định làm anh hùng sau khi John phân tích rõ tình hình cho họ. Anh chỉ nói ngắn gọn và đơn giản:

“Chúng tôi đến đây để tìm vài thứ và không định gây tổn thương cho ai hết, chỉ cần các anh đừng cản trở khi chúng tôi biến khỏi đây. Đừng làm chuyện gì ngu ngốc, và các anh sẽ không bị bắn.”

Lập luận rõ ràng cộng thêm khẩu M-16 đã đủ để thuyết phục họ, rằng tốt nhất là đừng tranh cãi gì hết.

John đứng tại cánh cửa dẫn ra hành lang lớn, quan sát đám người khốn khổ ngồi giữa phòng quanh cái bàn dài, một ít trông ủ rũ, một số sợ sệt, phần còn lại có vẻ mệt mỏi. Không ai nói gì, với John thì thế là tốt; anh chẳng muốn phải bận tâm về chuyện ai đó tính kích động một cuộc nổi loạn.

Mặc dù mọi chuyện coi bộ đã suôn sẻ, nhưng anh chỉ thực sự nhẹ nhõm khi nghe tiếng gõ cửa khẽ. Leon mới đi có năm phút thôi, mà John cứ tưởng chừng như lâu lắm. Anh ta đang cầm một chuỗi dây xích và một cặp móc treo dây thép.

“Có chuyện gì không?”, Leon hỏi nhỏ, John lắc đầu, vẫn chú ý vào nhóm nhân viên.

“Khá ngoan ngoãn và im lặng”, anh nói. “Cậu kiếm được dây xích ở đâu vậy?”

“Hòm đồ nghề, ở một trong mấy căn phòng.”

John gật đầu và lên tiếng, giữ giọng điềm tĩnh:

“Được rồi, mọi người, chúng tôi sẽ đi bây giờ. Cám ơn đã kiên nhẫn…”

Leon thúc anh: “Hỏi xem Reston có đây không”, anh ta thì thầm.

John thở ra: “Cậu nghĩ coi, nếu hắn ở đây, liệu hắn có nói cho chúng ta biết không?”

Leon nhún vai: “Còn hơn là bị bắn chứ?”

“Có gì đó kỳ lạ đang diễn ra…”

John tằng hắng rồi nói tiếp:

“Ở đây có ai là Reston không? Chúng tôi chỉ định hỏi vài câu, sẽ không làm ông bị tổn thương đâu.”

Đám đông nhìn anh, nhìn cả hai, và John tự hỏi, trong một giây, rằng liệu đám người này có biết họ đang làm gì chăng; có biết Umbrella đang làm gì chăng. Nhìn họ không giống Đức quốc xã, mà chỉ giống một nhóm người lao động chân tay. Giống những người làm việc cật lực cả ngày rồi say sưa vào buổi tối. Giống như – như những kẻ vô hại.

“Vậy chứ bọn Đức quốc xã trông thế nào? Những tay này là một phần của vấn đề, họ đang làm việc cho kẻ địch. Họ sẽ không giúp chúng ta…”

“Ông Blue không có ở đây”. Tiếng của tay bự con có râu, mặc áo thun và quần ống rộng, một trong những kẻ John ngó chừng lúc nãy. Giọng gã nghe có vẻ thô lỗ và cáu kỉnh, mặt vẫn còn ngái ngủ.

John ngó sang Leon, ngạc nhiên, thấy anh tân binh cũng y như mình. “Blue?”, John hỏi. “Có phải anh nói tới Reston?”

Người ngồi phía cuối bàn gật đầu, anh ta có một mái tóc dài và đôi tay lấm lem dầu mỡ. “Phải. Ở đây thì tụi tôi gọi là Ngài Blue.”

Mỉa mai thấy rõ. Có vài tia mắt ảm đạm nhìn nhau, và vài tiếng cười thầm.

“Trent có nói Reston là một trong những nhân vật chủ chốt. Có vẻ mọi người đều ghét ông chủ của họ thì phải… nhưng chẳng lẽ ghét tới độ nói xấu trước mặt hai tay khủng bố ư?. Nếu vậy thì Reston ắt phải là một kẻ bệnh hoạn thật sự.”

“Còn ai vắng mặt không?”, Leon hỏi. “Bọn tôi không muốn bị bất ngờ…”

Hàm ý của anh rất rõ ràng, nhưng hiển nhiên là khó mà moi được gì thêm từ đám nhân viên này. Họ có thể không ưa Reston, nhưng những cánh tay khoanh lại và những khuôn mặt cau có đã cho John biết, rằng họ không muốn tiết lộ điều gì liên quan tới các đồng nghiệp. Nếu còn ai khác trong khu nghiên cứu, người đó chắc chắn rất đáng ngờ. Trent nói ở đây có một nhóm nhỏ nhân viên…

“…như vậy Reston rất có thể là kẻ đã lôi chúng ta xuống đây, vậy là một công đôi việc nếu tìm được hắn – đoạt lấy cuốn sách, buộc hắn khởi động thang máy. Chúng ta sẽ nhốt hắn trong nhà vệ sinh, rồi nhập bọn với David và các cô gái, trước khi có chuyện ngoài ý muốn xảy đến.”

John gật đầu với Leon, cả hai lùi ra phía cửa. John nhận thấy rằng mình không thật sự muốn ra đi, rằng anh có một mối đồng cảm với những kẻ vừa bị lôi khỏi giường ngủ. Không nhiều, nhưng thực sự là có.

“Bọn tôi sẽ khóa cửa”, John nói, “các anh sẽ ổn khi công ty gởi người đến, sẽ có thức ăn… và nếu không ngại vài lời khuyên, thì nghe tôi đây – Umbrella không tốt lành gì đâu. Dù bọn họ có trả cho các anh bao nhiêu cũng không đủ. Chúng là những kẻ giết người.”

Không ai nói gì khi họ ra khỏi phòng. Leon đóng hai lớp cửa và khóa trái tạm thời, bằng cách quấn dây xích quanh chốt và uốn cong mấy cái móc kim loại. John tiến vài bước ra góc, nhìn hành lang dài xám xịt mà họ đã bước ra từ thang máy. Họ có thể đi tiếp con đường này để tìm Reston, tìm trong vài nhánh rẽ hai bên hành lang, cách nhà nghỉ của các nhân viên không xa…

“…nhưng hắn không có ở đó”, John nghĩ, nhớ lại tiếng động mà anh nghe lúc họ mới vào.

“Hắn ở phía sau con đường chúng ta đi vào, ở đâu đó.”

Leon đã khóa trái xong cánh cửa và nhập bọn với anh, nhìn anh chàng có vẻ nhợt nhạt, nhưng vẫn rất gan góc. “Ta tìm Reston chứ?”

“Ừ”, John nói, thầm công nhận là anh tân binh đã làm rất tốt. Không có nhiều kinh nghiệm, nhưng thông minh, can đảm, và không hề ôm khư khư khẩu súng.

“Cậu khóa kỹ rồi chứ?”

Leon gật đầu: “Ừ. Tôi chỉ – anh nghĩ bọn họ ở trong đó có ổn không?”

“Không, tôi nghĩ họ đang xoa mông sau khi chờ chúng ta đã đời”, John vừa nói vừa cười, và hy vọng – rằng sau khi đã khóa thang máy, Reston không thả con chó săn nào ra, hoặc thả con gì đó mà một nơi như vầy hay có.

“Hoặc gọi thêm hỗ trợ…”

“Đi thôi ”, John nói, và Leon gật đầu, cả hai thoái lui lại chỗ hàng lang, sẵn sàng chờ xem chuyện gì sẽ đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN