Resident Evil 5 – Nemesis - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Resident Evil 5 – Nemesis


Chương 13


Khi Jill quyết định sẽ xông thẳng ra cửa thì cô nghe thấy tiếng súng bên ngoài, một khẩu tiểu liên. Nói cô thấy nhẹ nhõm cũng đúng, tiếng những sinh vật đó đập cửa không ngớt đã gặm nhấm thần kinh, khiến cô muốn tự cho mình một phát súng, thế sẽ không phải nghe bất kì âm thanh nào nữa. Giờ đây, trong tích tắc, mọi vật lại trở nên yến tĩnh.

Cô đi nhanh tới cửa hông gara, cúi nguời lách xuống cái xe đỏ đã tháo rời trên trục nâng, áp tai vào cửa lắng nghe. Bọn chứa virus hẳn đã chết…

Rầm-rầm-rầm!

Ai đó đấm mạnh vào cửa làm Jill giật ngược lại, tim như ngừng đập.

“Này, có ai trong đó không?Chúng chết rồi, mở cửa ra đi!”

Giọng không lẫn ai được, là Carlos Oliveira. Mừng quýnh, Jill mở khóa, chào ngay.

“Carlos. Jill Valentine đây. ”

Gặp anh cô rất mừng nhưng vẻ mặt phấn chấn từ người đối diện làm cô chợt thấy ngượng ngùng. Cô tránh ra nhường chỗ cho anh vào.

“Rất mừng là cô vẫn ổn, không thấy cô ở chỗ xe điện, tôi đã nghĩ…” Carlos không nói tiếp, cái “tôi đã nghĩ” đó đã lộ rõ trên nét mặt anh.

Sự quan tâm nghiêm túc anh dành cho cô quả bất ngờ, và cô không biết nên phản ứng thế nào – bực mình, vì bị đối xử như con nít ư?Không. Có ai đó quan tâm đến mình trong hoàn cảnh hỗn độn thế này, phải nói là – ừm, cũng tốt quá chứ.

Nếu mà ai đó lại còn cao ráo, đẹp trai, da rám nắng cũng không tệc, hử? Jill lập tức dẹp bỏ ý nghĩ đó ngay khi nó xuất hiện. Dù có thật vậy, họ đang trong hoàn cảnh phải đấu tranh để sống còn; sau khi còn sống sót ra khỏi đây thì họ để ý tới người kia cũng chưa muộn.

Carlos không để ý nét thoáng khó chịu của cô.

“Vậy cô đang làm gì ở đây?”

Jill cười như mếu. “Tôi bị truy sát. Dám chắc là anh không thấy con Frankenstein ở quanh đâu đây?”

Carlos nhíu mày. “Cô lại thấy hắn à?”

“Không phải hắn, là nó. Nếu đúng như tôi nghĩ, nó là Tyrant – hay đại loại thế. Tổng hợp sinh học, cực kì mạnh, và rất khó tiêu diệt. Có vẻ Umbrella tìm ra cách lập trình nó thực hiện một nhiệm vụ nhất định nào đó – trong trường hợp nó là giết tôi. ”

Carlos nhìn cô ngờ vực. “Sao lại là cô?”

”Chuyện dài lắm. Tóm lại là vì tôi biết quá nhiều. Dù sao thì tôi đang trốn ở đây, nhưng…”

Carlos ngắt lời. “Một đám zombie xuất hiện khiến cô khó mà rời đây. Đúng chứ. ”

Jill gật. “Anh thì sao?Anh nói đã tới xe điện mà, sao giờ lại ở đây?”

“Tôi tìm được 2 người U. B. C. S khác. Một bị bắn, vẫn còn sống nhưng anh chàng Mikhail đó không khỏe lắm. Nicholai – người kia, nghĩ là anh ta biết chỗ lấy thuốc nổ, nên tôi với Mikhail tới xe điện đợi hắn. Hóa ra vẫn còn một máy bay cứu hộ đang chờ, nếu chúng ta tới được tháp đồng hồ và rung chuông. Chúng ta rung chuông xong, máy bay sẽ tới. ”

Anh để ý nét mặt Jill, nhún vai rồi cười. “Ừ. Tôi biết. Một dạng tín hiệu máy tính, tôi cũng không hiểu nó hoạt động thế nào. Tin tốt lành đấy chứ, trừ việc cái điện cần thêm vài thứ để khởi động – dây cáp điện, cầu chì kiểu cũ, sơ sơ là thế. Mikhail nói ở đây có tiệm sửa chữa; anh ta là đội trưởng, ảnh đã xem kỹ bản đồ trước khi cả đội xuống đất…”

Carlos cau mày, rồi gật gùnhuw vừa giải được bài toán khó. “Nicholai chắc cũng đã xem bản đồ, lý do tại sao anh ta không cần chỉ đường”. “Carlos, Mikhail, Nicholai – Umbrella không kì thị quốc tịch hử?” Jill đùa thờ ở, cốt che đi sự bực bội mỗi lúc một tăng. Cô vẫn nghĩ Carlos là người tốt, nhưng thêm hai tên lính Umbrela, một lại là đội trưởng – tỉ lệ cả ba đều là người lương thiện bao nhiêu chứ khi đều nhận được chỉ đạo sai của cấp trên?Umbrella là kẻ thù, cô không được phép quên điều đó. Carlos lúc này đang đi xung quanh, đặc biệt chú ý cái xe màu đỏ trên trục nâng “Nếu họ đang kiểm tra xe, chắc phải có…có rồi, đúng thứ cần tìm!”

Có vẻ Carlos đã tìm thấy dây cáp cần thiết trong đám dây lòi ra dưới mui xe, một số gắn vào động cơ. Jill không phân biệt được, một số dưới sàn nhà đang đẫm dầu.

“Cẩn thận đấy, ” Jill nhắc, xích lại gần trong lúc anh với lên chụp một sợi cáp xanh lục đậm. Cô có cảm giác không hay về những thiệt bị điện, và mơ hồ tin rằng những ai táy máy với dây điện là những kẻ chờ bị giật.

“Không sao đâu, ” Carloss đáp. “Chỉ có mấy tên baboso thực sự mới để phí mấy cái này gắn vào…”

Crắc

Từ một sợi dây điện trên sàn tia lửa điện xẹt ra, chói lòa, âm ỉ và cũng dễ nổ như một phát súng. Jill chưa kịp định thần sàn nhà đã bốc cháy – không chậm rãi, không lan tỏa, ngọn lửa bất ngờ và hoàn toàn tự phát, cao khoảng hai ba feet, vẫn tiếp tục bốc cao hơn.

“Lối này!” Jill gào lên, chạy về phía cửa vào văn phòng, ngọn lửa đốt dầu phả hơi nóng vào da cô. Khi lửa lan tới bình ga xe, nó sẽ nổ, phải ra khỏi đây mau…Carlos theo sát sau lưng, vừa sắp chạy vào phòng, Jill thấy máu mình như đông cứng lại. Quên cái xe đi, so với khi lửa lan đến bồn chứa xăng ngầm trước trạm thì vụ nổ xe chẳng thấm vào đâu.

Cửa kéo bị chặn lại băng xích treo trên ròng rọc. Jill chạy tới nhưng Carlos nhanh hơn một bước. Anh chộp lấy nó và bắt đầu kéo luôn tay, cánh cửa chậm chạc thu lên mặc cho tiếng xích kéo hối hả.

“Cúi xuống bò qua đi, ” Carlos nói lớn giọng hòng át đi tiếng xích kêu, cao hơn cả tiếng lào xào từ biển lửa đang lan rộng.

“Carlos, bồn chứa xăng bên ngoài…”

“Tôi biết mà, mau lên!”

Khoảng cách giữa cửa và đất khoảng 1 feet rưỡi. Jill nằm bẹp xuống sàn lạnh gào to lên cho Carlos nghe thấy trước khi bò ra.

“Dừng đi, đủ rộng rồi!”

Rồi cô ra ngoài, lảo đảo đứng dậy quay lại nắm lấy tay Carlos kéo lên. Trong tiệm, thứ gì đó vừa phát nổ. Có nhiều âm thanh không rõ là gì. Chắc là thùng ga hay cái tủ đựng dầu máy. Chúa ơi, chắc mình bị rủa rồi, quanh mình cứ có cái đó nổ tung lên…

Carlos nắm lấy tay kéo cô cô ra khỏi trạng thái thất thần. “Nhanh nào!”

Không cần nói đến lần thứ hai. Cô chạy trong ánh cam từ đống xác zombie khoảng 8 con và ánh sáng rực lên từ cửa sổ. Carlos ngay sát bên.

Con đường chật cứng, các ngã tư không thông, không có lối nào để họ chạy kịp cả. Jill cảm nhận được từng giây trôi qua khi họ luồn lách qua mê cung những cái xe hỏng, những mảnh kính lấp lánh trên đường. Vụ nổ thật sự đã bùng phát, tiếng cửa kính liên tiếp vỡ vụn ở sát sau lưng, Chưa đủ, vẫn chưa đủ xa, nhưng giờ họ chỉ có thể làm được thế này – và cầu mong ngọn lửa không bén tới bồn chứa xăng chính. Có lẽ nên tìm chỗ nào đó núp, có thể mình đã ra khỏi tầm ảnh hưởng và…

Không rõ vì sao, cô chẳng nghe thấy gì cả – hay chính xác hơn, là khoảng không đột ngột của âm thanh. Có thể do quá tập trung di chuyển qua đám xe cộ trong bóng tối, tiếng máu chảy dồn dập trong tai, thời gian chầm chậm trôi qua. Cô chỉ biết, cô đang chạy, một luồng áp lực khổng lồ phía sau lưng ập tới, nhấc bổng cô về phía trước, một mảnh từ chiếc xe tải đã nát bấy văng về phía cô, Carlos thét lên gì đó – và rồi chỉ còn bóng tối, không gì ngoài những tia nắng phía xa xa, cô lịm đi trong luồng ánh sáng chói lòa.

Mikhail đang xuống sức, chìm vào cơn mê sảng chắc chắn sẽ giết lão. Những gì Nicholai biết được từ lão là Carlos đã đi tìm thiết bị sửa xe, và hắn sẽ sớm quay lại. Trong trường hợp vẫn còn gì đó, Nicholai sẽ phải đợi Mikhail hạ sốt hoặc Carlos trở về, cả hai việc đều khó có khả năng xảy ra. Mikhail sẽ chỉ tệ hơn thôi, và vụ nổ chấn động mặt đất phía dưới, ánh sáng tỏa ra từ bầu trời đêm phía bắc, có thể đoán là một vụ cháy ở trạm ga – không nhất thiết là do Carlos, nhưng Nicholai ngờ là thế, và Carlos Oliveira đã cháy thành thanh.

Đồng nghĩ việc mình sẽ phải tự đi tìm sợi dây cáp nếu muốn tới bệnh viện.

Bực mình, nhưng cũng không làm gì được. Nicholai đã tìm thấy một hộp cầu chì dự phòng trong trạm, kèm theo bình chứa 5 gallon dầu máy pha, dư để xe chạy tới bệnh viện – nhưng không có dây cáp, không dây điện để nối mạch. Chưa bao giờ hắn nghĩ Carlos sẽ phá cửa vào phòng bảo trì trạm xăng cả, có thể là do sự thiếu tưởng tượng của hắn.

“Không…không, không thể vậy được…lửa!Lửa tự phát, tôi nghĩ…tôi nghĩ là…”

Nicholai ngước lên khỏi bảng điều khiển, tò mò, nhưng Mikhail có nghĩ gì đi nữa thì lão cũng tiếp tục giấc ngủ không yên, từng cử động khiến băng ghế cũ kế kêu răng rắc. Thảm hại. Ít ra lão có thể lảm nhảm cái gì thú vị hơn chứ. Nicholai đứng dậy vươn vai, quay ra phía cửa. Hắn đã cho dầu vào bình, nhưng hắn gắn nhầm một cái cầu chì. Hắn tìm được cái khác trên đường quay lại khu phố, có thể là đi ngược lại ngay chỗ cái gara đậu xe khốn kiếp nơi hắn tìm ra Mikhail; hắn để ý vài hộp dụng cụ ở đó. Chạy tới chạy lui khiến hắn mệt nhoài, ít ra đa phần bọn ăn thịt trong khu vực đã bị xử lí, vậy nên cũng không lâu lắm – và rồi lúc hắn trở lại, hắn có thể tự thưởng cho mình khi nói cho Mikhail biết ai là người chịu trách nhiệm cái chết đang gần kề của lão. Hắn bước ra ngoài sân, nghĩ vẫn vơ hắn nên ngủ ở đâu tối nay, cũng là lúc hắn thấy hai hình thù đang đi lảo đảo tới, hình dáng nửa ẩn trong ánh sáng thưa thớt hắt ra từ ngọn lửa đang lụi tàn phía tây bắc. Họ tới gần hơn, và hắn thấy Carlos đã xoay sở thoát chết, mang theo một phụ nữ, không nghi ngờ gì cũng là người nói cho hắn biết về xe điện. Cả hai đều cháy xém, phần da lộ ra đỏ ứng ám bụi; trông cũng không khác người gây cháy mấy…

…và một lần nữa, hãy để cuộc chơi bắt đầu nào!

“Carlos!Cậu có bị thương không?Cả hai người?” Hắn bước tới trước để họ thấy rõ nét lo lắng hằn trên gương mặt.

Carlos hẳn nhiên rất mừng khi gặp hắn. “Không, Tôi…cả hai chúng tôi đều ổn, hơi xây xát một tí thôi. Trạm gas bị lửa lan vào nổ mất rồi. Jill xỉu khoảng một hai phút, nhưng cô ấy…”

Carlos tằng hắng giọng, gật đầu về phía người phụ nữ. “Uh, Jill Valentine, đây là trung sĩ Nicholai Ginovaef, U. B. C. S. ”

“Nicholai thôi, ” hắn nói, và cô ta nhìn hắn chòng chọc, nét mặt ả thật khó hiểu. Có vẻ cô Valentine không thích kết bạn. Dù hắn không rõ nguyên do, điều đó vẫn làm hắn hài lòng. Cô ta có khẩu. 357 revolver với một thứ trông giống loại 9mm nhét trong cạp chiếc váy bó sát.

“Chúng tôi nợ cô vì đã cho Carlos biết về cái xe điện. Cô thuộc lực lượng cảnh sát à?” Nicholai hỏi. Ánh mắt Jill nhìn thẳng vào hắn, câu trả lời đầy thách thức. “Cảnh sát chết cả rồi. Tôi thuộc S. T. A. R. S., Special Tactics and Recscue Squad. ” (Đội giải cứu và chuyên về chiến thuật)

Nào, nào, mỉa mai thật. Không biết cô ta đã gặp sự bất ngờ nho nhỏ Umbrella dành cho cô ta chưa…Nếu ả đã gặp, có thể cô ta sẽ không thể đứng trước mặt hắn giờ được; trừ khi có trục trặc, một con Tyrant có thể xé làm hai một người đàn ông trưởng thành mà chưa cần dùng đến ¼ sức mạnh. Người như Jill Valentine không có cơ may chống đỡ với thứ còn tối tân hơn, món đồ chơi mới của Umbrella chắc chắn sẽ xuất hiện không sớm thì muộn.

Nicholai hài lòng với sự trùng hợp lạ kì khi gặp một thành viên S. T. A. R. S. ; hắn cảm thấy mọi chuyện đều theo đúng dự định, như thể thế giới xung quanh đều như trong tâm trí hắn…

“Mikhail sao rồi?”

Nicholai rời mắt khỏi cái nhìn chòng chọc của Jill trả lời Carlos, không muốn tỏ ra hiếu chiến. “Không ổn lắm, tôi e là vậy. Ta nên đi càng nhanh càng tốt. Cậu tó tìm thấy gì hữu dụng không?Mikhail nói cậu đang đi lấy vật dụng sửa chữa. ”

“Mọi thứ cháy hết rồi, ” Carlos nói. “Tôi đoán chúng ta nên tiếp tục…”

“Anh có lấy được thuốc nổ không?” Jill cắt ngang, mắt vẫn không rời khỏi hắn. “Chúng đâu rồi?”

Không hoàn toàn tỏ ý thù địch, nhưng cũng gần như thế; xét cho cùng, không ngạc nhiên mấy. Điều bí mật của S. T. A. R. S. là chúng đã khám phá ra bí mật về cuộc nghiên cứu thật sự của Umbrella tại biệt thự Spencer. Chúng bị giải thể sau đó, tất nhiên là thế, nhưng Umbrella đã tìm mọi cách thủ tiêu chúng từ dạo đó.

Nếu bọn chúng ai cũng cảnh giác như ả này, không khó hiểu khi Umbrella vẫn chưa thành công.

“Không có thuốc nổ, ” hắn đáp chậm rãi, đột ngột quyết định khiêu khích thêm một chút, xem thử cô ta thẳng tính tới mức nào. “Những gì tôi tìm được chỉ là hộp rỗng. Cô Valentine, có gì khiến cô thấy khó chịu à?Cô có vẻ…căng thẳng. ”

Hắn cố ý ném cho Carlos một cái nhìn sắc như dao, như thể giận dữ vì anh ta đã đưa về thêm một người phụ nữ đáng nghi. Carlos vội nói, tìm cách lái cuộc đối thoại sang hướng khác.

“Tôi nghĩ chúng ta ai cũng đang căng thẳng, nhưng việc quan trọng giờ là Mikhail. Chúng ta phải đưa ảnh ra khỏi đây. ”

Nicholai nhìn Jill thêm một lúc nữa, rồi gật đầu quay sang Carlos. “Đồng ý. Nếu cậu tìm được dây cáp, tôi sẽ tìm cách lấy cầu chì – cách đây không xa có một trạm điện, tôi sẽ kiếm ở đó. Ở chỗ gara chúng ta tìm thấy Mikhail đó, tôi chắc là có thấy mấy sợi dây cáp điện, cậu thử tìm xem. Dù kết quả thế nào, chúng ta gặp lại nhau ở đây nửa giờ nữa. ”

Carlos gật đầu tán thành. Nicholai cố tình lơ Jill, thay vào đó lại nói Carlos. “Tốt. Tôi sẽ kiểm tra Mikhail trước khi đi. Xuất phát đi. ”

Hắn đi trở vào xe điện sau khi đã sắp xếp mọi việc, thầm tán thưởng mình vừa bước lên xe. Chúng sẽ tìm dây cáp cho hắn, trong khi hắn chỉ việc bước vài bước vào xe lấy cái hộp.

Vậy là mình xe còn khối thời gian rảnh. Không biết chúng sẽ nói gì khi mình không có ở quanh…

Có thể hắn nến sắp xếp đón đầu chúng trên đường trở về, quan sát một lúc trước khi lộ diện.

Nicholai lại chỗ Mikhail đang nằm và nở nụ cười gian xảo, khoái trá. Cuối cùng mọi thứ cũng trở nên thú vị. Carlos đang làm việc cho hắn, Mikhail đang đến gần cửa tử, sự có mặt của ả S. T. A. R. S. làm mọi thứ càng thú vị. Hắn liếc ra ngoài cửa sổ và nhận thấy hai người bọn chúng đã biến mất trong bóng tối. Jill Valentine nghi ngờ hắn, nhưng chỉ vì những gì cô ta biết về Umbrella; hắn chắc chắn chỉ cần một chút thời gian cô ta sẽ thân thiện với hắn thôi.

“Và nếu không như thế, ta sẽ giết ả chung với bọn mày, ” hắn nói nhỏ.

Mikhail thở ra một tiếng nặng nhọc nhưng vẫn tiếp tục ngủ, và sau một lúc, Nicholai lặng lẽ rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN