Resident Evil 6 – Mật Mã Veronica
Chương 15
CÓ ĐIỀU GÌ ĐÓ RẤT, RẤT KỲ LẠ TRONG CÁI KHU NGHIÊN CỨU TẠI NAM CỰC CỦA UMBRELLA, nhưng Chris thật chẳng thể biết điều đó là điều gì.
Dưới tầng thứ năm của khu tầng hầm tối tăm và bị bỏ hoang này, hàng trăm feet dưới lòng tuyết, Chirs đứng trước một thứ trông như một ngôi nhà đồ sộ được dựng nên từ những viên gạch trắng. Phía sau anh có một đài phun nước, những chậu hoa, và ngay cả một vòng quay ngựa gỗ được trang trí đẹp đẽ. Anh bị dẫn đến đây, có lẽ là bởi một người nào đó muốn anh vào đến nơi này, nhưng anh không hề biết được đó là ai hay tại vì sao. Bản năng của anh bảo anh cuốn gói trốn khỏi nơi này là vừa, nhưng anh quyết định không thèm lý đến chúng. Anh phải tiến lên, dù chẳng biết có phải mình là một chú cừu non đang bị dẫn đến lò mổ hay đang được dẫn đến với Claire. Kể từ khi đáp chiếc máy bay phản lực xuống nhà chứa máy bay, anh đã bị dẫn đi từng bước từng bước một – dẫn đến những đoạn hành lang, và những cánh cửa phía sau anh thì liên tục bị khóa lại, trong khi những cánh cửa phía trước thì lại được mở ra… hai lần, anh tìm thấy những viên ngọc nằm trên nền xi măng giá lạnh, chỉ cho anh biết một hướng đi cụ thể tiếp theo, và một lần, sau khi đi nhầm lối, đột nhiên mọi đèn đóm đều phụt tắt. Chúng chỉ sáng trở lại khi anh quay lại chỗ mà anh bắt đầu đi “nhầm đường.”
Đến được khu nghiên cứu này cũng đã đủ để gọi là kỳ lạ rồi, vượt qua hàng trăm mét băng đá và tuyết lạnh tưởng chừng như vô tận… và nhìn thấy nó lần đầu tiên, nổi lên giữa cánh đồng tuyết giá hoang vu cứ như một ảo giác.
Để rồi bị dẫn dắt đi cứ như những con thú, bị kéo lê đi mà chẳng biết lý do vì sao…
Chris cảm thấy sợ, sợ hãi hơn anh đã tưởng. Anh đã cố dừng lại, để nhìn ngó xung quanh tìm kiếm vũ khí hay manh mối, nhưng mọi thứ đều bị đóng sập lại, mọi cánh cửa anh thử đều đã bị khóa – ngoại trừ những cánh cửa anh cần được dẫn qua, dĩ nhiên rồi. Những chiếc camera theo dõi từng bước chân của anh được giấu kỹ càng đến mức anh chẳng thấy được chút bóng dáng nào của chúng… nhưng dường như người chăn cừu của anh biết anh đang nghĩ gì, biết rõ nên cho anh những dấu hiệu nào, biết làm sao để anh vẫn tiếp tục tiến lên. Lúc đầu anh còn nghĩ rằng đó chính là Wesker, rằng mọi thứ đều để dẫn dụ anh vào một cái bẫy, nhưng cần gì phải mắc công thế? Hắn chỉ cần lén tấn công anh lúc còn ở hòn đảo là đủ rồi. Không, anh đang bị dẫn đi vì những lý do nào khác, và coi bộ anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến lên… nếu anh vẫn còn muốn tìm được Claire. Anh hít một hơi dài và mở cánh cửa trước tòa nhà, rồi bước vào.
Bên trong thật tráng lệ và hoa mỹ như những gì vẻ bề ngoài của tòa nhà đã thể hiện, chiếc cầu thang đồ sộ, những cây cột có mái vòm – và quen thuộc đến lạ thường, mặc dù anh phải mất một lúc lâu để nhận ra điều đó, do những khác biệt về trang trí và màu sắc. Chính là cách bài trí – giống nhau về mặt cơ bản với vẻ ngoài của tòa đại sảnh tại biệt thự Spencer. Trông không thật, nhưng lại kết hợp một cách hoàn hảo với những sự kỳ dị khác khiến anh trố cả mắt ra nhìn.
Chris đứng đó trong một lúc, đợi chờ, nhìn quanh tìm kiếm một dấu hiệu nào khác – và rồi anh nghe một tràng cười vọng ra từ phía sau cầu thang. Đó cũng chính là tràng cười mà anh đã nghe được lúc ở khu nghiên cứu Rockfort, người phụ nữ đó.
Cô ta đã nói gì ấy nhỉ? Điều gì đó về một cuộc chơi thì phải? Và phải công nhận nó khá giống một trò chơi, cứ như anh là một nhân vật bị dẫn đi vòng vòng để làm vui lòng người khác, và nó bắt đầu khiến anh thấy bực bội. Anh chỉ sợ rằng nó sẽ khiến mình càng lúc càng điên tiết hơn.
Chris vòng ra bức tường phía sau, chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với ả ta, để đòi hỏi những câu trả lời, nhưng khi bước vòng ra sau những cây cột hoa mỹ, anh chẳng thấy được ai cả.
“Cái quái gì thế này,” anh lẩm bẩm, quay đi – và thấy Claire. Bị dán cứng vào phía sau những bậc thang như thể bởi chính tay những con nhện khổng lồ gây ra, mắt nhắm nghiền, đầu gục xuống yếu ớt.
–o0o–
Wesker chẳng lấy làm ngạc nhiên cho lắm khi thấy một vài phần của khu Nam Cực được xây dựng khá giống với căn biệt thự Spencer. Dưới lòng đất này thì có xây đẹp đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ phí tiền thôi, nhưng hắn cũng đã quá quen với chuyện đó, giống y Umbrella chứ đâu.
Đó là tất cả những gì bọn họ toan tính được lúc đầu. Trước khi mọi chuyện bị biến thành một cuốn phim gián điệp rẻ tiền.
Oswell Spencer và Edward Ashford là những người chịu trách nhiệm việc tạo ra T-Virus, nhưng đó cũng chính là thành quả duy nhất của họ; mọi thứ khác còn lại chỉ là quăng tiền qua cửa sổ. Thật sự ra, nguyên cả khu nghiên cứu – ngoại trừ những phòng thí nghiệm, dĩ nhiên – đều là một trò hề đắt tiền, được dựng nên bởi lũ già và trẻ con với chút trí tưởng tượng cộng với nhiều tiền lắm của.
Dẫu biết rằng có thể Alexia vẫn đang theo dõi, Wesker vẫn bình tĩnh, di chuyển từ từ, hạ vài xác chết biết đi dám chắn đường hắn. Hắn không mang theo vũ khí, chỉ nhẹ nhàng vặn cổ và để chúng nghẹt thở tới chết. Hai lần, hắn đã bị những sinh vật khác nhác thấy, những sinh vật mà hắn đã thấy và chưa từng thấy, nhưng chúng không tấn công, có thể bởi chúng xem hắn là đồng loại. Wesker vẫn tiếp tục tiến lên, khá chắc một điều rằng Alexia sẽ tìm gặp hắn khi cô ta sẵn sàng. Hắn đã đậu chiếc phản lực cách đây không xa, chỉ muốn để cô ta hiểu sự khác biệt của hắn – rằng những yếu tố khác chẳng ảnh hưởng đến hắn, rằng hắn mạnh hơn cả năm người đàn ông cộng lại, dẻo dai hơn và nhạy bén hơn. Hắn cũng muốn cô nhận thấy rằng đây là một kẻ đáng gờm, rằng hắn rất sẵn lòng thể hiện sự kiên nhẫn… và rằng hắn cũng rất quyết tâm.
Bất cứ lúc nào em muốn, cưng ạ, hắn nghĩ, bước qua một hành lang lạnh lẽo ở tầng thứ năm của khu tầng hầm. Hắn đã đi qua khu vực này rồi, nhưng vì lần này ”nhiệm vụ” dẫn đến đây, và ngờ rằng cô ta sẽ đón tiếp hắn nồng hậu. Mà hắn cũng chả để tâm cho lắm, cô ta có xông vào gặp hắn khi hắn đang đi vệ sinh cũng chẳng thành vấn đề, bởi hắn nghĩ cô có thể cũng chỉ rỗng tuếch và hư hỏng y chang như thằng em của cô. Bất kể cô có mạnh và thông minh đến cỡ nào đi nữa, cô cũng chỉ là một con bé hai mươi lăm tuổi đã dùng hết mười lăm năm cuộc đời chỉ để ngủ.
Giàu có, đẹp… chịu chơi. Biết đâu cô ta còn chưa hiểu biết được sức mạnh của chính bản thân nữa không chừng, nhưng việc đó sẽ không kéo dài, hắn cảm thấy vậy. Hắn rời khỏi khoảng không tĩnh lặng băng giá của cái hành lang lạnh lẽo, và bắt đầu tiến về phía tòa nhà một lần nữa.
–o0o–
Claire từ từ tỉnh dậy, cái cơ thể nhức nhối của cô đang được đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nhấc lên và giữ chặt lấy. Cô được đặt xuống, nền sàn lạnh ngắt khiến cô tỉnh táo lại, và khi mở mắt ra, cô thấy người anh trai của mình. Đang mỉm cười với cô.
“Chris!” Cô ngồi bật dậy và ôm chặt lấy anh, quên cả sự yếu ớt của cơ thể, nỗi vui mừng được thấy anh trong lúc này khiến cô quên hết tất cả mọi thứ. Đúng là Chris rồi, Chris bằng xương bằng thịt, mừng làm sao!
“Chào, em gái,” anh nói, cũng ôm chặt lấy người em của mình, sự thân thuộc từ giọng nói của anh khiến cô cảm thấy thật ấm áp và yên ổn. Cô ước gì khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi mãi, sau một thời gian dài xa cách như thế!
“Claire… Anh nghĩ chúng ta cần phải ra khỏi đây đã,” anh nói, và cô hoàn toàn cảm nhận được sự lo lắng tiềm ẩn trong những lời lẽ, nó khiến cô tỉnh giấc, khiến cô nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra. “Anh không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh không nghĩ rằng ở đây an toàn cho lắm.”
“Chúng ta phải tìm Steve,” cô nói, và cố đứng dậy, đầy lo lắng. Chris giúp cô.
“Steve là ai?”
“Một người bạn,” Claire nói. “Tụi em đã cùng nhau trốn khỏi Rockfort, và khi tụi em sắp trốn được khỏi đây, thì một thứ gì đó… một loại sinh vật nào đó đã chộp lấy được chiếc xe trượt tuyết của tụi em và quẳng nó đi…”
Cô ngẩng lên nhìn Chris, đột nhiên giọng đầy lo âu. “Trước khi ngất đi, em có nghe cậu ấy gọi tên… cậu ấy vẫn còn sống, Chris, anh em mình không thể bỏ cậu ta lại được…”
“Dĩ nhiên là không rồi,” Chris nói chắc nịch, và Claire cảm thấy nhẹ người một chút. Chris đã đến, ảnh biết tỏng lũ Umbrella, ảnh sẽ tìm ra được Steve và dẫn mọi người trốn thoát…
Một tràng cười ngạo nghễ cất lên. Giọng cười của một người phụ nữ, một tràng cười cao vút và tàn nhẫn. Chris bước ra khỏỉ đằng sau những bậc thang, Claire bên cạnh, cả hai nhìn lên ban công, thấy một người phụ nữ, chính là…
Alfred?
Không, không phải là Alfred. Điều đó có nghĩa là…
“Thật sự tồn tại một Alexia,” Claire nói khẽ. Nhìn thấy mà ghét.
Alexia Ashford vẫn cười trong lúc quay người và bước đi, qua một cánh cửa phía trên cùng những bậc thang.
“Ả ta chắc phải biết Steve ở đâu,” Chris nói gấp, và Claire cũng nghĩ thế, rồi cả hai người họ cùng chạy, phóng lên những bậc thang, Claire vượt qua cả Chris, chuẩn bị để moi sự thật ra từ mồm người chị quái dị của Alfred…
…và RẦM, đằng sau cô, những bậc thang đang từ từ rớt xuống, Claire lăn tròn trên sàn khi một chiếc xúc tu khổng lồ đập tan nát cả ban công, giống như nó đã làm với xe trượt tuyết…
… và nó biến mất, rút ra khỏi cái lỗ nó tạo nên, để lại đống bừa bộn gạch đá phía sau. Cầu thang chính không bị hư hại gì cả, nhưng Claire thì bị kẹt lại trên tầng hai với cả đống gỗ xung quanh. Cô phải leo xuống.
“Claire!”
Cô lồm cồm bò dậy, nhìn thấy Chris ở dưới đang đau đớn vì cái chân mắc kẹt trong những mảnh gỗ và vôi vữa.
“Anh không sao chứ?” Claire hỏi, và Chris gật đầu, rồi bỗng nhiên một tiếng gào vang lên, cô điếng cả người.
Tiếng đó vọng ra từ phía xa căn phòng Alexia đã đi qua, và tiếng của Steve, cậu ấy đang rất đau đớn.
Không thể bỏ Chris được, nhưng mà…
“Chris, cậu ấy đấy,” Claire nói, nhìn đi nhìn lại giữa căn phòng và người anh trai của mình, không biết nên làm gì cho phải.
“Đi đi, anh sẽ đuổi kịp mà!” Chris gọi với lên.
“Nhưng…”
“Cứ đi đi! Anh không sao đâu mà lo, nhưng nhớ cẩn thận đó!”
Đầy lo sợ, Claire quay người và chạy đi, hy vọng rằng cô không đến quá trễ.
–o0o–
Wesker bước vào đại sảnh của tòa biệt thự, và nhận thấy nó cũng không lớn cho lắm. Có chuyện gì đó đã xảy ra với những bậc thang, một phần của khu ban công phía trên đã bị đập nát ra.
Hắn nghe tiếng ai đó đang bước đi phía sau một khúc ban công vẫn còn sót lại với những mảnh thảm rách nát, rồi hắn tiến lên một bước về phía đó…
…và thấy ả ta. Đứng trên cùng những bậc thang trong chiếc áo dài màu tối, mái tóc óng mượt buộc sát vào khuôn mặt nhợt nhạt, diễm lệ.
“Alexia Ashford,” Wesker nói, không khỏi ngạc nhiên khi nhận thấy bản thân có hơi chút kính sợ trong giờ phút gặp gỡ này.
Ả ta trông rất giống người thường, mỏng manh và vô hại, nhưng hắn biết rõ không phải thế.
Thương lượng nào, và còn thu nạp chiến lợi phẩm nữa.
Wesker sửa giọng, bước lên trước và tháo bỏ cặp kính mát ra. “Alexia, tôi là Albert Wesker. Tôi đại diện cho một nhóm người đã lâu rồi ngưỡng mộ những thành quả của cô, và rất háo hức mong đợi sự…uhm…trở lại của cô.”
Ả nhìn lại hắn với vẻ bình thản, đầu hơi ngẩng lên, lưng thẳng một cách kiên nghị. Trông ả cứ như một người con gái lần đầu ra mắt trong bữa tiệc dành cho những người thuộc cùng tầng lớp.
“Và mạn phép xin nói thêm, rằng việc gặp được cô quả thật là một vinh dự vô cùng,” Wesker nói nhã nhặn. “Những nhân viên của tôi đã kể về cô. Tôi biết cha cô đã sinh ra cô từ gen của người bà rất rất vĩ đại của ông ta, Veronica – rằng với loại gen ấy, của chính người sáng lập nên dòng dõi Ashford, ông đã tạo ra cô và Alfred để trở thành những thiên tài của những thiên tài. Chắc hẳn cụ bà Veronica phải tự hào lắm. Tôi biết cô đã tạo nên T-Veronica để tưởng niệm bà trong danh dự…”
Cẩn thận nào, hắn chẳng muốn đề cập về chuyện đã xảy ra với cha cô, đừng phá hỏng mọi chuyện nào, “…và rằng cô là người duy nhất, ừm, vẫn còn sống dẫu mang virus trong người.”
“Ta là virus,” Alexia nói lãnh đạm, quan sát hắn qua đôi mắt khép hờ.
“Vâng, dĩ nhiên rồi,” Wesker nói. Trời ạ, hắn ghét những lời đường mật này đến tận xương, hắn có giỏi giang gì việc này cho cam, nhưng hắn muốn tạo ấn tượng tốt với ả, muốn phỉnh ả ta qua việc tâng bốc giá trị cao quý của ả.
“Thế nên,” hắn tiếp tục, óc vẫn nghĩ về mọi việc sẽ dễ dàng như thế nào nếu cô ta chịu nghe lời hắn, “Tôi sẽ rất vui mừng – tất cả chúng tôi sẽ rất trân trọng nếu cô đồng ý đồng hành với tôi đến buổi gặp gỡ riêng cùng với những nhân viên của tôi, để bàn luận về mọi chuyện. Tôi có thể bảo đảm rẳng cô sẽ chẳng thất vọng đâu.”
Ả đợi xem hắn thật sự đã nói xong chưa và lại cười, một tràng cười dài và lớn tiếng. Wesker cảm thấy nóng mặt. Nghe giọng cười của con bé là đủ biết nó nghĩ gì về lời đề nghị của hắn rồi.
Tốt thôi. Vai người tốt khỏi phải diễn nữa.
Wesker bước lên trước và chìa tay ra. “Chúng tôi muốn một mẩu thử của T-Veronica,” hắn nói, sự ngọt ngào trong ngữ điệu đã biến mất. “Và tôi đành phải bảo đảm rằng cô phải đưa nó cho tôi.”
Nghe xong, ả từ từ bước xuống cầu thang, trong một thoáng hắn đã nghĩ là ả ta sẽ đáp ứng yêu cầu, nhưng rồi ả bắt đầu chuyển hóa, và hắn chẳng thể nghĩ được gì khác. Hắn chỉ còn biết trân người ra mà nhìn, sự kính sợ tăng lên gấp mười lần.
Một bước xuống, và bộ váy của ả cháy rực để lộ ra những mạch máu vàng óng, ánh sáng tỏa ra từ khắp người. Thêm một bước nữa, và da thịt ả thay đổi, chúng chuyển sang một màu xám xịt, mái tóc biến mất, những mảnh thịt xám trồi lên khỏi phía trên đầu và chảy dài xuống cả khuôn mặt. Bước kế tiếp, ả khiến cả cơ thể trần trụi của mình biến đổi, chúng thô ráp lại, những mảnh nhỏ thịt khô cứng lên và biến thành những mảnh vảy trồi lên bao phủ phân nửa cơ thể. Đến lúc bước xuống tới chân cầu thang, ả chẳng còn chút dáng vẻ gì của người con gái tên là Alexia Ashford.
Nín thở, hắn vươn tay đến người cô – và chỉ với một cú phất tay, cô thổi hắn bay ngược trở lại, đáp xuống cách cửa trước chỉ chút xíu.
Mạnh kinh hồn!
Hắn đứng dậy, hiểu rằng đã đến lúc phải dùng vũ lực, và chuẩn bị tấn công, để phô diễn năng lực của bản thân…
…và ả ta lại vẫy tay trong lúc vẫn mỉm cười, lửa bừng cháy trên nền nhà bằng cẩm thạch, lửa cháy thành từng hàng, nhảy múa đầy sống động dưới sự điều khiển từ các ngón tay. Ả hạ tay xuống và đám lửa dịu xuống nhưng không tắt, vẫn bập bùng trên nền đá, chỉ hoàn toàn là đá.
Wesker hiểu mọi chuyện đã xong. Nếu may mắn, có thể ả sẽ tha cho hắn cũng nên. Không nói năng gì thêm, hắn quay đi và bước ra, rồi bỏ chạy ngay khi cánh cửa sập lại sau lưng.
Tên nửa quái vật đã bỏ đi, chỉ vài giây sau, một chàng trai trẻ theo chân hắn, nghĩ rằng mình đã trốn thoát mà chẳng ai biết. Alexia nhìn họ bỏ trốn, thích thú nhưng hơi thất vọng. Cô đã trông đợi nhiều hơn thế.
Tên nửa quái vật không khiến cô bận tâm cho lắm, vì thế cô quyết định tha mạng cho hắn. Ít ra những lời đường mật của hắn cũng khiến cô hài lòng, hay chính xác hơn là “lời đề nghị” dở hơi của hắn. Chàng trai trẻ thì khác… dũng cảm và biết hy sinh, tận tụy, giàu lòng thương người. Nói chung, là một mẫu nghiên cứu quá tốt. Và cậu ấy thương em gái mình, người sắp phải chết – điều đó sẽ tạo nên những phản ứng sinh lý học thú vị đây.
Alexia quyết định sẽ tạo cho bọn họ một cuộc chạm trán. Ả sẽ thử phiên bản biến hình mới, để xem nỗi buồn có khiến anh ta mạnh mẽ hơn không, cũng như để thử nghiệm khả năng của anh.
Cô cười, tự dưng nghĩ ra một dạng thích hợp để biến thành sắp tới. Ngoại trừ Alfred ra, không ai biết được một bí mật nhỏ của T-Veronica, rằng nó dựa trên phản ứng hóa học của con kiến chúa. Cô sẽ thử một dạng côn trùng, để trải nghiệm những sức mạnh và lợi ích mà nó đem lại.
Sự thất vọng của ả đã trôi qua. Con bé và thằng nhóc sẽ phải chết, và cô sẽ vui đùa với chàng trai trẻ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!