Resident Evil 6 – Mật Mã Veronica - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Resident Evil 6 – Mật Mã Veronica


Chương 9


KHÔNG MỘT LỜI NGUYỀN RỦA NÀO ĐỦ SỨC diễn tả chính xác sự bất lực của cô. Claire nhanh chóng vứt bỏ món vũ khí vô dụng và bỏ chạy, lách mình sang bên phải, không muốn bị kết thúc vì mắc kẹt trong xó, không thể tin rằng cô đã không nghĩ đến việc kiểm tra lại vũ khí. Có sáu hay bảy cái thùng gỗ được chất đống sát bức tường gần cánh cửa buồng lái, nhưng không thể nấp được vào mặt bên nào cả; như thế chẳng khác nào chui đầu vào rọ.

Chạy mau!

Ngay khi cô chạy dọc theo bức tường, con quái kềnh càng cũng chậm rãi quay mình rượt theo, cô chộp lấy khẩu bán tự động dưới thắt lưng và gạt khóa an toàn theo cảm giác, không dám rời mắt khỏi nó. Nó cà nhắc tiến về phía cô trên những cái chân to bằng thân cây, tập trung một cách kỳ lạ vào từng bước đi của cô.

Khoang chứa hàng chẳng phải quá lớn, có lẽ dài chừng ba mươi lăm feet và rộng mười hai feet. Cô lao nhanh ra đằng đuôi máy bay, không khí lạnh buốt đột nhiên ập đến như muốn hút lấy cô vào những đám mây. Cô khom người xuống, không dám nghĩ tới việc đi sai bước, rồi băng ngang khoảng trống để tiếp cận vách bên kia, túm lấy một chỏm kim loại nhô lên bằng những ngón tay run rẩy.

Con quái vẫn còn cách xa ít nhất hai mươi feet. Claire tựa vào vách, chờ nó đến gần hơn trước khi bỏ chạy lần nữa. Ít ra thì nó cũng khá chậm chạp, nhưng cô phải nghĩ ra cách gì hay hơn là cứ chạy quanh một vòng tròn.

Cô đang quan sát nó, có thể nhìn thấy nó rất rõ… nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại y như ảo giác. Nó gục nhẹ cái đầu ánh bạc của mình xuống –

– và bất thình lình chỉ còn cách cô năm feet, khoảng cách rút ngắn trong tích tắc, nó đang buông cách tay phải xuống, phá tan bầu không khí bằng tiếng xẹt rất rõ, tóe lửa…

Claire không kịp nghĩ gì khác hơn là chạy có cờ, hành động nhanh đến nỗi chính cô cũng khó tin. Trong phút chốc cô chỉ còn là một thân hình, đang cúi nhanh và chạy nước rút…

…và cô đã ở phía bên kia của chiếc máy bay, con quái vật lại chầm chậm, chầm chậm di chuyển khi cô nhìn lại.

Ah! Đón lấy nè! Máy bay có bị dính vài lỗ đạn chắc cũng không sao. Claire nổ súng, một cụm tám viên đạn 9 ly ghim thẳng vào giữa ngực nó – tất cả đều trúng mục tiêu.

Cô thấy những cái lỗ viền đen xòe ra gần cái chỗ mà nếu là con người nơi đó sẽ là trái tim, không có máu nhưng có những mô đen, nhầy nhụa lộ ra, tạo thành những khối u mềm quanh vết thương. Con quái ngay lập tức dừng lại – và sau hai giây đồng hồ, nó lại bước tiếp, từng bước một, sự tập trung của nó vẫn không thay đổi.

Nỗi khiếp sợ bao trùm lấy cô, phải ra khỏi đây, nó sắp giết mình, mang theo Steve, có lẽ phải dùng khẩu súng khác…

Không, cô không thể, và điều đó chẳng giúp được gì mà chỉ làm mọi việc tệ thêm. Gã X đã được lập trình cho một mục đích riêng rẽ, để thu cho được một mẫu virus; hơn nữa cô ngờ rằng con quái đang đặc biệt bám theo mình, nếu cô mà ra khỏi khoang chứa hàng, nó có thể sẽ chọc thủng cửa sập rồi giết chết cô và Steve. Ít ra với cách này, cậu ấy còn có cơ may. Vả lại đạn 9 ly đã là thứ vũ khí có sức công phá lớn nhất trên chiếc máy bay này rồi, nếu nó có thể chịu được tám viên vào ngực thì một khẩu súng khác cũng chẳng khá hơn.

Thử một phát vào đầu, như con quái vật một tay.

Có thể thử, nhưng cô cảm thấy một thứ không bị chảy máu thì chắc cũng không thể bị mù. Mắt nó thật lạ, dường như chẳng phải dùng để nhìn… và sự thật là họ đang trên một chiếc phi cơ đang di chuyển, lắc lư và tròng trành; không có nòng ngắm thì làm sao cô có thể bắn trúng mục tiêu chỉ với một phát duy nhất?

Mọi thứ lướt qua tâm trí cô trong khoảnh khắc, rồi cô lại tiếp tục di chuyển, nhích dần đến phần đuôi máy bay lần nữa – sợ phải chạy, sợ phải đứng chờ, tự hỏi liệu mình có được bao nhiêu thời gian trước khi nó lại xông đến, và lúc đó mình nên làm gì…

…và nó lại cúi thấp đầu xuống như lúc nãy, toàn thân Claire chuẩn bị di động tiếp, nhưng một ý tưởng chợt thành hình. Cô tách khỏi vách rồi chạy xéo về phía nó, nếu cú này không xong chắc mình tiêu đời…

…và Claire cảm nhận được cái lạnh toát ra từ da thịt quái dị của nó khi nó chạy vụt qua, gần đến nỗi cô ngửi thấy được mùi thối rữa. Và sau đó hai bên đã ở hai đầu đối diện của cái khoang trống lốc, nó quay người lại thật chậm rãi. Thật là thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc; nếu gần thêm một inch nữa, nếu cô chậm thêm nửa bước nữa, chắc là mọi chuyện đã xong.

Súng cũng không dùng được, cô không thể rời khỏi đây, vì vậy con quái vật phải ra ngoài, nhưng bằng cách nào? Luồng không khí ở khoảng trống cuối khoang chứa hàng rất mạnh, nhưng cứ cho là cô có thể vượt qua được thì nó cũng không thể nào tác động nổi con quái vật nặng nề này… cô phải làm nó mất thăng bằng, có lẽ sẽ dụ nó ra khoảng trống và làm sao đó cho nó ngã, chứ cô thì không đủ mạnh để đẩy ngã.

Khốn kiếp thật, nghĩ xem nào! Nó lại bắt đầu tiến về phía cô, một bước, hai bước. Claire đảo mắt nhìn ra xa, tìm kiếm quanh sàn nhà gần khoảng trống đó, xem có gì có thể làm cho nó vấp ngã, có lẽ là rãnh thủy lực…

Rãnh thủy lực.

Dùng để đẩy mấy cái thùng gỗ nặng nề về phía đuôi máy bay, rồi dỡ xuống đất. Sự thật là có hai cái thùng rỗng nằm trên bục sắt ngay đầu rãnh trượt, cách cửa buồng lái có vài bước chân. Bộ phận điều khiển được lắp vào bức tường bên ngoài, ngay phía trước cánh cửa.

Nó chậm quá, không được. Kỳ thực nó chậm là do phải tải nặng; chứ nếu chỉ có một hoặc hai cái container rỗng trên sàn thì ai biết được sẽ nhanh tới cỡ nào? Cô phải tiếp cận bộ phận điều khiển, để xem…

Có một cái bóng lướt tới, rồi tiếng cây chùy răng mấu rít lên và xẹt thẳng đến đầu Claire. Cô nhảy tới trước, lạng người sang bên theo bản năng, nhưng vẫn chưa đủ nhanh. Mấy cái vuốt tuy không quật trúng cô, nhưng lực tay của nó đã làm tai cô đau điếng lên, khiến cô chúi nhủi.

Ngay tức khắc, con quái vật cúi người và quật tay phải xuống, nhưng cô đã kịp hành động bằng cách lăn mình lúc vừa tiếp đất. Bàn tay có những lưỡi dao vạch xuống sàn làm tóe cả lửa, nó tru lên đầy giận dữ còn Claire ngồi bật dậy, cố gắng không để tâm đến cái tai đau nhói cũng như những chấm đen nhỏ xíu xuất hiện ngoài rìa tầm mắt. Thay vào đó cô chạy đến chỗ điều khiển thủy lực, trong lúc sinh vật kia đứng thẳng dậy, lại di chuyển một cách máy móc, dáng vẻ dửng dưng như thể nó chưa hề điên tiết lên vài giây trước.

Sau vài bước chạy, cô đã nhìn thấy cái bảng điều khiển khá đơn giản, gồm công tắc điện, một bộ quay số để nhập trọng lượng ước tính, nút di chuyển tới lui, một màn hình kết xuất cỡ nhỏ, một cái khóa khẩn cấp. Claire ấn công tắc điện, đẩy trọng lượng đến mức tối đa, khoảng non ba tấn.

Cô liếc nhanh về phía sinh vật kia, thấy khoảng cách hãy còn an toàn, và thấy nó chỉ còn cách lằn ranh chừng một hai bước. Bàn tay cô đặt lên cái công tắc màu xanh sẽ khiến nó bị đẩy tới trước, sẽ bắn nó dọc theo khoang bằng một tốc độ ngoài sức tưởng tượng. Với cái container rỗng nặng có vài cân, trong khi lực đẩy được chỉ định cho ba tấn, nó sẽ thổi bay sinh vật đó như một túm cỏ.

Sắp rồi… sắp rồi… đúng lúc đây!

Khi con quái vật giẫm chân lên rãnh trượt, Claire nhấn nút – và không có gì xảy ra cả, một chút cũng không.

Khốn kiếp! Cô dò dẫm công tắc điện lần nữa, có lẽ do nó vẫn chưa được bật – và khi trông thấy cái hiện ra trên màn hình nhỏ, cô rên lên thành tiếng. Chỉ dẫn quá ư rõ ràng “Đang nạp – chờ tín hiệu.”

Tuyệt, mất bao lâu đây?

Sinh vật đó vẫn còn cách hai mươi bước, đang lê bước dọc theo rãnh trượt. Cô sẽ khó có được một cơ may nào tốt hơn thế, bởi lẽ thêm một cú đánh nữa không chừng sẽ khiến cô đi đời, nhưng nếu cứ đứng đây và bị nó bắt kịp trước khi thiết bị nạp điện xong, cô sẽ bị chẹt giữa vách tường và những thùng hàng. Nó sẽ ép cô vào cửa buồng lái rồi nghiền nát như tương.

Tốt hơn là chạy

Tốt hơn là chờ.

Claire lưỡng lự hơi lâu, và con quái vật đã lại di động. Nó chạy thốc về phía cô như một thảm họa tự nhiên. Quá muộn rồi, thậm chí không kịp quay người để lẩn ra sau cánh cửa…

ping!

…và nó quật bàn tay trái xuống ngay khi Claire đập mạnh cái công tắc, hai mắt nhắm nghiền, tin chắc cả thế giới sẽ biến mất theo một trận đau đớn…

…cùng lúc sinh vật đó rống lên vì bị bắn ra xa khỏi cô, mấy cái thùng rỗng ngáng chân và làm nó văng đi mau hơn. Trước khi cô kịp hoàn hồn với cái kế hoạch thành công, nó đã tận dụng cú nước rút kinh khủng để lao lên trước mấy cái container, vừa đủ tạo nên một lực đòn bẩy để trì lại – nhưng Claire không đợi đến khi có kết quả. Cô nhanh chóng nổ súng, hai, ba viên đạn cắm thẳng vào đầu nó, trượt ra khỏi cái sọ cứng như sắt, nhưng cũng đủ làm nó phân tâm. Con quái vật lồng lộn chừng nửa giây rồi cùng hai cái thùng lao thẳng ra ngoài bầu trời ảm đạm.

Claire nhìn bầu khí quyển đang lướt qua bên ngoài một lúc, biết rằng mình lẽ ra phải phấn khởi khi đã giết được con quái vật, đã sống sót sau một thảm họa nữa của Umbrella, cuối cùng rồi họ cũng đã an toàn… nhưng cô chỉ đơn giản là nắm chặt tay lại, dường như tất cả cảm xúc đều trôi tuột theo thằng anh của gã X rồi thì phải.

“Làm ơn đi, nhiêu đó đủ rồi,” cô nói khẽ, rồi quay người và mở cửa buồng lái. Lúc bước hai bậc lên chỗ ngồi phi công, Steve nhìn lại và cau mày. “Có chuyện gì vậy? Mọi thứ ổn chứ?”

Claire gật đầu, quăng mình xuống cái ghế bên cạnh cậu ta, toàn thân rã rời. “Ừ. Thêm một lần nữa lập công. À, cái cửa sập khoang chứa hàng bay mất rồi.”

“Cô đùa hả?” Steve hỏi.

“Không hề,” Claire đáp và ngáp dài, bất chợt thấy mệt mỏi đến kiệt quệ. “Này, tôi chợp mắt một chốc đây. Nếu tôi ngủ quên, đánh thức tôi dậy sau năm phút nhé?”

”Được rồi,” Steve đáp, vẫn còn bối rối. “Cửa sập bay mất à?”

Claire không trả lời, bóng tối đang bao trùm lấy cô, toàn thân cô lọt thỏm trong ghế ngồi…

…và rồi Steve lay cô dậy, gọi tên cô hết lần này đến lần khác.

“Claire! Claire!”

“Tôi đây,” cô lầm bầm, tin chắc mình còn chưa ngủ trong lúc ráng sức nhướng mắt lên, tự hỏi tại sao Steve lại muốn hành hạ mình – tới khi trông thấy biểu hiện của cậu, và một tia hãi hùng lôi cô tỉnh dậy.

“Sao vậy, chuyện gì?” cô vừa hỏi vừa ngồi thẳng lên. Trông Steve hết sức lo lắng. “Dường như một phút trước, chúng ta đã đổi hướng bay và bảng điều khiển bị khóa cứng,” cậu nói. “Tôi không hiểu tại sao cả, tuy không có tín hiệu radio nhưng mọi thứ khác vẫn hoạt động tốt – trừ việc tôi không thể lái, không thể thay đổi độ cao hay vận tốc. Giống như nó đang lái tự động vậy.”

Trước khi cô kịp cất tiếng, có một âm thanh khô khốc phát ra từ cái màn hình nhỏ gắn sát trần buồng lái, nơi mà Claire đã không chú ý thấy. Những dòng tín hiệu nhiễu loạn nhấp nháy ngang màn hình, tiếp theo là hình ảnh xuất hiện một cách rõ ràng.

Alfred!

Có vẻ hắn cũng đang bay, thắt dây an toàn trong ghế ngồi của một chiếc máy bay chiến đấu hai người lái, hoặc đại loại thế. Dấu vết trang điểm hãy còn loang lổ trên mặt, cặp mắt viền đen, và khi hắn cất tiếng, đó là giọng của Alexia.

“Thứ lỗi cho ta,” hắn gầm gừ. “nhưng ta không thể để các người trốn thoát vào lúc này. Có vẻ hai đứa bây lại đã từ chối một trò chơi nữa của ta – thật hư đốn, hư đốn quá.”

“Đồ đồng bóng biến thái,” Steve chửi, nhưng Alfred không nghe và cũng chẳng để tâm.

“Thưởng thức chuyến bay nhé,” Alfred vừa nói vừa cười rúc rích, và màn hình tĩnh lặng trở lại sau khi chớp một cái.

Claire và Steve nhìn nhau bất lực, rồi nhìn ra biển mây bồng bềnh bên ngoài, lặng lẽ chứng kiến ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua lớp mây.

Steve đang mơ màng nhớ về cha mình thì bất giác choàng tỉnh, thấy hoảng sợ mà không rõ lý do, giấc mơ tan biến khi cậu nhớ ra mình đang ở đâu. Claire cất tiếng ngáy ngủ nhè nhẹ trong cổ họng và rúc vào gần hơn, tựa đầu lên vai trái của cậu, hơi thở ấm áp phả lên ngực Steve.

Ôi, Steve nghĩ thầm, không dám di chuyển vì sợ làm cô thức giấc. Họ chìm vào giấc ngủ trong tư thế cận kề, lưng tựa vào vách, vài bộ phận trên cơ thể áp sát vào nhau. Cậu không rõ đã mấy giờ, hay đã ngủ được bao lâu, nhưng họ vẫn đang ở trên không, ánh mặt trời vẫn lặng lẽ rọi qua cửa sổ. Họ có trò chuyện một lúc sau khi Alfred chiếm quyền điều khiển máy bay, nhưng không phải nói về việc sẽ làm gì sau khi kết thúc chuyến hành trình cưỡng bức này. Claire cho rằng vì họ không thể làm được gì, nên lo lắng cũng chẳng có tác dụng. Thay vào đó họ cùng ăn – Claire còn vài gói đồ ăn lấy từ máy bán hàng tự động, và Steve phải nói là mang ơn vì điều đó – rồi dùng một ít nước đóng chai để rửa mặt, kế đến là trò chuyện. Trò chuyện thật sự.

Claire kể cho Steve nghe chuyến đi đến Raccoon tìm Chris, những chuyện xảy ra ở đó và những gì cô biết được về Umbrella cũng như nhân vật nội gián Trent… và cô cũng kể thêm vô khối chuyện khác. Cô đã ở trường đại học, lớn hơn cậu hai tuổi, cô có một chiếc mô tô nhưng đã không xài nó nữa vì quá nguy hiểm. Cô thích nhảy, vì vậy cũng thích những bài nhạc đi kèm. Cô thích những nông trại và chán ngấy chuyện chính trị, món ăn khoái khẩu nhất của cô là thịt băm trộn pho mát. Claire thật sự rất ấn tượng, một cô gái ấn tượng nhất mà Steve từng được gặp – càng tuyệt hơn khi cô luôn chú tâm đến những gì cậu nói. Cô cười mỗi khi cậu pha trò, bày tỏ sự thán phục theo từng câu chuyện kể, và khi cậu nói về cha mẹ của mình, cô lắng nghe như nuốt từng lời.

Và cô ấy thông minh, lại xinh đẹp nữa…

Cậu nhìn xuống mái tóc lòa xòa với cái đuôi tóc dài của cô, tim đập thình thịch mặc dù đã cố trấn tĩnh. Cô lại cựa quậy trong giấc ngủ, cái đầu nghiêng đi một chút, đôi môi xinh xinh bất chợt trở nên rất gần, đủ gần để cậu đặt lên đó một nụ hôn, tất cả những gì cậu phải làm là cúi mặt xuống vài inch nữa, thật xấu hổ là cậu đang bắt đầu làm như vậy, đang hạ thấp miệng xuống…

“Mmmm,” Claire làu bàu trong giấc ngủ, và cậu dừng lại, rồi thụt lui, nhịp tim đập còn nhanh hơn hồi nãy. Quả thật là cậu rất muốn, nhưng không phải theo cách này, nhất là khi cô ấy không muốn cậu làm vậy. Cậu đã nghĩ là cô cũng muốn, nhưng khi nhớ lại vài điều ít ỏi mà cô kể về anh bạn Leon, cậu không chắc liệu họ có phải bạn bè bình thường không nữa.

Steve cảm thấy khổ sở, vì Claire đang ở rất gần mình nhưng lại không thuộc về mình, nên khi cô cuộn mình ra xa sau đó vài giây, cậu thấy nhẹ nhõm cả người. Cậu đứng dậy, co duỗi cái chân tê chồn rồi bước tới mũi máy bay, tự hỏi không biết nhiên liệu dự trữ có cạn kiệt chưa, cứ nghĩ đến việc chạm trán lần nữa với thằng khốn nhà Ashford là cảm xúc của cậu lại bừng bừng trỗi dậy. Cậu hy vọng Claire có thể ngủ một giấc dài, cô ấy đã quá mệt mỏi…

…đến khi trông thấy quang cảnh bên ngoài, và khi quan sát mũi máy bay, cậu nhận ra nó đã hạ độ cao đáng kể. Máy bay bắt đầu chao đảo tròng trành mà không rõ nguyên do. Bản đồ chỉ đường kế bên cái la bàn cho phép cậu ước lượng kinh độ – vĩ độ hiện tại của họ.

“Claire, dậy mau! Coi kìa!”

Claire mất vài giây để đến bên cạnh Steve, lấy tay dụi mắt – và mở to mắt lên khi nhìn ra ngoài. Một cơn bão băng và tuyết đang trút xuống, trải dài ngoài tầm mắt.

“Chúng ta đang ở Nam Cực,” Steve nói.

“Hay là Bắc Cực?” Claire hoài nghi hỏi lại. Cô vịn vào lưng ghế khi chiếc máy bay lắc lư. “Có chim cánh cụt hay cá heo gì không?”

“Tôi không biết nhiều về cuộc sống hoang dã, nhưng chúng ta đang ở vĩ tuyến 82.17 độ Nam,” Steve nói. “Nhất định là ở dưới đáy thế giới. Không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ chúng ta sắp hạ cánh, bởi lẽ tốc độ đang chậm lại.”

Không chừng kế hoạch của Alfred là thả họ xuống giữa một vùng không ai biết đến, và để mặc họ chết cóng. Không ồn ào hoa mỹ, nhưng mà tuyệt đối chắc chắn. Steve ước gì mình có thể chạm tay vào thằng điên ấy một phút, chỉ một phút thôi. Cậu không giỏi đánh lộn, nhưng giá nào cũng phải dần Alfed một trận cho ra trò.

“Chúng ta đang hướng theo cái đó,” Claire cất tiếng, trỏ tay sang phải, Steve liếc nhìn xuyên qua cơn bão… và thấy một chiếc máy bay khác, cùng với một toà nhà vừa thấp vừa dài mà cô đã chỉ, khoảng cách ước chừng vài phút.

“Cô có nghĩ nó là của Umbrella không?” Steve hỏi, và biết ngay câu trả lời trước cả khi cô gật đầu. Còn đâu vào đây nữa?

Phần mũi máy bay tiếp tục chúc xuống, mang họ đến cái nơi mà Alfred chuẩn bị sẵn, nhưng thực sự Steve lại thấy nhẹ nhõm đôi chút. Chạm trán Umbrella là một chuyện khó khăn, dĩ nhiên, nhưng ít nhất cũng sẽ có kẻ nào đó ra mặt, và không phải tay nhân viên Umbrella nào cũng bất hợp tác như Alfred. Dù sao, cậu không tin là ai cũng phục tùng Alfred. Biết đâu cậu và Claire có thể kiếm ra ai đó để thỏa thuận, hoặc bằng cách nào đó mua chuộc…

Họ đang ở giai đoạn thứ nhất của tiến trình tiếp cận, máy bay đang tăng tốc, đôi cánh nặng nề hẳn đi dưới áp lực của mưa băng – rồi Steve nhận ra nó đang di chuyển rất thấp, rất thấp và rất nhanh. Thiết bị hạ cánh đã bung ra đâu đó phía dưới, nhưng máy bay khó lòng tiếp đất được với vận tốc và độ cao này.

“Lên đi, lên đi,…” Steve nói, mắt dõi theo toà nhà đang to dần lên rất nhanh, cảm thấy mồ hôi túa ra như tắm. Cậu bổ nhào đến ghế phi công, chộp lấy cần gạt và đẩy lên, nhưng vô hiệu.

Ôi trời.

“Thắt dây an toàn, chúng ta rơi đó!” Steve hét lớn, chộp lấy sợi dây khi Claire nhảy vào ghế ngồi, ngay khi họ nhấn nó vào khớp thì tiếng báo động vang lên inh ỏi, thiết bị tiếp đất gãy sụm và bắn ra xa, phần bụng máy bay đâm sầm xuống đất. Buống lái nảy bật lên như điên, và chỉ nhờ mấy sợi dây an toàn mà họ không bị đập đầu lên nóc. Claire kêu ối một tiếng, cùng lúc một đợt sóng tuyết lao thẳng vào kính chắn, và đằng sau họ có tiếng kim loại rít lên chói tai khi phần đuôi hay cánh gì đó bị xé toạc ra –

– và một mảng tuyết bắn ra xa khỏi tấm kính, cho phép họ có thể chứng kiến tòa nhà đằng trước, chiếc máy bay mất kiểm soát lướt tới theo đà trượt, đâu đó có khói bốc lên, họ đã hạ cánh và…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN