Chu Đình thực sự đã đến đây.
Tôi còn chưa kịp nghĩ biện pháp đối phó thì đã nghe thấy một tiếng “rầm”, một chiếc ô tô từ bên ngoài lao vào, giây tiếp theo liền truyền đến âm thanh cửa sắt rơi xuống đất.
Những bước chân nhỏ dồn dập nhanh chóng tiến về phía tôi.
Tôi có thể cảm nhận được có người đang ở trước mặt tôi.
Tôi nghe thấy tiếng cửa xe mở.
Có người lớn tiếng giễu cợt nói: “Chu Đình, quả nhiên mày dám một thân một mình đến đây.”
Tim tôi chợt thắt lại.
Có người kéo miếng vải ra khỏi mắt tôi.
Ánh sáng chói mắt đột ngột dội thẳng vào, trong giây lát không kịp thích nghi, hai mắt không tài nào mở được.
Tôi khựng lại.
Tầm nhìn của tôi dần trở nên rõ ràng hơn.
Trước mặt là Chu Đình.
Một mình anh đứng trước đầu xe, đèn pha rọi từ phía sau. Trong tay vẫn còn cầm một thanh sắt, ánh mắt lạnh lùng, hung hãn hơn cả sói.
Giọng nói như rít qua kẽ răng: “Thả cô ấy ra.”
Trong nhóm có kẻ đầu sỏ.
Là người vừa nói muốn báo thù cho anh Điền.
Anh ta bước ra khỏi đám đông, đứng ở phía trước, đối mặt với Chu Đình, dáng vẻ bất cần nghiêng cổ nói: “Tao có thể để cô ta đi, nhưng tao sẽ giữ lại cái mạng này của mày.”
“Chu Đình, mày khiến anh Điền của tao vào t ù, còn khiến anh em bọn tao mất đi công việc. Khoản nợ này phải được giải quyết.”
Đôi môi mỏng của Chu Đình ẩn hiện vẻ lạnh lùng.
Anh ấy nhìn tôi qua đám đông, quan sát tôi một cách tỉ mỉ, sau khi xác nhận tôi không hề bị thương mới nhẹ nhõm giãn lông mày.
Người đàn ông khiêu khích nói: “Chu Đình, vứt thanh sắt trong tay đi.”
“Chỉ cần mày có thể tay không vượt qua được anh em bọn tao, tao sẽ buông tha mày.”
“Nếu không thì, người phụ nữ của này sẽ nằm xuống trước đấy.”
Kẻ trông chừng bên cạnh tức khắc kề d ao lên cổ tôi, vừa lạnh vừa nhức.
Nhưng tôi không sợ hãi một chút nào.
Chỉ lo lắng nhìn Chu Đình, sợ anh ấy bốc đồng.
Chu Đình cũng đang nhìn tôi, khóe miệng cong lên một đường cong hoàn hảo, như thể đang muốn trấn an tôi: Đừng lo lắng.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy anh ném thanh sắt trong tay đi, mắt tôi đỏ hoe, đ iên c uồng lắc đầu
Nhưng miệng bị dán băng dính, một lời cũng không thể thốt ra được.
Chu Đình kiên quyết bước về phía tôi.
Hai tên đàn em lập tức lao ra, ai nấy cũng đều có g ậy trong tay.
Một gậy đ ập mạnh vào lưng anh.
Một gậy đ ập mạnh vào đầu gối.
Tấn công cả phía trước lẫn phía sau.
Chu Đình đứng không vững, suýt chút nữa quỳ xuống.
Nhưng anh vẫn gắng chống trụ.
Mặc cho thân thể liên tục chao đảo, anh vẫn vững vàng tiến về phía trước.
Cây lậy lớn như trời giáng đ ánh vào đầu Chu Đình, lần này anh đã đáp trả, một cú đ ấm vào bụng đối phương, người này lập tức ng ã xuống đất.
Ánh mắt Chu Đình càng lúc càng lạnh lùng, giống như đ ịa ng ục trần gian, anh dùng toàn bộ sức lực lao về phía tôi.
Nhưng suy cho cùng, hai nắm tay khó có thể đánh bại bốn tay.
Nhóm người đồng loạt ùa về phía trước, Chu Đình chỉ có thể đối phó từ một phía mà không thể chống trụ sự t ấn c ông thì phía còn lại.
Kẻ thù lao đến từ cả hai phía.
Trên người anh đã chằng chịt v ết th ương.
Lợi dụng sơ hở của Chu Đình, kẻ đầu sỏ từ phía sau lao đến, con d ao trên tay nhằm về hướng Chu Đình mà đ âm đế n.
Hắn tức giận hét lên: “Chu Đình! C út xuống đ ịa ng ục đi!”
Từng nhát đ âm liên tiếp.
Một nhát rồi lại một nhát…
Gương mặt Chu Đình hiện rõ sự đau đớn, cố gắng chống đỡ cơ thể, khuỵu một chân xuống nền đất.
Tôi lo lắng đến mức bật khóc, vặn vẹo cơ thể, muốn thoát ra nhưng lại không thể tự mình cởi trói.
Khoảnh khắc người đàn ông giơ thanh sắt trong tay lên, chuẩn bị giáng mạnh xuống sau đầu Chu Đình.
Chuông báo động vang lên bên ngoài.
Đột nhiên, mọi người trong phòng chạy tán loạn như ruồi không đầu.
Còn Chu Đình thì nặng nề ngã xuống đất.
Anh nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt đỏ như máu luôn nhìn chằm chằm tôi đang bị trói vào cột.
27.
Cảnh sát đã đến kịp lúc.
Có kẻ tại hiện trường không kịp thoát thân đã bị bắt lại, nhưng kẻ đầu sỏ đã chạy được, một nhóm người lậo tức đuổi theo.
Lúc Chu Đình được đưa lên xe c ứu th ương, anh gần như đã bất tỉnh.
Tôi ngồi cạnh anh, nắm chặt bàn tay đầy m áu của anh, lặng lẽ khóc.
Chu Đình đeo mặt nạ dưỡng khí, lồ ng ngực phập phồng, hô hấp khó khăn.
Anh không nói nên lời, nhưng vẫn gắng gượng lôi một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi quần ra, giống như sợ không còn cơ hội nữa.
Điều anh nói nóng lòng muốn làm là đến trung tâm mua sắm để mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương?
Tên ngốc này!
Tôi không thể diễn tả được cảm giác của tôi lúc này.
Nhìn Chu Đình đang trong tình trạng nguy kịch, tôi không chút do dự đeo chiếc nhẫn kim cương đẫm máu vào ngón áp út.
Sau đó cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười, nhìn anh, rưng rưng nước mắt nói: “Chu Đình, chỉ cần anh có thể vượt qua chuyện này, em sẽ đồng ý với anh.”
Chu Đình dùng sức kéo khóe môi.
Nắm chặt tay tôi.
Anh từ từ nhắm mắt lại.
28.
Ca ph ẫu th uật của Chu Đình kéo dài sáu tiếng đồng hồ.
May mắn là cuộc phẫu thuật rất thành công.
Bác sĩ nói dù anh chịu 4 nhát dao nhưng đều không trúng chỗ hiểm.
Anh tỉnh dậy vào lúc nửa đêm sau ba ngày hôn mê.
Lúc đó tôi đang nằm cạnh giường bệnh, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Là anh ấy đã đánh thức tôi.
Tôi vừa mở mắt đã thấy Chu Đình nằm đó lặng lẽ nhìn mình, cảnh tượng trước mắt giống như đang mơ vậy.
Cho đến khi anh lên tiếng: “Sao thế? Em vui quá à?”
Tôi lập tức bật khóc nức nở.
Phấn khích đến mức lao như bay ra khỏi phòng bệnh, chỉ biết đứng ở hành lang liên tục gọi bác sỹ.
Bác sĩ đến kịp lúc.
Họ kiểm tra đơn giản cho Chu Đình.
Đợi một câu mọi thứ bình thường của bác sỹ mới khiến tảng đá nặng trong lòng tôi tan đi.
Tuy sắc mặt Chu Đình đã tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn luôn sáng ngời.
Còn cố tình dùng giọng điệu quyến rũ tôi: “Tô Niệm, tôi đói.”
Anh hôn mê nhiều ngày như vậy, từng ấy ngày chỉ duy trì truyền dịch, khó trách lại cảm thấy đói.
Nghe anh kêu đói, tôi nhanh chóng gọi điện cho chị Lý, bảo chị ấy mang một ít cháo kê lên.
Vì bác sĩ nói anh vừa tỉnh dậy, chưa thể ăn được đồ khác.
Tôi cuộn giường bệnh lại, sau đó kê một chiếc gối sau lưng Chu Đình.
Anh dựa lưng ra sau, nửa ngồi nửa nằm.
Tôi phồng miệng thổi nguội cháo, không dám hấp tấp sợ anh bị phỏng.
Chu Đình cứ nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.
Tôi bất đắc dĩ nói: “Trên mặt tôi có gì à?”
Anh mỉm cười, lắc đầu: “Chỉ là tôi đang cảm thấy may mắn thôi, thật may vì em không có mệnh hệ gì.”
Cháo gần nguội rồi.
Anh nắm lấy bàn tay đang cầm thìa của tôi, càng ngày càng nắm chặt hơn, nghiêm túc nói:
“Nếu biết bị đ âm khiến em quan tâm tôi nhiều hơn như vậy, tôi đã ước bản thân bị đ âm sớm hơn một chút rồi, thật đáng mà.”
Tôi cau mày, rút tay ra khỏi tay anh, tức giận đấm vào vai anh.
Không rõ là thực sự đụng đến vết thương hay đang giả vờ.
Người đàn ông trươac mặt liên tục ôm ngực r3n rỉ đau đớn.
Tôi hoảng đến mức đặt bát cháo trong tay sang một bên, vội vàng kiểm tra.
Chu Đình nhân cơ hội ôm chặt lấy tôi.
Lần này thì tôi không dám động tay linhntinh nữa, sợ sẽ đụng vào vết thương của anh, đành chuyển sang châm trọc anh: “Anh vẫn còn sức trêu đùa thế này, không giống người bị th ương chút nào.”
Chu Đình cười khúc khích.
Anh buông tôi ra, nắm lấy tay phải tôi, vuốt v e chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của tôi.
Anh nhướng mày nhìn tôi, nói:
Tôi nhớ lại ngày hôm đó trên xe cấp cứu, chính tôi đã nói sẽ hứa với anh ấy chỉ cần anh ấy vượt qua được… tôi không khỏi đỏ mặt.
“Đã đeo vào thì không được phép tháo ra.”
29.
Tôi xin nghỉ học một tuần để ở lại bệnh viện chăm sóc Chu Đình.
Anh ấy rất khó tính.
Ăn rồi uống, ban ngày đi dạo, ban đêm hầu tắm, trước khi ngủ còn phải đọc sách.
Ngay cả thư ký Trần nhìn vào cũng phải lắc đầu bất lực.
May mắn là khả năng bình phục của Chu Đình rất nhanh.
Một tuần sau, tôi phải trở lại trường đi học bình thường vì sắp đến kỳ thi cuối kỳ, có rất nhiều bài tập phải ôn cho kỹ.
Buổi tối vẫn sẽ đến bệnh viện ở cùng anh.
Bởi thư ký Trần nói nếu tôi không đến, anh sẽ làm loạn không ngủ.
Thư ký Trần âm thầm phàn nàn sau lưng tôi, nói là chưa bao giờ thấy Chu Đình hành động vô lý đến mức ấu trĩ như vậy.
Sau khoảng thời gian ngày đêm bên nhau, mối quan hệ của tôi với Chu Đình cũng ngày một rõ ràng.
Tôi cũng dần nhận ra lòng mình như cỏ dại mọc lên nếu một ngày không gặp anh, như thể chỉ khi ở bên cạnh anh, tôi mới cảm thấy lòng được an nhiên.
Những ngày không lên lớp, tôi sẽ đem theo cặp sách rồi mời thầy đến bệnh viện để trực tiếp nghe giảng.
Anh ấy cũng không phản đối chuyện này.
Tôi lặng lẽ ngồi trên bàn cạnh cửa sổ ghi chép.
Còn anh thì ở trên giường lặng lẽ làm việc với máy tính.
Thỉnh thoảng nhìn lên.
Tôi lại thấy anh đang lén nhìn tôi.
Bốn mắt giao nhau, trao cho đối phương nụ cười chân thành, rồi lại ai làm việc nấy.
Những ngày tháng yên bình cứ trôi qua như vậy.
30.
Sau kỳ thi cuối kỳ, trường đi nghỉ đông.
Chu Đình cũng đã được xuất viện.
Tôi quay lại ký túc xá thu dọn quần áo, dự định sẽ chuyển đến nhà Chu Đình.
Lúc xách vali đi xuống, tôi gặp Chu Diệp, đúng là đã lâu không gặp, chúng tôi chạm mặt nhau ở dưới lầu ký túc xá.
Anh ta chặn đường tôi: “Tô Niệm, chúng ta nói chuyện một lát đi.”
Tôi hiểu tính cách Chu Diệp, không muốn dây dưa với anh ta nữa nên đồng ý.
Chúng tôi đến quán cà phê đối diện trường, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Lúc người phục vụ hỏi chúng tôi muốn uống gì, Chu Diệp thản nhiên gọi một ly Latte, định gọi đồ uống cho tôi nhưng lại sững sờ trong giây lát.
Anh ta hỏi: “Em thích uống gì?”
Tôi khẽ cười, gọi một ly cà phê đen.
Sau khi người phục vụ rời đi, tôi nhìn Chu Diệp: “Anh xem, hẹn hò một năm, anh còn không biết tôi thích uống gì, chứng tỏ anh chưa từng coi trọng tôi.”
“Chu Diệp, anh căn bản không thích tôi.”
“Nhưng anh lại cho mọi người thấy là tôi yêu anh đến bạt mạng theo đuổi, còn anh thì gheat bỏ tôi. Đợi đến khi tôi không còn theo đuổi anh nữa, cái tôi trong người anh hóa thú, tìm mọi cách ngăn cản tôi, muốn tôi quay về làm tôi của trước đây, một kẻ bị anh điều khiển.”
“Đến cuối cùng thì, là anh không muốn nhượng bộ, không muốn mất đi kh0ái cảm khống chế người khác.”
Đôi mắt đen của Chu Diệp tràn ngập khó hiểu: “Vậy cô có bao giờ nghĩ tại sao xung quanh có nhiều phụ nữ như vậy mà tôi chỉ chọn cô không?”
“Sao cô có thể chắc chắn rằng tôi đã không bị cám dỗ?”
“Vẫn là…”
Người phục vụ mang cà phê tới, ngắt lời Chu Diệp.
Tôi nhân cơ hội cầm ly cà phê lên rồi nhấp một ngụm.
“Chu Diệp, đừng nói là anh thích tôi đấy. Anh có thực sự từng thích ai đó, theo đuổi người đó rồi trêu ghẹo cô gái khác trước mặt người đó hay không? Hay chỉ là mất bình tĩnh và bỏ mặc cô ấy trên đường cao tốc đầy nguy hiểm? Hay trời mưa bão xối xả, vẫn để cô ấy đạp xe ra ngoài mang bánh về cho anh? Hoặc là suýt để cô ấy ch ết đ uối trong bể bơi?”
Tôi cười khổ: “Nếu đây là điều anh thích thì tệ thật.”
Chu Diệp bị k1ch thích, bắt đầu đáp trả: “Chẳng qua tôi không muốn bị em ảnh hưởng mà thôi!”
“Khoảnh khắc biết mình bắt đầu để tâm đ ến em, anh không thể không cưỡng lại loại cảm giác này. Bởi vậy cho dù anh không thích những hành động quá khích đó, nhưng lại không cách nào kiềm chế được!”
Tôi hỏi lại: “Anh cũng biết hành vi đó của mình rất quá đáng đúng không?”
“Chu Diệp, anh chưa bao giờ biết tôn trọng người khác.”
“Anh có bối cảnh có nhan sắc. Đây là trời cho. Nhưng không phải ai đến với anh cũng là vì tiền. Bản thân anh lại luôn dùng suy nghĩ bẩn thỉu này phán xét người khác.”
Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Thành thật mà nói, tôi chưa từng thực sự yêu anh.”
“Người tôi yêu là người đã cứu tôi trên đường đua, chẳng qua là lầm tưởng anh mà thôi.”
“Cảm ơn anh vì đã hết mình với tôi.”
“Xin lỗi anh vì chuyện này.”
“Nhưng những chuyện anh đã làm với tôi, coi như chúng ta hòa nhau đi.”
“Còn nữa, ban đầu tiếp cận Chu Đình quả thực là muốn trả thù anh, để anh cũng phải nếm qua cảm giác bị người khác chà đạp nhân phẩm. Nhưng hiện tại, tôi chắc chắc trong tim có anh ấy, anh ấy cũng là người đã cứu tôi, việc này càng khiến trong lòng tôi rõ ràng hơn.”
Tôi phớt lờ khuôn mặt tái nhợt của Chu Diệp, đặt cốc cà phê trên tay xuống.
“Chu Diệp, chúng ta đều trưởng thành rồi.”
Lúc tôi đứng dậy toan rời đi, Chu Diệl đột ngột kéo cổ tay tôi, không chịu cúi đầu: “Em vẫn nhất quyết ở bên hắn à?”
“Đúng thế!”
“Cho dù biết hắn không phải m áu mủ Chu gia, mà chỉ là một người không rõ lai lịch, em vẫn muốn ở bên hắn?”
“Đúng thế!”
Tôi hất tay Chu Diệp, gằn từng chữ:
“Chu Đình không phải người không rõ lai lịch, anh ấy là chồng tương lai của tôi, Tô Niệm.”
31.
Rời khỏi quán cà phê, nhìn bầy trời trong xanh không một gợn mây khiến tôi vô cùng thoải mái.
Cảm giác mọi gánh nặng trong lòng đều đã được trút bỏ.
Đột nhiên rất muốn gặp Chu Đình.
Nghĩ vậy liền lập tức bắt taxi đến công ty của Chu Đình.
Bởi lúc sáng anh đã nói hôm nay phải đến công ty giải quyết công việc.
Dọc đường, tôi sốt ruột đến mức không ngừng thúc giục tài xế.
Người chị tài xế trêu tôi: “Chạy nhanh đi bác tài ơi, người ta nóng lòng muốn gặp bạn trai quá rồi kia kìa.”
Tôi bất giác đỏ mặt.
Chiếc xe dừng lại dưới chân một tòa nhà cao trọc chời bao phủ toàn bộ bởi kính, uy vũ đến chói mắt.
Tòa nhà này thuộc về Chu Đình.
Tôi bước xuống xe, vội vã đi tới thang máy.
Đứng trong thang máy, nhìn con số trên màn hình tăng lên từng chút một, tôi càng thấy phấn khích hơn.
Đã lên đến đỉnh.
Tôi lao thẳng vào văn phòng của Chu Đình, phấn khích đến mức hét lên: “Chu Đình, tôi…”
Nhưng mà, trong văn phòng rộng lớn có sự hiện diện của hơn chục người.
Chính xác hơn là đang họp.
Tôi xấu hổ đến mức đứng như chôn chân ở cửa, ngón chân chạm đất, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc tôi đang định chuồn đi thì Chu Đình lại nói: “Hôm nay họp đến đây thôi.”
Tôi giao mắt với hơn chục người, mọi người đều mỉm cười hiểu ý, gật đầu với Chu Đình rồi trật tự rời đi.
Tôi do dự muốn chống cự: “Không phải anh đã đồng ý đợi đến khi kỳ thi tuyển sinh sau đại học của em kết thúc sao…”
Chu Đình cười ranh mãnh: “Anh không thể đợi được nữa.”
“Đây là phần thưởng anh xứng đáng nhận được vì đã ở bên em mỗi ngày.”