Rơi Vào Hoàng Hôn - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Rơi Vào Hoàng Hôn


Chương 12


Edit: Doãn.

Sáng hôm sau, tôi bất ngờ dậy sớm một cách lạ thường, tắm rửa sạch sẽ cẩn thận sau đó xịt thêm một ít nước hoa, mặc dù tôi biết chơi bóng rổ xịt nước hoa có hơi phí của, nhưng có thể để anh trai tôi ngửi trước một chút.

Vừa ra khỏi cửa chưa được mấy bước, tôi đã thấy anh trai đang đứng dưới gốc cây đợi mình, tôi chạy đến, anh đưa bữa sáng đã mua sẵn cho tôi, sau đó chúng tôi cùng đi đến trường.

Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu được niềm vui của việc yêu sớm rồi.

Ngày thứ ba của đại hội thể thao, vị trí chỗ ngồi đã sớm loạn xà ngầu, có rất nhiều người ngồi đánh bài hoặc chơi mấy trò khác, tôi và anh trai chen chúc vào trong đó cũng chẳng có ai nhận ra.

Luật chơi của chúng tôi đầu tiên chính là bốc thăm chia hai đội đấu với nhau, vòng tiếp theo sẽ là sáu đội giành được chiến thắng chia thành hai đội, hạng nhất nhì ba được quyết định dựa theo tỷ số.

Lớp trưởng nhận nhiệm vụ đi bốc thăm, trận đầu chúng tôi đấu với lớp Hai.

Thực lực lớp Hai tương đối yếu, chúng tôi chơi ung dung thoải mái cũng có thể dễ dàng thắng lợi.

Chúng tôi đã bàn bạc và thống nhất sẽ tranh thủ ghi điểm ở trận này, chuyền bóng cho Triệu Ngập càng nhiều càng tốt, nếu đội bạn canh chừng cậu ta thì chuyển sang cho tôi, tập trung vào cú ba điểm.

Vừa vào sân, chúng tôi đã nghe thấy Đỗ Nhược tổ chức cổ vũ nhịp nhàng.

“Lớp Năm!”

“Quyền lực!”

“Lớp Năm!”

“Tất thắng!”

“Đệt, con gái lớp tụi mình cũng dữ dội quá nhỉ!” Lớp trưởng đứng bên cạnh tán thưởng.

“Quá chuẩn!” Ban cán sự Thể Dục đóng góp ý kiến.

Trận đấu bắt đầu, ban cán sự Thể Dục ném bóng vào tay tôi, dự đoán của chúng tôi quả nhiên không trật đi đâu được, lớp Hai dí sát Triệu Ngập không rời nửa bước, Triệu Ngập chỉ biết dùng ánh mắt bất lực trao đổi với tôi.

Thế thì tôi phải giúp cậu ta dời đi sự chú ý rồi.

Tôi thực hiện hai ba động tác lừa bóng đặc biệt, cuối cùng nhảy lên thực hiện một cú ba điểm vô cùng hoàn mỹ.

Dưới khán đài vang lên tiếng hò hét kinh thiên động địa, khoé mắt tôi tựa hồ có phản xạ đảo sang chỗ anh tôi, tôi thấy anh cười đến sắp ngất rồi.

Không sai, đó là một trong những kỹ năng anh trai đã dạy cho tôi.

“Tao đệt Lục Tu Mạn, có phải mày đang cặp kè với cô gái nào bên dưới không!” Lớp trưởng ấn một chưởng vào lưng tôi.

“Không thấy tao đang cố gắng nâng cao sức hút cho tụi mình à, mày coi đi, đám con gái kia thiếu điều chỉ toàn muốn đem mền chùm bắt anh Gà lại đấy!” Tôi vô tội đôi chối.

Đùa à, đối tượng của tôi còn đang ngồi ở dưới, tôi làm sao dám cặp kè với người khác chứ.

Trận thứ hai mở màn, quả nhiên lớp Hai đã bắt đầu chú ý đến tôi, tôi trực tiếp chuyền bóng cho Lý Giang Cao, nó lập tức cầm bóng ném sang cho Triệu Ngập, lại thêm một cú ba điểm mới.

“Chúng ta sẽ không chơi đến trọc đầu bọn lớp Hai đấy chứ?” Lý Giang Cao vô cùng lo lắng.

“Con trai, mới có trận thứ hai, mày lo quá sớm rồi đó.” Tôi vỗ vai Lý Giang Cao.

Song nỗi lo lắng của nó cũng không phải không có lí do, lớp Hai trông chừng tôi và Triệu Ngập, trông chừng thêm cả ban cán sự Thể Dục và Lý Giang Cao, tóm lại lúc trận đấu kết thúc, lớp chúng tôi gần như thắng với số điểm áp đảo hoàn toàn, tổng điểm tạm thời dẫn đầu khối.

Sau trận đấu, trên tay tôi lần lượt xuất hiện bốn năm chai nước, anh trai tôi đứng một bên xem kịch, đợi đến lúc đám đông giải tán, anh ấy niết lấy cổ họng tôi và hỏi.

“Lục đại soái ca, anh định uống chai nào đây?”

“Có phải anh lên cơn rồi không, vua dấm?” Tôi cầm lấy chai nước còn non nửa của anh, ngẩng đầu uống sạch, anh lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho tôi.

Tôi mắng thầm trong bụng, lớn tướng thế này rồi mà y hệt một cô gái nhỏ, suốt ngày ghen tuông vô cớ.

Trận kế tiếp là của lớp Bốn và lớp Ba, tôi và anh trai tôi cùng ngồi theo dõi.

Lớp Bốn mạnh hơn lớp Ba khá nhiều, đặc biệt là Cố Phồn, phát huy rất tốt, cơ bản là ném một vào một, tổng điểm cuối cùng chỉ kém lớp tôi năm điểm.

Trận tiếp theo diễn ra vào buổi chiều, anh trai mời chúng tôi đi ăn trưa, tôi chợt có cảm giác như đang dẫn theo đối tượng ra mắt anh em vậy.

Đáng lẽ ra phải là dẫn anh em đi gặp một người bạn…

Thôi, không nghĩ nữa, vẫn nên ăn cơm thôi.

Buổi chiều lớp trưởng đi bốc thăm trở về, khi nhìn thấy kết quả, tôi, Lý Giang Cao, Triệu Ngập đều không hẹn mà cùng chửi thề một tiếng.

Lớp Tám, người quen cũ.

Nhìn thử đội hình của bọn họ, Cái Gai bị đánh đến mặt mũi bầm dập chắc chắn không thể lên sân được, nhưng đội điền kinh cùng thi chạy với tôi thì có.

Trận đấu bắt đầu, Lý Giang Cao ném bóng, bóng một đường rơi vào tay chúng tôi mà không xảy ra bất kì sự cố nào, người giữ bóng là ban cán sự Thể Dục, đội điền kinh rõ ràng vẫn còn ôm hận, cứ một mực phòng vệ tôi.

Tôi đã tự hỏi, lẽ nào cẩn thận chính là phong cách chơi của lớp bọn họ sao?

Ban cán sự Thể Dục trao bóng cho Triệu Ngập, Triệu Ngập ném vào ba điểm.

Thực tế đã chứng minh, cẩn thận chính xác là phong cách chơi của lớp bọn họ, có một tên áo đỏ vẫn luôn theo sát Triệu Ngập, tôi ghi bàn hay Lý Giang Cao ghi bàn hắn ta căn bản không thèm quản, chỉ đăm đăm canh giữ một mình Triệu Ngập, mẹ nó, không cần phải kinh tởm vậy chứ.

Khoảng cách giữa chúng tôi không còn lớn lắm, tốc độ của mỗi người đều tăng lên đáng kể.

Tôi đang đứng ở một góc khá đẹp chờ lớp trưởng chuyền bóng qua, tôi nhận được bóng liền lập tức định ném đi, nào ngờ đội điền kinh đã sớm theo dõi lao tới chỗ tôi, đợi đến lúc tôi nhận ra miêu tiêu của hắn ta là tôi chứ không phải bóng thì đã quá muộn.

Tôi bị hắn ta đẩy ngã xuống đất, trọng tài thổi còi. Một vài người trong đội vội vàng chạy qua, “Tu Mạn, không sao chứ? Ngã trúng vào đâu rồi?”

Tôi thấy anh trai tôi cũng đã đứng lên, tôi không ừ hử nửa lời, lồm cồm bò dậy từ mặt đất.

Trên cánh tay tôi ma sát thành một vết bầm tím lớn, miệng vết thương rất dữ tợn, tôi thật sự nóng máu, nếu không phải anh trai tôi còn đang ngồi dưới khán đài, tôi đã ném thẳng quả bóng vào mặt thằng cha kia rồi.

“Không thì… đổi người lên thay nhé?” Lớp trưởng do dự nói.

“Rõ ràng là muốn kiếm chuyện mà (*)! Lý Giang Cao mắng một tiếng, chuẩn bị đi lên lớp Tám. Triệu Ngập xắn tay áo chạy theo, tôi vội vã ngăn lại.

“Không cần, tao vẫn chơi được, tin tao.” Tôi kéo tụi nó và nó.

***

Nguyên văn là *这逼就是欠锤!, tui không rõ nghĩa lắm nên dịch tạm, ai biết chỉ tui nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN