Tôi nhớ rất rõ, hôm đó là ngày 5 tháng 1.
Sáng sớm khoá cửa phòng tôi được mở ra, mẹ tôi bảo tôi ra ngoài, tôi bước đến phòng khách thì trông thấy anh trai tôi, hình như anh ấy gầy đi rồi, xương mặt nhô ra không ít. Mặc dù chúng tôi không nói một lời nào, nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về nhau.
Bố tôi kêu chúng tôi ngồi xuống, ông tự châm cho mình một điếu thuốc, trước kia ông chưa bao giờ hút thuốc ở nhà.
Ông nói, ông biết chúng tôi đều là những đứa trẻ ngoan, đó không phải là chuyện mà chúng tôi muốn làm, mẹ tôi ở bên cạnh bưng mặt bật khóc, bảo chúng tôi đừng nghĩ nhiều, họ đã nộp đơn xin tạm nghỉ học cho chúng tôi rồi.
Tạm nghỉ? Mọi chuyện dường như không đơn giản như tôi đã suy diễn. Tôi bị sốc nặng, sau đó bố tôi nói thêm những gì tôi đều không có cách nào nghe rõ.
Ngày nào tôi cũng la lối rằng không học nổi nữa, song có thể thật sự tuỳ tiện thoải mái nghỉ học như vậy sao?
Rõ ràng tôi đã chăm chỉ học hành hơn mười năm, rõ ràng anh trai tôi đã được đề tên trên bảng vàng, nếu như bây giờ tạm nghỉ học, vậy thì bình thường những đêm đèn sách từ sáu giờ cho đến tận mười hai giờ của tôi còn ý nghĩa gì nữa?
Mười năm kiên trì bao nhiêu, hiện tại bỏ cuộc nửa chừng, càng không cam lòng bấy nhiêu.
Tôi không nói chuyện, bởi vì người lớn có cách nghĩ của người lớn, bố mẹ tôi sẽ không hại tôi.
Song câu nói sau cùng của bố, tôi nghe được rõ ràng rành mạch, thậm chí cho đến tận thời khắc này, nó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.
Ông nói, có bệnh cần phải trị.
Chúng tôi… có bệnh ư?
Nhưng ngoài việc chúng tôi thật lòng yêu nhau, chúng tôi không hề có thói quen xấu xa, không có khuynh hướng bạo lực, không có nhân cách phản xã hội, chỉ là thế gian này không chấp nhận chúng tôi.
Tôi cảm thấy chúng tôi không có bệnh.
Anh trai tôi đột nhiên mở miệng: “Trị thế nào?”
Bố tôi nói ông đã liên hệ với một cơ sở điều trị đặc biệt, cũng xem như là một ngôi trường mới, muốn chúng tôi hợp tác điều trị, mẹ tôi đẩy hai chiếc vali ra, nói rằng chiều nay sẽ có người đến đón chúng tôi.
Anh trai tôi lại hỏi đó là nơi nào.
Bố tôi đáp, “Học viện Phương Phi.”
Thời điểm ấy, thứ duy nhất tôi có thể nghĩ tới đó chính là hai câu thơ trong bài <Ly Tao>, “rung rinh bao thú điểm trang, ngọt ngào càng thấy rõ ràng mùi thơm”.
Xem ra vẫn thoát không khỏi Khuất Nguyên.
Tôi liếc sang anh trai tôi, hình như sau khi nghe xong những lời này máu trên mặt anh đang dần rút sạch, đó là biểu cảm sợ hãi cùng cực mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Thấy anh như thế, bản năng bất an bồn chồn của tôi liền rục rịch trỗi dậy, anh nhìn tôi, khắc chế cho cảm xúc dịu xuống, nói, không sao, đừng sợ.
Song tôi vẫn có cảm giác anh rất sợ sệt nơi đó, tiếp theo đó tôi nghe không hiểu anh và bố đang nói gì, cái gì mà hợp pháp với bất hợp pháp, bố tôi đập bàn chửi anh là đồ vô liêm sỉ.
Tôi ngồi trên ghế sô pha, không biết bây giờ đang suy nghĩ điều gì, cũng có thể là câu hỏi đạo hàm còn chưa giải quyết xong.
Buổi chiều thật sự có bốn người đàn ông trung niên đến nhà tôi, không ai nói chuyện, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một luồn áp lực vô hình, chúng tôi không chạy trốn, chưa đến mức đó.
Chúng tôi bước lên chiếc xe tải màu đen, một đường rời khỏi thành phố. Dọc đường có những cành cây tàn tạ héo úa đang rung rinh trong gió, xuyên qua cửa kính, tôi dần giác được cái lạnh thấu xương ở bên ngoài.
Xe chạy gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại dưới chân một ngọn đồi, chúng tôi xuống xe, lấy hành lí từ cóp, thế mà còn chả biết bên trong đấy chứa những gì.
Ngẩng đầu, đập vào mắt tôi chính là một cánh cửa rỉ sét, bên cạnh là căn phòng thường trực khá nhỏ, nhìn lên chút nữa, bên trên có viết bốn chữ lớn: Học Viện Phương Phi.
Cửa sắt mở ra, một người phụ nữ tóc xoăn đeo kính xuất hiện, bộ dạng không mấy dễ chịu.
Cô ta nói, vào đi. Ngữ điệu vừa lạnh lùng vừa cứng ngắc.
Tôi nhìn anh trai tôi, anh dùng khẩu hình nói với tôi hai chữ, không sao.
Thật ra tôi cũng không sợ hãi lắm, bởi vì cũng tương tự chuyển trường thôi, ở độ tuổi này của tôi, thường dễ bị ảnh hưởng bởi những thứ mới lạ.
Chúng tôi đi vào trong, chỗ này rộng lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, nhưng chỉ đến tầng hai là tầng cao nhất, xung quanh là các căn phòng gỗ nhỏ. Tôi từng chê bai trường tôi quá nghèo khổ tồi tàn, hiện tại đứng trước những căn phòng lổm chổm thiếu thụt sơn và ngói, tôi lại có chút nhung nhớ trường học chỉ có năm tầng của mình.
Phía trước có một thao trường vô cùng lớn, tôi nghe thấy tiếng nói rung trời chuyển đất của giáo quan mà cứ ngỡ bản thân đã trở lại kỳ huấn luyện quân sự.
Chúng tôi vừa đi qua đã lập tức thu hút không ít sự chú ý, vài người trong số họ quay đầu sang chỗ khác, sau đó có một giáo quan bước tới tung cước đá bọn họ.
Tôi và anh trai tôi được đưa đến một nơi gọi là “Tịnh Tâm Thất”, những dãy phòng san sát nối tiếp, họ dẫn tôi và anh trai đi xem từng phòng khác nhau.
Bước vào rồi tôi mới hiểu cái gì gọi là mở rộng tam quan, bên trong có một cái lan can sắt chia đôi căn phòng thành hai nửa, cùng lắm cũng rộng tầm mười mét vuông, nom chả khác gì một cái lồng. Bọn họ đẩy tôi vào, cầm lấy hành lí rồi khoá cửa.
Toàn bộ quá trình chẳng có ai hé răng nói lời nào, hệt như một thông lệ.
Tôi quan sát xung quanh, lớp sơn trên tường gần như bị bong ra, bên ngoài lồng có một bàn gỗ nhỏ, bên trong lồng đặt một cái giường kèm theo đống chăn nệm xanh không ra xanh đen không ra đen, chả biết đã ủ mấy năm, mùi ẩm mốc xộc lên, còn có hai cái chậu nhựa đặt ở các góc.
Bên chỗ anh tôi chắc hẳn cũng giống vậy.
Tôi ngồi xổm xuống đất, nền nhà bẩn thỉu không rõ đã bao lâu không quét dọn. Đến nằm mơ tôi cũng không ngờ tới mình sẽ có một ngày như vậy, mọi thứ trước mắt bỗng trở nên rất hoảng loạn, nhưng đó là thực tế mà tôi bắt buộc phải chấp nhận.