“Tốt lắm.” Tống Di Chương gật đầu, “Hôm nay có ai muốn nói gì với tôi không?”
Tôi không hiểu gã có ý gì, nhưng ngay sau đó đã có một cậu trai giơ tay lên, “Vào chiều thứ Ba, tôi nghe thấy họ nói chuyện trong nhà vệ sinh.” Cậu ta chỉ vào hai cậu trai trước mặt nói.
“Tôi… Tôi chỉ hỏi mượn giấy cậu ấy…” Cậu trai bị buộc tội bộc lộ vẻ sợ hãi rõ rệt, nói năng lắp bắp, song dường như chẳng có ai nghe thấy lời cậu nói, hai người nhanh chóng bị giáo quan lôi ra ngoài.
“Cậu đã làm rất tốt, ghi nhớ tên bạn học này, cậu sẽ nhận được sự khen thưởng xứng đáng.” Tống Di Chương dùng giọng điệu ngợi khen nói.
Tố giác lẫn nhau? Trái tim tôi trật mất một nhịp, đột nhiên nhớ đến lời Chu Viên đã từng dặn dò “Đừng nên tin tưởng bất kì ai”.
Thì ra là thế.
Tiếp theo còn có hai ba nam sinh lẫn nữ sinh cùng giơ tay, tôi không nghe kỹ, dù sao cũng có thêm vài người đi ra ngoài, biểu cảm hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt.
Những người đi ra ngoài đó bị đưa lên sân khấu quỳ thành hàng.
“Thiếu sót cần được sửa chữa.” Khi giọng nói của Tống Di Chương vang lên, thước bản trong tay gã đồng thời rơi vào người đầu tiên, gương mặt người kia lập tức trở nên méo mó.
Đánh đủ năm roi, tiếp tục chuyển qua người kế bên, tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô gái nhỏ.
Sau khi màn “sửa chữa” của gã kết thúc, những người đó đứng dậy rời khỏi sân khấu, Tống Di Chương mỉm cười giương mắt nhìn xuống dưới, mở miệng, “Chu Viên, cô lên đây.”
Tôi ngó sang Chu Viên, cơ thể cô ấy rõ ràng run lên một cái, nhưng rất nhanh đã bước lên sân khấu.
Tôi mơ hồ trông thấy cô ấy liếc xéo Tạ Tư Linh.
“Chia sẻ cuộc sống gần đây của cô cho chúng tôi cùng nghe thử đi.” Tống Di Chương lại nở nụ cười quỷ dị đó.
“Tôi… gần đây tôi sống rất tốt, các giáo quan và thầy cô đều đang giúp tôi sửa chữa sai lầm, cho tôi cơ hội để bắt đầu lại, tôi vô cùng có lỗi với bố mẹ tôi, tôi có suy nghĩ không đúng đắn với người đồng giới, xin lỗi họ vì đã sinh ra và nuôi nấng tôi, vì vậy tôi muốn ở lại nơi này để cải tạo thật tốt chính mình, không làm ảnh hưởng đến xã hội.”
Giọng nói cô ấy vẫn nhẹ nhàng như ngày nào, nhưng tôi lại không dám tin đây là những lời mà cô ấy sẽ nói, da đầu tê dại từng hồi.
Làm sao cô ấy có thể… như thế này? Giống như đã luyện tập qua vô số lần, ngôn từ trong miệng phát ra trơn tru đến mức không còn cảm xúc.
“Thế cô muốn gửi lời cảm ơn đến ai nhất?” Tống Di Chương hỏi tiếp.
“Tôi muốn cảm ơn ngài nhất, viện trưởng. Nếu không nhờ ngài cho tôi cơ hội để sửa sai, tôi có thể sẽ vượt qua ranh giới đạo đức, càng làm ra chuyện quá đáng hơn nữa.”
Nghiễm nhiên Tống Di Chương hết sức hài lòng với câu trả lời của cô ấy, cho phép cô ấy xuống dưới.
“Sở Hi Hoà, đến lượt cậu.” Tống Di Chương lại gọi tên.
“Vì sao cậu lại tới nơi này?” Gã hỏi.
“Bởi vì tôi phạm lỗi.” Sở Hi Hoà điềm tĩnh đáp.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói của anh ta, rất sạch sẽ, tựa hồ con người của anh ta vậy, lạnh lùng xa cách.
Trong đôi mắt không tồn tại bất kì loại cảm xúc nào, không sợ hãi, không tuyệt vọng, cực kỳ ung dung, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan gì đến anh ta.
“Vậy thì nói thử xem cậu phạm lỗi với ai, lần này tôi muốn nghe đáp án khác.” Ngữ điệu của Tống Di Chương hiếm khi trầm xuống.
Nét mặt Sở Hi Hoà không có gì thay đổi, anh ta nâng tay dời tầm mắt xuống phía dưới, siết chặt nắm đấm, giống như đã biết trước được kế tiếp sẽ xảy ra điều gì.
“Anh ấy chết rồi.”
Tống Di Chương giơ tay tát vào mặt Sở Hi Hoà, song ngay cả khi bị đánh, Sở Hi Hoà vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
“Quỳ xuống.” Tống Di Chương ra lệnh.
Dấu tát trên khuôn mặt Sở Hi Hoà dần lộ rõ, nhưng anh ta không có chút chống đối nào, quỳ xuống quay lưng lại với chúng tôi.
Tống Di Chương vung thước bản đến chỗ anh ta, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có cây thước bản kia là không ngừng xé toạc không khí.
Sau vài roi, Sở Hi Hoà liên tục nghiêng người về phía trước, hai tay dúi xuống đất để chống đỡ thân thể, vẫn không hé răng nửa lời.
Đánh xong roi thứ ba mươi, Tống Di Chương dừng lại, sau lưng Sở Hi Hoà hằn lên rất nhiều vết máu, tôi nghe Tống Di Chương nói, “Lần sau là ba mươi hai.”
Sở Hi Hoà run rẩy đứng lên, mỗi bước đi đều vô cùng đau đớn, cánh môi nứt nẻ, hẳn là do anh ta tự cắn.
Anh ta đeo kính vào sau đó rời khỏi sân khấu, rất thảm hại, nhưng cũng rất thản nhiên.
Sau đó Tống Di Chương lại gọi thêm vài người, có người trực tiếp khóc trên sân khấu, cũng có người giống Chu Viên, nói một tràng người quỷ không hay.
Tôi cảm thấy mất mát lẫn khó xử.
Nó giống như một giai đoạn tẩy não, mang những đạo lý gán ghép vào tâm trí con người, thông qua quá trình tra tấn kích động khiến nó trở nên kiên cố, cuối cùng theo thời gian trở thành lẽ đương nhiên.
Sau khi họp hội chấm dứt chúng tôi liền trở về phòng, Sở Hi Hoà bị thương rất nghiêm trọng, nhưng xem ra anh ta dường như không có dự định xử lí, anh trai tôi lấy từ trong vali ra một lọ thuốc mỡ, đặt lên bàn gần chỗ anh ta, anh ta liếc một cái rồi thẳng thừng nằm xuống giường ngủ, cho đến tận sáng hôm sau lọ thuốc vẫn chưa được mở ra.
Tôi không biết anh ta làm sao chạy nổi 5000m, cũng chẳng rõ anh ta làm cách nào để trốn được buổi huấn luyện, tôi luôn có cảm giác anh ta như đã chết rồi, song đôi lúc lại có cảm giác anh ta vốn dĩ… không nên như thế.
Qua ngày hôm đó tôi đã buộc bản thân mình phải tập thích nghi, nhưng mà mỗi ngày chạy bộ 5000m, ăn qua loa vài cái bánh bao hấp bị mốc, bị giáo quan đánh đập, bị bắt học thuộc bài văn, cứ thế thôi sao?
Tôi chắc chắn sẽ tập làm quen được với những điều này, bởi vì anh trai tôi vẫn thường xuyên dõi theo tôi, nhìn tôi với ánh mắt đầy ắp dịu dàng y hệt trước kia, ừm, y hệt trước kia.
Thứ sáu tuần trước trong buổi họp hội chúng tôi bị gọi lên sân khấu, đeo máy kiểm tra nhịp tim, khoảnh khắc ngón tay tiếp xúc, nháy mắt nhịp tim của chúng tôi đã tăng vọt lên hơn một trăm, không nghi ngờ gì nữa, chúng tôi đã bị đánh, rất nặng.
Nhưng tôi vui lắm, bởi vì tôi được chạm vào tay anh trai tôi, đã rất nhiều rất nhiều ngày rồi, anh trai tôi có vẻ cũng vô cùng vui.
Tôi nói với chính mình, cuộc sống không có gì thay đổi cả.