“Được rồi, được rồi, chẳng phải tao vẫn đang lành lặn đứng ở đây sao.” Tôi ra hiệu cho nó ngồi xuống giường.
“Mẹ nó mày như vậy mà là lành lặn ư!” Nó đẩy tôi một cái.
Dáng vẻ hiện tại của tôi… đang mặc đồng phục bệnh nhân, sống trong bệnh viện tâm thần, chỉ nặng còn 48kg… quả thật không thể gọi là tốt.
“Thế mày thấy bọn tao có đáng ghê tởm không?” Tôi cúi thấp đầu.
Sở Hi Hoà nói với tôi sự việc này đã được đưa lên tin tức, có thể coi như là người người đều biết.
“Mày nói khùng điên gì đấy! Cái gì mà ghê tởm hay không ghê tởm! Mày và… anh Tu Viễn là hai cá thể độc lập, có tự do riêng, muốn thế nào là chuyện của cả hai, không ai có quyền can thiệp hết.”
Bộ dạng chính nghĩa của Lý Giang Cao khiến tôi rất muốn cười, dù sao thì tôi cũng đang ở trong bệnh viện tâm thần.
“Cảm ơn mày.” Tôi nói.
“Mày là người bạn thân nhất của tao, mày phải sống cho tốt, biết chưa?” Lý Giang Cao vội vàng chạy đến đây, tôi hiểu rõ nó chắc chắn sẽ không nói ra những lời lẽ nhục mạ.
“Mối quan hệ của mày với anh Tu Viễn là do thằng chó Từ Mạc nói cho Lão Trương nghe.” Lý Giang Cao thả tôi ra, nhẹ giọng nói.
“Có điều ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, Trương Kiến Quốc đã bị khai trừ khỏi trường vì dạy thêm khi chưa có sự cho phép, Từ Mạc miệng chó không phun được ngà voi, cuối năm cấp ba đã bị tố cáo, còn bị người ta đánh mù một con mắt, giờ đã bỏ học rồi.” Lý Giang Cao nghiêm túc nói.
Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ.
Vậy phước lành của anh trai tôi ở đâu, những gì người khác có, anh tôi cũng phải có.
Tôi là phước lành của anh trai tôi, tôi muốn đi bầu bạn với anh ấy.
“Giang Cao.” Tôi nghĩ lần này tôi không thể nào không từ mà biệt được, “Mày đã là học sinh cuối cấp rồi, sau này đừng đến đây nữa.”
“Mày có ý gì!” Giọng Lý Giang Cao đột ngột biến đổi.
“Quên tao đi.” Tôi nhìn Lý Giang Cao, thẳng thắn nói ra lời trong lòng.
Không chỉ quên tôi, mà phải quên cả anh trai tôi, tất cả những người trên thế giới này đều không nên nhớ tới chúng tôi.
Thế giới này không xứng để chúng tôi lưu lại dấu tích.
“Đừng làm tao sợ! Mày sao vậy hả Tu Mạn!” Lý Giang Cao nói mà gần như sắp khóc lên.
“Được rồi mà, bác sĩ bảo tao đang hồi phục rất tốt, hiện giờ là tháng 12, sắp thi cuối kỳ rồi, đừng chạy lung tung, đợi tao ra ngoài tìm mày.” Tôi trấn an nó, nom có vẻ vô cùng bình thường.
“Thật không? Mày sẽ không gạt tao phải không Tu Mạn?” Lý Giang Cao do dự.
“Không gạt mày, không tin thì ngoéo tay.” Tôi duỗi ngón út ra, câu lấy ngón tay nó.
Đây là lần đầu tiên tôi nói dối Lý Giang Cao, và cũng là lần cuối cùng.
Tiếp đó nó kể lể cùng tôi rất nhiều thứ, tôi biết cuối cấp ba học tập cực kỳ vất vả, song hết thảy những gì nó nói chỉ toàn là vui vẻ hạnh phúc.
Mãi khi Sở Hi Hòa vào thúc giục, nó mới miễn cưỡng lưu luyến chia tay tôi.
Ngày sau Lý Giang Cao ắt sẽ gặp được người tốt hơn.
Sau nhiều lần Sở Hi Hòa tới chỗ tôi, tôi lờ mờ đoán rằng chỉ cần dư dả chút thời gian anh ta liền lập tức chạy qua đây, tôi phát hiện ra chúng tôi cũng khá hợp nhau, nhưng thật đáng tiếc.
Ở cạnh anh ta luôn rất thoải mái, có lẽ do chúng tôi đều không bình thường, không giống như người đang sống khác.
Tôi từng nói với anh ta rằng chú của anh ta đối xử với anh ta rất tốt, anh ta đáp, người yêu hiện tại của chú anh ta cũng là một người đàn ông.
Thảo nào, chú ấy biết con đường này khó đi ra sao, vì thế nên mới tận lực giúp đỡ.
Tôi hỏi Sở Hi Hòa về dự định trong tương lai, anh ta bảo, anh ta muốn trở thành bác sĩ, ước mơ trước đây của bạn trai anh ta cũng là bác sĩ.
Sau này anh ta cam đoan sẽ là một bác sĩ tốt.
Không rõ là ngày nào đó của tháng Giêng, bác sĩ điều trị nói sức khỏe tôi phục hồi vô cùng tốt, tuần sau là có thể xuất viện.
Đến cùng tôi cũng chẳng rõ bản thân có bệnh hay không bệnh, thôi vậy, không quan trọng, tôi chỉ biết mình đang cách gần anh trai hơn rồi.
Hôm ấy Sở Hi Hòa qua thăm, tôi nói: “Ngày mốt tôi xuất hiện rồi, anh không cần tới nữa đâu.”
“Về sau… tôi sẽ không còn gặp được cậu nữa đúng không?” Anh ta chạm nhẹ vào tay tôi.
“Ừm, xin lỗi.” Tôi nhoẻn môi cười, “Lần trước là chúng tôi liên lụy anh, lần này vẫn khiến anh bị liên lụy.”
Thật xin lỗi vì đã đem chuyện chính mình sắp chết nói cho anh ta, kéo thêm cho anh ta nhiều phiền não.
“Đừng xin lỗi, cậu không nợ ai cả.” Âm điệu của Sở Hi Hòa rất bình tĩnh, rất thong dong.
Vào ngày tôi xuất viện, bố mẹ tôi trông có vẻ hết sức mừng rỡ, bố tôi thậm chí còn cầm hành lí của tôi đi đi lại lại, chỉ dẫn theo một người lái xe.
Trên đường về, tôi ngồi bên trong xe quan sát đủ loại người đi đường, đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ em.
Tôi không biết điều giúp bọn họ tồn tại là gì, nhưng chắc chắn nó cực kỳ tốt đẹp, nếu không thì làm sao bọn họ có thể tiếp tục sống được cơ chứ.
Nếu anh trai tôi còn sống, chúng tôi hẳn cũng giống như vậy.
Song từ “nếu” này, chỉ chứa đựng sự tàn nhẫn bất công của cuộc đời.
Về đến nhà, bố mẹ tôi tức khắc bật điều hòa lên.
“Lạnh không con, mau sưởi ấm đi!”
Đã một năm rồi tôi không về nhà, nơi chốn này vừa lạ vừa quen.
Dường như mọi nghóc ngách đều có hình bóng anh trai tôi.