Rơi Vào Tay Em - Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Rơi Vào Tay Em


Chương 54


Edit: Thanh

================

Đầu tháng sáu, Thẩm Thính Nam vì công việc nên về Bắc Thành một chuyến, xế chiều hôm đó sau khi họp xong, anh đang định đi lấy chiếc vòng cổ đã đặt cho Khương Từ cách đây không lâu, anh ra khỏi Tân Thành, còn chưa đi tới trước xe đã thấy ba mình.

Thẩm Triết đứng trước xe, chờ Thẩm Thính Nam đến gần, ông ấy cười châm chọc nói: “Bây giờ muốn gặp con một lần đúng là không dễ.”

Hai tay Thẩm Thính Nam đút túi, đứng trước mặt ba mình, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”

Thẩm Triết nói: “Hai ba con chúng ta đã lâu rồi chưa nói chuyện đàng hoàng, tìm một chỗ ngồi xuống uống chén trà?”

Vẻ mặt Thẩm Thính Nam lạnh nhạt, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nếu ba muốn nói với tôi chuyện của Tiểu Từ thì không cần lãng phí thời gian nữa đâu.”

Thẩm Triết thở dài, “Con vì Tiểu Từ ngay cả nhà cũng không về, ngay cả cổ phần của công ty cũng có thể từ bỏ, ba còn có thể nói gì? Huống chi hai đứa đến giấy đăng ký kết hôn cũng đã nhận, ba cũng không đến mức tới lúc này rồi vẫn còn muốn chia rẽ hai đứa.”

Nói xong, ông ấy nói tiếp: “Đi thôi, đi uống chén trà.”

Chút nữa Thẩm Thính Nam còn phải đi lấy dây chuyền cho Khương Từ nên cũng không đi quá xa, liền tìm một quán trà gần đó.

Tùy ý chọn một chỗ bên cửa sổ, Thẩm Triết vừa rót trà cho Thẩm Thính Nam vừa hỏi: “Tiểu Từ đâu rồi? Có về với con không?”

Thẩm Thính Nam nói: “Cô ấy còn đi làm, về Bắc Thành làm gì.”

Thẩm Triết đặt bình trà xuống, nhìn Thẩm Thính Nam, cuối cùng hỏi: “Con định định cư ở Dung Thành thật à? Thật sự mặc kệ công ty?”

Thẩm Thính Nam cười rất nhạt, nhìn ba anh, “Không phải ba nghĩ tôi nói đùa với ba đó chứ? Nói thật tôi cũng rất mệt, bây giờ trút bỏ gánh nặng đúng là thoải mái hơn không ít.”

Thẩm Triết không vui nói: “Vậy con liền ném gánh nặng lên người ông ba già của mình? Ba là người đã về hưu, gần đây công việc bận rộn đến nỗi ngày nào cũng ngủ chưa đến bốn tiếng.”

Thẩm Thính Nam bật cười, nói: “Đó không phải là trạng thái bình thường của tôi trước kia sao?”

Đương nhiên Thẩm Triết biết quản lý công ty không dễ, chỉ là thời gian gần đây cường độ làm việc cao mới khiến ông ấy nhận ra công việc của Thẩm Thính Nam trước đây vất vả đến nhường nào, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không được nghỉ ngơi, bất cứ lúc nào cũng có thể phải xử lý chuyện bất ngờ xảy ra, bình thường không chỉ đi công tác mà còn có rất nhiều buổi xã giao phiền phức, anh gần như hy sinh toàn bộ thời gian cá nhân của mình cho công ty, vất vả lắm mới thích một người, nhưng lại bị ép phải chia tay.

Trong khoảng thời gian này ông thường cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến chuyện này, cảm thấy mình đã nợ con trai quá nhiều.

Ông ấy nhìn Thẩm Thính Nam, đột nhiên hỏi anh, “Thính Nam, con từng cảm nhận được tình yêu trong cái nhà này chưa?”

Thẩm Thính Nam không nghĩ tới ba anh sẽ hỏi một câu như vậy, anh nhìn ông ấy, trầm mặc một lát rồi lạnh nhạt nói, “Có mấy năm ngắn ngủi khi còn bé, sau này thì càng ngày càng cảm thấy mình giống như một cái máy, không có ý thức của riêng mình, không có được thứ mình muốn, tình yêu của các người dành cho tôi dựa trên việc tôi nhất định phải nghe lời các người trăm phần trăm, hoặc là những lợi ích tôi có thể mang lại cho các người. Vậy nên, ba hỏi tôi đã từng cảm nhận được tình yêu trong cái nhà này chưa à?”

Anh nhìn ba mình, lạnh nhạt nói: “Rất ít.”

Thẩm Triết vô cùng áy náy, nói: “Xin lỗi con Thính Nam, ba và mẹ con đều không phải là ba mẹ đạt tiêu chuẩn.”

Thẩm Thính Nam không quan tâm nói: “Không sao cả, đều đã qua rồi.”

Hai ba con bỗng nhiên không biết nên nói gì, Thẩm Thính Nam nhìn ba anh, lên tiếng nói: “Nếu ba không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, tôi còn phải lấy đồ cho Tiểu Từ nữa.”

Thẩm Triết gật đầu, chợt nhớ tới gì đó, hỏi: “Con định lúc nào sẽ tổ chức hôn lễ?”

Thẩm Thính Nam nói: “Chắc khoảng tháng 10, thời gian cụ thể vẫn chưa quyết định.”

Thẩm Triết hỏi: “Con đã nghĩ sẽ tổ chức ở đâu chưa? Bắc Thành? Dung Thành? Hay ra nước ngoài?”

Nhắc tới hôn lễ, trong mắt Thẩm Thính Nam mới có chút ý cười, nói: “Chuyện này phải hỏi Tiểu Từ, có điều gần đây cô ấy rất bận, vẫn chưa có thời gian để chọn chỗ.”

Thẩm Triết nói: “Quyết định thời gian rồi thì nói cho người nhà một tiếng.”

Thẩm Thính Nam nhàn nhạt ừm một tiếng, đứng lên nói: “Đi đây, ba giữ gìn sức khỏe.”

*

Thẩm Thính Nam ra khỏi quán trà, lái xe đi lấy dây chuyền cho Khương Từ, về đến nhà đã gần tám giờ.

Anh mở cửa vào nhà, còn chưa kịp bật đèn, bỗng nhiên có người từ sau cửa bổ nhào lên lưng anh, hai tay ôm cổ anh, cười tủm tỉm, “Đoán xem em là ai?”

Thẩm Thính Nam cười, quay người đè Khương Từ lên cửa rồi cúi đầu hôn cô.

Khóe môi Khương Từ cong lên, hai tay vòng qua cổ Thẩm Thính Nam, ngẩng đầu hôn anh.

Một tay Thẩm Thính Nam ôm eo cô, tay kia đặt sau gáy cô, nụ hôn của anh từ nông đến sâu, hôn một hồi lâu anh mới buông Khương Từ ra, ánh mắt nhìn cô mang theo ý cười nhàn nhạt, nhéo cằm cô, “Sao lại chạy tới Bắc Thành thế? Cũng không nói với anh một tiếng.”

Khương Từ cười trả lời: “Em đi công tác đột xuất, vốn tối qua định nói cho anh nhưng muốn tạo bất ngờ cho anh nên không nói nữa.”

Cô nghiêng người tới trước mặt Thẩm Thính Nam, vui vẻ nhìn anh, cười hói: “Thế nào? Có bất ngờ không?”

Thẩm Thính Nam cười, “Vô cùng bất ngờ.”

Anh dắt Khương Từ vào nhà, hỏi: “Đã ăn tối chưa?”

Khương Từ ừ một tiếng, “Lúc tối em ăn với bà nội rồi.”

Thẩm Thính Nam dắt cô đến ghế sô pha ngồi, quay đầu nhìn cô, “Mẹ em biết chuyện chúng ta kết hôn không?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Có lẽ là ba anh đã nói cho bà ấy.”

Chuyện kết hôn Khương Từ chỉ nói cho bà nội, cho nên tối nay mẹ cô còn khóc, nói cô chuyện kết hôn lớn như vậy mà bà ấy còn phải biết từ chỗ người khác.

Thẩm Thính Nam hỏi: “Bà ấy nói gì rồi sao?”

Khương Từ gật đầu, cô chủ động ngồi lên đùi Thẩm Thính Nam, ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh nhìn thật kỹ, Thẩm Thính Nam bị cô chọc cười, dứt khoát ôm cô dựa vào ghế sô pha, tùy ý để cô nhìn đủ.

Một lúc sau anh vẫn không nhịn được hỏi, trong giọng nói mang theo mấy phần ý cười, “Nhìn gì thế?”

Khương Từ nói: “Đã mấy ngày rồi không gặp anh, còn không cho phép em nhìn anh thêm một chút hả?”

Thẩm Thính Nam cười, đùa cô: “Nhớ anh à?”

Khương Từ ừ một tiếng, cô nghiêng người tới, chủ động hôn Thẩm Thính Nam.

Tay Thẩm Thính Nam ôm eo Khương Từ chặt hơn, lúc cô hôn xuống, anh ăn ý đáp lại cô.

Một lúc sau, Khương Từ ngồi dậy, nhìn Thẩm Thính Nam, nói chuyện chính với anh, “Mẹ em nói muốn gặp anh, mấy ngày nay anh có thời gian không?”

Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, hỏi: “Lúc nào thế? Anh xem thời gian của mẹ em.”

Khương Từ nói: “Vậy mai em sẽ hỏi bà ấy.”

Thẩm Thính Nam gật đầu, bỗng nhiên ôm Khương Từ đứng dậy, cơ thể Khương Từ đột nhiên lơ lửng, theo bản năng ôm cổ Thẩm Thính Nam, hỏi: “Sao thế?”

Thẩm Thính Nam nói: “Thử váy cưới, không phải anh có nói với em váy cưới đã đưa tới rồi à.”

Nếu tối nay Khương Từ không đến, anh vốn định chuyển áo cưới về Dung Thành bằng đường hàng không.

Thẩm Thính Nam ôm Khương Từ đến phòng quần áo, Khương Từ vừa nhìn liền thấy váy cưới treo giữa phòng để quần áo.

Váy cưới đuôi cá trắng tinh, đuôi váy xõa trên mặt đất sạch sẽ, đẹp đến nỗi Khương Từ không thể rời mắt.

Cô xuống khỏi người Thẩm Thính Nam, đi đến trước váy cưới.

Chiếc váy cưới là do Thẩm Thính Nam đặt riêng cho cô, trên lớp lụa mỏng có thêu chữ tiếng Anh bằng chỉ cùng màu, chiếc váy cưới này là có một không hai trên thế giới, chỉ thuộc về cô.

Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ chỉ đứng yên ở đó nhìn váy cưới, anh không nhịn được cười, đi tới giúp cô lấy váy cưới, nói: “Đừng chỉ nhìn nữa, em thử xem, nếu không vừa thì phải đi sửa lại.”

Khương Từ dạ một tiếng, đi vào trong cởi qu@n áo, Thẩm Thính Nam cười cô, “Em thay đồ mà còn tránh anh à, cả người em có chỗ nào anh chưa thấy đâu?”

Khương Từ có chút thẹn thùng, nói: “Anh đừng có cười.”

Cô ở trong cởi qu@n áo, thò đầu ra hỏi: “Váy cưới đã xong chưa?”

Thẩm Thính Nam lấy váy cưới xuống, đi đến trước mặt Khương Từ, đưa cho cô, cười nhìn cô, “Em có chắc là không cần anh giúp không? Váy cưới này rất phức tạp đó.”

Khương Từ nhận lấy, nói: “Em thử trước đã, không mặc được sẽ kêu anh.”

Khương Từ cầm váy cưới vào, thử năm phút rồi nhưng vẫn không thể tự mình làm được, cô mở cửa, gọi Thẩm Thính Nam, “Thẩm Thính Nam đến giúp em với, hình như dây phía sau em thắt sai rồi.”

Thẩm Thính Nam đang lười biếng ngồi trên ghế sô pha, nghe cô nói thì cong môi cười, đứng dậy khỏi ghế, “Đã nói với em cái váy này không dễ mặc mà.”

Mặc dù vẫn chưa mặc hết, nhưng Thẩm Thính Nam đi vào, nhìn thấy dáng vẻ mặc váy cưới của Khương Từ, đáy mắt anh vẫn không khỏi hiện lên vẻ kinh diễm.

Anh nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới một lúc, Khương Từ có hơi hồi hộp, hỏi: “Thế nào? Có đẹp không?”

Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, anh bị mê hoặc, đưa tay nhéo cằm Khương Từ, cười nhìn cô, “Em là tiên nữ giáng trần à? Suốt ngày quyến rũ anh.”

Khương Từ mỉm cười, xoay người, đưa lưng về phía Thẩm Thính Nam, nói: “Anh thắt dây sau lưng cho em đi.”

Thẩm Thính Nam nghe lời, cúi đầu giúp Khương Từ thắt dây sau lưng, dây đai được thiết kế rất phức tạp, đan chéo qua lại, Khương Từ đợi nửa ngày, hỏi: “Anh biết thắt không hả?”

Thẩm Thính Nam cười, nói: “Không biết nha.”

“Hả?” Khương Từ muốn quay đầu, Thẩm Thính Nam vịn vai cô, trong giọng nói mang theo ý cười, nói: “Đừng nhúc nhích, anh đang thử mà, sắp thắt xong rồi.”

Thẩm Thính Nam nói sắp xong nhưng đã mười phút sau, Khương Từ mệt đến mức ngồi trên ghế sô pha, Thẩm Thính Nam ngồi xuống bên cạnh nghiên cứu cách thắt dây cho cô.

Mười phút sau, ngay lúc Khương Từ muốn bỏ cuộc, dứt khoát chờ nhà thiết kế tới rồi thử lại lần nữa, cuối cùng Thẩm Thính Nam cũng thắt xong, anh vỗ vào eo cô, “Xong rồi, em đứng dậy xem nào.”

Khương Từ theo bản năng sờ sau lưng, quả nhiên rất vuông vức, lúc nãy anh thắt mấy lần đều có chỗ sai, cô vui vẻ đứng lên, kết quả mới đứng lên một nửa thì phát hiện Thẩm Thính Nam đang ngồi lên váy cô, cô “này” một tiếng, “Thẩm Thính Nam, anh ngồi lên váy em rồi.”

Thẩm Thính Nam cúi đầu mới phát hiện, anh cười một tiếng, ngồi xích qua bên cạnh, “Váy này còn lớn hơn anh tưởng.”

Khương Từ mặc váy đi đến trước gương, cô dáng vẻ mặc váy cưới trong gương của mình, lại nhìn Thẩm Thính Nam đang ngồi trên ghế sô pha sau lưng nhìn cô, trong lòng cô bất giác cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, hỏi: “Thế nào? Có đẹp không?”

Thẩm Thính Nam cười, đùa cô, “Em quay lại để anh nhìn kỹ nào.”

Khương Từ xoay người về phía Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam nói: “Tới gần một chút.”

Khương Từ lại đi về trước hai bước.

Thẩm Thính Nam cười, nói: “Gần thêm chút nữa.”

Khương Từ nói: “Anh còn chưa thấy rõ à?”

Đi tới trước mặt Thẩm Thính Nam cô liền bị anh kéo tay ngồi lên người anh, cô nhìn Thẩm Thính Nam, không nhịn được cười, “Anh làm gì vậy? Em kêu anh xem váy cưới cho em mà.”

Thẩm Thính Nam vừa tìm đồ trong túi quần vừa nói: “Đã nhìn rõ từ lâu rồi, anh nói anh chết mê vì em rồi.”

Khương Từ cong môi cười, nhìn thấy Thẩm Thính Nam lấy trong túi quần ra một cái hộp dài mảnh, cô hỏi: “Đây là gì thế?”

Thẩm Thính Nam đưa cho cô, nói: “Em mở ra xem đi.”

Khương Từ nhận lấy, mở hộp ra, cô liền nhìn thấy một sợi dây chuyền kim cương rất đẹp bên trong.

Thẩm Thính Nam cầm dây chuyền lên, đeo cho Khương Từ, hỏi: “Thích không? Có thể đeo vào hôn lễ.”

Khương Từ gật đầu, cúi đầu nhìn dây chuyền hồng ngọc máu bồ câu xinh đẹp đến chói mắt đang rủ xuống trước ngực mình, quay đầu nhìn Thẩm Thính Nam, “Anh mua lúc nào thế? Bao nhiêu tiền?”

Thẩm Thính Nam cười, trêu chọc cô, “Em đoán xem.”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Không đoán ra được.”

Cô không hiểu trang sức, nhưng sợi dây chuyền Thẩm Thính Nam đeo lên cho cô này đẹp đến chói mắt, cô không cần đoán cũng biết nó chắc chắn có giá trị không nhỏ.

Thẩm Thính Nam cười, nói: “Cũng được, không tính là quá đắt.”

Anh nhìn Khương Từ thưởng thức nửa ngày, nói: “Anh biết ngay là em đeo sợi dây chuyền này sẽ rất đẹp.”

Khi đó anh vừa thấy đã rất thích nó, cảm thấy sẽ rất phù hợp với váy cưới trong hôn lễ.

Khương Từ cũng cảm thấy rất xinh đẹp, cô cúi đầu nhìn thêm một chút, sau đó nói: “Anh giúp em tháo xuống trước đi.”

Thẩm Thính Nam hỏi: “Tháo xuống làm gì?”

Khương Từ nói: “Quá đắt rồi, đến lúc hôn lễ lại đeo.”

Thẩm Thính Nam không tháo xuống cho cô, nói: “Bây giờ đừng tháo, để anh nhìn thêm một lúc đã.”

Anh ôm Khương Từ dựa vào ghế sô pha, sau đó lấy laptop trên bàn trà bên cạnh qua, nói: “Anh tìm người xem được mấy ngày, em xem thử xem muốn tổ chức hôn lễ vào ngày nào?”

Khương Từ dựa vào lòng Thẩm Thính Nam nhìn anh mở laptop, phía trên có ghi mấy ngày, thậm chí còn có thời gian tổ chức đám cưới, cô không nhịn được cười, hỏi: “Anh nhờ người xem ngày tháng lúc nào vậy?”

Thẩm Thính Nam nói: “Sau khi đăng ký kết hôn anh liền tìm người xem ngày rồi, mấy ngày này khá tốt, có điều chủ yếu là dựa vào em, không phải em nói muốn tổ chức hôn lễ vào mùa thu sao, nếu mùa thu thì trong tháng 10 và tháng 11 đều có ngày, xem em thích ngày nào hơn.”

Khương Từ lấy laptop trong tay Thẩm Thính Nam qua xem thử, càng xem càng không nhịn được cười, nhìn anh, “Sao anh còn ghi chú lại thế.”

Thẩm Thính Nam cười, đưa tay nhéo cằm cô, “Anh nói em xem ngày mà, em đừng có để ý mấy thứ này nữa.”

Khương Từ không nhịn được cười, cúi đầu xem tiếp, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Tháng mười một đi, lịch trình công việc của em bây giờ đã sắp xếp tới tháng mười rồi, em sợ đến lúc đó sẽ có chút gấp.”

Thẩm Thính Nam gật đầu, nói: “Có thể, có điều tháng mười một sẽ hơi lạnh, em muốn làm hôn lễ ngoài trời hay trong nhà? Muốn tổ chức ở đâu?”

Thẩm Thính Nam hỏi vậy đúng là hỏi khó Khương Từ rồi, cô nói: “Em vẫn chưa nghĩ xong.”

Thẩm Thính Nam nói: “Vậy mấy ngày nay em có rảnh thì nghĩ một chút, sau khi nghĩ xong thì nói với anh, để anh sắp xếp.”

Khương Từ mỉm cười gật đầu, “Được!”

Thẩm Thính Nam nhìn đôi mắt cười cong cong của Khương Từ, bị cô mê hoặc, không nhịn được ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.

Khương Từ đặt tay lên vai Thẩm Thính Nam, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh, một lúc sau, cô cảm nhận được tay Thẩm Thính Nam đang làm loạn trên người cô, cô tỉnh táo một chút, vội vàng đè tay anh lại, lo lắng nói: “Đừng, đừng, đừng làm bẩn váy cưới.”

Cô vội vàng ngồi thẳng dậy từ trên người Thẩm Thính Nam, quay lưng lại, nói: “Anh tháo dây ra cho em trước đi.”

Thẩm Thính Nam cười, vừa giúp Khương Từ tháo dây, vừa nói: “Em cố ý tra tấn anh đó à?”

Khương Từ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Thẩm Thính Nam cách lớp váy cưới, tai cô nóng lên, nhỏ giọng nói: “Anh cẩn thận một chút, không được làm bẩn váy cưới của em.”

Thẩm Thính Nam cười, nói đùa cô, “Làm bẩn rồi thì giặt sạch không phải là được rồi sao.”

Khương Từ quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói:”Không được.”

Thẩm Thính Nam cười, xoay mặt Khương Từ qua chỗ khác, nói: “Em đừng có nhích tới nhích lui nữa, em cũng biết là anh không thể kiềm chế được với em mà, chút nữa anh không nhịn được thì em lại trách anh.”

Khương Từ đỏ mặt, ngoan ngoãn quay đầu đi, vô thức ngồi lên phía trước một chút, đợi một lúc lâu mới hỏi: “Xong chưa?”

Thẩm Thính Nam vừa kiềm chế d*c vọng của mình vừa phải giúp Khương Từ tháo dây sau lưng, tháo nửa ngày cuối cùng cũng xong, nói: “Cái đồ chơi này lúc thắt thì khó thắt, lúc tháo cũng khó tháo, sau này phải kêu nhà thiết kế sửa lại một chút.”

Khương Từ không đồng ý, cười nói: “Nhưng mà nó đẹp, không được sửa.”

Cô ôm lấy mặt anh, cúi đầu hôn anh một cái, nói: “Em đi thay quần áo, anh chờ em một lát.”

Cô xách váy đi vào trong, Thẩm Thính Nam nhìn bóng lưng cô, ánh mắt lóe lên ý cười, trêu chọc cô, “Nhanh lên nhé, hai phút mà chưa ra thì anh sẽ vào đó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN